Đọc truyện Ngày Hôm Qua… Đã Từng (My life) – Chương 160: Quyển 2 –
Tiết mục hấp dẫn nhất vẫn là nướng hải sản, cộng thêm món khác loài
“cua hấp 7up” theo sự sáng tạo của nó, chắc thế giới này có hai đứa dám ăn là nó và chị thôi. Giải quyết xong đồ ăn, cả người nó và chị toàn là màu gạch cua, màu sting, cát, phù sa…cứ để người ngợm như vậy ngồi
im 5 phút thôi cũng đủ cho kiến bu đầy mình. Nhưng tiết mục trên chưa phải tiết mục siêu hấp dẫn đâu, nó ngẩn ngơ suýt phun máu mũi như anh
chàng Sanji trong bộ phim Onepice nó từng xem khi chị vô tư trút luôn
cái đầm dài xuống đất chạy ào ra biển. Cái này bảo đảm chị đã chuẩn bị
đồ tắm biển từ trước, với lại chị sống ở nước ngoài cho nên việc mặc
bikini tắm biển là chuyện bình thường. Nó kiểm tra lại xem còn quên
điện thoại hay tư trang gì quý giá của chị chưa bỏ vào cốp xe hay không rồi mới cởi quần dài chạy ào theo chị. Nghịch nước, đùa giỡn, trêu
chọc nhau mệt nhoài chị lại đòi thuê phao như mấy đứa con nít ở xa. Vậy là hai đứa vi vu chạy xe trở lại khu du lịch để thuê phao, ngoài việc
ai cũng nhìn vì nó có thể đưa được xe máy xuống bãi biển thì ánh nhìn
của khách du lịch còn hướng vào chị. Bộ bikini màu xanh nước biển nổi
bật giữa dòng người, nước da trắng hồng của chị càng làm say bất cứ ánh mắt ai nhìn vào kể cả nam lẫn nữ. Ôm phao trở về chỗ cũ, chị vui vẻ
nằm dài lên phao bắt nó kéo vòng vòng. Lúc này thủy triều lên khá cao,
những con sóng càng to hơn và vì nó đang kéo chị ra xa bờ hơn. Cảm giác bờ hơi xa, chị bắt đầu có dấu hiệu sợ, tay chị siếc chặt tay nó, gương mặt căng thẳng ra rõ ràng.
– Nhox ơi!
– Sao?
– Hay mình trở vô đi, ra xa quá rồi…chị sợ lắm!
– Chưa sâu mà, yên tâm có nhóc ở đây mà.
– Chị sợ lắm. Chị hổng có biết bơi đâu đó.
– Hả! Nói lại coi.
– Chị hổng biết bơi.
– Mèn ơi! Lớn rồi mà không biết bơi là sao.
– Hihi tại chị sợ.
– Bó tay chị luôn. Hôm nào đi tập bơi đi, ra biển mà hổng biết bơi là quê lắm à.
– Biết rồi! Giờ đi vô bờ đi. Sóng nó cuốn ra biển là chết luôn đó.
– Lo gì! Có nhóc đây mà. Đừng sợ!
Chị nhìn nó, xong nhìn ra biển, gương mặt ra vẻ suy nghĩ…tay chị bấm nhẹ tay nó một cái.
– Hihi nhóc phải bảo vệ chị đó.
– Biết rồi!
