Đọc truyện Ngày Mai (Demain) – Chương 19: Nữ thần Pê ru bất tử
Những lời tình tứ như những mũi tên mà người thợ săn
bắn ra. Con hươu trúng tên tiếp tục chạy và người ta không
ngay lập tức biết được là vết thương có chí tử hay không.
Maurice MAGRE
Mười chín năm về trước
Tháng Hai 1991
Kate mười sáu tuổi – Nick hai mươi ba tuổi
Nhà hàng của một trạm phục vụ xe hơi gần St. Helens tại Oregon.
Trời đang có tuyết rơi. Căn phòng gần như vắng ngắt. Một khách hàng duy nhất đang vừa kết thúc món trứng Benedict vừa chơi một ván cờ điện tử. Đằng sau quầy, cô phục vụ hết sức trẻ trung đang nghe album Nevermind quay trong ổ CD. Một cuốn sách sinh học mở rộng trước mắt, cô nhóc có vẻ đang chăm chú đọc sách ngay cả khi thân hình đang rung lên theo nhịp nhạc.
– Cô ơi! Cô làm ơn rót thêm cà phê cho tôi được không?
Kate ngước lên khỏi cuốn sách giáo khoa, vớ lấy bình cà phê đang hâm nóng trên giá rồi tiến về phía khách hàng. Cô vừa rót cà phê vừa né tránh ánh mắt của anh ta. Sự chú ý của cô dồn vào ván cờ anh ta đang chơi. Cô cắn lưỡi, ngập ngừng không biết có nên nói với anh ta một điều, làm vậy sẽ đi ngược lại với nguyên tắc mà cô đã tự đặt ra cho mình: né tránh lũ đàn ông xa chừng nào tốt chừng đó. Cuối cùng, khi nhìn thấy anh ta trỏ một quân trên bàn cờ, cô bước qua lằn ranh và chỉ thị:
– Đặt quân xe xuống và quên việc nhập thành[1] đó đi.
[1] Trong môn cờ vua, nhập thành tháp là một nước đi cho phép đổi chỗ quân xe và quân vua để quân vua được an toàn. (Chú thích của tác giả)
– Gì kia? Nick hỏi.
Giọng anh trầm bổng và tươi vui. Lần đầu tiên cô thực sự nhìn anh. Anh mặc đồ đen, nhưng gương mặt duyên dáng và mái tóc sáng lấp lánh như mật ong.
– Ngay bây giờ thì muốn nhập thành không phải là một ý hay, cô giải thích vẻ tự tin. Hãy di chuyển con mã ở ô E7 thì hơn.
– Sao lại thế?
– Anh đang ở nước cờ thứ mười đúng không?
Nick nhìn bàn cờ rồi gật đầu:
– Chính xác.
– Vậy thì hình thế ván cờ này đang theo hình mẫu của một ván cờ nổi tiếng: Nữ thần Pêru bất tử.
– Chưa từng nghe nói đến.
– Thế nhưng đó là một ván cờ hết sức nổi tiếng, cô nhận xét với đôi chút hạ cố.
Anh thích thú trước vẻ táo tợn của cô nhóc này.
– Cô kể tôi nghe đi.
– Ván cờ diễn ra tại Budapest vào năm 1934 bởi bậc thầy chơi cờ người Pêru tên là Esteban Canal. Bị chiếu bí ở nước cờ thứ mười bốn, mất quân hậu và hai quân xe.
Anh khoát tay mời cô ngồi xuống.
– Chỉ tôi xem nào.
Cô không biết nên thế nào, nhưng rốt cuộc cũng ngồi xuống phía đối diện rồi bắt đầu dịch chuyển một quân cờ, rồi một quân khác, đi bước nào bình luận luôn bước đó:
– Vậy thì nếu anh di chuyển xe, quân tốt của đối thủ sẽ ăn quân tốt của anh ở ô b4, rồi quân hậu của anh sẽ di chuyển đến ô a1, nhất trí không? Sau đó, quân vua của đối phương sẽ đi tới ô d2 và tới đó, anh không còn lựa chọn: quân hậu của anh phải sang ô h1. Quân hậu của đối phương ăn quân tốt của anh ở ô c6, buộc anh ăn quân hậu của anh ta rồi ván cờ kết thúc bằng một nước chiếu bí khi quân tượng di chuyển đến ô a6.
Nick sững sờ. Kate đứng dậy rồi kết thúc phần chứng minh bằng cách nói rõ:
– Đó là một nước chiếu bí kiểu Boden.
Hơi tự ái, anh nhìn bàn cờ đăm đăm, tự chơi lại ván cờ trong đầu.
– Không, chờ đã! Tại sao quân hậu phải ăn quân xe?
Cô nhún vai.
– Nếu như vậy đối với anh là quá nhanh thì cứ bình tĩnh mà chơi lại ván cờ. Anh sẽ thấy đó là giải pháp duy nhất khả dĩ.
