Bạn đang đọc Ngày Hôm Qua…đã Từng: Q.1 – Chương 76
Mỗi lần em ở với nó, chẳng đêm nào nó được ngủ yên cả, em cựa quậy người…nó lại tỉnh giấc. Nhưng nó chẳng khó chịu vì điều này. Nó thích bị em làm thức giấc chỉ để nằm ngắm nhìn gương mặt em ngủ, chỉ để ôm siết lấy em vào lòng. Mỗi buổi sáng tinh mơ, nó ko còn cố gắng dậy sớm hơn em nửa. Nó thích dc em đánh thức bằng một nụ hôn, nó quen với việc mở mắt ra là thấy gương mặt em mĩm cười mắng nó là đồ hư hỏng….Sáng nay cũng vậy, vừa mở mắt ra đã bị khóa môi bằng một nụ hôn, cái cốc nhẹ lên đầu
– Dậy đi đồ hư hỏng…hôm nay anh ko nhớ là ngày gì hả
Vòng tay ôm lấy em nó thầm thì
– Ngày gì
– Anh hứa sẽ đi pinic với bạn bè em mà
– Ừ…tới ngày đi rồi hả
– Uhm. Dậy đi em chuẩn bị hết đồ đạc rùi. Còn chờ tên hư hỏng là anh ko đó
Nó gật đầu hôn nhẹ lên môi em rồi đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân…Cũng tại hôm trước đưa em đi diễn ngồi uống sinh tố với đám bạn em, bị áp bức tinh thần dzữ dzội quá, trời xui đất khiến thế nào lỡ dại hứa sẽ đi picnic với bạn bè em…Thực ra nó đã trở nên khá quen thuộc với những cô bạn của em, có điều hơi khó thích nghi với mấy anh chàng đang vây quanh em…cũng chẳng quan tâm lắm…đưa em đi diễn nó vẫn ngồi lặng lẽ 1 góc quan sát…ai tặng hoa, ai làm gì làm mặc kệ, có một chút ghen cho thêm mùi vị tình yêu thôi chứ nó đủ tình cảm để xem thường tất cả những thứ bề ngoài đó mà. Nó chẳng có thói quen tặng hoa cho em…nó chỉ ngồi im chờ em diễn xong, chở em về, mua cho em một hộp kem socola…vậy là đủ…em của nó sẽ cười tít mắt ôm hôn nó ngọt ngào…ừ tình yêu đôi lúc chỉ đơn giản là như vậy…
Tiếng hát vu vơ của em vang khắp căn phòng, tranh thủ lúc nó đi đánh răng, em dọn lại cho gọn căn phòng trọ của nó. Hôm nay em mặc quần jean đen bụi và một chiếc áo thun màu xanh nước biển…bước ra khỏi nhà tắm tất nhiên nó cũng giống em trong trang phục ấy…hix kéo nó đi cả buổi trời hôm qua chỉ để mua áo giống nhau, quần giống nhau dành cho buổi picnic hôm nay.
– Áo gì màu nổi quá trời
– Uhm…vậy mới đẹp
– Ai nghĩ ra cái ý tưởng này vậy
– Em đó…đứa nào có một nửa của mình thì phải mặc áo giống nhau
– Làm quá ko à
– Kệ em. Mệt anh ghê nhăn hoài…đi nhanh nhanh trễ rùi đó
– Ờ..thì đi
Chở em ra công viên Lê Văn Tám, bạn bè em tập trung cũng khá đầy đủ, đứa nào cũng ăn mặc phải nói là đủ màu sắc…giống một đám ô hợp sắp đi phát tờ rơi thì có….1 vài đứa ko có người yêu thì tự bắt cặp với nhau mặc chung màu áo. Hôm nay chị Tiên với nhỏ Hân mặc cùng màu áo hồng, nhìn nhỏ hiền đi thấy rõ…đúng là nhỏ nên mặc đồ teen thế này thì dễ thương hơn nhiều. Ông Kha hổng đi dc nên chị Tiên đành chấp nhận làm vai chồng của nhỏ Hân. Nó cũng quen dc một số anh bạn trai của bạn em…có lẽ nó là một nửa trẻ nhất, nhỏ nhất và xuất phát điểm cũng thấp nhất trong số một nửa của đám yêu nhền nhện này. Chẳng sao cả…quen với điều này…em của nó vui..thì ko có gì làm nó ngại nửa hết.
