Đọc truyện Ngày Hôm Qua… Đã Từng (My life) – Chương 163: Quyển 2 –
Buổi ăn diễn ra đầy những tiếng cười, tất nhiên chị là người vui nhất vì món ăn của chị nấu có người ăn. Ăn uống xong xuôi anh Phong còn ngồi chơi thêm một chút nửa thì đi về. Chú ba sau khi dọn dẹp, kiểm tra một
vòng quanh nhà rồi cũng vào phòng khách ngồi xem tivi với thím ba. Nó
với chị kéo nhau ra vườn ngồi chơi, bên cạnh chiếc ghế gỗ dài màu trắng
đã có sẵn một bình nước cam cùng dĩa trái cây nhiều loại trông rất ngon
lành. Nó được nằm hẳn lên đùi chị, tay chị cứ xoa xoa nhè nhẹ đầu nó như giúp nó giảm bớt cái đầu đau âm ĩ, chắc tại lúc ăn cái mồm hoạt động
quá công suất đây mà.
– Nhóc đỡ đau chưa?
– Thì nó ê ê chút chứ không đau như hồi mới bị.
– Uhm! Chút ngủ chị sẽ cho nhóc uống thêm thuốc cho đỡ đau.
– Thôi thuốc gì uống hoài vậy?
– Thuốc độc, cho chết luôn.
– Ơ! Làm gì tối ngày cho nhóc chết không vậy?
– Ai kêu nhóc tối ngày cứ bị thương hoài chi.
– Con trai mà bị thương chút xíu lo gì.
– Nhóc hổng lo nhưng người khác lo. Sau này đừng để mình bị
thương, bị đau nửa biết chưa, lúc chị hổng thể bên cạnh nhóc phải biết
tự chăm sóc mình chứ.
– Hả?
Nó vội vàng bật dậy
– Chị nói sao? Làm gì mà không thể bên cạnh…bộ chị phải đi đâu hả?
– Cái đồ khờ, chị có đi đâu đâu, ý chị là lúc nhóc đi học, đi làm rồi đi chơi nửa phải cẩn thận.
Nó thở phào một cái cầm ly nước uống một hơi
– Làm hết hồn, tưởng chị phải đi về bên bển.
– Hihi đi sao được mà đi, chị phải ở đây quản lý nhóc thật chặt mới được.
– Đâu ra mà quản như quản giáo vậy.
– Hihi ở đây ra chứ ở đâu.
Chị lại kéo nó nằm xuống xoa xoa đầu.
– Chị đã nói chuyện với bé Hân rồi, nhóc đừng lo nghĩ nửa
nghen. Sau này nhóc đừng hỏi gì nửa về chuyện sáng nay ở công an. Chị
biết mình làm hơi quá tay nhưng mấy đứa đó phải trả giá cho việc làm
nhóc bị thương. Chị muốn như vậy, tất cả những ai làm hại đến người thân của chị đểu phải trả giá. Nhóc hãy để chị và Phong lo chuyện này nha
nhóc.
– Ờ ờ…chị muốn là được mà.
– Hihi!
Nó im lặng nhắm mắt, thiệt là có chút mất mặt vì cái đầu lúc nào cũng nói sẽ lo lắng chăm sóc cho chị vậy mà cứ toàn làm chị lo lắng ngược
lại, chẳng đáng mặt nam nhi chút nào. Thực ra có chị gái lo lắng cho
mình như vậy là điều thực sự may mắn, nghĩ đi nghĩ lại chị làm quá như
vậy cũng có cái lý riêng của chị. Ai mà không xót khi người mình yêu quý bị tổn thương, đổi ngược lại là chị mà bị như nó chưa chắc nó còn bình
tĩnh mà ngồi suy nghĩ có làm quá tay hay không. Đôi khi đó đã trở thành
bản năng của mỗi người rồi, ta có thể bình tĩnh thậm chí nhịn nhục khi
bị ức hiếp, nhưng đến khi người mà ta yêu quý bị tổn hại, mấy ai không
phản ứng mạnh mẽ.
