Bạn đang đọc Ngày Kết Hôn Không Nắng – Chương 8
Đương nhiên nhớ rõ, anh từng dẫn cô đến đây để tập lái xe.
“Không nhớ, chúng ta về nhà đi.”
Hà Mặc Dương vốn định nói tiếp nhưng lời chưa nói ra đã bị nghẹn lại trong cổ họng, bàn tay cầm lái lặng lẽ siết chặt trong bóng tối, chiếc xe chạy như bay trên đường lớn.
Ban đêm khi đi ngủ, người đàn ông sau lưng ôm cô thật chặt thật chặt, giống như để trừng phạt lời nói ban nãy của cô, dần dần, bàn tay to đặt bên hông cô không thỏa mãn, từ vạt dưới của áo ngủ luồn vào bên trong, cơ thể An Mục cứng đờ, bàn tay của Hà Mặc Dương cuối dùng dừng lại ở bụng cô, lòng bàn tay ấm áp dán chặt lên bụng cô.
An Mục nhích người một cách không tự nhiên, lại bị anh kéo về, cố định trong lồng ngực: “Mục Mục, em rất gầy, sau này phải ăn nhiều một chút.” Anh thích trên người cô có nhiều thịt mềm mại, giống như trước vậy.
Cô không lên tiếng, cho đến khi nghe được tiếng thở dốc từ từ thô trọng ở bên tai, thân thể dán chặt ở sau lưng cũng từ từ nóng rực, trái tim của An Mục càng lúc càng thấp thỏm, khoảnh khắc đồng ý ở bên cạnh anh, không phải là chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, nhưng khi thật sự đến gần, mới phát hiện bản thân trước kia không có ý định phải buông thả như vậy, lòng bàn tay dần dần thấm đầy mồ hôi, thân thể suýt chút nữa co giật vì căng thẳng.
“Mục Mục, đừng sợ.” Hà Mặc Dương phát hiện ra sự khác thường của cô nên mở miệng nói, bàn tay ấm áp từ trong áo ngủ của cô rút ra, sửa sang lại quần áo, rồi ôm toàn thân cô vào trong lồng ngực, sau đó không làm gì nữa.
Tiếng thở dốc thô trọng dần dần bình thường lại, bầu không khí trong phòng lâm vào sự yên tĩnh, dường như anh không muốn yên tĩnh như vậy, vẫn luôn nói chuyện thao thao bất tuyệt, chuyện quá khứ đã lâu lại bị giọng nói trầm thấp như tiếng đàn vi-ô-lông-xen của anh nói ra hết, phảng phất như hồi ức của ngày hôm qua, An Mục từ từ nhắm hai mắt lại.
Hà Mặc Dương cũng dần im lặng, kề sát vào trán cô, hôn một cái: “Ngủ đi.”
****************************************
Nhà họ Viên ở thành phố B đúng là đại gia tộc, mặc dù địa vị không bì kịp với tứ đại gia tộc nổi tiếng, nhưng cũng sớm hạ bệ nhà họ An.
Viên Tịnh là đứa con gái độc nhất của Viên Đạo Thiên lại được ông nâng niu trong lòng bàn tay như báu vật, có thể dự đoán bữa tiệc sinh nhật của con gái nhà họ Viên sẽ mời biết bao nhiêu là nhân vật nổi tiếng ở thành phố B.
An Mục ngồi trên khán đài diễn tấu một khúc dương cầm, dường như không để ý đến những nhân vật nổi tiếng kia, bởi vì cô biết chắc chắn sẽ gặp được người không nên gặp ở nơi này.
Cái ngày mà Viên Tịnh đi tìm cô (xem lại chương 7), cô vốn dĩ muốn từ chối, sau đó lại nghĩ đến hình như bản thân không có tiền dành dụm, nên cô đồng ý, cuộc sống không phải là hài kịch, tiền tuy rằng dung tục, nhưng tuyệt đối không thể thiếu.
An Di vừa bước vào trong liền để mắt đến An Mục đang ngồi diễn tấu trên khán đài, đứa con hoang này, thật sự làm mất hết thể diện của họ An.