Cười nói cho đã rồi cả đám phóng xe hướng về thác Giang Điền. Đến thác…cả đám thuê lều trại để ở…nó chịu trách nhiệm bày trò chơi cho cả đám và nó đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ của mình, trò nào nó bày ra cũng toàn mấy trò cực kỳ hành xác, đầy ắp niềm vui, nụ cười…ngay cả mấy anh lớn lớn cũng bị lôi tuốt vào mấy trò chơi độc ác của nó. Tất nhiên nhóm của nó rất nổi bật trong số các du khách đến đây bởi vì sắc đẹp, chiều cao khá tốt của chị em….nhất là cái màn tắm thác thì phải nói mấy con yêu nhền nhện này làm bỏng mắt tất cả du khách nam lẫn nữ xung quanh vì những thân hình quá chuẩn trong mấy bộ bikini…nó với mấy anh kia chỉ biết cười khì khì cụng bia mà chấm điểm. Nói là cụng bia chứ nó chỉ dc cụng 7up, hix em của nó sẽ giết cả đám nếu ai dám bắt nó uống bia @@.
Chơi đủ thứ trò, ăn uống rồi lại chơi, rồi chụp hình…đốt lửa trại ăn đồ nướng…thấm thoát vậy mà cũng đến khuya. Cả khu Giang Điền chìm vào bóng tối của đêm khuya…một số đã ngủ…một số thì lang thang trò chuyện tâm sự…Em bắt nó dẫn đi khắp Giang Điền, ăn kem, ăn cá viên chiên…hôn nhau mõi cã miệng rồi mới chịu quay trở về trại…vừa nằm xuống 888 với mấy người khác một tí là em ngủ luôn. Một ngày chơi quá vui và mất sức mà….Ngồi ngắm em một tí…nó bước ra ngoài..đi lòng vòng để tận hưởng không khí ban đêm…cảm giác một mình nhưng chẳng thấy cô đơn..vì nó đã có em…Đi ngang lều của nhỏ Hân thì chị Tiên gọi nó lại
– Nè M em thấy con Hân đâu hok
– Dạ ko
– Ừ..đi đâu nảy giờ cả tiếng rồi đó. Em kiếm nó về dùm chị đi..nằm 1 mình sợ ma quá mà call hoài nó hổng chịu bắt máy.
– Dạ để em đi kiếm cho
– Ừ nhanh nha em…sợ ma ngủ hổng dc.
Nó quay lưng đi. Nhỏ này tự nhiên con gái con đứa nửa đêm lang thang đâu nửa trời, trong này tuy có bảo vệ đi tuần nhưng rộng lớn quá, đi một mình ko sợ sao trời…gan hơn em của nó nửa. Đi vòng vòng hổng có kết quả nó bấm số nhỏ Hân luôn….chuông reo dc một tì thì nhỏ bắt máy
– Đang đâu đó…
– Hỏi chi
– Đi giữa khuya một mình nguy hiểm lắm..về ngủ đi
– Tự nhiên bửa nay quan tâm chi tới Hân vậy
– Ờ giờ đang đâu
– Đang ngồi gần cafe hồi sáng đối diện chỗ tắm thác nè.
– Ở đó với ai vậy
– Một mình à…ra dẫn về coi…hổng nhớ đường về.
– Ờ ờ ngồi đó đi
Mệt óc thiệt, thì ra hổng nhớ đường về. Cũng phải, Giang Điền rộng, đường lại tối…chắc chỉ có nó là nhớ đường nhiều thôi vì cả ngày em của nó bắt nó chạy xe đạp đôi, lang thang khắp nơi mà….Chạy ào ra chỗ nhỏ Hân nói…từ xa đã thấy một bóng người ngồi im nghịch điện thoại…dám chừng ai hổng biết mà nhìn từ xa bảo đảm rụng tim vì tưởng ma…Bước tới gần ngồi xuống cạnh thì nhận ra nhỏ đang run run..
– Sao vậy
– Lạnh…với sợ…sợ…sợ ma
– Sax…biết sợ sao còn lang thang ra đây chi
– Tại Hân thích
– Vậy cũng nói…về chưa…dẫn cho về nè
Nó đứng dậy…nhỏ nắm tay nó kéo xuống
– Ngồi chút đi rồi về. Nhỏ Thy đâu
– Ờ ngủ mất đất rồi.