– Nhóc ơi!
Vẫn là chị bắt chuyện, lúc nào cũng vậy, luôn là chị bắt đầu.
– Sao?
– Hihi chị cảm ơn nhóc nghen!
– Vụ gì nửa?
– Vì đã ăn rất nhiều món ăn của chị nấu.
– Ở không quá, có nhiêu cũng bày đặt cảm ơn.
– Chị biết nó khó ăn lắm, nhưng nhóc đã ăn rất nhiều trong khi đâu có ai ăn được đâu.
– Ờ thì hơi khó ăn một chút nhưng vẫn ăn được, lần sau rút kinh nghiệm là nấu ngon hơn chứ gì.
– Hihi chị biết rồi, tại chị hổng thích nấu ăn nên nấu thấy khó lắm luôn.
– Không thích thì thôi, ai ép nấu đâu.
– Chị muốn thử?
– Chi?
– Bí mật.
– Ờ!
Nó lại ờ, chị lại mĩm cười, hai đứa cứ ngồi nói linh tinh, cụt ngũn
những câu chuyện riêng như vậy cho đến khi buồn ngủ híp cả mắt mới kéo
nhau vào phòng. Chị nằm ngủ giường chị, nó thì ngủ trên chiếc ghế sô-pha quen thuộc.
Sáng! Bình minh soi những ánh nắng ấm áp len vào khung cửa kính. Nó
thức dậy với cái đầu đau nhẹ từng cơn. Khỏi phải tìm kiếm đâu xa, chị
lại ngủ ngon lành bên cạnh nó. Khẽ vuốt nhẹ gương mặt ửng hồng vì ánh
nắng sớm của chị, nó nhẹ nhàng kéo chị nằm hẳn lên ghế rồi vệ sinh cá
nhân. Xong xuôi nó một mình lò dò đi xuống nhà. Vừa nhìn thấy nó thím ba đã tươi cười.
– Cậu Mon dậy rồi hả? Còn đau hôn cậu, đi ra vườn chơi với ba sấp nhỏ đi, tui nấu cái gì cho cậu ăn rồi uống thuốc.
– Dạ! Đỡ đâu rồi thím. Mà thím đừng gọi con là cậu nửa, con ngại lắm. (lần nào nó cũng nhắc vậy mà có sửa được đâu)
Thím ba không nói gì nửa đi thẳng xuống bếp, nó thì đi luôn ra vườn
chơi. Chú ba đang tưới cây bằng vòi phun tay. Cả khu vườn buổi sớm lấm
tấm những hạt nước li ti, phía ngoài gần cổng là đủ màu sắc trong mấy
chậu hoa treo trên giàn. Vừa nhìn thấy nó chú ba tươi cười.
– Cậu Mon khỏe chưa? Hồi tối ngủ có được hông cậu?
Định nhắc lại điệp khúc chú đừng kêu con là cậu nửa nhưng mà chắc cũng như bao lần nên nó thôi luôn.
– Dạ cũng đỡ rồi chú, hơi đau một chút thôi.
– Thôi cậu ngồi chơi đi, để tui kêu bả nấu đồ ăn sáng cho cậu.
– Dạ nảy con gặp thím rồi chú, thím đang nấu.
– Vậy hả. Vậy cậu ngồi chơi đi, khỏi phụ tui mất công dính nước vô đầu.
Công nhận chú ba lo xa không khác gì chị, nó chỉ mới xăn tay áo lên là chú ngăn chặn nó ngay.
– Con bị nhẹ à, chú cho con phụ chút chút cho vui chứ ngồi
không cũng buồn, con bị thương có chút xíu, tại chị làm quá lên thôi à.
