Ngày Kết Hôn Không Nắng

Chương 31


Bạn đang đọc Ngày Kết Hôn Không Nắng – Chương 31


Chuyển ngữ: Cỏ dại
Cuối cùng bọn họ vẫn không thể tới bệnh viện hỏi thăm, nguyên nhân là do Mặc Dương nhận được thông tin chi nhánh ở thành phố K đột ngột xảy ra xự cố, chi nhánh này là chi nhánh lớn nhất ở trong nước, đột nhiên có tai nạn chết người, nếu xử lý không tốt, chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới danh tiếng của công ty.
An Mục ở trong phòng ngủ lấy tạm vài bộ quần áo cùng anh bay đến thành phố K, lúc này thành phố B đã vào cuối xuân, ánh mặt trời chiếu sáng, mang theo hương vị của đầu hè, nhiệt độ không khí giảm xuống không nhiều, hai bên đường cây cối xanh nhạt, đập vào cửa kính xe, những cơn gió lạnh thổi đến, An Mục mặc áo len, áo khoác dạ dày cuộm theo anh xuống xe.
Sự sầm uất náo nhiệt ở thành phố K không giống như thành phố B, ở thành phố B có những toà nhà chọc trời mọc lên san sát, một đô thị hiện đại, nhịp độ của thành phố cứ thế xuyên qua tâm trí, mà thành phố K lại như dòng suối nhỏ trong lành yên tĩnh, trước đây nghe Hạ Nhược con gái ở đây đều được làm từ nước (chỉ nét đẹp mong manh), hiện giờ nhìn thấy quản lý Hạ giỏi giang ở chỗ họ, thật là đúng với câu ví von kia, phụ nữ làm từ nước, làn da đẹp thật khiến cho người khác phải ghen tị, giống như chỉ cần chạm vào là búng ra nước.
Làm sao họ có được làn da sáng đẹp như vậy chứ?
Đều là phụ nữ An Mục không kiềm chế được sờ mặt mình, kém xa.
“Vừa đi vừa nói chuyện.”
Sự việc đột ngột phát sinh, trên máy bay Hà Mặc Dương chăm chú đọc tài liệu, An Mục cũng chỉ nhìn qua một lần, đối với chuyện này cũng có biết một chút.
Một công nhân do đầu cơ trục lợi sản phẩm của công ty nên bị đuổi việc, sau khi thất nghiệp không tìm được việc, vợ muốn ly dị, buộc lòng phải đến công ty đòi tiền, kết quả đương nhiên là không được, cuối cùng lựa chọn cái chết chấm dứt cuộc sống của mình, bây giờ người vợ mang đứa con đến công ty gây sự, nếu là vì tiền, Hạ thị cũng không thiếu tiền để giải quyết ổn thoả.
Nhưng rõ ràng đây không phải mục đích của bọn họ, An Mục đi theo Hà Mặc Dương vào phòng họp.
Tới đây lần này ngoài cô ra còn có trợ lý của Hà Mặc Dương, cũng là trợ thủ đắc lực nhất của anh.

