Ngày Hôm Qua...đã Từng

Q.1 - Chương 74


Bạn đang đọc Ngày Hôm Qua…đã Từng: Q.1 – Chương 74


Ăn xong…chị ngồi im một lúc rồi nói nhỏ
– Chị muốn ăn kem
Sax!!! Bộ có bà con với em của nó hay sao nè trời…giữa khuya còn đòi ăn kem…đừng nói một hồi đòi lên cầu ngồi nửa nghen…Nghĩ là nghĩ vậy chứ nó cũng gật đầu
– Ừ…thì ăn kem..giờ muốn ăn kem gì
– Kem dâu với kem socola
Nó tính tiền cháo xong chở chị chạy thẳng tới chổ nó mua kem mọi lần. Thằng giữ xe nhìn mặt nó là biết hổng phải đi hát mà là mua kem…hổng cần hỏi, thằng nhỏ giở tủ kem ra cho nó lựa luôn.
– Chị mọi lần đâu anh
– Ngủ rồi
– Ghê ghê

– Ghê gì
Thằng quỷ cái mặt nham hiểm chỉ chỉ về phía chị đang ngồi. Nó nhìn chị…rồi lấy hộp kem đập lên đầu thằng nhỏ 1 cái
– Tình tiền mày
Thằng quỷ cầm tiền miệng vẫn lẩm bẩm
– Ghê nha…huynh ghê lắm @@
Chở chị tìm một quán nước ven đường để ngồi..Chở một người đẹp thế này chạy vòng vòng giữa đêm thế này cũng sợ…có điều chị hổng chịu về nhà nên đành mạo hiểm thôi. Gọi cho chị một li trà lipton nóng, còn nó là một li cafe ko đường…Chị ngồi im ăn kem,ko như em của nó, chị ngồi ăn một mình, hổng thèm đút cho nó cái nào lun…đúng là chị của nó chẳng thay đổi bao giờ…đi ăn uống với chị thì phải biết giành ăn còn ko chị hổng có thèm nhường cho nó ăn đâu…mà lúc này thì hổng còn tâm trạng nào giành ăn với chị nửa nên đành ngồi uống cafe nhìn chị ăn thôi…Cỡi cái áo gió khoát lên vai chị, nó im lặng nhìn dòng xe qua lại, người nó bây giờ cũng cảm thấy lạnh huống gì chị mặc váy mỏng manh lại còn ăn kem ko run mới lạ….ăn hết hai hộp kem…mắt chị dường như bớt buồn đi một tí..có một chút tinh nghịch hiện lên trên mặt chị rùi..cũng tốt…mặc dù từ đầu tới giờ nó chưa nói dc lời nào an ủi chị và cũng chẳng biết gì để an ủi….chị ngả đầu lên vai nó…dc một lúc thì lại lên tiếng
– Chị muốn ngủ
– Ừ
Nó mĩm cười..Tính tiền nước xong, đội nón lên cho chị nó chạy xe từ từ về nhà vì sợ gió làm chị lạnh…Đúng là chị đang lạnh, tay chị cóng hết rồi chứ đâu…Về đến nhà chị vẫn ngồi trên xe hổng chịu xuống….mà giơ hai tay về phía nó…thôi xong đã hiểu…đúng là nữ hoàng. Nó lắc đầu cười rồi quay lưng lại gần cho chị leo lên lưng…hix may quá nhìn người cao đẹp vậy cũng ko nặng lắm, hơn em của nó 1-2 kg là cùng…còn cõng nổi…Cõng chị vào tới nhà để chị nằm xuống nó mới quay trở ra dắt xe vào rồi đóng cửa rồi ngồi xuống lấy mền đắp lên người chị. Vừa định đứng dậy đi đánh răng rửa mặt thì chị đã lấy tay kéo nó nằm xuống bên cạnh, đầu chị rúc vào ngực nó nằm im, vai chị run run…cảm nhận chị lại đang khóc….vậy là nó đành nằm im ôm lấy vai chị cho đến khi chị ngưng khóc ngủ thiếp đi…Đoán chắc rằng chị đã ngủ thật say rồi nó mới thở phào nhắm mắt ngủ…đó là người con gái thứ hai nằm ngủ trong căn phòng của nó…người trước đó chính là em
Trời rạng sáng…nó chỉ mới ngủ dc một chút, người nó mõi nhừ nhưng chẳng dám nhúc nhích sợ làm chị thức giất, vậy là nằm chịu trận cho đến sáng. Hix…quên mất tiêu chị là trùm lười siêu ngủ…biết chị ngủ tới chừng nào mới dậy đây…vậy là xác định nghĩ học chắc luôn rồi. Mở điện thoại call lên trường nhờ cô Xuân (căn-tin) nhờ đứa nào viết dùm cái phiếu điểm danh rồi bấm số em
– Em hả…dậy chưa
– Ưm…um…chưa…cho ngta ngủ xíu
– Ngủ hoài dzậy
– Tại tối qua ngta mắc học làm bánh ga-tô đó
– Học chi khuya dzữ
– Hihi học làm cho anh ăn đó…mà mê làm quên mất tiêu thời gian lun
– Tội nghiệp chưa…thui vậy ngủ nửa đi..chắc chiều anh mới qua trả xe em dc đó
– Ừ…anh có đi học hok