Vượt qua nỗi thẹn vừa chuốc lấy, anh đề nghị cô chơi một ván cờ, nhưng cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi từ chối.
Anh nhìn cô quay lại sau quầy trong khi chủ nhà hàng xuất hiện.
– Được rồi, Kate, cô có thể đi rồi, người đàn ông nói và chìa cho cô bốn tờ 10 đô.
Cô gái nhét vào túi, tháo tạp dề, cất quyển sách vào túi xách rồi băng qua phòng để đi ra.
Nick gọi cô lại:
– 10 đô cho một ván cờ nhỏ nào! anh vừa nhấn mạnh vừa đặt một tờ tiền lên bàn. Tôi nhường cô quân trắng!
Kate nhìn tờ tiền, ngần ngừ một phần tư giây rồi ngồi xuống và lên một quân tốt.
Nick mỉm cười. Những nước đi đầu tiên diễn ra trong chốc lát. Kate nhanh chóng hiểu ra rằng cô sắp thắng ván cờ và thậm chí cô còn có thể thắng rất nhanh, nhưng điều gì đó trong cô không muốn làm vậy. Hầu như vô thức, cô đi vài nước vào thế bí để kéo dài thời gian. Có những lúc, cô buộc mình không nhìn ra cửa sổ để khỏi trông thấy những bông tuyết đang quay cuồng trên bầu trời. Bên ngoài, cô biết đang có những cơn gió quất rát, cái lạnh cắt da cắt thịt, nỗi sợ, cảm giác bấp bênh. Cô biết sớm hay muộn, cô sẽ phải thu hết can đảm để đối diện với chúng, nhưng ngay lúc này, cô tự cho mình một khoảng trời riêng với chàng kỵ sĩ đen với mái tóc vàng, được ru theo tiếng nhạc, trong bầu không khí ấm áp đặc sếnh của nhà hàng.
– Tôi sẽ trở lại ngay, Nick nói rồi đứng dậy.
Cô nhìn anh đi về phía toa lét. Hai phút sau anh quay lại rồi tự rót tự lấy một tách cà phê, tự nhiên như đang ở nhà mình trước khi quay trở lại chỗ và ngồi xuống. Cả hai người họ chơi càng lúc càng chậm. Cô kéo dài thú vui thêm năm phút nữa trước khi thúc nhanh mọi chuyện. Bằng ba nước đi, Nick đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Thua và bị chiếu bí.
– Xong nhé, cô xẵng giọng rồi cầm tờ tiền trên bàn đút túi.
Đến lượt cô đứng dậy rồi vớ lấy túi xách.
– Chờ đã! Anh kêu lên. Cho tôi cơ hội gỡ lại.
– Không, xong ván rồi.
Cô đi khỏi rồi khép cánh cửa lại sau lưng. Anh nhìn theo cô qua cửa kính.
Những lời sau cùng của cô vang vọng trong đầu anh.
Xong nhé…
– Khỉ thật, cô gái kia là ai vậy? anh hỏi trong lúc tiến về phía quầy.
– Tôi chịu, ông chủ đáp. Một cô bé người Nga, tôi nghĩ thế. Tôi vừa nhận cô bé vào làm sáng nay.
– Tên cô ta?
– Tôi không nhớ nữa. Nghe phức tạp phết. Tiếng Nga chứ sao nữa. Thế nên, cô bé tự xưng là “Kate”.
– Kate, Nick thì thầm nhắc lại, như để tự mình ghi nhớ.
Anh nhún vai, rút ví từ túi quần jean rồi bỏ lại một tờ tiền thanh toán. Rồi anh mặc chiếc áo khoác dày sụ, quàng khăn và tìm chìa khóa xe, thoạt tiên trong túi quần, rồi tìm trong túi áo khoác.
– Khỉ thật!
– Gì thế? Chủ tiệm hỏi.
– Cô ta lấy trộm chìa khóa xe của tôi rồi!
***
Cùng ngày hôm đó
Năm giờ sau
Hai tiếng gõ cửa kéo Nick ra khỏi giấc ngủ. Anh mở mắt nhìn quanh. Phải mất vài giây sau anh mới nhớ ra mình đang ở đâu (trong căn phòng nhỏ của một nhà trọ hơi buồn thảm ở Oregon) và tại sao (bởi vì anh đã khá ngu ngốc để mất trộm xe vào tay một con nhóc trong khi vài tiếng nữa là anh có một cuộc họp mang tính quyết định tại San Francisco…)
– Ai đấy? anh hỏi trong lúc mở cửa.
– Ông Fitch phải không? Tôi là Gabriel Alvarez, phó cảnh sát trưởng hạt Columbia. Chúng tôi đã tìm thấy xe của ông cùng kẻ trộm.
