Ngày Mai Liền Hòa Ly

Chương 64: Sao râu ngươi đâm ta (1)


Đọc truyện Ngày Mai Liền Hòa Ly – Chương 64: Sao râu ngươi đâm ta (1)

Rốt cuộc Thời Phái cũng chờ được người cuối cùng không liên quan đi ra ngoài, trong lều lớn còn lại chàng và Giang Nhã Phù, nét mặt kiên nghị vừa rồi thoáng chốc bay biến không sót lại chút gì.

“Ai da ~ đau quá! Đau chết mất, tiểu tử kia xuống tay cũng thật tàn nhẫn, nương tử, nàng mau xem giúp ta có phải bị bong da tróc thịt rồi hay không?”

Tuy Giang Nhã Phù đau lòng, vẫn bị bộ dáng khoa trương của chàng làm cho tức cười.

“Thiếu gia đáng thương, mau cởi xiêm y ta nhìn xem nào.” Nói rồi đỡ chàng đến mép giường ngồi xuống “Kim sang dược đặt ở nơi nào vậy?”

Thời Phái chỉ chỉ cho nàng “Ở đàng kia, nương tử, ta vừa động liền đau, không tự cởi được, nàng giúp ta đi.”

Giang Nhã Phù tìm được dược đến ngồi bên cạnh chàng, cẩn thận giúp chàng cởi y phục, cảm thấy người trước mắt mình không phải là đại nam nhân mà là tiểu hài tử thì đúng hơn.

“Nương tử thật tốt, nàng trang điểm nam trang còn khá xinh đẹp…”

Lời cợt nhả Thời Phái còn chưa nói xong, Giang Nhã Phù đã cởi xong y phục chàng, vỗ vỗ bờ vai chàng nói.

“Lật người lại đi.”

“…” Vì sao nương tử luôn thích phá hư không khí nhỉ? Trừ bỏ lần ở khách điếm kia, thật khó để nàng thừa nhận nhớ chàng.

Binh lính phụ trách đánh quân côn đích xác không ra tay tàn nhẫn, nhưng lãnh mười gậy cũng đủ dọa người, vốn dĩ làn da Thời Phái trắng, sau lưng từng đạo ngân côn sưng đỏ thật là chói mắt.

Giang Nhã Phù dùng ngón tay lấy thuốc mỡ tinh tế bôi cho chàng, nàng thở dài “Nên trách ta, bọn họ trước mắt ta hi hi ha ha một ngày, mà ta lại không phát hiện tính toán của bọn họ, làm hại chàng chịu khổ.”

Thời Phái cảm thụ đầu ngón tay mát lạnh, ấp áp đến tận đầu quả tim mình, chàng cười nói “Chẳng lẽ nương tử không nghĩ tới gặp ta sao?”


Giang Nhã Phù sau lưng chàng thở hắt, lẩm bẩm “Nghĩ thì có ích lợi gì? Ta biết quân kỷ chàng còn xem trọng hơn cả triều cương, lại nói, ai biết trong lòng chàng nghĩ thế nào, có lẽ không muốn thấy ta đâu?”

“Ha hả a.”

“Chàng cười cái gì?” Giang Nhã Phù bị chàng cười nhẹ làm cho không rõ nguyên do.

“Cười nàng đó.”

Giang Nhã Phù đang thoa dược, ngón tay bỗng hung hăng ấn xuống chỗ bị thương một chút, Thời Phái đau phải hút khí một cái.

Chàng nhanh giải thích “Đâu phải ta không muốn gặp nàng? Ta hận không thể vứt bỏ hết thảy nơi này, cùng nàng ngày ngày ở một chỗ đấy chứ.”

Đây là lời nói tận đáy lòng chàng, một câu này xem như hai mươi năm kiếp trước ở nhà thủ hộ giúp chàng cũng đáng.

Thời Phái đợi nửa ngày bỗng phát hiện người sau lưng không động tĩnh, nhanh xoay người lại.

Chỉ thấy dưới ánh đèn, mỹ nhân không biết nhớ tới cái gì mà yên lặng lau nước mắt.

Thời Phái tiến lại ôm nàng vào trong ngực “Nàng bị sao vậy? Bất quá ta chỉ cảm thán một câu lại khiến nàng rơi nước mắt thế này, ngoan, không khóc.”

Giang Nhã Phù bị chàng dụ dỗ như vậy, cổ lệ kia ngược lại ngày càng hung, Thời Phái đành phải kiên nhẫn dỗ nàng, cho đến khi cổ ấm ức kia tan mới thôi.

Rốt cuộc Giang Nhã Phù nâng khuôn nhỏ mặt từ trong ngực chàng ra, thút thít nói “Hiện tại chàng nói thật dễ nghe, kiếp trước làm gì có? Thời điểm kiếp trước ở chỗ này chàng có từng nghĩ tới ta không?”


