Đọc truyện Ngày Hôm Qua… Đã Từng (My life) – Chương 33: Quyển 1 –
Cúp máy…nó cố gắng nhắn 1 tin cho chị “chi nhox xin loi ma nghi gian di nha”…bên kia chỉ send lại 1 tin duy nhất “ngu roi”. Nó bật cười uống nốt miếng nước còn lại rùi đi nằm xuống cạnh con nhỏ…Cho đến lúc đó…nó vẫn chưa thử dám so sánh giữa chị và nhỏ…nó chỉ biết rằng..cả hai người đều thực sự từng bước trở nên quan trọng trong lòng nó. Thật vui vì giữa đất SG…đã tìm dc những người để mình quan tâm và quan tâm mình. Kéo đỡ chiếc áo khoác đắp lên ngực…nó lại chìm vào giấc ngủ…bên cạnh nó một cơ thể căng tràn sức sống mà bất cứ người đàn ông nào cũng muốn ôm lấy đang ngủ ngon lành như thiên thần say giấc.
Gần sáng…nó tỉnh giấc bởi sự đụng chạm…nếu ko bị tác dụng của thuốc thì nó rất dễ tỉnh ngủ. Con nhỏ ko biết dậy từ lúc nào phát hiện nó dành trọn cái mền cho nhỏ nên đang rúc người sát vào nó, con nhỏ gối đầu lên ngực nó, kéo cái mền đắp lên 2 đứa rồi vòng tay ôm chặt lấy nó ngủ ngon lành…Coi vậy mà cũng ngoan dễ sợ…Nó chỉ cười nhẹ mặc cho con nhỏ muốn làm gì làm rồi chìm trở lại vào giấc ngủ.
Trời sáng, ánh nắng hắt qua cửa sổ chiếu vào mặt làm nó tỉnh ngủ…nhìn quanh thì nghe tiếng lục đục trong nhà vệ sinh…Lò dò đi vào thì phát hiện con nhỏ đang đứng đánh răng lau mặt…càng sững sờ hơn khi con nhỏ sử dụng cái bàn chải đánh răng duy nhất của nó…đánh xong con nhỏ rửa bàn chải, quẹt thêm miếng kem vào rồi đặt lên tay nó tỉnh bơ đi ra ngoài lau mặt bằng cái khăn của nó….Quái…xem như nhà mình chẳng bằng…lại còn sài bàn chải của nó nửa chứ…ngang quá…nghĩ là nghĩ vậy, nó cũng oánh răng đại, con nhỏ hok ngại chẳng lẽ nó sợ bệnh răng miệng sao…người đẹp vậy chắc an toàn mà ha..Đánh răng thì dc nhưng mà màn rửa mặt mới khổ…tay ko dc đụng nước…vậy là kê cái mặt vô vòi nước…tay đau..lỡ dại mở quá đà..nước xịt cái ào bắn thẳng vô mũi…sặc nước…mắt mũi cay xè…với tay hoài ko thấy cái khăn đâu…thôi chết con nhỏ trưng dụng mất cái khăn rồi…vậy là mắt nhắm mắt mở đi ra ngoài kiếm cái khăn…hổng thấy đường…đầu nó đụng vô tường cái kinh…con nhỏ ở đâu quay lại nhìn nó…cười khúc khích
– Gì vậy
Nó nhăn nhó
– Cái khăn..sặc nước nè!
Con nhỏ ráng kìm giọng cười…đi lại gần tự tay lau cho nó xong bỏ nguyên cái khăn trên mặt nó quay đi dắt xe ra ngoài….Trời SG sáng bình yên, đầy sức sống…người nó cũng tươi tỉnh hẳn ra…Thay đồ (thay đồ 1 mình dc rồi nhé) xong nó vắt theo cuốn giáo trình chuẩn bị cuốc bộ lên lớp…hix tay vẫn còn đau, dưới quê chạy xe buông tay dc chứ trên này leo lên dốc cầu xong đổ xuống dốc mà buông tay ko thắng dc thì có mà ôm đầu xe tải…
Đang tèn tèn cuốc bộ…con nhỏ chạy xe lên ngừng trước mặt nó
– Lên xe đi
Nó đứng tần ngần một hồi, nghĩ tới cái cảnh đi bộ thêm nửa tiếng nửa cũng hơi ngán…thôi kệ…sợ gì ko lên. Nó ngồi trên xe, con nhỏ lẳng lặng chạy ào đi chẳng thèm cho nó đội nón bảo hiểm. Mà nghĩ lại cũng hổng có gì lạ, với sắc đẹp của mình, công an mà bắt thì cũng chẳng nỡ làm gì con nhỏ. Đến trường….nó giờ cứ như em trai được chị gái xinh đẹp đưa đi học vậy, nó bước xuống xe giữa ánh mắt ngạc nhiên của mấy đứa xung quanh, vài tiếng trêu chọc, vài tiếng xì xầm…cả tiếng của mấy anh chàng trầm trồ trêu ghẹo con nhỏ nửa. Con nhỏ chẳng thèm để ý tới mấy lời tán tỉnh đó quay qua nói với nó
– Đứng đây chờ chút!
– Gì nửa
– Chờ chút đi
Con nhỏ phóng xe đi…nó đứng im chờ. Xung quanh mấy đứa quen quen nó tụ lại hỏi han
– Ê nhỏ nào bén quá mậy
– Thằng này lù lù kiếm đâu ra chân dài đưa đi học vậy bây
– Chắc chị em gì đây
– Haha làm mai cho tau đi
Mặc cho đám đó ôm vai bá cổ đứng chém gió….nó cũng chỉ gật đầu, im lặng. Tính nó là vậy kể từ ngày vào học…nó cũng chưa làm quen thân gì với ai…mấy đứa cũng có vẻ rất coi thường nó…nhất là bọn con trai…về sau nó càng ít dc lòng bọn con trai trong lớp hơn bởi vì đơn giản dù tính nó bất cần lạnh lùng nhưng chẳng hiểu sao lại nhận dc sự ưu ái của chị em nhiều hơn….và cũng vì có quá nhiều chuyện ko hay xảy ra…dòng đời xô đẩy nó lên SG học và nhận dc nhiều tấm lòng tốt từ bên ngoài…nhưng lại đưa nó vào nhầm một lớp học mà ở đó…khó tìm được một người bạn thân thực sự.
Đứng dc một tí con nhỏ quay lại dúi vào tay nó 1 hộp bánh cuốn và 1 ly sữa đậu nành, nhỏ lấy gói thuốc lựa ra 2 viên thuốc bỏ vào túi áo nó.
– Ăn xong nhớ uống thuốc, 2 viên này ko dc uống mất công uống rồi ngủ gục trong lớp
Nghĩ lại cảnh ấy chẳng khác nào mẹ chăm sóc con. Con nhỏ đi rồi…nó lặng lẳng đi vào lớp giữa những tiếng xì xào…rõ ràng sự xuất hiện của con nhỏ đã thay đổi 1 chút cách nhìn của mọi người trong lớp về nó. Chui vào góc giảng đường, nó lấy đồ ăn ra ăn, uống thuốc xong là cũng vừa kịp lúc vào học.