– Uhm ko…giờ anh cũng ngủ thêm chút
– Hihi đáng ghét…ham ngủ mà dám la ngta
– Tại call sợ em lo mà
– Ai thèm lo..anh ngủ nửa đi…đừng có phá em ngủ nửa đó..chiều em đem bánh cho anh ăn hen
– Ờ…ngủ đi
Cup máy…nó nằm im nhìn qua chị rồi bấm tiếp số anh Phong.
– Phương sao rồi em…
– Dạ hok sao…có khóc một chút..giờ đang ngủ rồi anh..mà có chuyện gì vậy
– Phương bị tụi làm chung chơi xấu…cũng toàn 1 đám ganh ghét với Phương thôi…trước tới giờ tụi nó hại Phương nhiều lắm rồi…và….Phương buồn anh nửa
– Sao buồn…
– Ừ vì anh sắp đi học…mẹ anh ép anh đi…Phương cô đơn lắm anh đi rồi…ko biết còn ai chăm sóc Phương nửa đây…giờ chỉ hy vọng có em thôi đó
– Dạ…nhưng…gia đình chị..ko lẽ ko chăm sóc chị sao anh

– Ba mẹ Phương…mất rồi em
– Hả…ba mẹ chị mất…sao mất anh
– Ba mẹ Phương bị tai nạn xe bên Mỹ…2 năm rồi
– Vậy sao…thương chị quá…giờ chị sống với ai ở đây vậy anh
– Ừ…Phương sống với dì…nhưng cũng đừng trông cậy vào họ chi…toàn lợi dụng Phương ko à…Thôi ko nói nửa. Em chăm sóc Phương nha..chừng nào Phương muốn về em call để anh qua đón Phương.
– Dạ..
Nó thẩn thờ nhìn chị…giờ thì nó hiểu chị của nó rồi…hiểu hoàn toàn những gì chị đang phải gánh chịu. Dường như hoàn cảnh của chị cũng một phần giống như nó cho nên dễ dàng đồng cảm với chị hơn. Gương mặt xinh đẹp chẳng thua bất kỳ người con gái đẹp nào này lại đang chịu những mất mác to lớn đến vậy…kể từ giây phút ấy..tự nhiên nó chỉ muốn ở bên cạnh để mang lại niềm vui thực sự cho chị thôi…vì như anh Phong nói…chỉ có bên cạnh nó và anh Phong, chị mới cười thực sự. Chị dụi đầu sâu vào người nó hơn…miệng chị thủ thỉ trong cơn mê
– Nhox…nhox đừng xa chị nha…nhox…Phương…ghét Phong…nhox…đừng giống Phong nha..đừng….đừng…
Nó mĩm cười ôm chặt chị vào lòng…”Uhm…ko xa chị đâu…cho dù chị xua đuổi…từ nay nhox cũng ko bao giờ xa chị đâu”…nó thầm hứa…và nó sẽ luôn làm như vậy…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.