Vậy là chị không đòi đi vào nửa mà vô tư nghịch nước, say sưa kể đủ
thứ chuyện linh tinh cho nó nghe. Trời nắng nóng làm đầu tóc nó bị khô
cho nên nhân lúc chị ngẩn mặt lên trời nó lén lặn xuống một cái cho mát
đầu rồi mới ngoi lên nghe chị nói tiếp. Khoảng 10-15 giây sau nó hoảng
hồn ngoi lên mặt nước vì thấy bóng chị nhảy ùm khỏi phao. Xui cái nó
ngoi lên ngay giữa cái phao…nhưng nhờ vậy nó nghe được tiếng chị vừa
ho sặc sụa vừa hét lên:
– Nhóc ơi…nhóc ơi nhóc đâu rồi…huhu nhóc ơi nhóc đừng có
chết…nhóc ơi nhóc đâu rồi…nhóc nắm tay chị kéo lên nè…nhóc ơi
huhuhu…
Nó vội lặn xuống đẩy cái phao ra vòng tay ôm lấy chị kéo lên, cố hết
sức nhét tay chị ôm lấy cái phao. Mọi chuyện ổn, chị vừa ho vừa khóc
vừa ôm lấy phao nhưng một tay còn lại siếc tay nó rất mạnh.
– Nè nè…nhóc nè! Chị có sao không. Bình tĩnh…ôm cái phao nè.
– Nhóc ơi…nhóc!
– Hì nhóc nè! Không sao rồi. Tự nhiên nhảy khỏi phao làm gì cho bị uống nước vậy?
Chị mếu máo:
– Chị chị tưởng nhóc bị sóng cuốn nên…nên chị tính cứu nhóc.
– Trời à! Thân không biết bơi mà cứu ai không biết.
– Hix…hix…chị…chị muốn cứu nhóc!
– Khờ quá nhóc có bị gì đâu. Hổng biết bơi nhảy xuống rủi chết theo luôn rồi sao. Thiệt tình!
– Chị mặc kệ! Huhu…
Chị vẫn ho, gương mặt mếu máo nhưng nói như hét vào mặt nó, dứt khoác như bản năng…đó là bản năng chứ không phải gì khác. Nó lặng im,
trong phút chốc cảm giác như có luồn điện chạy dọc sóng lưng, rồi truyền đến tay, mặt, mũi, mắt nó. Nó nhìn chị, nếu không có một con sóng chợt ập vào, có lẽ nó vẫn im lặng nhìn chị hoài như vậy. Giật mình bởi con
sóng ngập đầu, nó đưa tay vuốt lên mặt chị nhẹ nhàng:
– Nè! Chị ôm chặt phao nha. Nhóc kéo chị vô bờ! Đừng khóc nửa, không sao rồi nè! Hì hì!
– Uhm!
Chị gật đầu, tay ôm phao, tay còn lại vẫn nắm chặt bắp tay nó im lặng để nó kéo vào bờ. Nó chẳng biết nói gì nửa, chỉ muốn kéo chị thật
nhanh vào bờ để chị thôi sợ vì cái thói quen thích ra xa bờ của nó mỗi
lần đi tắm biển. Nó úp mặt xuống biển, thi thoảng mới dám ngẩn lên lấy
hơi, chẳng phải vì nước sâu đâu, nó chỉ muốn mượn nước biển giấu đi cảm giác cay nồng khóe mắt vì xúc động mà thôi. Dưới mặt nước, nó mĩm
cười…”Chị ngốc!”. Không cần thêm phép thử nào nửa để nó biết rằng từ
hôm ấy trở đi, nó sẽ chăm sóc người chị của mình mà không còn ngại
ngùng bất cứ điều gì nửa vì bấy lâu nay đi với chị, nó vẫn còn nặng lắm mặc cảm điều kiện kinh tế giữa chị và nó, chưa bao giờ nó thật sự để
chuyện đi chơi lần này ai sẽ trả tiền, lần đi chơi ăn uống kia là tiền
của chị, hay tiền của nó. Không cần thêm phép thử nào nửa để nó biết nếu mình xảy ra chuyện gì, ít nhất chị của nó sẽ không bao giờ bỏ rơi nó.
