Bạn đang đọc Ngày Hôm Qua…đã Từng: Q.1 – Chương 13
Một tuần trôi qua. Mọi thứ đều diễn ra bình thường.Điều bất bình thường nhất đó là chị và nó chẳng liên lạc và cũng chẳng chat với nhau lần nào….Nick chị on đó, số điện thoại của chị vẫn ở đó….nhưng tin nhắn soạn xong mà chẳng gửi đi…Mọi thứ đều thật im lặng một cách đáng sợ. Nó đã nghĩ có lẽ tình bạn cũng có một khoảng cách nào đó…ít nhất ở mặt hoàn cảnh và điều kiện của mỗi người…Dường như cuộc gặp hôm ấy là sự ko cần thiết, thể có hoặc ko…nhưng ai mà biết được khoảng cách nó xa và rộng đến như vậy chứ.
Con nhỏ vẫn đến quán đều đặng mỗi ngày. Hình như con nhỏ này rảnh dzữ lắm hay sao ấy, ngày nào cũng đến uống mỗi món cam vắt thêm tý muối kỳ lạ ấy. Lý do con nhỏ đến quán giờ hình như được hợp lý hóa bởi ông Kha. Chẳng biết quan hệ 2 người đi đến mức nào rồi, chỉ thấy con nhỏ lại quán ông Kha ko còn phải kiếm cớ để mang nước hay đến gần con nhỏ nửa mà chuyển sang ngồi tại chỗ Nói chuyện đã rồi chạy lon ton đi kiểm tra cho có lệ xong vẫn quay về chốn cũ và người tất nhiên phải phục vụ cho 2 người này là nó. Trong khoảng time con nhỏ ngồi chơi ở quán từ lúc nào ko biết mặc định quản lí mọi thứ sẽ thuộc quyền của nó, cứ có chuyện gì mấy đứa phục vụ cũng lôi nó lại giải quyết, chuyện gì cũng kiu nó lại để hỏi ý, ông Kha cũng bắt nó đi vòng vòng giống như ổng cho nên nó đi tới đâu ít nhiều tụi phục vụ cũng có phản ứng giống như ông Kha đi kiểm tra vậy.
Chủ nhật!Tròn một tuần kể từ ngày gặp chị. Vẫn chưa đứa nào liên lạc cho đứa nào. Có lẽ tình bạn của nó và chị đã kết thúc rồi chăng. Hôm nay có buổi biễu diễn của tụi diễn viên trẻ với model trẻ ở nhà văn hóa thanh niên. Nó từng có ước mơ làm diễn viên nhưng vì ngoại hình khiêm tốn cho nên ước mơ đành gác lại, biểu diễn của model có nghĩa là có gái đẹp, mà có gái đẹp thì đâu thể thiếu nó được Chủ nhật rảnh ko làm gì thì đạp xe lên xem cho đỡ buồn. Ở SG mà cứ chui rúc trong căn trọ hoặc ngồi mòn ghế ở tiệm net chơi game thì cũng phí cuộc đời….Ngồi xem kịch, một vở kịch hài…mọi người trong phòng đều cười nghiên ngả, vổ tay rần rần..duy chỉ có nó là im lặng vì nó qua tâm cách diễn của từng người hơn là nội dung. Đến phần biểu diễn thời trang của tụi model trẻ…phải nói là làm khán phòng nóng cả lên, cứ mỗi lần có một đứa bước ra biểu diễn là có một vài tiếng vỗ tay, reo hò và gọi tên người đang biểu diễn…nhìn là biết người nhà hoặc bạn bè chắc luôn…Thiệt ngồi xem mà lòng đầy ghen tị….ai cũng cao nhòng nhòng…nhìn lại mình thì muốn đập đầu vô gối đi đầu thai sớm cho rồi….Người cuối cùng bước ra sân khấu…một dáng người quen thuộc, gương mặt quen thuộc và đôi mắt cũng quen thuộc….con nhỏ quyến rũ trong chiếc váy ngắn màu đỏ ôm sát người, khoe đôi chân dài trắng mịn, đôi môi con nhỏ cũng tô một màu đỏ đậm, và dù con nhỏ ở tít trên sân khấu nhưng nó vẫn nhìn thấy đôi mắt con nhỏ đang nhìn về phía nó…khá lạnh. Hơi bất ngờ nhưng nó vẫn giữ gương mặt bình thản ko thay đổi kể từ lúc vào ngồi trong khán phòng này. Thực sự con nhỏ quá đẹp, quá quyến rũ người khác, cả khán phòng nóng hẳn lên, xung quanh là tiếng xuýt xoa khen ngợi, vài lời bình phẩm khá tốt dành cho con nhỏ, cũng phải thôi…thực sự đẹp mà.
