Bạn đang đọc Ngày Hôm Qua…đã Từng: Q.2 – Chương 17
Chạy xe gần tới hồ thì vai nó nặng nặng, nhìn qua gương chiếu hậu, nhỏ ngủ mất đất rồi thì phải…khổ thiệt, mệt thì cứ nói bày đặt ngang bướng chi không biết. Chẳng biết làm gì, nó đành cho xe chạy đánh một vòng quanh hồ để quay trở về khách sạn. Chợt có tiếng điện thoại reo, nó dừng xe móc điện thoại ra, vừa bắt máy đã nghe tiếng thì thầm như con nít
– Nhox ơi!
– Uh nhox nghe nè.
– Nhox đâu rồi?
– Uhm nhox đang ngoài đường.
– Tự nhiên bỏ chị ở phòng có một mình dzạ..nhox đi đâu…nhox về nhanh đi
– Uhm nhox về liền nè. Sao chị không ngủ tiếp đi
– Hix…không chị chờ nhox về rồi ngủ. Nhox về nhanh nhanh nha
– Rồi về liền. Có bất ngờ cho chị nè
– Gì dzạ?
– Chút biết.
– Uhm…nhox về nhanh nha.
– Ờ ờ
Nó siết ga tăng tốc về mặc cho chạy nhanh thì người nó nổi cả gai ốc, lạnh run…sau lưng nhỏ Hân hình như cũng tỉnh giấc nhưng vẫn im lặng mặc nó làm gì thì làm, chắc nhỏ mệt mõi lắm rồi. Về đến khách sạn nó dắt xe vào kéo nhỏ Hân đi nhanh lên phòng. Nó cũng chẳng hiểu sao nó lại vội về khách sạn như vậy nửa, nhưng mà không đi nhanh chậm chậm tí nửa chắc lật xe vì lạnh :s. Nó bước vào phòng, nhỏ Hân chen lên
– Hân rửa mặt cái!
– Ừ
Nó treo chìa khóa lên phòng đưa mắt tìm chị, chẳng thấy đâu…
– Chị ơi!…nhox về rồi nè!
Không thấy trả lời. Quái! Giờ này đi đâu mất rồi nhỉ. Nó nhẹ nhàng đi tìm, phòng không rộng nhưng thiếu ánh sáng nên cũng mất vài giây nó mới tìm ra chị. Thì ra nữ hoàng nhà mình đang ngồi sát mép giường phía cửa sổ, người cuộn trong đống mền mắt nhắm nghiền. Bó tay, ngủ luôn đi không chịu bày đặt chờ chờ chi không biết. Nó đến ngồi cạnh chị khẽ đỡ chị nằm xuống giường chứ để chị ngồi ngủ thế này mõi lưng chết. Vừa nằm xuống chị đã nũng nịu kéo tay nó nằm xuống bên cạnh mắt vẫn nhắm.
– Nhox đi đâu vậy? Chị thức dậy tìm hoài hổng thấy
– Sao không ngủ luôn đi! Tìm nhox chi
– Chị sợ ngủ một mình ở chỗ lạ
– Ủa vậy ở nhà chị ngủ với ai
– Ngủ một mình! Nhưng đi chổ lạ chị sợ lắm
Ra là vì lí do này nên sáng nào thức dậy nó cũng thấy chị ngồi ngủ cạnh nó.
– Uhm thôi nhox về rồi đừng lo
– Nhox đi đâu giữa đêm vậy?
– À nhox đi rước khách quý
Nó vẫn nhẹ nhàng trả lời chị, hai đứa nằm cạnh chụm đầu vào nhau, cảnh này giống như hồi xưa nó ngủ nhà nhỏ bạn thân, hai đứa vẫn thường nằm trên giường chụm đầu vào nhau để ôn bài, thi thoảng chơi xếp hạc giấy, xếp sao. Có lúc mẹ nhỏ bặt gặp thì chọc vài câu chứ chẳng cấm cản gì…nói chung từ nhỏ nó chơi với bạn bè nhất là bạn khác giới chẳng hiểu vì sao luôn có sự ưu ái từ phụ huynh bên kia, nhỏ có thể bị ba mẹ nhỏ cấm chơi thân hay gần gũi với những đứa con trai khác nhưng với nó thì rất thoải mái. (Hy vọng thoải mái hổng phải vì họ nghĩ nó bị gay @@ ). Mãi nói chuyện với chị nó quên mất trong phòng còn có nhỏ Hân. Quay lưng lại suýt đứng tim vì nhỏ Hân đang đứng lù lù sau lưng, chẳng nhìn rõ mặt nhỏ, chỉ thấp thoáng ánh mắt dưới ngọn đèn ngủ loe loét của phòng. Nó cười bún mũi chị
– Nè…nè dậy đi coi ai lên chơi nè
– Ai vậy?