Vào bờ, nó chở chị đi tắm nước ngọt lại rồi mặc quần áo sạch sẽ mới
trở lại chỗ cũ. Sau phi vụ cứu người không lượng sức mình, chị mệt và
chị muốn ngồi im ôm chai sting nhấm nháp từ từ. Hai chị em nằm trên võng đung đưa qua lại nghe nhạc, gió không lớn nên dù thủy triều lên cao
cũng không có những con sóng dữ dội như những lần ghé thăm gần nhất.
Trước mắt chỉ là một bầu trời trong xanh, nắng nhẹ, sóng dịu dàng ru
giất ngủ đến. Nó ngủ say lắm, chẳng biết trời đất gì cả, cũng không
biết chị có ngủ hay không. Một giấc mơ không rõ hình hài, nó thức dậy
cũng nhẹ nhàng như lúc ngủ, cảm giác là lạ…đầu môi nó còn vương vị
ngọt, nó chỉ nhớ thực sự là ngọt ngọt, đi biển cái miệng phải mặn mặn
chứ sao ngọt nhỉ, thật khó hiểu. Cũng chẳng để ý nhiều, nó ngồi dậy leo khỏi võng lục túi lấy một cái khăn lạnh lau mặt cho tỉnh, chị vẫn ngồi
im đung đưa trên võng. Chưa kịp nói gì chị đã lè cái lưỡi đỏ tươi màu
sting, nó lắc đầu mĩm cười đứng kế bên cho hai tay vào túi đứng ngắm
biển kế bên.
– Nhóc ơi!
– Sao?
– Mình vể SG nha!
– Về liền giờ hả?
– Uhm! Chị nhớ SG! Hihi…
– Ừ! Thì về!
Nó mĩm cười vuốt lại mái tóc bù xù vì gió biển của mình, nó chẳng
thèm nghĩ đến việc thắc mắc vì sao đồng ý nhanh gọn đến vậy nửa. Vậy là hôm đó nó nhanh chóng rời khỏi quê lên SG vào đúng mùng năm tết, gia
đình chỉ biết nó muốn đi sớm vì trường nó nhập học sớm, còn đám bạn thì chỉ biết chửi nó gà công nghiệp khi biết nó đột ngột về SG bởi vì “tau chịu hết nổi rồi, từ hôm 26 tết tới giờ có ngày nào hổng có bia rượu
trong người đâu…xin thua rút về SG bảo toàn lực lượng”.
Về đến SG là trời gần sáng vì lúc chiều di chuyển lên tới thị xã nó
còn chở chị đi lòng vòng chợ đêm, chợ hoa tết, ăn uống, cafe đến tận
khuya mới bắt đầu đi SG. Cả nó và chị đều mệt nhoài, chỉ kịp quăng đồ
đạc xuống nhà rồi ngủ như chưa từng được ngủ. Tỉnh dậy khi trời tối
sụp, bụng đói cồn cào, hai đứa kéo nhau đi ăn tối. Đây là lần đầu tiên
nó nhìn thấy đường SG vẳng vẻ, thông thoáng đến lạ lùng. Hai đứa kéo
nhau đi ăn vặt, loanh quanh khắp các con đường SG đến gần nửa đêm mới
trở về nhà chị. Quyết định trở về SG sớm, bỏ mọi cuộc vui còn dài dưới
quê, nhưng nó chưa bao giờ cảm thấy tiếc. Nó chỉ thấy giận mình nhiều
khi đã không trở lại SG sớm hơn với chị…bởi vì suốt mấy ngày tết chị
của nó chỉ được ăn tết chung với vài người bên nhà anh Phong, còn lại
chỉ có riêng chị một mình giữa căn biệt thự rộng lớn này. Chú thím ba
đều bị chị bắt về quê ăn tết với con cháu vì chị nói dối với họ rằng
chị sẽ bay sang Mỹ ăn tết cùng người thân, đâu ai biết rằng chị không
ngờ cô chú của chị quyết định không về VN ăn tết và chị đâu phải muốn
bay là bay được liền sang đó.