Nó cởi luôn cái áo đưa cho nhỏ Hân mặc
– Làm gì đó
– Lạnh thì mặc đi
– Rùi M mặc gì
– Nè…mặc ba lỗ cũng dc…coi như lâu lâu khoe chuột chút
– Xí ốm nhôm bày đặt
– Ờ..kệ…coi ốm vậy chứ cũng yếu lắm à…thôi mặc áo vào đi
– Cám ơn!
Nhỏ Hân im lặng mặc áo của nó vào. Đưa cho nhỏ lon nước ngọt đang cầm trên tay nó im lặng đựng dậy đi đến gần lan can nhìn về phía xa…trăng ko sáng…nhưng cũng đủ nhìn thấy cảnh phía xa xa, thác nước lấp lánh dưới ánh đèn…ban ngày thì đẹp…nhưng ban đêm…thì cô đơn quá.
– Đang nghĩ gì đó
Nhỏ Hân tiến đến đứng cạnh nó
– Uhm..ko có gì. Vẫn còn buồn chuyện cũ hả
– Ko..Hân quên lâu rồi. Đâu có đáng để Hân nhớ hoài…chỉ là
– Chỉ là sao
– Cảm giác cô đơn thôi
– Ừ…
Nó im lặng…nhỏ Hân cũng im lặng….Kéo nó ngồi xuống ghế đá…nhỏ khẽ dựa đầu vào vai nó
– Cho mượn vai chút nha
Nó hơi giật mình…nhưng rồi cũng ngồi im…cảm giác có giọt nước thấm trên vai nó.
– Tìm dc ai đó để yêu chưa
– Chưa…à mà…có lẽ rồi
– Vậy sao còn buồn
– Ừ…M có tin vào tình yêu sét đánh ko
– M tin tất cả…tình yêu khi đến thì…chuyện tình nào cũng đáng tin hết. Sao tự nhiên hỏi vậy…bộ bị sét đánh với ai à
– Có lẽ…mà m có từng yêu đơn phương ai chưa
– Có
– Cảm giác sao
– Buồn…nhưng cũng vui
– Sao buồn mà vui
– Buồn vì…ko dc ngta yêu mình…nhưng vui…vì đơn giản dc yêu, lặng lẽ quan tâm, lặng lẽ dõi theo người mình yêu…đó cũng là một cách để yêu, cũng là tình yêu…sao ko vui dc.
– Vậy hả…đơn giản quá ha
– Ừ…đôi lúc nên nghĩ đơn giản một tí..Hân sẽ cảm thấy mọi chuyện dễ dàng để vượt qua hơn..
– Cảm ơn….động viên Hân nha
– Có gì đâu bạn bè mà
– Hôm nay sao chịu nói nhìu vậy
– Ừ…hổng biết nửa…chắc tại bị Thy bắt…riết nói nhìu hổng hay luôn.
– M yêu Thy lắm hả
– Ừ…nhưng ko bằng cô ấy yêu M đâu
Nó mĩm cười. Nói tới em…là nụ cười lại hiện lên trên môi nó.
– Ghen tị với hai người quá
– Ừ…ko sao
– Giá mà có dc tình yêu chân thành như vậy..thì hay biết nhiu
– Ai rồi cũng có mà..tại…chưa đến lúc thôi
– Cũng mong vậy…nếu yêu ai đó…mà mình hổng biết nhiều về ngta, hổng dc ở gần ngta nhiều…thì phải làm gì đây M
– Ừ…nếu là M…M sẽ tiếp tục làm theo tình cảm của mình…cứ yêu..cứ quan tâm lặng lẽ…khi nào cảm thấy hết yêu thì thôi…nếu còn yêu thì cứ yêu…việc gì quan tâm nhiều thứ phức tạp khác…
– Vậy sao…vậy…Hân cũng sẽ làm như vậy hen
– Ờ…tùy Hân…cố lên rồi Hân sẽ có dc hạnh phúc mà
– Uhm…hy vọng vậy…bửa nay..tên ngốc của nhỏ Thy coi bộ cũng chính chắn quá hen
– Ờ ờ
– Đó lại ờ ờ
– Quen mà.