Đi một vài vòng trên sân khấu xong, 2 đứa MC bước ra giới thiệu phần kết thúc của buổi biểu diễn là một ca khúc do chính con nhỏ hát ngay trên sân khấu….”đừng xa em đêm nay”…nhìn người vậy mà giọng hát ngọt ngào thiệt, tuy còn hơi non nhưng nhìn chung hát rất ok…dc nửa bài con nhỏ bước xuống sân khấu giao lưu với khán giả, hàng loạt cánh tay chìa ra để bắt tay con nhỏ , chủ yếu là tay của mấy ông con trai, đi tới đâu tụi khán giả đều nhón nháo cả lên. Con nhỏ vừa hát vừa đi về phía nó…nhưng nó vẫn ngồi yên mặc cho xung quanh bao bàn tay chia ra chớ con nhỏ nắm lấy…khuôn mặt nó vẫn lạnh lùng nhìn lên sân khấu …Dừng lại trước mặt nó dc vài câu hát, con nhỏ quay lại sân khấu để hát cho xong bài hát, 2 MC bước ra cùng tất cả những thành viên đã biểu diễn trong buổi sáng hôm đó, tiếng vỗ tay, tiếng reo hò ầm lên, khán giả bắt đầu ùa lên sân khấu để tặng hoa, chụp hình…con nhỏ nổi bật hơn tất cả vì dc rất nhiều đứa vây quanh đòi chụp hình chung, rồi tặng hoa, gấu bông (trong đó có nhiều anh lợi dụng lên đụng chạm người đẹp chứ có gì đâu)…dòng người ùa lên, riêng nó vẫn ngồi im quan sát, khi sau lưng ko còn khán giả thì nó đứng dậy bước ra ngoài, dừng lại ngay cửa…nó quay lại nhìn lên sân khấu, con nhỏ đang nhìn nó với anh mắt buồn và gương mặt như đang giận…chắc quê độ cái vụ lúc hát chìa tay ra mà nó ko bắt đây mà. Rồi nó tiến lại đi ngược về phía sân khấu, gương mặt con nhỏ có vẻ dãn ra…nhưng ko nó chỉ im lặng đi đến hàng ghế nó ngồi để lấy cái máy ảnh , rồi lẳng lặng bước đi ra ngoài, sau lưng, ngta vẫn đang nhốn nháo tranh nhau chụp ảnh.
Mấy khu vực cafe bệt ở đây vào chủ nhật luôn đông đúc với rất nhiều hoạt động khác nhau diễn ra, mọi người đều vui vẻ và thư giản…đây chính là một nét văn hóa ko thể thiếu của SG. Nó cũng thích café bệt, tự do, thoải mái và rất sinh viên. Đạp xe vòng vòng nhà thờ, nó chọn 1 chỗ ngồi dưới gốc cây để tiện nhìn về phía nhà thờ và tượng Đức Mẹ…Vừa gọi một ly café thì tiếng môtô kéo ầm ngang qua, thằng hôm trước đang chở con nhỏ phía sau, đi chung còn có mấy đứa con gái khác…chắc là bạn bè con nhỏ đây mà. Đảo vài vòng nhà thờ cả đám kéo nhau vào café Bean ngồi nói nói cười cười. Nó lặng lẽ mang máy ảnh ra chụp linh tinh, sở thích của nó là chụp ảnh, chủ nhật, ngồi café bệt chụp linh tinh luôn mang lại một cảm giác thật thú vị. Bên kia đường là một nhóm những người ăn mặc mốt, xinh đẹp ngồi uống ở một quán café sang trọng bật nhất SG, bên đây đường là một thằng sinh viên bình thường với ly café 10k và chiếc máy ảnh nhỏ. Thi thoảng nó vô tình nhìn về phía đám bạn của nhỏ, còn nhỏ vẫn ngồi tréo chân, khoanh tay trước ngực nhìn nó, có thể nó lầm vì nó ngồi ngay trong tầm mắt con nhỏ mà. Chụp ảnh đã, nó mang điện thoại ra ngồi xem vu vơ….bổng…có tiếng xe, rồi một cú đạp thẳng vào ngực, nó lăn quay, chiếc dt văng ra xa…bánh xe cán ngang vỡ tan tành. Loạng choạng ngồi dậy, thằng đầu ngựa hôm trước dừng xe nhìn nó cười khoái chí rồi phóng xe về phía đám bạn của con nhỏ. Nó nhìn theo, con nhỏ đứng dậy từ lúc nào…Nó nhìn con nhỏ xong lẳng lặng nhặt cái sim điện thoại bỏ vô túi, phủi bụi đứng dậy dắt xe đi. Vài lời hỏi thăm ái ngại từ mấy người ngồi gần đó…nó cũng chỉ lắc đầu cười cười. Ngày chủ nhật xui xẻo. Chiếc điện thoại duy nhất của nó đã ko còn.