Đọc truyện Ngày Hôm Qua… Đã Từng (My life) – Chương 156: Quyển 2 –
Thấy nó có vẻ chần chừ chị Tiên đưa tay đẩy đẩy nó về hướng phòng.
– Vô với nó một chút đi em. Ráng dỗ cho nó ngủ dùm chị nha.
– Nhưng mà sao tự nhiên Hân ở bên phòng chị vậy?
– Hồi nảy về nó qua ngồi chơi với chị. Chắc giờ thấm rượu say thiệt
hết về phòng nổi rồi. Thôi em vào dỗ dùm chị đi, chị qua phòng con
Phương ngủ cũng được.
– Rồi rồi…thì đi!
– Cảm ơn em nha hihi!
Chị Tiên đẩy nó đến sát cửa rồi mới đi trở lại phòng của chị, lại còn vẫy vẫy tay nháy mắt với nó một cái mới chịu đóng cửa phòng lại, chẳng biết có âm mưu gì đây, tính hiến thân nó cho nhỏ Hân chắc. Tự nhiên
thấy hơi lo lo vì chẳng phải lần trước giả bộ làm người yêu nhỏ đi sinh nhật đã biết tính nhỏ lúc có men rượu trong người đó sao. Nó nhẹ nhàng mở cửa phong bước vào, cố gắng đóng cửa thật nhẹ như sợ nhỏ nghe thấy
tiếng cửa sẽ nhìn thấy nó trước khi đến gần. Nhỏ Hân đang ngồi trên
giường, hai đứa nhỏ không thấy trong phòng, chắc chị Tiên đem hai đứa
nhỏ qua bên phòng chị Phương ngủ rồi. Nó bước đến gần leo lên giường
ngồi xuống trước mặt nhỏ, mái tóc nhỏ phủ che hết gương mặt, nó tươi
cười ra vẻ trêu chọc nhỏ như thường ngày:
– Sao rồi cô nương, xĩn quắc cần câu rồi chớ gì? Sao không ngủ đi còn ngồi đây làm gì nửa nè?
Nhỏ im lặng, nó tiếp tục:
– Sao im ru vậy? Xĩn hết nhận ra anh luôn rồi hả? Ai biểu hồi nảy xung uống quá…
Nhỏ ngẩn mặt lên, ảnh mắt nhỏ nhìn xoáy vào nó, vài giọt nước mắt lăn dài trên má, nó ngừng nói vội đưa hai tay vén tóc nhỏ lên ấp úng:
– Em…em sao vậy? Sao lại khóc. Nè đừng khóc…sao vậy nè?
Nhỏ nhìn nó, nước mặt chảy ra nhiều hơn, rồi nhỏ gạt tay nó ra khỏi mặt nhỏ:
– Anh vô đây làm gì?
– Ừ thì chị Tiên nói em muốn gặp anh.
– Anh vô đây làm gì…anh vô đây làm gì? Hổng phải anh mắc ở bên cạnh chị của anh sao? Anh để ý tới em làm gì?
– Sao em lại nói vậy? Thôi tự nhiên lại khóc rồi, em nín đi! Ngoan đi!
– Anh là gì của em mà em phải ngoan, anh là gì của em mà kêu em phải
nghe lời anh. Em khóc là chuyện của em, em khóc là chuyện của em.
– Nhưng mà! Thì anh…
– Anh sao mà anh…anh lúc nào cũng bên cạnh chị của anh, anh quên hết
mọi thứ, anh hổng thèm để ý tới em nghĩ gì. Anh có biết em…
Nhỏ im bặt quay mặt đi lau nước mắt, nó khẽ xoay người nhìn nhỏ:
– Em sao?
– Anh còn hỏi nửa? Có phải anh ngốc đến đáng ghét như vậy không hả?
Có phải anh không hiểu tất cả những gì em muốn nói với anh trong suốt
thời gian qua không hả?
– Anh…! Thôi được rồi, em muốn nói anh sao cũng được. Em say rồi đó, giờ nằm xuống ngủ đi, có gì mai nói cũng được.
Nó đưa tay định dìu nhỏ nằm xuống nhưng bị ngăn lại, nhỏ đẩy nó ra đưa mắt nhìn thẳng vào nó.
– Anh đang cố tránh mặt em có phải hông? Anh đang giả bộ hổng hiểu
những gì em nói đúng hôn? Em hổng có say xĩn gì hết, anh trả lời em
đi…anh trả lời em đi!