Sáng hôm sau, ngoài anh Phong ra thì nhỏ Hân, ông Kha và một số người bạn sống ở SG đều bất ngờ vì sự có mặt của nó ở SG. Cả đám kéo nhau
qua nhà ông Kha bày tiệc ăn uống, ca hát suốt cả ngày. Riêng những ngày
tiếp theo mãi cho đến lúc nó nhập học, quán ông Kha mở cửa trở lại nó
đều ở bên nhà chơi với chị. Chú thím ba lên SG nó mới xách đồ đạt trở
về phòng với mấy thằng bạn. Suốt mấy ngày trở về SG chơi tết đến giờ,
mọi thứ đều vui vẻ, chẳng có gì đặc biệt, có lẽ ai cũng mãi mê vui chơi tết nên chưa xảy ra chuyện gì. Chuyện gì là chuyện gì, với ai ở đây
chính là nhân vật xinh đẹp, cá tính nó e sợ nhất…và buổi tan học hôm
nay nhân vật ấy ngay tập tức mang sóng gió tới cho nó liền. Thiệt tình
làm như cả cái tết cho nên nhỏ Hân không thèm kiếm chuyện với nó giờ
dồn lại giải quyết cho đã hay sao ấy. Cả buổi tối bị nhỏ bắt nghỉ làm
sớm bên quán để chở nhỏ đi họp mặt với một số đứa bạn. Điều nhỏ và nó
không ngờ là trong số đó cũng có anh chàng người yêu cũ cùng cô người
yêu hung dữ của anh ta. Khác ở đây đó là hai người đã chia tay từ trước tết, cơ hội gặp mặt, cô nàng lập tức mượn men rượu kiếm chuyện với nhỏ Hân. Cuộc đấu khẩu càng lúc càng gay gắt, nó cũng chẳng thèm để ý họ
nói những gì, chỉ đến khi Mai không còn làm chủ bản thân mình nửa lao
vào định ăn thua đủ với nhỏ Hân nó mới lắc đầu ngao ngán đứng chắn giữa bởi cái vai người yêu bất đắc dĩ.
– Anh muốn gì! Có tránh hôn? Tính làm anh hùng hả.
– Mai say rồi. Đừng gây chuyện nửa.
Nó đẩy nhẹ nhỏ Mai không cho nhỏ nhảy tới đụng vào người Hân. Cô nàng phía sau nó cũng đâu có vừa, quyết không để nhỏ Mai lên mặt làm nó bị
kẹt giữa hai cô nàng. Mấy đứa xung quanh thì chỉ biết đứng nhìn, có đứa
còn hùa theo mong xảy ra đánh nhau nửa, số còn lại chia hai phe bênh
vực hai nhân vật chính, không may là phe nhỏ Mai đông hơn. Hai bên lời
qua tiếng lại, xô đẩy nhau, đứa thì can ra và cũng có đứa đẩy vô. Nó
nhỏ người nhưng cũng cố đứng chắn vừa bảo vệ cho nhỏ Hân, vừa cố đẩy
nhỏ ra khỏi đám say xĩn gây nhau. Anh Khoa người yêu cũ của nhỏ Hân
cũng không khá hơn nó là bao nhưng hình như anh chàng có vẻ muốn che
chắn cho nhỏ Hân hơn là che cho nhỏ Mai. Nhận ra điều này, nhỏ Mai càng nóng máu lao tới vung tay tát, nó vội đưa người ra đỡ, vậy là ăn luôn
hai ba cái tát vào mặt vào đầu. Bực mình, nó một tay đẩy nhỏ Hân, một
tay chụp tay nhỏ Mai lại đẩy ra.
– Cái gì! Anh tính đánh con gái hả?
– Nè thôi đi! Con gái con đứa gì mà động tay động chân vậy hả?