“Tổng giám đốc Hà, chúng tôi nghi ngờ chuyện lần này là do có người ở sau giật dây, lần đầu tiên vợ Từ Long đến công ty đã kết thúc việc đàm phán bồi thường, nhưng ngày hôm sau cô ta không giữ lời, hơn nữa cũng không chịu dùng tiền giải quyết.” Quản lý Hạ tập hợp tư liệu về gia đình Từ Long đặt trước mặt Hà Mặc Dương, An Mục đứng ở phía sau cô, vừa cúi đầu đã thấy ngay những phân tích ở ngay mặt trên, không khỏi thay đổi ấn tượng về cô.
Đàn ông bình thường cũng không giỏi giang như vậy, nhưng ở trên người cô ấy loại toả ra ánh hào quang khó có thể tả được, nếu nói người đàn ông đẹp trai giỏi giang còn được, nhưng với người phụ nữ chuyên tâm trong công việc lại toả ra mị lực khiến người ta không thể cưỡng lại, mới 30 tuổi, để ngồi vào vị trí như bây giờ, là do tự mình phấn đấu.
“Ừ, bên phía truyền thông phải phong toả mọi tin tức, cho dù dùng cách gì, tôi không quan tâm đến quá trình, chỉ cần kết quả.”
“Tổng giám đốc Hà yên tâm, tôi đã sắp xếp ổn thoả.”
Hà Mặc Dương đẩy ghế đứng lên: “Bố trí thời gian gặp gỡ với gia đình anh ta.”
Mỗi một quyết định sự quyết đoán của anh đều khắc sâu vào trong đầu An Mục, vô tình bắt gặp ánh mắt của quản lý Hạ, An Mục khẽ gật đầu, trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, quản lý Hạ có tình cảm với Hà Mặc Dương, cho dù cô ấy che giấu rất kỹ, nhưng vẫn không thể tránh được mắt cô.
Ngủ tại khách sạn gần công ty, chỉ mất ba phút lái xe, bọn họ cũng không mang theo nhiều hành lý, chỉ vài bộ quần áo để tắm rửa.
Đi một mạch từ sân bay đến công ty xử lý công việc, lúc này An Mục mệt muốn chết, đau dọc sống lưng, chân cũng đau, vừa vào phòng đã đá bay giày cao gót, Hà Mặc Dương xách hành lý đi ở phía sau cô, xếp gọn giày, rót nước nóng cho cô, sau đó mở va li, lấy quần áo ra xếp gọn ở trên giường.
Ánh đèn màu cam khiến căn phòng trở nên ấm áp, bình hoa hồng tươi đẹp trên bàn trà, ánh đèn phản chiếu trên những cánh hoa, An Mục tựa người vào ghế sô pha với tay kéo những cành hoa xuống để trước mũi ngửi, không có hương thơm, lại nhìn xuyên qua cốc nước nóng bằng thuỷ tinh, ngẩng đầu.
“Hà Mặc Dương, thật ra anh đã biết người đứng ở sau điều khiển là ai đúng không.” Nếu như không hiểu rõ anh, thì chuyện này cô cũng không chắc chắn, nhưng càng biết anh, cô lại biết thêm nhiều bí mật.
Hà Mặc Dương vừa cởi áo khoác vừa tới gần kéo cô lên: “Mục Mục, tắm đi sẽ không mệt nữa.”

“Hà Mặc Dương, anh thật nhỏ mọn.” An Mục thở phì phì đứng lên khỏi sô pha trừng mắt nhìn anh, giơ chân vung tay đi vào phòng tắm, “ầm” một tiếng đóng chặt cửa, còn muốn lừa cô.
Tầm mắt Hà Mặc Dương nhìn theo bóng lưng của cô cho tới khi biến mất ở cửa phòng tắm, khoé miệng cong lên, lấy bao thuốc lá, bước đi nhẹ nhàng ra ngoài ban công, khách sạn năm sao, một tầng cũng không cao, phóng tầm mắt nhìn ra, có thể thấy được nửa thành phố.
Di động trong túi quần rung lên, ấn nút nghe, giọng nữ vang lên trong không gian tĩnh lặng càng thêm quyến rũ mị hoặc, không khí xao động, khoé miệng Hà Mặc Dương càng cong lên đầy ẩn ý, An Mục từ phòng tắm đi ra, đi dép của khách sạn, nhìn theo bóng lưng anh lạnh lẽo ẩn mình trong đêm, dường như rất xa xôi, chỉ cần một chút ánh sáng đỏ cũng đủ để biến mất, giống như xa tới vạn dặm, trong nháy mắt cô bị ý tưởng này làm cho sợ hãi, ôm anh từ phía sau.
“Làm sao vậy? Đi vào trong thôi, bên ngoài rất lạnh.”
Nhiệt độ của thành phố K không giống thành phố B, vào đầu xuân buổi tối trời hơi lạnh, Hà Mặc Dương dập tàn thuốc nắm tay cô đi vào trong.
An Mục chỉ đi đôi dép của khách sạn, bỏ dép đặt chân để lên đùi anh, hai tay ôm chặt lấy anh, giống như bạch tuộc quấn lấy người anh, Hà Mặc Dương vui vẻ hưởng thụ sự gần gũi của cô, bỏ khăn quấn đầu, mái tóc ướt sũng, âm thanh ro ro của máy sấy vang lên trong phòng, An Mục tựa đầu vào ngực anh, vừa mới hút thuốc, trên người anh vẫn lưu lại mùi thuốc lạ, có chút gay mũi, có chút khó thở, cô không thích mùi này, vốn trên người anh có mùi khác.
“Mục Mục, còn mệt không?”
“Em khoẻ rồi.” An Mục ngẩng đầu, bỗng nhiên lại nhớ ra một vấn đề, ngón trỏ sờ râu trên cằm anh: “Hà Mặc Dương, anh nói xem quản lý Hạ có xinh không?”
Người phụ nữ nào không hy vọng mình đẹp đâu, mà vẻ ngoài của quản lý Hạ vô cùng nổi bật, quan trọng là ánh mắt cô ấy nhìn Hà Mặc Dương không bình thường, phụ nữ hiểu phụ nữ nhất.
“Sao anh không nói gì, Hà Mặc Dương, không phải anh chột dạ chứ?”