– Anh!…Thực sự anh cũng không biết phải nói gì với em lúc này. Anh
hơi dở khi buộc phải hiểu con gái tụi em đang nghĩ gì. Em cũng biết rõ
anh vừa trãi qua chuyện gì mà. Anh…
– Anh sao? Anh tính nói anh còn buồn chuyện của con Thy, anh chưa
quên được nó, anh chưa hết đau khổ phải hôn? Có chắc anh còn đau khổ
hôn? Em thấy rõ ràng anh đã bình thường trở lại rồi, em thấy anh vui vẻ rồi đó, có buồn nửa đâu!
– Anh…!
Nó không biết phải nói gì nửa, chỉ biết ngừng giữa chừng rồi nằm vật ra giường nhắm mắt suy nghĩ.
– Ừ! Có lẽ em đúng!…Sao cũng được, em nên ngủ đi, cũng khuya lắm rồi đó! Hồi nảy em nhậu hơi…nh…i..ề…u…e…m…
Nó không thể nói hết câu nói của mình, đôi môi nó đã bị khóa chặt một cách mãnh liệt bằng đôi môi của nhỏ, người nhỏ ngả hẳn đè lên ngực nó, một tay nhỏ giữ đầu nó lại, một tay nắm chặt lấy bàn tay nó. Không phủ
nhận nó thực sự rất bất ngờ vì nhỏ cưỡng hôn nó, trong một phút chốc
nào đó dường như nó không thể làm chủ được mình nếu không muốn nói nó
đồng tình với nụ hôn của nhỏ. Nếu nói nó vội đẩy nhỏ ra khỏi để chứng
minh rằng mình là một người con trai mẫu mực thì có lẽ đó không phải là nó vì vốn dĩ không có ai có thể cưỡng lại sức hút từ một cô gái xinh
đẹp, quyến rũ như nhỏ Hân cả. Đôi môi của nhỏ như cố chiếm lấy nó bằng
tất cả tình cảm nhỏ dành cho nó bấy lâu nay, có một chút ngọt ngào, một chút đắng, một chút mặn của nước mắt, một chút cay nồng của men
rượu…một nụ hôn mang đầy mùi vị của thứ tình cảm đơn phương. Tay nó nửa muốn đẩy nhỏ ra, nửa không nỡ vì sợ rằng rời nó ra nhỏ sẽ đau, nhỏ sẽ
khóc vì nó. Người nhỏ như mềm nhũn ra đè nặng lên người nó, đôi tay nó
như muốn khám phá cơ thể nhỏ như là bản năng của một thằng con
trai…nhưng có điều gì đó thoáng qua trong đầu. Tay nó dừng lại trên bờ
ngực nóng phập phồng của nhỏ. Đôi môi nó ngừng sự đồng tình với nụ hôn
của nhỏ, nó nhẹ nhàng đẩy nhỏ sang một bên, nó có thể dễ dàng đẩy nhỏ
sang một bên có lẽ vì chính nhỏ cũng cảm nhận được nó đã thôi bị cuốn
vào nụ hôn và tình cảm của nhỏ. Mọi thứ im lặng, nó cũng im lặng trong
bóng tối, dường như ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn ngủ phía góc phòng
không đủ để soi sáng ánh nhìn của nó. Không quá lạnh lùng, có lẽ cách
nó dừng mọi thứ lại cũng không mang đến sự hụt hẫng dành cho nhỏ, ít
nhất là nó nghĩ vậy.
– Sao anh dừng lại? Anh hổng thích ngủ với em hả?
– …
– Anh có chút tình cảm nào với em không Mon?
– Có! Nhưng không phải tình yêu em à!
– Vậy tại sao anh lại chịu hôn em?
– Có lẽ tại bản năng?
– Bản năng là sao?
– Ai mà cưỡng lại được em, có thằng con trai nào không động lòng trước gái đẹp hả em?
– Vậy sao anh hổng làm theo bản năng luôn đi, sợ em nghĩ xấu hả? Em hôn là anh biết rõ anh có thể làm gì em cũng được mà.
Nó bật cười, ánh mắt vẫn nhìn thẳng lên khoảng tối om phía trên trần nhà.
– Ừ thì bản năng! Lúc nào cũng làm theo bản năng thì chỉ có thú vật
thôi em. Anh không phải thằng tốt lành gì nhưng anh cũng biết mình nên
làm gì, không nên làm gì, anh chưa tính nghỉ làm người đâu.
– Anh sợ em nghĩ anh háo sắc, hám gái hả?