Vài đứa hùa theo kêu gọi đánh luôn nó, nhưng nhờ vài người còn tỉnh
táo can ngăn nên việc xô đẩy, chửi rủa nhau qua lại vẫn tiếp tục. Đột
nhiên “bốp”, tiếng thủy tinh vỡ trên đầu, choáng váng mặt mày…hình như có đứa nào vừa lấy ly đập nhỏ Hân và nó lại đưa người ra đỡ vì hai tay bận nằm chặt hai tay nhỏ Hân đẩy ra, tưởng phe địch đánh tay không ai
ngờ nó kèm theo cái ly. Đau và choáng, nó lấy hết sức đẩy nhỏ Hân lui
ra khỏi phòng vừa hét:
– Em có thôi đi không hả! Đi về liền. Đi!
Nhỏ Hân bừng tỉnh, không phải vì nghe tiếng nó mà vì nhỏ nhìn thấy nó vừa bị đập ly vào đầu. Anh Khoa cũng vội nhảy vào đấm cái đứa đập ly
lên đầu nó túi bụi, hai phe lao vào nhau ăn thua đủ, may mắn lúc này bảo vệ mới chạy lên tới can hai phe ra. Nó kéo tay nhỏ Hân đi khỏi phòng,
xuống phía dưới sảnh. Đến lúc này mới cảm giác đau nhói trên đầu, nhỏ
Hân với mấy cô tiếp tân karaoke hoảng hốt vây lấy nó.
– Trời ơi! Chảy máu rồi nè!
– Cho ảnh ngồi xuống!
– Hạnh lấy hộp thuốc ra nhanh em.
– Trời ơi sao quýnh lộn tới vậy hả.
– Anh có sao hôn?
Tiếng nhỏ Hân, tiếng mấy cô tiếp tân loạn cả lên, đau quá nó cũng
không thèm nói gì với ai nửa, chỉ biết ngồi im cho một anh bảo vệ không
sợ máu giúp băng bó. Sau đó nó được mọi người đưa lên taxi chở tới bệnh viện. Ngoài nó mang thương tích ra, hình như có vài đứa khác cũng xây
xước mặt mày. Trên xe nhỏ Hân người cũng nồng nặc mùi rượu nhưng vẫn
tỉnh táo để hoảng hốt lo lắng cho nó, còn nó dù đau nhưng cũng cố gắng
kiềm chế cơn giận lại chứ không trách móc nhỏ, nó mĩm cười:
– Thôi làm ơn đừng có khóc! Anh không có sao mà!
– Anh còn cười nửa. Huhu anh đau lắm hôn? Em xin lỗi…tại em!
– Được rồi! Hồi nảy em nghe lời anh đi về thì đâu tới nổi phải xin lỗi đâu. Anh mệt lắm em đừng có như vậy nửa.
– Dạ!
Nhỏ Hân ngoan ngoản nít không khóc bù lua bù loa bên tai nó nửa. Đưa
nó vào viện xong, trong lúc bác sĩ băng bó vết thương cho nó thì nhỏ
Hân đứng nghe điện thoại của anh Khoa. Ngoài hành lang vài đứa cũng bị
thương nhẹ lục đục kéo nhau vào bệnh viện, chắc là nhân viên karaoke
cũng gọi taxi khác đưa tụi nó vào viện. Anh Khoa đi vào ghé ngang xem
xét nó thế nào nhưng nó nói khéo để anh đi chỗ khác. Vết thương nó được băng bó xong xuôi nhưng phải tiêm thuốc và nằm lại để theo dõi kiểm
tra thêm trong khi nhỏ Hân thì không tỉnh cho lắm, cộng thêm cái đám
bạn nhỏ cũng đang ở bệnh viện nên nó sợ lại có chuyện. Đành gọi điện
thoại phiền một người ra đem nhỏ về cho đỡ phiền, nhìn tới nhìn lui chỉ có mỗi anh Phong là người nó nhờ được.
– Anh ơi anh đang ở đâu?
– Anh đang ở nhà. Có gì không em?
