Đọc truyện Ngày Hôm Qua… Đã Từng (My life) – Chương 149: Quyển 2 –
Nói chuyện với chị xong, nó quay vào chụp ly sting trên tay con bạn đưa
lên hút một hơi mặc cho nhỏ la lối rồi ngồi im ru, chẳng còn hứng nói
chuyện với mấy đứa bạn nửa. Từ đó cho đến khi bước vào giờ học chiều, nó vẫn mang cái bộ mặt lo lo đó, vẫn chưa biết nói làm sao để bà cụ cho
phép nó dần chị về thăm phòng, dù sao nó cũng không muốn làm mất lòng bà cụ vì không phải dễ để quyết định về đây sống. Nghĩ mãi cũng chẳng nghĩ được gì, toàn là lo lắng vớ vẩn linh tinh không đâu, làm cả buổi không
biết trên bảng cô giảng viên đang nói cái gì luôn. Rồi cũng tới giờ, lúc này cô cũng điểm danh xong nên nó cũng an tâm để cup trước một tiết đi
tiếp chị, đừng nói chút cuối giờ cô điểm danh thêm lần nửa là coi như
xui nguyên ngày luôn nha. Chờ cô quay lên bảng nó quăng cuốn giáo trình
cho thằng bạn giữ dùm rồi phóng luôn qua cửa sổ vòng trở ra cầu thang
rời khỏi lớp học sau khi cười trừ một cái với cô Xuân ngoài căn-tin. Đi
ra tới cổng ở phía xa xa đã nhận ra chiếc xe màu trắng quen thuộc của
chị dừng ở một góc đường. Nó chạy xe lại gần, chị mở kính xe lú cái đầu
ra xụ mặt.
– Đồ khó ưa.
– Gì nửa?
– Kiếm đường mệt muốn chết luôn nè.
– Trời đất. Liên quan gì nhox.
– Ai biểu ở chi tuốt bên này vừa xa vừa khó đi.
– Đổ thừa nửa.
– Không biết. Tại nhox hết.
– Ờ ngon…ai kiu không biết đường bày đặt tài lanh.
– Xí! Tại nhox ở xa chứ bộ. Phải gần gần đi chị biết đường liền.
– Vậy sao nhox ở bên này mà biết đường qua nhà chị?
– Tại…tại…AAA tại nhox khùng.
Bó tay với chị luôn. Chác nảy giờ đi lạc dữ lắm thành ra giờ lấy nó ra trút bực một cách ngang ngược thế này nè. Cũng may là nó cũng đã kịp
quen với tính khí thất thường ngang như cua của chị rồi nên chị càng xụ
mặt nó lại càng muốn phì cười. Nhưng mà đứng cãi nhau chí chóe ngoài
đường như vầy có vẻ hơi làm nổi nên thôi đi gấp cho lành chứ không một
hồi công an họ đi ra hốt hai đứa đem nhốt luôn thì nguy.
– Thôi thôi giờ qua nhà nhox. Đứng cãi một hồi người ta bắt bây giờ.
– Ai bắt…ai dám bắt.
– Ờ ngon lại nói với mấy ông công an trong chốt kìa.
– Đâu.
– Đó…ngon lại đó đi.
– Xí! Chị hổng có khùng như nhox đâu ha.
– Coi vậy cũng biết sợ nhỉ.
– Sợ cái đầu nhox á. Bắt nhox thì có, chị của nhox xinh đẹp người ta sẽ không nỡ bắt đâu.
– Rồi rồi. Sợ cái xinh đẹp của chị rồi. Thôi về phòng.
– Biết rồi. Chạy chậm chậm nha. Chị mà lạc một lần nửa chị cắn nhox chết luôn đó.
– Ờ ờ.
Nó lắc đầu đề máy xe từ từ chạy về hướng nhà, chị cũng cho xe chạy
chậm chậm ngang với nó. Về tới hẻm nhà, một con hẻm khá rộng đủ cho hai
oto đi cùng lúc, gần nhà có một khoảng đất trống nên nó hướng dẫn cho
chị đậu xe vào đó. Ngay lập tức sự có mặt của chị ở cái xóm này đã gây
chú ý với người đi đường, đầu tiên chính là sự nổi bật của chiếc xe có
nhãn hiệu rất nổi tiếng này. Còn chị thì khỏi nói rồi, lúc nào mà không
nổi bật một cách quá đáng luôn là khác. Nó chạy xe thẳng vào nhà rồi
chạy ù trở ra với chị.
– Đi vô nhà, chạy ra đây chi nửa?
– Khoang! Từ từ!
– Sao dzạ?