Một câu như vậy hỏi chàng, dưới ánh mắt sáng quắc của nàng. Một cổ giận dỗi nháy mắt dâng lên, da mặt chàng đỏ ửng. Nói đến cũng lạ, hiện tại trùng sinh lại tiểu hỏa tử, cái gì cũng không e lệ mà nói ra những lời buồn nôn với nàng, nhưng nhớ về tình cảnh kiếp trước Thời Phái cảm thấy da đầu mình tê dại, xương cốt phát khẩn.

“Hừ! Chính là bây giờ thấy ta trẻ trung mới thích ta như vậy, nói lời dễ nghe dụ dỗ ta. Kiếp trước phu thê già không đáng nghĩ đến, mà trước nay cũng không nghĩ tới đúng không?”

Này… Này quả thực là tai bay vạ gió mà.

Thời Phái tức khắc luống cuống tay chân “Nhã Phù, không phải như thế, chúng ta khi đó đều là lão phu thê…”

“Lão phu thê thì làm sao? Ta và chàng cũng không phải bắt đầu từ lúc là lão phu thê, chính là không từng nghĩ tới ta, cũng không nghĩ tới bọn nhỏ, trong mắt trong lòng chỉ có mang binh đánh giặc! À, còn có lão tướng giỏi nữa!”

“Nàng nghe ta nói…”

Giang Nhã Phù càng nói càng ủy khuất “Chàng cũng thật đủ nhẫn tâm, không thể ở nhà bồi ta nhưng ít nhất cần cho ta một nơi dựa vào hảo, ngược lại cố tình chàng bủn xỉn cực kỳ, ta có tài đức gì để chàng nhớ tới chứ?”

Thời Phái thấy nàng càng nói càng lợi hại, không giải thích phỏng chừng liền đem chàng nhốt đánh, giam vào mười tám tầng địa ngục mới vừa lòng.

Vì thế không màng cảm thấy thẹn lớn tiếng đánh gãy lời nàng “Ai nói kiếp trước ta không nghĩ tới nàng chứ?”

Mấy chữ ngắn ngủn này như mang ma lực, nháy mắt Giang Nhã Phù liền an tĩnh lại, bán tín bán nghi nhìn chàng, vừa mới khóc mắt còn ngập nước, môi đỏ kiều nộn nói.

“Ta không tin, trước nay chàng chưa từng nói qua một lần.”

“Kiếp trước chúng ta luôn ở chung như vậy, nàng bảo ta mở miệng thế nào. Sao nàng có thể nghi ngờ lòng ta không có nàng chứ? Ta cũng không phải thánh nhân, chúng ta cùng phân ra, một mình ta lẻ loi trôi qua thật không tốt, theo lý thuyết ở bên này ta nạp thêm mấy phụ nhân để giải cô tịch là đương nhiên.”


Phát hiện mỹ nhân trừng ánh mắt ngày càng hung, chàng nhanh đem lời nói hết một hơi “Nàng thấy đó, ta không có! Ta vẫn luôn vì nàng thủ thân như ngọc, nàng không biết những năm đó ta cự tuyệt không ít nữ nhân. Nàng là người duy nhất, ta sao có thể không nghĩ tới chứ?” Mặc dù kiếp trước chàng đối với nữ nhân này tâm tư thật sự thiếu đến đáng thương.

Thời Phái cũng không nói dối lừa nàng, nhưng cũng chưa nói, khi đó chàng thật không đủ quan tâm nàng nhiều, không giống kiếp này từ lúc bắt đầu tựa như lửa rừng cháy lan đồng cỏ, cho nên chàng mới có thể nói ra những lời nổi da gà như vậy, mà ở kiếp trước trăm triệu lần chàng không nghĩ tới.

“Thật sự?” Trên mặt Giang Nhã Phù rốt cuộc có chút cười nhu mì.

Thời Phái cúi đầu hôn lên má lên môi nàng “Thiên địa làm chứng. Kiếp trước là như vậy, hiện tại liền thay đổi gấp mười gấp trăm lần, cho dù cùng nàng đối mặt vẫn cảm thấy thật lợi hại, nàng nói xem, có phải là ta bị bệnh rồi hay không?”

Giang Nhã Phù choàng hai cánh tay ngọc lên cổ chàng hôn một cái, lúm đồng tiền ẩn hiện như hoa “Thật là bệnh không nhẹ.”

Thời Phái cụng trán nàng “Vậy còn nàng thì sao? Kiếp trước ở nhà có nghĩ đến ta không?”

“Có.” Nàng thẳng thắn trả lời, rốt cuộc bỏ qua kiếp trước trầm ổn nội liễm một bên, nhìn thẳng nội tâm mình “Ta thường nghĩ đến chàng, nhưng trước nay không dám nói qua, sợ chàng ngại phiền, sợ không nhớ ta, sợ trong lòng không có ta…”

Cho nên thời điểm nàng ngẫu nhiên nhìn thấy mấy phong thư từ thời tuổi trẻ cùng Hứa Triển Nhan liền mất khống chế, chẳng sợ trong lòng Thời Phái không nhớ nhiều ít về mình, mặc dù chàng xa tận cuối chân trời, nhưng chàng là nam nhân của một mình nàng, trong lòng chàng chỉ có đánh giặc, không có nữ nhân.