– Hổng được. Cô Phương dặn tui rồi, hổng cho cậu làm động vết thương. Hôm qua nghe tin cậu bị thương tui với bả hết cả hồn, may mà
cậu hổng sao. Coi vậy chứ phải chăm sóc kỹ cậu à, tui có ông bạn hồi trẻ cũng bị thương vô đầu như cậu, tưởng nhẹ chăm sóc hổng đàng hoàng hồi
sau bị nhức đầu hoài, riết rồi quên trước quên sau như mất trí vậy khổ
lắm.
– Trời nghe ghê vậy chú. Mà con thấy bình thường, chắc hổng sao đâu chú.
– Ừ! Cũng hổng coi thường được cậu, bị thương ngay đầu nguy
hiểm lắm. Cậu an tâm ở đây săn sóc vết thương cho mau khỏe còn học hành
này nọ nửa. Gì chứ bà nhà tui nấu ăn là khỏi chê, ngon bổ nhứt cái xứ
này.
Chú ba cười khà khà khẳng định chắc nịch về trình độ nấu ăn của thím
ba bằng cái giọng đầy tự hào. Nghĩ cũng đúng, tất nhiên với chú thì thím phải là người nấu ăn giỏi nhất xứ chứ cãi vào đâu nửa.
– Dạ! Con là con mê món ăn của thím nấu lắm.
– Khà khà! Hồi xưa tui thương bả là tại bả nấu ăn ngon đó chớ.
– Dạ! Con cũng thích con gái biết nấu ăn giỏi. Gì chứ ăn uống là con mê, ăn cơm tiệm hoài cũng ngán.
– Cậu rảnh cứ chạy qua đây chơi ăn cơm với tụi tui. Lần nào có cậu ăn cơm tui thấy cô Phương vui lắm.
– Dạ! Riết chắc bên này thành nhà con luôn quá, ăn chực hoài hehe.
– Cậu đừng nghĩ vậy, con cháu trong nhà hết mà. Cậu Phong và
cậu là người nhà hết, ăn uống có bao nhiêu đâu mà ngại. Cô Phương mà
biết cậu nghĩ vậy cổ buồn lắm.
– Dạ! Vậy con không khách sáo đâu à. Chú cũng đừng coi con là người ngoài, kêu cậu cậu nửa nghe xa lạ lắm.
– Quan trọng gì cách xưng hô cậu ơi. Tui nói cậu rồi, nhà tui gọi như vậy thấy quen miệng, tui kêu vậy chứ trong bụng tui coi cậu
như con cháu. An tâm an tâm.
– Dạ!
Nói chuyện thêm một chút thì thím ba mang đồ ăn ra, ăn xong thì vừa
lúc chị dậy để lấy thuốc cho nó uống. Phải tự tay chị lo lắng vụ uống
thuốc của nó chị mới chịu, không cho ai trong nhà đụng vào đâu kể cả nó.
Đến hôm sau khi bác sĩ của chị đến thay băng, xem xét vết thương của
nó, nhắc đi nhắc lại là nó có thể đi học đi làm bình thường, miễn đừng
để động vào đâu thì chị mới chịu cho nó chạy xe đi học, đi làm nhưng tối thì phải quay về nhà chị. Vừa bước vào quán làm là ông Kha đã ngoắc tay chỉ nó vào cái bàn trong góc để nói chuyện.
– Đ.M uống caffe được không mày?
– Dạ chắc được.
– À mà thôi uống nước cam đi, con Phương nó dặn tau vậy, chừng nào lành rồi tính.
Bó tay chị, dặn dò đến cả ông Kha luôn mới được.
– Sao cũng được. Em bị có chút xíu, anh đừng có nghe chị làm quá mà phân biệt đối xử em luôn à.
– Thì nó dặn tau vậy thôi. Giờ sao, mày kể tau nghe rõ ràng coi thằng đó làm gì mà đánh mày?
– Ờ! Thì cũng rắc rối. Bộ chưa ai kể anh nghe hả?
– Tau có nghe con Hân với con Phương nó nói sơ sơ, giờ hỏi mày rõ ràng để tính nè.
Vậy là nó ngồi kể từ đầu tới cuối cho ông Kha, nghe xong ổng gật gù.