– Chưa xin phép bà cụ chủ nhà nửa. Để từ từ nghĩ coi.
– Hihi coi cái mặt nghiêm trọng của nhox ngố thấy ghê. Mệt bà cụ sẽ hổng làm khó đâu.
– Sao biết! Bà khó lắm. Không thích tụi nhox dẫn con gái về phòng.
– Hihi chị nói đừng lo mà. Chị sẽ nói chuyện với bà cụ.
– Hay quá. Làm như quen thân lắm vậy.
– Hổng quen kệ đi. Chút quen liền cho nhox coi.
– Tính làm gì đó.
– Hihi đi đi…mệt nhox ghê.
Chị nắm tay nó kéo đi, riêng nó thì cũng chưa biết nói gì với cụ vì
hôm trước vừa quả quyết hứa với bà cụ không dẫn con gái về nửa thì giờ
dẫn ngay về mà lại một người có độ nghịch hơn nhỏ Hân hàng trăm lần.
Những người hàng xóm hóng mát trên vỉa hè cũng bị chị thu hút ngoái
nhìn, nói chi là bà cụ chủ nhà đang ngồi tòm tèm nhai trầu trước nhà.
Chưa gì nó đã nhận ra vẻ mặt có vẻ khó chịu của bà cụ rồi nên nó chị gãi gãi đầu chào bà cụ chứ không biết nói gì đầu tiên. Ngay lập tức nó
chuyển sang há hốc miệng trố mắt nhìn chị chạy lại ngồi xuống kế bên nắm lấy tay bà cụ.
– Hihi con chào bà. Bà là chủ nhà của tên kia đứng hôn. Bà khỏe hôn. Hihi con là…
Nó nghĩ bà cụ cũng đang bất ngờ với cái sự hồn nhiên đến khó tin của
chị, thành ra chưa thấy bà cụ phản ứng gì ngoài đưa mắt nhìn chằm chằm
vào người chị. Không đợi bà cụ trả lời chị quay qua nó
– Nhox nhox đi đi
– Đi đâu.
– Đi lên phòng trước đi cho chị nói chuyện với bà.
– Tự nhiên đuổi nhox là sao.
– Mệt nhox ghê. Đi đi, nhanh nhanh đi…cấm nghe trộm đó nha.
– Là sao.
– Thì đi đi. Nhiều chuyện quá.
Chị kéo tay nó lại rồi đẩy đẩy vào trong. Không biết bày trò gì nửa
đây, nó đành im lặng khẽ đi lên phòng trong đầu rối tù mù, kỳ này coi
như lên dọn đồ chuẩn bị ra đường ở luôn cái chắc, cái người đó nghịch
như vậy thế nào cũng làm bà cụ không hài lòng, nó rành tính khó khăn của bà chủ nhà quá mà. Nói thì nói vậy chứ nó cũng muốn lên phòng trước để
coi có hàng hot của thằng nào quăng lung tung thì giấu nhanh kẻo mất
hình tượng cả đám. Giờ mới hiểu cảm giác của đời sinh viên dẫn con gái
về phòng, bảo đảm tên nào cũng như nó cuốn cuồng gom đồ đạc quăng lung
tung vô một góc rồi lấy cái mền trùm lại, cơ bản là cỡ mười phút cái
phòng có vẻ gọn hơn rất nhiều trừ khi chị tò mò giở cài này giở cái nọ
lên coi. Dọn sơ cái phòng xong nó lục tung cái giỏ kiếm được chai xịt
phòng hồi bên phòng cũ em mua đem ra xịt khắp nơi. Coi như khá ổn, nó
đứng thở phì phì, mồ hôi ra như tắm nhìn xung quanh xem xét thành quả.
Giờ thì xuống nhà coi chị bày trò gì, có khi bà cụ dọn đã đời bà cụ
không cho chị lên phòng mà đuổi cổ luôn hai đứa là coi như công cốc.
Không thể tin vào mắt mình nửa, nó đứng ngay cầu thang không nói thành lời nhìn bà cụ đang nói chuyện cười rất vui vẻ với chị cứ như hai người là người thân lâu ngày gặp lại không bằng. Chị quỳ gối để cằm chống lên ghế, ngả đầu vào người bà cụ, còn bà cụ thì một tay nắm một tay xoa xoa đầu chị. Phát hiện nó đứng sau lưng chị quay đầu lại chu miệng dứ nắm
đấm trước mặt hướng về phía nó.
– Tên kia ai cho nhà ngươi đứng đó nghe lén hả? Nghe được gì rồi đó…muốn chết hôn mà dám hổng nghe lời chị.