An Vu Hùng nhìn thấy đứa con ở sau lưng thì ngẩn ra, sau ngày hôm đó, cô không quay lại nhà họ An nữa, sau đó thì lục đục nghe được tin, khẳng định hiện giờ cô đang ở bên cạnh Hà Mặc Dương.
“An Di, nó là em gái con.”
“Con không có đứa em gái như vậy.” An Di tức giận xách váy đi mất, Nguyễn Tình hừ lạnh, lên tiếng: “Ông xã à, chúng ta qua bên kia đi.”
Tuy là tiệc sinh nhật, thực ra cũng là tiệc xem mắt trá hình, họ Viên có đứa con gái như vậy, nếu người nào cưới cô, nhất định sẽ giành được sự ủng hộ của họ Viên, chỉ là lấy một cô gái, huống hồ Viên Tịnh cũng là một người đẹp.
Lúc Hà Mặc Dương bước vào thì tầm mắt luôn luôn khóa chặt trên người con gái đang diễn tấu trên khán đài, chiếc váy dài màu trắng, mái tóc đen tùy ý buông xõa, sau lưng khoét một rãnh thấp, để lộ làn da trắng noãn cùng với chiếc cổ duyên dáng, anh đã thấy không ít tầm mắt của đàn ông quay đầu lại đánh giá.
“Ai dà, anh hai, đừng bất động thế chứ, cô chủ họ Viên gọi anh đấy.” Quý Tiêu Nhiên đẩy đẩy người đàn ông đang đứng bất động, chuyện cô chủ họ Viên vừa ý anh cũng không phải ngày một ngày hai, bữa tiệc tối nay chi bằng chỉ mời một mình anh, nếu như chỉ một mình anh đến, không biết sẽ náo loạn đến cỡ nào.
Hà Mặc Dương giật mình, bước chân di chuyển nhưng cũng không phải đi về hướng của Viên Tịnh.
Trái tim An Mục quýnh lên suýt chút nữa đàn sai nhạc, người đàn ông nghiêm mặt đứng trước đàn dương cầm cũng không có chiều hướng muốn rời khỏi, sự âm u nồng đậm ở đáy mắt gần như tràn ra ngoài, nhìn thấy tầm mắt ở bên cạnh mình càng thêm nghi hoặc.
Khi cô cho rằng anh sẽ liều lĩnh nắm tay cô đi khỏi, thì bất ngờ anh xoay người hướng đến người đang đứng ở trung tâm, bóng dáng chính trực rời đi, ánh lên một sự đìu hiu không rõ.
Sàn nhảy có khói lượn lờ, Viên Tịnh khoác tay lên người đàn ông mà cô yêu say đắm, bắt đầu nhẹ nhàng khiêu vũ, lòng bàn tay ấm áp của anh dán chặt lên chiếc eo nhỏ yêu kiều của cô, lòng bàn tay đặt ở đó là lòng bàn tay của anh, cảm giác di chuyển tinh tế khiến trái tim nổ tung, người đàn ông này thật sự là thuốc độc, sẽ nghiện không thể đè nén được.
Nhưng nếu có thể cười thì tốt rồi, tuy rằng anh không cười cũng đã cực kỳ tàn khốc.
Sau khi chấm dứt diễn tấu, An Mục đi vào bên trong, vì buổi diễn tấu hôm nay, cô đặc biệt mượn lễ phục của đồng nghiệp, váy áo có hơi rộng, cô dùng kim băng để cố định lại, hiện giờ có dấu hiệu bị nới lỏng.
Đợi đến sau khi chuẩn bị xong, đang dự định đi ra ngoài, An Di mặc một chiếc váy đỏ đang ngoáy mông đi vào, khuôn mặt trang điểm tinh tế không chê vào đâu được, giày cao gót vẽ trên nền gạch, An Di nheo mắt, tư thế đó rõ ràng là đến để tìm cô.
An Di mang giày cao như vậy cũng không chiếm ưu thế, giờ phút này có chút hơi ngẩng đầu lên nhìn cô.
An Mục nghiêng người tựa vào bồn rửa mặt, chỉ nhìn chiếc gương, bàn tay đặt lên vòi nước dạng cảm ứng, ánh mắt dường như không rơi vào người con gái có diện mạo xinh đẹp lại trầm ngầm bên trong gương, khóe miệng dần nhếch lên thành một đường cong.