– Anh chạy ra bệnh viện Vạn Hạnh ở đường Sư Vạn Hạnh chở nhỏ Hân về dùm em được không?
– Ừ được, mà có chuyện gì hai đứa ở bệnh viện đó.
– À! Tụi em đi chơi nhưng có chút chuyện phải…
– Trời đất! Rồi có sao không? Bộ gặp tai nạn hả em?
– Hix từ từ anh, không có sao, bị thương nhẹ à, thôi anh ra đây rồi
nói. Mà nè anh đừng cho chị Phương biết nha mất công chị lo.
– Ừ ừ anh ra liền.
Vì là người có lỗi nên nhỏ Hân giờ chỉ ngồi im kế bên nó không dám
nói tiếng nào phản đối, để yên cho nó sắp xếp. Khoảng hơn nửa tiếng sau anh Phong đến, nhưng điều nó không mong muốn lại lù lù trước mắt, chị
của nó đang vội vã chạy về phía nó trước cả anh Phong.
– Nhóc nhóc! Nhóc bị đau chỗ nào…nhóc đau nhiều lắm hông?
– Ờ ờ không sao. Đau chút chút à hehe.
– Hehe cái đầu nhóc á. Tối ngày bị thương hoài, bộ muốn chết hả.
– Nói nhỏ nhỏ, bệnh viên người ta đó.
– Biết rồi! Đâu chị coi vết thương coi. Hix chảy máu nửa nè, chị bác sĩ ơi sao chảy máu nửa rồi nè!
Chị quay qua nói với chị y tá đang chăm sóc bệnh nhân khác.
– Không sao đâu em. Mới băng nên máu bị thấm ra đó, mai sẽ thay băng kiểm tra thêm.
– Nhưng!
– Thôi chị, nhóc hổng sao đâu, khỏe như voi nè hehe.
– Im đi! Khỏe gì chứ, mặt mày tái nhợt luôn nè. Nhóc ăn gì chưa, chị kiếm gì cho nhóc ăn nha.
– Thôi nhóc không sao, rộn quá.
– Hứ! Chị sẽ xử tội nhóc sau. Ngồi im đi, chị cần hỏi bác sĩ một số chuyện. Ngồi im đó nha.
Chị đứng dậy đi ra ngoài chẳng thèm nghe lời nó kêu lại, nói chung là nảy giờ chị của nó vừa vào là tía lia nên chưa ai chen vào với chị
được. Nó đưa mắt nhìn anh Phong, hiểu ý nó, anh nhún vai:
– Em đừng hỏi anh. Tại em gọi lúc Phương đang ngồi chơi bên nhà anh cho nên em nói gì Phương nghe hết.
– Hèn gì! Thôi anh đưa nhỏ Hân về giúp em đi. Mất công chút chị vào hỏi này hỏi nọ nửa. Có gì em nói chuyện với chị sau.
– Nhưng còn Phương? À mà thôi bác sĩ có kêu em ở lại theo dõi không?
– Dạ có!
– Ok! Chắc Phương sẽ đòi ở lại với em, vậy anh về luôn nhé. Có gì mai anh vào sớm.
– Dạ!
Nhỏ Hân giờ có vẻ thấm mệt và cả thấm say cho nên chỉ ngồi nhìn mọi
người bằng ánh mắt ngơ ngác, không nói gì. Nó cũng không dám nhìn vào
mắt nhỏ nửa, tuy lúc nảy có giận nhỏ lắm nhưng giờ chỉ thấy thương cho
nhỏ. Lấy hết can đảm, nó quay qua nhìn nhỏ vuốt vuốt tóc nhỏ cười.
– Thôi em về nghỉ đi. Anh không sao rồi, đừng lo nửa.
– Anh ơi! Em muốn ở lại với anh.
– Hôm nay nghe lời anh, về ngủ đi. Anh có sao đâu đòi ở lại làm gì, em về đi, anh không giận em đâu mà lo
– Thiệt hôn?