– Đ.M con Phương làm vậy là đúng, may cho thằng đó nó bị
Phương nó xử lí trước chứ không tau bẻ giò nó. Nói thì nói vậy chứ
chuyện qua rồi thì thôi, tụi đó nó dám đụng vô mày với bé Hân mày cứ nói tau tính cho. Em út hết đừng có giấu.
– Dạ! Thì giờ mới gặp anh được nè. Cũng không có gì, em nhịn
được, tại chị Phương lo lắng quá thôi. Xích mích nhỏ, em cũng bị thương
không nặng, em cũng đâu có tính làm lớn chi.
– Nó làm vậy là đúng, coi vậy chứ chị mày cũng thứ dữ đây.
Mày coi sau này cẩn thận một chút, đi đứng nhìn trước ngó sau chứ để
thương tích đầy mình như vậy sức đâu mà ăn học. Tau coi mày như em tau
thành ra tau nói cái này, mày nghe một lần rồi thì làm ơn nhớ cho kỹ.
Sống ở cái đất này có xích mích gì nhịn được thì nhịn, tránh được thì
tránh, đừng có hổ báo này nọ rồi chuốc họa vào mình. Không phải lúc nào
tau cũng bảo vệ cho mày 24/24 được, biết thì tau chắc chắn không bỏ mày
nhưng không có tau thì sao, thành ra nhịn được thì nhịn biết chưa.
– Dạ! Thì có gì dữ lắm em mới nhờ tới anh chứ bình thường mấy chuyện xích mích kiểu này em nhịn được không sao.
– Ừ! Mày cứ sống như đó giờ tau thấy, hiền lành đàng hoàng
thì lúc nào bị ăn hiếp tự nhiên cũng có người khác họ giúp đỡ mày. Miễn
mày không làm bậy thì tau còn bênh chứ sống hổ báo như mấy thằng đó thì
chó nó cũng kệ. Mày thấy chưa, mày hổng làm bậy không có tau thì cũng có con Phương, thằng Phong lo lắng cho mày, nếu hổng có tụi nó thì cũng sẽ có người khác.
– Dạ em biết rồi!
– Ờ! Không có gì thì đi làm bình thường, coi đau quá thì nghỉ có gì làm bù.
– Không sao anh, em làm được mà.
– Ờ vậy coi quán tau đi công chuyện.
– Ok!
Có ông anh như ổng đúng là cái phước thiệt, chỉ chờ có mặt nó ở quán
là tung tăng bỏ quán đi chơi với chị Tiên liền chứ công việc gì, chơi
với ổng không lâu chứ cũng rành ổng quá mà. Cứ như vậy nó ở nhà chị cho
đến khi vết thương lành hẳn rồi mới được trở về phòng. Cuộc sống cứ diễn ra nhẹ nhàng, đi học, đi làm, tham gia những hoạt động riêng của
trường, lớp. Tất nhiên bên cạnh vai thằng sinh viên bình thường như bao
người trong lớp, với chị, nhỏ Hân, anh Phong, anh Kha nó đóng vai khác
hoàn toàn, cuộc sống khác, tính cách khác. Mỗi ngày, nó quen dần với sự
xuất hiện của chị trong cuộc sống của nó, cả nhỏ Hân cũng xuất hiện
nhiều hơn, cộng với việc không còn ở một mình, nó cũng đỡ nhớ, đỡ buồn
mỗi khi nghĩ về em.