– Nghe được gì đâu mới xuống bị chị phát hiện rồi nè.
– Đồ nhiều chuyện! Hắn hư lắm bà đánh đòn hắn nhiều lên nha bà.
Chị lại quay qua cười tươi với bà cụ, tưởng tuýt người khó khăn như bà chủ nhà thì sẽ không bao giờ thích cái kiểu nói chuyện trêu đùa nhau
linh tinh theo kiểu nó với chị vậy mà giờ thấy chị với nó hăm he nhau bà cụ lại cười hiền từ.
– Hai cháu thích trêu nhau nhỉ. Thôi thằng M mày dẫn chị lên phòng chơi đi bà ra đầu ngõ mua nước cho chúng mày uống.
Sau câu nói của bà cụ, phải chi lúc đó nó mà đang ngậm nước chắc cũng
phun đầy nhà ngay lập tức vì sốc. Bình thường dẫn con gái về đã bị la,
đằng nay hôm nay cười nói vui vẻ với chị lại còn tự nguyện đi mua nước
về cho nó tiếp chị nửa.
– Thôi thôi được rồi để con tự mua, tự nhiên bắt bà đi mua sao coi được.
– Mày vớ vẩn, ở nhà mà chơi với con bé. Bà mua nước sẵn tiện đi lại một tí cho đỡ cứng cái chân. Bà đi nhá…
– Hihi con uống coca nha bà ơi.
Chị cười tươi nói với theo bà cụ, hồn nhiên chưa từng thấy, ai đâu lại để một bà cụ lớn tuổi đi mua nước cho hai đứa con nít lại còn đòi hỏi
vô tư hết nói luôn. Bà cụ đi khỏi nhà, chị đứng đung đưa người nhìn xung quanh căn nhà, cắn cắn môi ra vẻ cán bộ xem xét căn nhà nó ở, hai tay
chắp sau lưng. Nó thì nhìn chằm chằm chị, thực sự rất khó hiểu không
biết chị làm cách nào mà thuyết phục hoàn toàn bà cụ thay đổi thái độ
một cách khó tin đến vậy.
– Nè!
– Gì nhox?
– Sao hay vậy?
– Hay gì?
– Nói sao hay bà cụ hổng la mà còn vui vẻ dữ vậy?
– Hihi nói gì kệ chị. Bà dễ thương muốn chết vậy mà nhox nói bà khó tính.
– Khó thiệt mà. Bửa dẫn nhỏ Hân về xong bị bà la đó.
– Ủa nhox có dẫn bé Hân về rồi hả. Uhm chi hông biết nhưng chị nói chuyện một chút bà sẽ dễ tính với chị liền.
– Sao hay vậy?
– Hỏi hoài. Bí mật bí quyết riêng của chị đó nhox.
– Nhưng cũng phải có lí do chứ? Nghi quá.
– Nghi gì?
– Có quen bà trước hông đó?
– Đồ khùng. Lần đầu tiên chị gặp bà đó nhox.
– Nhưng…
– Hỏi nhiều quá. Hihi nói chung chị của nhox xinh đẹp dễ thương nên ai cũng sẽ dễ tính với chị hết biết chưa.
– Trời đất…lãng xẹt.
– Cắn nhox chết giờ. Nói xấu chị hả.
– Thôi sao cũng được. Hổng bị bà la là tốt rồi. Giờ có lên phòng chơi không hay ngồi đây thôi.
– Lên sao hông. Đi đi!
Chị tung tăng đẩy lưng nó đi lên phòng. Trong đầu nó vẫn chưa thôi cái suy nghĩ không biết chị làm gì mà thu phục hoàn toàn bà cụ khó tính như vậy, nếu thực sự đây là lần đầu tiên chị gặp bà cụ thì đúng là nữ hoàng tinh nghịch nhà mình….đáng sợ thiệt @@. Nói chung cũng không có gì đặc
biệt, lên phòng nó chị lại đi xung quanh xem xét, có khi chau mày, có
khi lại gật gật đầu, hay nhăn nhăn cái mặt. Phòng nó có một cái ban-công nhỏ, chỗ cho tụi trong phòng ngồi đó học bài, hút thuốc, nói chuyện
điện thoại, nhắn tin…riêng nó thì không sử dụng ban-công đó phần vì mùi
thuốc lá của đầu lọc tụi bạn quăng trong bồn hoa, phần quan trọng nơi nó hay ngồi không phải ban-công mà là nóc nhà. Ban-công chỉ là nơi để nó
đặt chân tạo đà leo lên nóc nhà phía trên để ngồi chơi thôi. Có lẽ với
nó…bao giờ cũng luôn cố tìm một nơi cao nhất, xa nhất, sâu nhất hoặc
nơi…im lặng ít người nghĩ đến nhất để ngắm nhìn cuộc sống. Tất nhiên nó
không thể không khoe với chị cái vị trí đặc biệt đối với nó của căn nhà
này. Khỏi phải nói chị cũng nhất quyết đòi leo lên cho bằng được với nó
mặc dù trang phục cũng như đôi giày cao gót chị đang mang gây nhiều khó
khăn cho chị. Loay hoay cả mười phút đồng hồ cãi nhau chí chóe mới giúp
chị leo lên ðýợc nóc nhà.