– Thiệt! Về đi, có gì mình nói chuyện sau, mai em đừng vào đây, sáng kiểm tra xong chắc anh xin về luôn.
– Vậy…em về!
Anh Phong đưa nhỏ Hân về được một chút thì chị quay trở lại cùng bác
sĩ sau đó bắt nó ngồi lên xe đẩy vào phòng riêng mặc dù nó tự đi được.
– Sao vô đây làm gì chị?
– Ngoài kia ồn ào lắm, chị không thích.
– Nhóc có sao đâu mà. Ủa rồi nảy giờ đi đâu?
– Chị hỏi bác sĩ về vết thương của nhóc, cách chăm sóc và những gì nhóc không thể ăn thôi, hihi…
– Cũng biết lo quá hen.
– Xí! Chưa xử tội nhóc là may rồi ở đó nói móc chị hả. Dám để mình bị thương như vậy, thấy ghét!
– Ờ! Vậy giờ thương hay là ghét?
– Ghét! Mệt nhóc quá, giờ nhóc ngồi yên đây nha, chị đi mua đồ ăn cho nhóc.
– Thôi giờ ăn uống gì nửa. Mà chị không quen đường sá ở đây, lạc rồi sao.
– Đừng có coi thường nhau nha. Ngồi im đi, cấm cãi.
Vậy là chị te te đi mất tiêu, nó chỉ biết ngồi im một mình mở tivi
coi giết thời gian. Khoảng một tiếng sau chị mới trở về với một phần
súp củ dền, khoai tây, cà-rốt, nấm và cả thịt, bên cạnh đó là nhiều loại trái cây, sữa tươi…
– Mua gì nhiều dữ, tính cho cả hạm đội ăn hả trời?
– Hihi chị ăn nửa mà.
– Ơ! Có vụ chăm bệnh nhân còn giành ăn nửa hả.
– Kệ chị đi nha.
Sau khi giải quyết xong phần súp và dĩa trái cây chị chuẩn bị sẵn,
kết quả suýt thở không nổi vì no, lâu lâu bị thương thế này cũng sướng, được nữ hoàng chăm sóc, ăn uống phủ phê. Vết thương theo nó tự nghĩ thì không có gì nhưng bác sĩ vẫn cẩn thận bắt nó ở lại theo dõi, giờ thêm
chị can thiệp vào thành ra nó càng được kiểm tra kỹ hơn. Bác sĩ rời
khỏi phòng cũng là lúc nó và chị tập trung coi tivi, trò chuyện linh
tinh, cảm thấy hơi lo vì chị không thèm hỏi đế lý do nó bị thương.
Không nghĩ ra chị mà biết lý do nó bị thế này thì sẽ làm gì với nhỏ Hân mặc dù chính nó cũng không giận nhỏ tí nào, có điều nếu đổi ngược lại
người bị thương là chị, chắc chắn nó sẽ không bỏ qua cho người làm chị
bị thương. Chị dựa người vào nó ngủ từ lâu, riêng nó cứ suy nghĩ lung
tung cho nên vẫn khó ngủ lắm, còn chuyện riêng của nhỏ Hân với đám kia
nửa chứ, dù sao cũng phải tìm cách giải quyết vì nó đã lỡ dính vào rồi, có không dính vào thì cũng không thể làm ngơ bỏ rơi nhỏ đối mặt một
mình. Nghĩ mãi cũng không biết giải quyết làm sao cho ổn, ngủ cho khỏe, mai tỉnh táo hơn rồi tính. Nó khẽ đỡ chị nằm xuống rồi nhắm mắt ngủ
trước khi kịp mĩm cười nhìn chị khi nhớ lại hồi nãy chị có đe dọa vì sợ nó trốn về quê như lần bị thương trước:
– Lần này nhóc đừng hòng trốn khỏi tay chị! Đồ đáng ghét!