Đầu tháng luôn là khoảng thời gian nhân viên trong quán đều mong chờ, đa số cũng đi làm đông đủ hơn so với thường vì là ngày có lương. Hôm
nay cũng vậy, nó xuất hiện ở quán với tâm trạng hí ha hí hửng như mấy
đứa nhân viên khác để nhận lương. Hằng tháng nó vẫn nhận chu cấp tiền
của mẹ và các dì để cho nên tiền lương đi làm một phần góp vào chuyện ăn học một phần riêng dư ra nó có điều kiện để cafe, ăn uống đi chơi với
chị và một số việc linh tinh khác. Lần này cũng vậy, sau khi tính toán
nó quyết định sẽ đi mua một đôi giày mà nó thích. Hôm trước chở chị đi
lấy đồ nó đã nhìn thấy tuy nhiên không đủ tiền mua, vì cái tính không
giỏi trả giá, mua đồ cho nên đành phải nhờ đến sự trợ giúp của nhỏ Hân,
sẵn tiện khao nhỏ ăn uống luôn. Hẹn nhỏ 6h đi mà vừa đến quán đã thấy
nhỏ có mặt. Hôm nay nhỏ đề nghị đi xe nhỏ nên nó quăng chiếc dream ở
phòng cuốc bộ qua quán. Cô nàng có vẻ cũng nôn đi chơi nên có mặc sớm,
vẫn phong cách riêng, quần jean rách tùm lum, cái áo thun in hình
playboy vừa mỏng vừa ngắn cũn như khêu khích người khác. Có lần nó cũng ý kiến vụ mặc áo mỏng của nhỏ nhưng mà nhỏ nghênh mặt hỏi “vậy anh có
thích nhìn hôn” tất nhiên nó tỉnh bơ phán luôn “thích”, rồi nhỏ cứ mặc
bình thường như vậy.
Chở nhỏ đi ăn xong rồi mới đi kiếm mua giày. Vòng vèo cả mấy con
đường cũng chưa kiếm được cái shop có đôi giày hôm trước, phải điện
thoại hỏi chị thì mới kiếm được. Shop khá lớn và sang trọng, hôm trước
nhờ đôi giày để trưng kế bên con ma-nơ-canh nhưng giờ không thấy nửa. Đi lòng vòng khắp shop cũng không thấy đâu nên phải hỏi chị chủ.
– Chị cho em hỏi đôi giày trắng trưng ở đây đâu rồi chị?
– À đôi đó có người mua rồi, shop chị vừa hết hàng mẫu đó. Em lựa mấy mẫu bên này đi chị vừa nhập về đẹp lắm.
– Tiếc vậy, hôm trước em còn nhìn thấy mà. Thôi em cảm ơn chị.
Nó đứng xem xét vài kiểu giày khác nửa rồi cũng rời khỏi shop, lâu
lâu mới muốn mua một thứ mình thích mà chậm chân mất cũng chán.
– Hay mình đi vòng vòng mấy shop khác kiếm đi anh, có mấy kiểu cũng đẹp mà.
– Ờ thôi tại anh thích đôi giày đó.
– Nay bày đặt khó tính vụ mua đồ đạc hen.
– Ờ lâu lâu nổi hứng ấy.
Trước giờ chuyện giày dép quần áo có cái nào nó sài cái đó, không kén chọn cũng như đòi hỏi, chỉ là thử thay đổi cố gắng mua một thứ mình
thích xem sao nhưng lần đầu mà đã chậm chân. Nó chở nhỏ Hân đi lòng vòng kiếm mua giày chiều ý nhỏ thôi chứ nó là mất hứng rồi, đã đời giày của
nó thì chẳng thấy đâu chỉ thấy tay nó xách lỉnh kỉnh gần chục món giày
dép váy áo của nhỏ Hân. Cũng tính giành trả tiền một món coi như tặng
nhỏ mà cứ móc tiền ra là bị nhỏ giật lại nhét trở vào bóp nó. Đi mõi cả
chân thì chị gọi điện thoại.
– Nhóc nhóc! Đang đi đâu rồi?
– Ờ thì đang đi kiếm mua đồ với nhỏ Hân nè.
– Ủa hồi nảy nhóc hỏi chị tên shop là để mua đồ cho bé Hân hả?
– Đâu! Tại nhóc tình mua đôi giày ở cái shop đó.
– Hihi vậy nhóc mua được chưa?
– Ờ có người mua mất tiêu đôi giày nhóc thích rồi.
– Hihi tội nghiệp chưa. Vậy giờ nhóc với bé Hân qua đây chơi đi.