“An Mục, tôi tưởng cô ở bên cạnh Hà Mặc Dương liền như gà rừng bay lên đầu ngọn cây, không ngờ ngay cả một bộ lễ phục ra hồn cũng không có.”
An Mục không để ý lắm đến giọng điệu mỉa mai và ánh mắt kinh miệt của cô ta, vẫn cười như cũ, chợt vung tay, từng giọt nước từ đầu ngón tay mảnh khảnh rớt xuống, rơi trên nền đá hoa cương màu đen, bọt nước dưới ánh đèn lưu ly càng lấp lánh hơn.
“An Di, ghen tị như vậy sao không nói thẳng ra cho rõ đi, có thể lúc tôi vui, nói không chừng sẽ để Hà Mặc Dương để mắt đến cô, chuyện này cũng không phải là không thể.”
An Di thích Hà Mặc Dương từ lâu đã không còn là bí mật gì, không chừng An Vu Hùng cũng biết, chỉ tiếc là thái độ của Hà Mặc Dương vẫn luôn cứng rắn.
Hậu quả khi chọc cô ta chính là một cái tát, An Mục đã sớm đoán được tính tình của cô ta, né người sang một bên, cầm tay của cô tay đặt trên bồn rửa, kiềm giữ cánh tay đang vùng vẫy của cô ta, khi đánh nhau chắc chắc An Di sẽ thua cô.
Không biết tại sao, chiếc váy dài màu đỏ trước mắt cô đặc biệt không hợp nhãn, giơ tay lên, xé một mảnh, An Di kêu to mắng chửi xa xả, cô lại dùng sức xé xuống một đường dài, chiếc váy dài nạm kim loại xinh đẹp xa xỉ giờ phút này lại trơ trọi dính lên bắp đùi cô ta, vạt dưới còn te tua hơn bị chó gặm.
Xoay người đi ra ngoài, không đếm xỉa đến tiếng mắng chửi bén nhọn của cô ta đằng sau, An Mục cảm thấy tâm trạng của cô tràn trề vui sướng trước nay chưa từng có.
“Tiểu Mục.”
Một giọng nam trong trẻo điềm đạm vang lên trong hành lang, mang theo sự thích thú, là sự bình yên mà cô quen thuộc, An Mục chợt dừng bước, không xoay người cũng không trả lời.
Sau khi Trịnh Tu Hàm chậm rãi bước đến sau lưng cô thì đi vòng qua đứng trước mặt cô, khoảng cách dần thu hẹp lại, đúng lúc có thể nhìn rõ khuôn mặt của nhau.
Các bộ phận trên mặt của Trịnh Tu Hàm không tính là đẹp, nhưng sau khi tổng thể hợp lại một chỗ liền có một mùi vị rất tao nhã, cộng thêm việc quanh năm luôn đeo kính không giọng, khí chất nhã nhặn lịch sự dễ gần hơn Hà Mặc Dương nhiều.
“Tu Hàm, đã lâu không gặp.” An Mục không ngờ rằng, sau 3 năm, bọn họ lại có thể gặp nhau, năm đó sau khi anh ta nói phải về quê hương để phát triển thì một mình từ Anh quay về, cô nghĩ rằng đó là lần gặp mặt cuối cùng của họ ở kiếp này.
Vẻ mặt của Trịnh Tu Hàm không nén được xúc động, giọng điệu gấp rút: “Đúng là đã lâu không gặp, chúng ta tìm một chỗ để nói chuyện nhé.”
Hà Mặc Dương vội vàng chạy qua đây chỉ thấy An Di nhếch nhác đi ra khỏi nhà vệ sinh, vẫn không thấy người con gái mà mình tâm niệm, cảm thấy càng nghi ngờ hơn.
Nhận được điện thoại của cô, vội vã chạy đến thì thấy cô đang đứng bên cạnh chiếc xe của mình, cúi đầu nhìn mũi chân, bộ lễ phục trên người bị gió đêm thổi tốc lên, vạt áo lay động, mái tóc cũng bay tán loạn bên tai cô, trái tim đang lơ lửng của Hà Mặc Dương lập tức rớt xuống, thong thả bước đến ghì chặt cô vào lồng ngực, cả người An Mục kinh ngạc như rơi vào cõi mộng, tuy nơi này là bãi đổ xe, nhưng người đi qua lại rất nhiều, nhíu mày đẩy anh ra.