– Nào giờ em cũng nói anh bay bướm mà, anh sợ làm gì nửa. Sao cũng được, em biết rõ anh không thể với em mà?
– Vì sao? Hổng phải anh từng nói với con Thy anh đã ngủ với nhiều người rồi mà, thêm em nửa cũng có sao đâu?
– Em thực sự nghĩ sẽ không sao hả? Em đang thử anh đó hả?
– Anh thấy ai ngu đem thân mình ra thử thách anh chưa? Bộ tới giờ anh vẫn chưa hiểu lòng em sao còn nói vậy?
– Anh!…Chính vì anh hiểu nên mọi thứ nên dừng lại. Em nói anh không hiểu anh vậy em có hiểu anh không?
– Em…
Không gian lại yên tĩnh đến lạ, chỉ còn tiếng thở của nhỏ và nó.
– Thôi dù sao mọi chuyện cũng đã như vậy rồi, em nên cố gắng ngủ đi,
có lẽ hai đứa mình ai cũng say, ai cũng mệt hết rồi. Ngoan! Nếu em
không muốn làm cả hai thêm khó xử, thêm buồn thì ngủ đi, có được không?
– Đây có phải là lời từ chối phải hôn anh?
Nó mĩm cười đứng dậy, cầm lấy chiếc mền đắp lên người nhỏ?
– Ngủ đi em?
– Anh!
– Ngủ nhé…ngoan nào!
Nó quay lưng đi, đôi chân nó tưởng chừng như đeo chì từng bước rời xa khỏi chiếc giường nhỏ đang nằm. Chợt nhỏ lại lên tiếng:
– Anh không thể ở bên cạnh em lúc này được hả?
– …
– Anh ở đây với em đi. Em say đó, anh nỡ bỏ em ngủ một mình trong này hả?
– …
– Em có ăn thịt anh đâu? Em có làm gì anh nửa đâu? Sao anh ngủ với chị Phương được mà hổng thể ngủ với em?
– Thôi được rồi! Anh đầu hàng chịu chưa, đừng có đem chị ra so sánh
nửa. Thì ở lại nhưng mà em phải ngủ ngoan, đừng khóc, đừng suy nghĩ
nhiều nửa được chứ?
– Em biết rồi!
– Ờ! Vậy ngủ nhé!
– Uhm!
Nhỏ gật đầu, nó mĩm cười trước sự ngoan đến lạ của nhỏ, một nụ cười
khiến nó nhớ mãi cho đến bây giờ. Nó biết nhỏ buồn lắm, thậm chí là tổn thương, tất cả là lỗi của nó, ngay lúc này nó chỉ biết ở lại bên cạnh
để nhỏ ngủ thật ngon, thật sâu không phải là một sự bù đắp, không phải
sự thương hại, mà đơn giản nó không thể rời khỏi phòng bỏ nhỏ một mình
ngay lúc này. Nó nằm lên giường, nhỏ kéo mền đắp cho cả hai đứa rồi ngả đầu rúc vào khuôn ngực nhỏ gầy của nó, cái khuôn ngực chẳng to lớn,
đầy nổi đau và cả vết thương đang hành hạ cơ thể nó. Chợt nhỏ ngẩn mặt
lên nhìn nó:
– Em chưa bỏ qua cho anh đâu!
– Được rồi cô nương! Muốn gì ngủ đi rồi mai mốt làm gì thì làm. Ngủ nhé!
– Uhm!
Nhỏ bấm mạnh vào ngực nó một cái rồi mới chịu nằm im nhắm mắt ngủ.
Mọi thứ chìm vào im lặng, chỉ còn hơi thở, chỉ còn tiếng chó sủa văng
vẳng đâu đó phía xa vọng vào phòng. Nó chẳng dám nghĩ gì thêm nửa, chính vì không dám nghĩ giấc ngủ lại càng khó đến với nó hơn. Trời càng về
khuya càng lạnh thấy rõ, thời gian chầm chậm trôi qua, có lẽ cũng hơn
một tiếng, hơi thở của nhỏ đều đều tự bao giờ, có lẽ vì khóc, có lẽ vì
có men rượu trong người nên nhỏ dễ dàng ngủ say đến vậy hay là vì lúc
này nó vẫn còn bên cạnh nhỏ. Sao cũng được, nhỏ ngủ là tốt rồi, cuối
cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ với chị Tiên là dỗ nhỏ ngủ, nhưng chẳng
thể thở phù nhẹ nhõm được mới mệt chứ. Trời lạnh, không gian yên tĩnh
đến lạ mà sao không thể ngủ được, chỉ biết thở dài và mĩm cười trong
đêm tối.