– Qua giờ hả?
– Uhm nhanh nhanh nha chị chờ!
– Ờ ờ!
Chưa kịp nói để hỏi ý nhỏ Hân chị đã cup máy rồi.
– Chị Phương hả anh?
– Ờ! Chị kêu hai đứa mình qua đó chơi. Em chịu đi không?
– Có gì mà hổng chịu. Nhưng anh hổng đi kiếm mua giày nửa hả?
– Ờ thôi để dành sức xách đồ cho em.
– Nói móc ai đó! Mệt chạy xe đi kìa.
– Ờ!
Nó quay xe chạy thẳng qua nhà chị luôn, đến nhà thì có cả anh Phong
đang ngồi chơi với chị ngoài cổng. Chưa kịp nói gì chị đã nhanh chóng
kéo nó chạy thẳng luôn lên phòng sau khi gửi anh Phong cho nhỏ Hân giữ
dùm. Công nhận không đâu sướng bằng phòng chị lúc này, đi cả buổi ngoài
đường nóng nực khó chịu, vào phòng một cái nó sà luôn xuống giường nằm
hít lấy hít để cái không khí mát lạnh có cả hương lavender thoang thoảng nửa chứ.
– Nè nhóc uống nước đi, làm gì mệt dữ vậy.
– Đi từ hồi chiều tới giờ đó.
– Biết rồi biết rồi!
Nó nằm lật người lại cầm ly nước trên tay chị uống ực một hơi hết ly
nước rồi nằm úp mặt xuống nhắm mắt hưởng thụ. Từ khi đi học cấp ba đến
giờ nó đã có thói quen đi học cả ngày hay đi làm gì đó mệt mõi, về đến
nhà là sẽ nằm úp luôn xuống giường, thường xuyên nó sẽ ngủ luôn cho đến
khi có ai đó kêu mới dậy.
– Hihi đồ yếu xìu đi chơi cũng mệt gì dữ vậy.
– Đi cả chục cái shop lận đó.
– Rồi hổng kím mua được giày luôn đúng hôn?
– Ờ! Hết hàng rồi. Xui dễ sợ.
Nói mà không thấy chị trả lời, nó cũng kệ nằm nhắm mắt vài phút cho
đỡ mệt rồi xuống nhà chơi. Nằm yên được một chút thì bị chị nằm xuống kế bên, tay chọt chọt lên mặt.
– Nhóc! Nhóc dậy nhìn nè.
– Nhìn cái gì…để yên nằm chút coi.
– Thì quay qua đây nhìn nè…
– Cái gì nửa?
Nó uể oải quay người lại, mặt chị sát mặt nó, cái mặt quen thuộc,
chẳng có gì lạ để nhìn, vấn đề là cái thứ chị cầm đung đưa phía trên
nó…giật mình ngồi dậy chộp ngay đôi giày trắng cứ như sợ chậm một giây
bị ai giựt đi mất vậy.
– Ủa! Đúng đôi giày này nè…ở đâu ra vậy?
– Hihi! Coi cái mặt tham lam kìa.
– Sao chị có đôi giày này hay vậy.
Nó hí hửng xoay xoay đôi giày xem xét mà không quan tâm tới chị có
trả lời nó hay không. Ngắm nghía đã nó ngồi dậy xỏ đôi giày vào chân
thử, công nhận giày mắc tiền có khác, mang vào rất vừa và êm chân. Loay
hoay cột giày, tất nhiên nào giờ nó cũng không có khiếu cột dây giày nên chỉ biết cột một kiểu duy nhất mà cũng không được đẹp nửa chứ.
– Trời ơi cột gì một cục thấy ghê vậy. Đưa đây chị chỉ cho.
Chị lắc đầu nhìn rồi ngồi dậy cột dây lại giúp nó, đúng là chị cột
khác nó, vừa vặn không có dư dây giày quá nhiều cũng không rối một cục
như nó cột. Xong chị đẩy nó đứng dậy.