“Mục Mục, tại sao phải đi chứ?”
Dọc đường vẫn không truy hỏi, An Mục tưởng rằng anh sẽ không hỏi, ai ngờ lúc trở về nhà câu đầu tiên anh nói chính là câu này, cô đang đi lên cầu thang xoắn cũng không muốn trả lời, Hà Mặc Dương nhìn theo bóng lưng của cô, dần dần say mê.
“Là muốn thoát khỏi hắn.” Anh ở sau lưng lẩm bẩm, tiếng nói thật nhỏ.
An Mục thấy anh cũng không có đi theo vào phòng, nhẹ nhàng thở ra, suy nghĩ một chút thì đến phòng để quần áo cầm đồ ngủ đi vào nhà tắm, vừa đẩy cửa kính ra, khuôn mặt của anh không chút thay đổi tựa vào mép cửa nhà tắm, hai tay buông thõng, khi nhìn thấy cô thì nhanh chóng dập điếu thuốc trong tay, trong lòng An Mục bồn chồn, xoa hai tay lại với nhau.
Bộ đồ ngủ bảo thủ nhất, nút thắt tận đến xương quai xanh, trái tim của cô từ từ thờ ơ, chuẩn bị đi vượt qua.
“Mục Mục.”
Sức lực của Hà Mặc Dương không lớn, nhưng khó có thể né tránh, bóng của họ ánh lên trên cửa kính ở nhà tắm, thân ảnh quấn lấy nhau, Hà Mặc Dương đè cô ở trên cửa, nụ hôn nồng nhiệt có pha lẫn vị khói thuốc đắng chát lờ mờ, tất cả cuốn vào trong khoang miệng, không chút thoái lui, đầu lưỡi cấp tốc quét qua từng lãnh thổ, không chút lưu tình mà cắn, liếm, đâm, cọ xát, đủ mọi kiểu khiêu khích, nụ hôn nhanh chóng mãnh liệt hơn, dưới ánh đèn, trên khóe miệng hiện ra như một sợi chỉ bạc, An Mục không chịu nổi cách thức quyết liệt như vậy, giống như người bị bóp nghẹt cổ họng, không thể hít thở.
“Mục Mục, ngoan, thở đều nào.”
Cho cô một khoảng trống để thở, Hà Mặc Dương ôm ngang hông cô, đặt cô lên trên giường, mái tóc đen ướt sủng từng sợi nhè nhẹ che kín khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh cẩn thận vén qua hai bên, để lộ ra ánh mặt dập dờn như nước gợn, một tầng sương mù mênh mông ở bên trong, nhìn không rõ lắm, chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm nhộn nhạo, mà một tiếng Hà Mặc Dương của cô như một hòn đá nhỏ, đúng lúc ném vào trong mặt hồ, nước gợn văng khắp nơi, tùy tiện tháo áo ngủ trên người cô ra.
Áo ngủ bị lột từ dưới lên tới đầu, cố định hay tay của cô lại, quần thì bị kéo xuống treo lủng lẳng trên cổ chân, từ trên xuống dưới cơ thể cô gái dưới thân chỉ còn có duy nhất một cái quần lót màu đen nhỏ xíu che đậy nơi XX, cả người cô trắng như sữa dưới ánh đèn, con ngươi của Hà Mặc Dương co lại kịch liệt, bàn tay to phủ xuống hai đỉnh dựng đứng, nhiệt độ nóng rực quá mức khiến An Mục run rẩy không ngừng, muốn thoát khỏi cảm giác đó.
“Mục Mục, đừng sợ.”
Giọng nói trầm thấp đè nén xen lẫn dục vọng nồng đậm, An Mục vô cùng sợ hãi, cảm nhận được bàn tay to của anh ở trên ngực mình, đưa miệng xuống vân vê, nhào nặn, cái nơi chưa bao giờ bị người khác phái chạm vào, giờ phút này lại bị tay anh phủ lên trên chiếc quần lót đen, theo tiếng rơi, nơi tư mật hoàn toàn phơi bày trước mặt anh.