Nhưng mà, mấy phong thơ kia tựa hồ lột tẩy trần trụi, như cười nhạo vào mặt nàng, sự thật không phải như thế, không phải chàng không hiểu phong hoa tuyết nguyệt, không phải chàng là cục đá vô tâm, mà tâm chàng sớm đã bị một nữ nhân khác chiếm cứ rồi, nào còn lưu lại vị trí cho nàng chứ?

“Cho nên, ta mới tức giận cùng chàng muốn hoà ly.”

Thời Phái hoàn toàn cảm nhận rõ tâm tình của nàng, nâng mặt nàng lên nghiêm túc nói “Ý tưởng lúc đó ta và nàng thật giống nhau, ta thấy nàng trân quý ngọc bội Chu Hi đưa, còn tưởng vì trong lòng có người khác mới đối với ta có cũng được, không có cũng không sao. Nàng chưa bao giờ ở trước mặt ta chịu yếu thế, làm ta cảm thấy không có gì mà nàng không làm được. Nàng luôn có thể nghĩ cái ta chưa nghĩ tới, làm điều ta chưa làm được, lại không nghĩ một nương tử chu toàn như vậy trong lòng luôn nhớ đến kẻ khác, khiến ta cảm thấy mấy năm qua làm hòa thượng thực đáng buồn cười.”

Giang Nhã Phù si ngốc nhìn chàng, hơi thở giao hòa “Hai chúng ta đều là đồ ngốc.”

“Đúng vậy, ngốc nhất. Tiểu Bảo, đêm đã khuya, chúng ta có nên làm cái gì đó hay không?” Thời Phái đáp, tay trên lưng nàng bắt đầu không thành thật, trên dưới qua lại vuốt ve.

Giang Nhã Phù giả bộ không hiểu “Làm chuyện gì là chuyện gì? Ta không hiểu ý chàng.”

Thời Phái bỗng đẩy nàng lên giường, bàn tay to kéo xiêm y nàng ra “Chính là ý tứ này!”


Trong trướng không khí không ngừng nóng lên, trên giường nhỏ dường như đang bốc cháy hừng hực, so với trời đông giá rét bên ngoài như hai thế giới khác nhau.

Thời Phái tuy vội vàng, nhưng đêm nay chàng phá lệ kiên nhẫn, đem nàng hóa mềm nhũn trong lòng, hơi thở hổn hển ngâm nga, lúc này mới trịnh trọng từ trên người nàng ngẩng đầu, bày ra bộ dáng long trọng.

“Tiểu Bảo, ta vào nhé.”

“Vâng.”

Lúc này Giang Nhã Phù mồ hôi chảy đầm đìa, chờ chàng giúp mình thoải mái.

Bỗng lưỡi dao sắc bén tại thời khắc mấu chốt muốn đâm vào, lịch sử lần thứ hai cư nhiên lập lại, một cổ nhợn chôn sâu từ bên trong phát ra nôn mửa.

Giang Nhã Phù nhanh dịch ra đầu giường, đưa đầu ra ngoài nôn lên, không phun ra thứ gì, lại có cảm giác muốn phun ra tới, muốn nén lại cũng không được.

Nháy mắt cả người Thời Phái héo lại, sau phản ứng chạy nhanh lấy khăn ướt cho nàng lau miệng. Còn nhớ rõ lần trước nàng ở trên giường phun ra, bọn họ còn rùng mình mấy ngày, mà lúc này chuyện xưa tái diễn, chàng lại không có hoài nghi như trước.

Một loại khẩn trương khác bao lấy tâm chàng.

“Tiểu Bảo, có phải nàng… Có?”

Giang Nhã Phù cũng hoảng sợ, được chàng đỡ dựa vào đầu giường, không biết nên lo lắng hay là vui sướng “Có khả năng, hẳn là lần trước ở khách điếm rồi.”

Tâm tình Thời Phái cùng nàng giống nhau, còn khuyên nàng “Không nhất định có, có lẽ ăn trúng thức ăn hỏng thì sao, chờ sáng mai gọi quân y lại bắt mạch cho nàng đã.”

Giang Nhã Phù nhíu chặt mày lắc đầu “Ta có dự cảm, ta sinh hài tử rồi ta biết, loại cảm giác này không sai được. Thời Phái, thời điểm tiểu Viên thạch đến còn xa, ta sợ vạn nhất có gì đó xảy ra sai lầm…”

“Nàng đừng suy nghĩ miên man, chờ ngày mai đại phu lại nhìn rồi nói. Tiểu Viên thạch liền tới trước cũng không có gì, hai chúng ta cùng tiểu Đầu nhất đều trùng sinh, nếu tiểu Viên thạch tới trước hai năm có là gì đâu?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.