Nó lại im lặng…nhỏ Hân cũng im lặng…đến khi có tiếng điện thoại reo…là chị Tiên gọi cho nhỏ Hân…réo um sùm trong máy. Nhỏ Hân cười
– Về hen…
– Ừ…về
– Trả áo nè
– Ờ mặc đi…chút về M lấy áo khác…Thy mua mấy cái lận
– Uhm…cảm ơn nha
Nhỏ tung tăng chạy trước…được một đoạn…lại líu ríu quay trở lại đi sát người nó
– Sao vậy
– Quên…sợ ma
– Người vậy cũng biết sợ ma
– Làm như Hân dzữ lắm á…ma mà…ai hổng sợ
Nó lắc đầu cười…con gái đúng là con gái…dù hung dzữ hay lạnh lùng mạnh mẽ cỡ nào…rồi có lúc cũng sẽ vẫn là con gái. Một chút yếu đuối, cần dc sự chia sẻ, quan tâm từ một ai đó…cũng mong cô bạn này nhanh chóng tìm dc hạnh phúc thực sự. Lắng nghe mấy tâm sự của nhỏ…cũng thông cảm phần nào….nghĩ lại nó và em..thật may mắn vì đã có nhau cho đến lúc này. Chúc nhỏ Hân ngủ ngon, nó quay trở lại lều của mình…nằm ngắm em một tí rồi ôm em chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm tỉnh dậy bới tiếng chim hót râm rang, tiếng gà gáy…quay qua bên cạnh em của nó vẫn ngủ ngon lành…khẽ chui đầu ra khỏi lều nhìn quanh. Chẳng thấy ai ngoài mấy con gà chạy tung tăng phía xa…có lẽ đêm qua quậy khuya quá nên giờ ai cũng còn ngủ. Đi lòng vòng một hồi cũng cảm thấy lạnh, trời buổi sáng ở đây công nhận lạnh thiệt. Đành chui trở vào lều nằm phá em…cảm giác nằm hôn trộm người yêu cũng kích thích lắm chứ bộ..nhất là em cứ dụi dụi đầu vào ngực nó để trốn….nghịch đã đời em cũng chịu lên tiếng
– Làm gì dzạ..sáng sớm quậy rùi hả
– Uhm…nhìn mặt ngủ dễ thương thiệt
– Thôi đi đồ hư hỏng…nhìn mặt anh gian gian quá à
– Gian mà có người thương
– Xí…cỡ này dẻo cái miệng quá nha
– Uhm…lạnh quá cho ôm chút đi
– Mệt quá à…để yên cho ngta ngủ coi…
Em quay lưng đi giành hết cái mền…Ko chịu thua..nó chui đầu vào giữa hai chân em trườn lên tìm môi em. Bàn tay nó nảy giờ lạnh ngắt nên luồn vào áo chà lên ngực khiến em rung mình cười khúc khích, gai ốc trên người em nổi lên…đáng yêu quá..
– Làm gì dzạ…anh hư quá..bỏ em ra đi…hihi..lạnh mà
Em làm bộ chống cự la hét nhưng cũng hổng dám nói lớn tiếng….Uốn éo chống cự một hồi cuối cùng em cũng bị nó khóa mô…cảm giác không khí lạnh giữa thiên nhiên buổi sáng vẫn ko làm em và nó cảm thấy lạnh mà càng ngày càng nóng hơn..tiếng yêu nhau của em và nó càng ngày càng to, hòa vào âm thanh của thiên nhiên buổi sáng làm tình yêu của em và nó bay bổng, ngọt ngào làm sao….nếu ai đó đứng bên ngoài sẽ thấy cảnh xung quanh mấy cái lều khác im lặng, chỉ có cái lều của em và nó thì rung lên dữ dội…Quần nhau cả nửa tiếng đồng hồ…rồi em và nó cũng nằm yên trả lại cho buổi sáng không gian im ả trong lành…rúc đầu vào ngực nó em nhéo nhẹ
– Anh cỡ này hư lắm đó…gan thấy sợ lun…hok sợ ngta thấy hả
– Hok..ai bỉu em chiều chi
– Ghét..mai mốt hok chiều nửa…cho chết
– Hok chiều thì mình cưỡng bức
– Dám hôn..uýnh phù mỏ lun…thui mệt anh quá nằm yên cho ngủ chút coi
– Ngủ nửa hả
– Hứ sáng sớm quậy quá trời rùi…giờ để yên em ngủ bù..hok có phá nửa nha
– Uhm..vậy ngủ chút quậy nửa hen
– Hok có đâu…hihi anh hư lắm…
Em kéo mền rúc đầu vào người nó nhắm mắt ngủ tiếp…Phù sáng sớm hoạt động quá mức…nó cũng nằm nghịch dc một lúc rồi ngủ luôn.