– Nhóc đứng dậy đi một vòng thử đi.
Nó đi tới đi lui như diễn thời trang cho chị coi, xoay vài vòng, đá
chân vài cái, thậm chí còn phủi phủi dù không có hạt bụi nào trên giày.
Trong phút chốc tưởng chừng nó như đứa trẻ con được người lớn cho kẹo
vậy. Chị ôm cái gối chống cằm nhìn nó hí hửng khoe giày mới. Khoe đã nó
mới ngồi xuống kế bên, co chân rút dây giày ra để tập cột lại.
– Ủa sao chị mua được đôi giày này hay vậy.
– Hihi cái đồ vô tâm như nhóc mà biết gì. Hồi bửa đi lấy đồ
đó, chị thấy nhóc cứ đứng nhìn nhìn đôi giày hoài, ai mà hổng biết nhóc
thích nó.
– Ờ ờ thì thích thiệt.
– Mà chị biết nhóc sẽ không mua nó.
– Sao biết?
– Vì nhóc hổng biết mua sắm, nhóc hổng có thói quen mua sắm và nhóc cũng sẽ hổng đủ tiền mua nó.
– Hay quá ha! Nói như đúng rồi á!
Nó tỉnh bơ, chị không hiểu tính nó thì còn ai hiểu nửa, còn vụ hổng
đủ tiền thì khỏi bàn, chị là thủ phạm làm nó hết tiền chứ ai, bắt nó chở đi lấy đồ mà ăn hàng, xem phim rồi tự móc bóp nó tự trả tiền luôn mà.
– Ờ mà hồi bửa đâu thấy chị mua đôi giày đâu.
– Hihi hôm sau chị mới quay trở lại mua.
– Mua rồi hổng nói, làm nhóc đi kiếm cả buổi trời.
– Xí! Ai biểu hổi bửa thích đôi giày mà im ru chi.
– Ờ thì tính chờ đủ tiền mới quay lại mua.
– Chờ nhóc quay lại người ta bán mất tiêu rồi…may cho nhóc là có chị thông minh chị mua trước đó nha.
– Tài lanh quá…sao biết nhóc muốn mua đôi giày.
– Vì chị biết nhóc sẽ quay lại mua mà. Nhìn mặt nhóc là chị biết hết. Thấy chị hay hôn?
– Hên thôi!
Nó mĩm cười trêu chị, nói chuyện cứ như đi guốc vào bụng nó vậy, chị
hiểu nó thì không có gì lạ nhưng nó cứ tưởng hôm trước chị mải lo bàn vụ đồ đạc của chị với chủ shop, vậy mà vẫn nhìn thấy nó đứng nhìn đôi giày tuốt phía ngoài. Chỉ là một đôi giày thôi nhưng người ta có thể gọi đó
là sự quan tâm mà không phải ai để ý và làm được. Có chị gái thật tuyệt, nó đứng dậy đi lại vài lần nửa bởi nó cảm thấy vui và nó đoán gương mặt chị cũng vui vì điều này. Khá lâu về sau, nhiều người có thể đã nhìn
thấy, đã từng nhắc nhở hay cười cợt nó vì một đôi giày trắng cũ, rách
da, mòn đế, bạc màu mà nó vẫn hay mang kể cả những khi có dịp quan
trọng. Mặc cho người ta thắc mắc kêu nó đi nhưng nó vẫn sử dụng đôi giày cho đến khi ông thợ sửa giày bó tay.
– Nè! Trả tiền giày đi tên kia, ở đâu đôi giày của người ta mua mang hoài vậy?
– Hết tiền rồi!
– Xạo sự! Mới lãnh lương hết tiền gì…trả tiền đây.
– Không có tiền hehe!
– Đáng ghét! Mai dẫn chị đi ăn bù đó.
– Không có rảnh!
– Hihi hổng rảnh cũng phải đi biết chưa.
– Ăn ít thôi lỗ tiền đôi giày của nhóc.
– Kệ nhóc chứ hihi!