Một tiếng, rồi hai tiếng trôi qua, thi thoảng nó lại móc điện thoại
ra xem giờ, chỉ ngại trời sáng lại chẳng biết làm gì với cô nàng nằm
bên cạnh này. Chợt có điện thoại, bản nhạc chuông quen thuộc nó cài đặt
dành riêng cho chị vang lên, nó vội vàng nhấn nút nghe, mắt cố nhìn sâu vào mặt nhỏ Hân xem nhỏ có bị tỉnh giấc không rồi mới thì thầm:
– Nhóc nghe nè chị!
– Nhóc ơi nhóc đâu rồi? Chị kiếm nhóc nảy giờ? Nhóc đi đâu vậy?
Chị nói với nó bằng cái giọng như con nít thức giấc nửa đêm tìm mẹ không gặp:
– Chị đang ở đâu?
– Chị ở ngoài sân nè. Nhóc ra đây đi!
– Sao ra đó làm gì. Chị đứng yên đó nhóc ra ngay.
– Nhanh nhanh nha nhóc! Chị sợ tối lắm!
– Rồi! Ở yên đó đi!
Nó cúp máy nhẹ nhàng gỡ tay nhỏ Hân ra khỏi người leo xuống giường,
chẳng hiểu sao nó lại cuống quýt lên đến nổi té lăn ra sàn, vội lồm cồm bò dậy ghé mặt sát vào xem nhỏ Hân có thức không, may quá vẫn ngủ ngon. Nó kéo mền đắp đàng hoàng lại giúp nhỏ rồi mới đi ra khỏi phòng, ánh
đèn hành lang chỉ đủ soi sáng đường đi chứ không giúp nó nhìn thấy gì
phía xa cả. Chị đang ngồi thu lu trên chiếc ghế gỗ nằm ngoài sân, nó
vội chạy lại gần nhăn mặt trách:
– Nè nửa đêm tự nhiên ra đây làm gì? Trời tối thui bộ hổng sợ hả?
– Chị…chị đi kiếm nhóc. Hồi nảy chị dậy hổng thấy nhóc ngủ ngoài ghế, chị tưởng nhóc đói bụng nên chị xuống bếp kiếm mà cũng hổng thấy nhóc, rồi chị sợ nhóc buồn nhóc ra sân chơi chị mới ra đây nè, ai biết trời
tối thui vậy nhóc chạy đi đâu đâu…
Ra là chị lo cho nó, vậy mà chưa gì nó đã trách chị, nó vội nắm tay
chị định kéo chị đi vào nhà thì chị khẽ bấm nhẹ tay nó kêu khẽ:
– Ui!!! Đau chị…nhóc nắm nhẹ nhẹ thôi.
– Sao vậy?
– Hồi nảy bị té. Trời tối thui à.
– Đó! Tự nhiên ra đây làm gì hổng biết. Đâu đưa nhóc coi.
Nó vội ngồi xuống móc điện thoại ra soi vào tay chị, chẳng biết
thương hay trách nửa, hai bàn tay rướm máu, còn đầy bụi, đất dính trên
tay. Nó vội xoay chân chị lên soi điện thoại vào, may mà còn biết mặc
quần dài nên chỉ thấy hơi đỏ ở đầu gối chứ không chảy máu, lại còn đi
chân không nửa chứ.
– Sao hổng mang dép, đi chân không chi vậy nè!
– Tại chị tưởng nhóc nằm ngoài ghế, ai biết phải ra tới đây kiếm nhóc đâu.
– Nửa đêm ngủ hổng chịu kiếm nhóc chi cho bị như vầy hổng biết. Lạnh lắm phải không. Thôi lên nhóc cõng vô nhà rửa tay nè!
– Hihi!
Chị cười nhẹ như con nít rồi leo lên lưng nó, hay tay ôm chặt lấy cổ thì thầm.
– Tự nhiên nửa đêm đi đâu mất tiêu dzạ?
– Ờ có đi đâu đâu!
– Vậy nhóc ở đâu chị kiếm hổng thấy?
– Trong phòng nhỏ Hân? Nhỏ xĩn quá chị Tiên kêu vô dỗ cho nhỏ ngủ.
– Vậy hen? Vậy bé Hân ngủ chưa? Nhóc có phải vô với bé Hân nửa hông?
– Ờ ngủ yên rồi! Chắc hổng vô nửa đâu, lo cho chị nè.
– Hihi!