– Thật sao? Tôi có thể nhanh chóng lấy lại xe không? Tôi đang khá vội và…
– Đi nào, tôi sẽ đưa ông tới nhận xe.
***
Chiếc 4×4 của phó cảnh sát trưởng khó nhọc băng qua màn đêm. Tuyết đã ngừng rơi nhưng mặt đường vẫn rất trơn.
– Anh làm gì trong chốn nhà quê bọn tôi vậy? Gabriel Alvarez làu bàu hỏi.
– Tôi vừa dự một hội nghị về trò chơi điện tử tại Seattle. Tôi đang trên đường trở về San Francisco thì bỗng nhiên có tuyết rơi và…
– Thực sự là trò chơi điện tử hả? Thằng nhóc nhà tôi ngồi hàng giờ chơi mấy thứ đó. Thứ đó hứa hẹn mang đến cho chúng ta cả một thế hệ teo não.
– Chuyện đó thì còn phải bàn, Nick thận trọng đáp. Thế còn xe của tôi? Các ông tìm ra nó ở đâu vậy?
– Giấu trong một vạt rừng thấp, khu rừng cách đây chừng hai chục cây số. Con nhóc đang ngủ bên trong.
– Tên nó là gì vậy?
– Ekaterina Svatkovski. Nó mười sáu tuổi. Theo những gì con nhóc khai thì nó đang sống cùng mẹ trong một chiếc xe moóc cắm trại Bellevue. Cách đây hai tháng bà mẹ đã qua đời. Con nhóc từ chối sống với gia đình tiếp nhận và đã trốn khỏi gia đình được chỉ định nuôi dạy nó. Kể từ đó nó lang thang khắp nơi.
– Tương lai nó sẽ thế nào?
– Chẳng có gì tốt đẹp, tôi e là thế. Chúng tôi đã liên lạc với bên bảo trợ xã hội, nhưng chuyện đó cũng chẳng giải quyết được vấn đề.
– Có thể tôi nên rút đơn khiếu nại?
– Cứ làm những gì anh muốn.
– Tôi có thể nói chuyện với cô nhóc chứ?
– Nếu anh thích, nhưng tôi báo trước để anh biết: chúng tôi đã giam nó lại, để dẫu sao cũng cảnh cáo nó một chút…
***
Nick đẩy cánh cửa xà lim.
– Chào Caitlín. Grr! Ngồi đây buốt hết cả mông nhỉ.
– Anh xéo đi!
– Bình tĩnh nào! Vấn đề của cô là gì vậy?
– Mẹ tôi mất rồi, bố thì chuồn mất dạng, tôi không có tiền, không có chỗ ngủ: anh thấy ưng bức tranh đó chưa?
Anh ngồi xuống cạnh cô trên băng ghế gỗ gắn vào tường xà lim.
– Tại sao cô không chịu tới ở trong một gia đình hay cơ sở nào đó?
– Mặc xác tôi! Cô vừa hét vừa thụi vào vai anh.
Để tự vệ, anh khóa tay cô lại.
– Cô bình tĩnh lại nào, khỉ thật!
Cô nhìn anh thách thức rồi đẩy anh ra đầu băng ghế.
– Nhưng cô tính làm gì nào, trong cái lạnh này? Anh nổi cáu. Chết gí trong cái vùng nhớp nháp này ư?
– Buông tôi ra, đồ khốn.
– Cảnh sát cho tôi xem túi xách của cô rồi. Tôi nhìn thấy mấy quyển giáo trình sinh học của cô. Cô muốn trở thành bác sĩ chứ gì?
– Đúng thế, và tôi sẽ làm được.
– Không đâu. Nếu cô cứ bỏ học thế này.
Cô quay đi để anh không nhìn thấy mắt cô ầng ậc nước. Cô biết anh nói đúng. Cô xấu hổ.
– Để tôi giúp cô, anh đề nghị.
– Giúp tôi ư? Tại sao anh lại giúp tôi? Chúng ta thậm chí còn chẳng quen biết nhau!
– Đúng vậy, anh thừa nhận. Nhưng chuyện đó thì có thay đổi được gì? Những người tôi biết rõ nhất chính là những người tôi ghét nhất.
Cô vẫn cứng rắn.
– Tôi đã nói là không. Mọi người không bao giờ giúp đỡ anh miễn phí. Tôi không muốn nợ anh thứ gì.
– Cô sẽ không nợ tôi thứ gì hết.
– Ban đầu ai chẳng nói thế…
Anh rút bàn cờ từ túi xách ra rồi đổi chủ đề.
– Cô đồng ý cho tôi chứ?
– Anh không bao giờ đầu hàng sao! Cô thở dài.
– Tôi nghĩ đó là một phẩm chất mà cô cũng có đấy, Caitlín.
– Đừng có gọi tôi như vậy nữa đi! Lần này chúng ta chơi gì đây?