Hà Mặc Dương ôm cô bật cười, ngực đập phập phồng: “Mục Mục, em nghĩ linh tinh gì đấy, anh không có gì với cô ấy cả, ngủ sớm đi, mai anh còn có việc.”
***
Câu nói đêm qua làm cho cô cả đêm ngon giấc, An Mục lựa chọn tin anh, không bằng nói cô đã chọn phương án tốt nhất ình, một người đàn ông sẵn lòng chăm sóc cẩn thận sấy tóc cho cô, cô đạp chăn, sau đó anh lại chu đáo kéo chăn lại đắp cho cô, nhìn cô ngủ say mới đi, người đàn ông như vậy tương lai có lẽ không thể gặp nữa, không bằng hiện tại nắm cho thật chắc, đời người chỉ điên một lần là đủ.
Nhiệt độ buổi sáng ở thành phố K so với hôm qua thấp hơn vài độ, cô không mang nhiều quần áo, An Mục mang thêm áo len cho anh, mình cũng mang thêm áo len, đêm qua cũng không biết anh lúc nào mới ngủ, một chút động tĩnh cô cũng không biết.
“Vừa rồi quản lý Hạ gọi điện cho anh báo, vợ của Từ Long đang trên đường tới đấy.” An Mục thừa nhận là mình cố tình nghe sau khi thấy tên người gọi hiện lên trên màn hình điện thoại, Hà Mặc Dương đi ra khỏi phòng tắm, ngồi trên ghế sô pha mở máy tính ra, cũng không ngẩng đầu lên: “Ừ, em nhìn thôi đừng nói chuyện.”
An Mục nhìn chằm chằm ngón chân một hồi, ngẩng đầu: “Ừ, em có chừng mực mà, Hà Mặc Dương, anh không cần phải lo.”
Ngón tay dính chặt trên chuột, Hà Mặc Dương nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, liếc mắt nhìn cô đang cúi đầu ngồi phía sau, tim anh cũng theo sát bộ dạng mất mát của cô, cho tới bây giờ không thể nghi ngờ ảnh hưởng của cô tới anh, chỉ cần bắn một hòn đá nhỏ khiến mặt hồ dậy sóng, mà sóng trong lòng anh còn mạnh mẽ hơn.
Rất nhanh vợ của Từ Long đã tới, chỉ mặc áo khoác đen giản dị, đi đôi giày cao gót đen ba phân cũ kỹ, tuổi cũng còn trẻ, nhưng nhìn qua khuôn mặt chị già hơn tuổi thật, khoé mắt đầy nếp nhăn và khuôn mặt già nua đủ để biết khi còn trẻ chị đã phải chịu không ít khổ cực, ngón tay nứt nẻ, vẫn còn những vết nứt để lại từ mùa đông, những mảng đỏ rực phía sau tay, tay chị vừa thô vừa sưng phù, khó mà nắm tay lại được.
Trong phút chốc An Mục nhớ tới thời điểm mình ở nước Anh, vì kiếm tiền cũng phải làm việc, dùng đôi tay để đánh đàn piano nhúng vào nước lạnh, rửa chén bát, sau đó trong bóng đêm yên tĩnh trốn một mình ở trong chăn khóc, nhìn đôi bàn tay lạnh cóng vừa đỏ vừa sưng, hít mũi cố nén nước mắt, thời gian đó, nếu không có sự động viên và giúp đỡ của Trịnh Tu Hàm, cô cũng không chống đỡ nổi.
Cuộc sống đó bất lực và thê lương, nhưng cô may mắn gặp được người đàn ông này, từ nay về sau được nâng niu trong bàn tay anh, thừa nhận đi, chính cô cũng từ từ mê mẩn yêu thích sự ấm áp nơi anh, như khi bỏ miếng bọt biển khô vào trong nước liền hút nước.
“Tôi mặc kệ ai đứng sau lưng chị, tôi trả chị gấp ba.” Hà Mặc Dương trời sinh bản tính lạnh lùng, ngón tay thon dài mở tập tài liệu, rút ra từ bên trong tấm chi phiếu đã được chuẩn bị sẵn đẩy tới trước mặt chị ta, mặt trên đã điền sẵn số tiền mà một gia đình bình thưởng sợ rằng cả đời tiêu xài cũng không hết.
Chị Từ không dám đi tới, nhìn chằm chằm chi phiếu, sợ hãi lùi về phía sau, bứt rứt nắm chặt cổ tay áo, ngẩng đầu liếc nhìn Hà Mặc Dương, lại sợ hãi vội vàng cúi đầu, thái độ thấp thỏm không yên.
“Tôi cho chị một ngày để suy nghĩ cho thấu đáo, báo cho người đứng sau chị, Hà Mặc Dương tôi, ai cũng đừng hòng động đến.”