– Tự nhiên ở dưới hổng ở leo lên đây chi cho mệt…chút khỏi xuống cho coi.
– Hihi ai bỉu nhox nói nhox hay leo lên đây ngồi chi.
– Thì người ta leo được còn chị con gái leo trèo sao bằng nhox được.
– Nhưng giờ chị đã ngồi trên này rồi nè. Hihi hổng làm được nhưng chị có nhox giúp chị rùi nè.
– Ờ chút xuống từ từ. Để nhox xuống trước đỡ cho chứ không té một cái là tiêu hai đứa.
– Biết rồi biết rồi. Nhox nè. Trên này mát ghê ha.
– Ờ. Bởi vậy nhox mới thích leo lên nè. Ngồi đây mát, học bài cũng dễ hiểu hơn.
– Xí! Nhox mà học gì. Lên ngồi nghĩ khùng khùng thì có.
– Ê! Nói xấu hoài nha. Sao biết nghĩ gì mà la khùng.
– Nhox khùng nghĩ gì mà hổng khùng.
– Nói xấu hoài xô xuống luôn giờ.
– Xô đi…nè nè thách đó. Xô đi rồi té chung ha.
Chị dứ nắm đấm trước mắt nó rồi ôm chặt lấy tay ra dấu nó mà xô chị thế nào cũng sẽ bị kéo theo.
– Tiếc ghê. Bị mấy cái nhà đó che mất tiêu. Hổng thấy được gì hết luôn.
– Ngồi hóng mát thôi chứ thấy gì. Nhà có một tầng sao so được với khách sạn người ta.
– Chứ nhox lên đây nhìn cái gì?
– Thì lên ngồi cho mát thôi. Sáng sáng nhiều người đi tập thể dục, chiều chiều người ta đi chơi đi làm. Nhìn linh tinh thôi.
– Xí! Đồ mê gái!
Chị đánh nó một cái.
– Gì nửa?
– Nhìn con gái đi tập thể dục chứ gì…cái mặt nhox khỏi nói cũng biết rùi.
– Lại suy diễn linh tinh nửa đi.
– Hihi suy diễn đúng chứ hổng có linh tinh nha. Ai mà hổng biết nhox là đồ dê xồm.
– Dê hồi nào à.
– Dê chị nè.
– Rảnh quá. Chị xấu xí dê làm gì.
– Đánh nhox giờ nha. Ai cũng nói chị xinh đẹp có mình nhox tối ngày chê tùm lum. Thấy ghét!
– Đâu thấy đẹp gì đâu. Mà ăn ngủ cho nhiều vào thế nào cũng mập ra. Lúc đó thành nữ hoàng heo lười cái chắc.
– Đáng ghét! Dám nói chị vậy hả. Mập mà vẫn tấp nập người theo ha. Ai
như nhox ốm nhôm. Hay ngồi trên nay đi bửa nào gió thổi bay xuống dưới
cho biết.
– Thôi mệt nghỉ cãi. Nói chuyện với chị mõi miệng muốn chết.
Nó mĩm cười quay mặt ngước nhìn xuống bên dưới con đường. Chị đánh nó
một cái nửa rồi vòng tay ngồi từ từ ngả đầu lên vai nó. Trời dần về
chiều tối, gió heo may thổi nhè nhẹ luồn vào tóc chị, len lõi trên da
thịt khiến cho nó khẽ rùng mình nhẹ, lòng nôn nao. Heo may về nghĩa là
tết sắp tết rồi, có lẽ cũng chẳng còn bao lâu nó sẽ lại được đóng vai
thằng sinh viên xa nhà trở về quê như bao người sinh viên khác. Bên dưới đường, những người hàng xóm đang lục đục dọn hàng, cửa hiệu sửa xe,
quán cơm trưa, cửa hàng vật liệu xây dựng…đối lập lại đó là quán ốc,
hàng bắp nướng, chuối chiên…thì bắt đầu dọn ra. Dòng người tan ca, tan
học trở về nhà, trên vai lấm tấm màu áo bị ướt bởi mồ hôi, bụi đường sau một ngày làm việc. Phía xa, đám sinh viên đang kéo nhau ra đá cầu, mấy
anh sửa xe cũng lao rửa tay chạy ra gia nhập, những cụ già, trẻ nhỏ đi
đi lại lại dọc con hẻm để tập thể dục, hóng mát, trò chuyện với nhau.