– Nếu cô thắng, tôi cuốn xéo, anh đề xuất.
– Thế nếu anh thắng?
– Cô để tôi giúp cô.
Cô hỉ mũi. Anh chìa cho cô một tờ khăn giấy.
– OK, cô quyết định. Nói cho cùng, nếu anh muốn thua trận thứ hai… Quân trắng thuộc về anh đấy.
Anh mỉm cười, xếp các quân tốt trên bàn cờ rồi đi nước đầu tiên. Cô cũng làm thế.
– Đúng là ở đây lạnh băng thật, cô vừa nói vừa run lập cập.
– Mặc áo khoác của tôi vào, anh đề nghị.
Cô nhún vai.
– Chẳng cần.
Anh đứng dậy rồi khoác chiếc áo da của mình lên vai cô.
Cô nép vào bên trong rồi nhượng bộ:
– Cái thứ này nặng phải đến cả tấn, nhưng siêu ấm đấy.
Họ tiếp tục ván cờ. Trong lúc hai người yên lặng đánh cờ, cô nhận ra rằng nỗi e sợ và nghi hoặc trong cô đang dần quay trở lại. Tuy nhiên, mùi vị nỗi sợ đã ám vào cô từ khi cô còn nhỏ: sợ mẹ chết, sợ họ mất chỗ ở, sợ chỉ còn lại một mình trên cõi đời này…
Cô nhắm mắt lại rồi ra một quyết định gỡ cho cô một gánh nặng: cô sẽ thua ván cờ. Cô chấp nhận để chàng hiệp sĩ không biết đến từ nơi nào này giúp đỡ.
Cô còn chưa biết điều này, nhưng cô đang trải qua thời khắc quyết định cuộc đời.
Trong những năm tiếp theo, cô sẽ ôn lại hàng nghìn lần đoạn phim về cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa cô với Nick Fitch. Người đàn ông đầu tiên mà cô yêu. Người duy nhất. Mỗi lần cần tiếp thêm can đảm hoặc cảm thấy quyết tâm đang xẹp bớt, cô sẽ tìm ra nguồn năng lượng khi nhớ lại khoảnh khắc kỳ diệu và bất ngờ lúc Nick xuất hiện trong đời cô. Ngày hôm đó khi cô quyết định sẽ thuộc về anh mãi mãi, “cho điều đẹp nhất và điều tệ hại nhất, trong cảnh giàu sang cũng như nghèo hèn, lúc khỏe mạnh cũng như ốm đau bệnh tật, trong niềm vui cũng như nỗi đau. Cho đến lúc cái chết chia lìa”.
– Chiếu tướng hết cờ, anh nói trong lúc tấn quân hậu.
– Nhất trí, anh thắng ván thứ hai này rồi.
Anh thỏa mãn đặt tay lên vai cô.
– Được, nghe tôi cho kỹ đây, Caitlín: tôi sẽ rút đơn kiện rồi gọi luật sư riêng. Từ giờ tới đó, đề nghị cô án binh bất động, OK?
– Luât sư riêng á?
– Anh ta sẽ đưa cô ra khỏi đây và tránh cho cô các gia đình cũng như cơ sở tiếp nhận. Anh ta sẽ sắp xếp để cô được quyền theo học tại trường St. Joseph.
– Chỗ nào vậy?
– Một trường trung học Công giáo tư thục, quy mô nhỏ do các sơ tốt bụng điều hành. Tôi từng theo học ở đó. Đó là nơi lý tưởng nếu cô thực sự muốn học hành.
– Nhưng tôi làm thế nào để…
– Cô được học ba năm, không phải lo chi phí, anh ngắt lời. Cô không phải lo chỗ ở, giặt giũ, ăn uống. Cô chỉ phải lo học thôi. Nếu cô học hành nghiêm túc thì có thể học lên trường Y. Sau đó sẽ có học bổng và tự cô phải xoay xở. Nhất trí không?
Cô im lặng gật đầu rồi hỏi:
– Tôi không nợ gì anh chứ?
Anh lắc đầu.
– Cô không chỉ không nợ tôi chút gì, mà cô sẽ không bao giờ nghe nhắc đến tôi nữa.
– Tại sao anh lại làm vậy?
– Để cô không thể nói là không ai cho cô cơ hội, anh trả lời như thế đó là lẽ hiển nhiên.
Anh cất bàn cờ vào túi xách, đứng dậy để đi rồi nhìn đồng hồ đeo tay.
– Tôi bị muộn rồi, Caitlín, ở San Francisco người ta đang đợi tôi. Hân hạnh được gặp cô. Bảo trọng nhé.
Anh bỏ đi, để lại chiếc áo khoác cho cô. Dù anh cố tình hay chỉ lỡ quên thì cô vẫn sẽ giữ lại nó trọn đời