Giọng nói hùng hồn đanh thép vang vọng, khiến cho chị Từ choáng váng, sắc mặt trắng bệch, An Mục không đành lòng, dù sao chị ta cũng chỉ là một người đáng thương bị người khác dùng làm bia đỡ đạn, hơn nữa chồng mới mất, một mình nuôi hai người con trai, nên mới nảy sinh lòng tham, cũng là một người mẹ đáng quý.
“Anh Hà, xin anh đừng làm hại con tôi, tôi xin anh.” Chị Từ run rẩy khóc lóc quỳ rạp xuống đất nói, “Cầu xin anh, đừng làm hại con tôi, cái chết của Từ Long là ngoài ý muốn, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa, xin anh hãy tha cho hai đứa nhỏ…”
Tiếng khóc lóc cầu xin vang lên trong phòng, An Mục vừa muốn tới trước mặt Hà Mặc Dương nói vài lời, lại chứng kiến được màn đầy nước mắt này.
Hà Mặc Dương đứng dậy, như một vị vua từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ đang cầu xin: “Chị Từ, chị không phải lo, chỉ cần mọi việc ổn thỏa, sẽ có người đưa con chị về tận nhà.”
“Thật chứ?”
“Việc này còn phải xem biểu hiện của chị.”
Khóe miệng cong lên, ngón trỏ nhẹ nhàng lau thân súng, chị Từ run rẩy gật đầu đứng dậy, cả người nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài, đóng cửa, An Mục cướp súng trong tay anh quan sát, một khẩu súng đẹp, là vật tùy thân anh vẫn mang theo người.
“Hà Mặc Dương, anh dùng thủ đoạn tàn khốc như vậy với một người mẹ sao.”
“Đây là biện pháp đơn giản nhất nhanh nhất, Mục Mục, chúng ta không có nhiều thời gian.”
“Nhưng. . . . . .”
“Đây là xã hội.” Xã hội này cá lớn nuốt cá bé, chỉ không ngừng lớn mạnh, mới có thể bảo vệ những người mình quan tâm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.