Chị khẽ nhướng đôi mắt mê ngủ lên nhìn về phía nó chỉ
– A…Bé Hân!
Chị ngồi bật dậy, xui cho nó là mặt nó đang kề sát mặt chị thành ra nó lãnh nguyên cái đầu chị vào môi
– Ayda!!!
Nó ôm miệng nằm bật ngửa ra giường. Hix còn cái người gây hậu quả nghiêm trọng cho nó thì đâu có thèm để ý, chị phì cười nhìn nó rồi nhảy xuống giường chạy lại nắm tay nhỏ Hân. Hai chị em làm như xa nhau mấy chục năm trời vậy, tay bắt miệng hun thắm thiết, bỏ mặt thằng nó nằm ôm miệng một mình dưới giường. Thôi xong, có nhỏ Hân lên nó thành người dưng mất tiêu, không ai thèm để ý tới nó luôn.Nói chung là chỉ có mình chị là nói luyên thuyên, hỏi lung tung chứ nhỏ Hân có kịp trả lời câu nào đâu. Thân phận bị bỏ rơi, nó cũng hổng thèm để ý hai cô nàng nói chuyện nửa, nằm lăn ra một góc kéo cái mền trùm lại, tay xuýt xoa cái mỏ vừa bị thương, sáng dậy bảo đảm sưng một cục cho coi @@.
Sáng! Chẳng biết đêm qua hai người kia nói chuyện đến lúc nào mà ngồi chỡ mãi chưa chịu dậy, nó ngồi uống gần hai bình trà từ sáng đến giờ bụng đói cồn cào, không lẽ giờ nằm lăn ra ngủ tiếp. Ơn trời, cuối cùng nhỏ Hân cũng chịu dậy. Nhỏ chui khỏi mền đứng dậy vươn vai, bảo đảm không phải nó mà thằng con trai nào khác ngồi đó cũng phải sặc nước trà. Mèn ơi đêm qua ngủ nên chẳng biết gì, trời Đà Lạt lạnh thế này mà nhỏ vẫn mặc đồ mỏng tanh đi ngủ, quần ngủ mỏng, áo mỏng nhìn thấy tận cả bên trong. Hix nó đứng hình cả buổi trời, con gái gì có con trai trong phòng mà tự nhiên thấy sợ, mặc cho cái mặt nó đứng hình nhìn nhỏ cũng hổng tỏ ra quan tâm gì tới nó, vô tư vươn vai, vặn người làm đủ thứ động tác cứ như muốn trêu tức nó ấy. Xong xuôi nhỏ đi thẳng vào WC để vệ sinh cá nhân. Người chứ đâu phải thánh đâu mà không nóng trong người, nó đành uống nước trà để quên đi vụ hổi nảy.
Vệ sinh cá nhân xong, cũng may lần này chịu mặc đồ giống bao người lên Đà Lạt , giờ mà ở SG chắc gì nhỏ chịu ra đường với bộ quần áo kín mít ấm áp thế này. Nó chạy xe vòng xuống bờ hồ, ghé vào quán caffe sát đường, chọn một chỗ ngồi cao nhất để có thể nhìn rõ về phía dưới đường cũng như bờ hồ để ăn sáng. Còn chị của nó hôm qua thức khuya nên hôm nay làm cách nào cũng không lôi dậy được, cứ cuộn trong mền bông đuổi hai đứa nó đi ăn. Nó chọn ình món bò bit-tết và một ly caffe nóng, còn nhỏ Hân thì trứng oppla và một ly sữa nóng, cũng chẳng nói gì, thi thoảng trò chuyện, ngắm cảnh, chủ yếu là nhỏ Hân hỏi han nó tình hình mấy hôm nay thế nào, đi chơi với chị những đâu, còn nó chỉ ậm ờ cho có. Kể ra nhỏ cũng chịu khó thật, nói chuyện với tên lúc nào cũng cụt ngũn ờ ờ mà không tỏ ra chán hay bực tức gì cả, cứ như nhỏ đã quen và thích cách nói chuyện với nó như vậy rồi.