Nó cõng chị vô thẳng wc rồi lọ mọ trong bóng tối đi xuống bếp kiếm
nước nóng đem trở vô wc pha ấm ấm để rửa tay cho chị, Cố nhẹ nhàng hết
mức có thể nhưng nó biết chị vẫn bị đau lắm, cái mặt nhăn nhăn bậm môi
chịu đau mà hổng dám than, nó cười khì:
– Nè đau thì than đại đi, làm cái mặt mắc cười quá!
– Mệt nha! Chọc quê chị hả? Tại nhóc đó!
– Rồi rồi thì tại nhóc. Mà đau nhiều không?
– Đau!
– Ráng chịu chút, sắp xong rồi nè!
Nó mĩm cười cố rửa cho xong hai bàn tay chị rồi cõng chị lên ghế
sô-pha ngoài phòng khách rồi chạy vô bếp lụi hụi kiếm tủ thuốc để lấy
băng. Chị thì nó mới phải chịu khó kiếm đồ băng bó đàng hoàng chứ nếu
người bị là nó thì cứ bỏ vậy đi ngủ luôn cho khỏe. May mà nhà anh Khải
cũng có thói quen chuẩn bị sẳn tủ thuốc gia đình nên mới có đồ băng bó
cho chị. Nói chung cặm cụi băng bó một hồi cũng làm được hai cục băng
khá ổn trên tay chị.
– Xong, có gì mai băng lại. Giờ đưa chị vô phòng ngủ nha?
– Còn nhóc?
– Thì nhóc ngủ đây.
– Vậy chị cũng ở đây với nhóc!
– Trời đất! Ở đây sao ngủ được.
– Nhóc ngủ được chị ngủ cũng được vậy.
– Hix thôi vô phòng ngủ đi.
– Hông!
Chị chu miệng khoanh hay tay lại cứ như cố gắng hổng cho nó nắm tay
kéo vào trong phòng ngủ vậy, bó tay với cô chị con nít này luôn.
– Rồi rồi! Muốn sao cũng được. Vậy ngồi đây chờ chút.
Nó đi vô phòng chị nhẹ nhàng rút một cái mền riêng của chị trên giường đem ra ngoài ghế.
– Rồi giờ nằm xuống đi!
– Còn nhóc?
– Thì nhóc ngủ dưới đất nè, chứ cái ghế sao đủ hai đứa.
– Đủ mà!
– Đủ đâu đủ! Thôi nằm xuống đi, nhóc ngủ giống chị mọi ngày được rồi. Nay đổi chổ một lần hen. Ưu tiên người bị thương.
– Hihi cũng được!
Nói vậy chị mới chịu nằm xuống ngủ, nó kéo mền đắp lên người chị rồi
mới trãi cái mền của mình xuống đất. Nói chung ngủ ngồi kiểu này cũng
mõi, giờ mới biết cảm giác của chị mỗi lần chạy ra ngủ ngồi với nó. Thở
phào, cuối cùng cũng được yên tĩnh đầu óc, hết cô nàng xĩn trong kia
giờ phải dỗ cô chị trẻ con này, riết cảm giác mình giống bảo mẫu hơn là thằng nhóc lông bông nửa. Ngày em đi cũng chẳng quá lâu, chỉ mới một
thời gian rất ngắn thôi nhưng có quá nhiều thay đổi trong cuộc sống nó
cũng như thay đổi trong cả tâm lý của những người xung quanh nó. Bên
cạnh cuộc sống học tập, bạn bè hằng ngày như bao người, mấy ai biết
được nó cũng đang phải đối mặt với nhiều áp lực, không thể mãi vô tâm,
cũng không thể mãi ngốc nghếch được. Có ai đó dành tình cảm cho mình là điều tuyệt vời nhưng đôi khi nó cũng không hẳn quá tốt, cảm thấy thực
sự khó xử với nhỏ Hân, nó còn vẹn nguyên lời hứa nên dù nó là thằng nhóc đa tình nhưng nó vẫn còn đủ lí trí để biết rằng vẫn không thể có ai
khác trong đầu nó lúc này ngoài em.
Giấc ngủ đến với nó giữa bộn bề suy nghĩ, ngày mai trời lại sáng,
cảm thấy bình yên nhất mỗi khi ở bên chị…những rắc rối của riêng nó chỉ mong đừng mang lại sự lo lắng trong nữ hoàng, giống như cuộc sống nó
trên này, chưa bao giờ mong muốn ảnh hưởng đến gia đình, người thân.