Cuộc sống xô bồ có vẻ tạm lắng đi vào khoảng thời gian chiều tối này,
hay ít nhất là một góc cuộc sống trước tầm mắt của hai con người đang im lặng ngồi trên nóc nhà này. Bất giác nó thấy nhẹ lòng lắm, thoải mái và bình yên lắm. Cảm giác khác với thường ngày ngồi trên này một mình, im
lặng một mình, học bài, ăn cơm hay đơn giản nghe nhạc một mình…ừ không
khác sao được khi bên cạnh nó chính là chị kia mà, người có lẽ giờ này
cũng đang nhìn mọi thứ giống như nó đang nhìn.
– Mon! Mon à. Hai đứa đâu rồi.
Tiếng bà cụ chủ nhà vọng lên từ dưới nhà. Bà đi ra ngoài về chắc chờ
lâu không thấy tụi nó xuống uống nước nên bà cụ mới đi tìm. Chị ngồi
thẳng người dậy mĩm cười, nó nhìn chị rồi mới la lớn trả lời với bà cụ.
– Dạ tụi con ngồi chơi trên này. Xuống ngay ba ơi!
– Xuống uống nước này. Bà chờ chúng mày lâu quá tìm nảy giờ. Đang ở đâu vậy?
– Dạ trên này ba ơi hihi.
Chị cũng chen vào trả lời cụ. Hay quá leo nóc nhà lại còn đứng dậy vui vẻ vẫy vẫy để ba cụ biết vị trí nửa chứ. Nghe tiếng trả lời bà cụ đi ra giữa đường trước nhà ngước nhìn lên.
– Ôi trời leo lên trên ấy làm gì thế. Xuống ngay không ngã bây giờ.
– Dạ dạ xuống liền!
– Ôi hai đứa ranh con này! Ngã chết con à! Xuống ngay, cẩn thận đấy.
Nó với chị loay hoay tìm đường xuống, nó thì dễ chứ còn chị thì khá
khó khăn nên cả buổi trời, đổ hết mồ hôi hột mới đỡ được chị xuống, bên
dưới bà cụ chủ nhà cũng tham gia hướng dẫn, lo lắng sợ nó với chị té mà
nói đúng hơn là lo chị té chứ nó thì chẳng thấy nói tới câu nào. Xuống
đến, tay chân nó có xây xác chút ít vì phải đỡ chị từ nóc nhà xuống
ban-công, măt mũi hai đứa lấm tấm mồ hôi phải tranh nhau cái wc duy nhất trong nhà để rửa tay rửa mặt. Bà cụ chủ nhà chỉ biết nhìn lắc đầu trước cảnh chị với nó nghịch nước với nhau trong wc. Xong xuôi kéo nhau ra
ngồi uống nước với bà cụ, bà chỉ uống nước trà, còn nó với chị thì uống
coca. Nói chuyện một lúc thì bàn nhau rút vì nó phải qua quán làm, mãi
chơi nên trễ giờ làm mất tiêu, với lại nó cũng không muốn chị ở thêm vì
tụi bạn về gặp hỏi này hỏi nọ cũng không tiện. Không chỉ riêng nó muốn
vậy đâu mà kể từ khi quen nhau đến giờ chị bao giờ cũng muốn làm một
người chị bí ẩn với phần còn lại của cuộc sống nó, bạn bè lớp học đều
không biết về việc nó quen chị. Thực ra cũng không phải sợ hay né tránh
gì quá đáng mà chỉ là hạn chế được việc mối quan hệ với chị đi sâu vào
các mối quan hệ bạn bè bình thường của nó càng tốt, cũng như với bạn bè
chị ngoài anh Phong ra nó không nghĩ có bất cứ ai biết về nó.
Trời nhá nhem tối, hai đứa chào bà cụ chủ nhà để chị đi về, nó thì đi
làm. Chị ra xe trước, còn nó thì loay hoay dắt xe ra ngoài bà cụ kéo nó
lại nói nhỏ.
– Con bé con nhà ai mà dễ mến quá. Mày cũng biết lựa vợ lắm con à
Nghe xong câu nói muốn đột quỵ.
– Hả? Ai nói bà chị là vợ con.
– Chả cần ai nói. Bà nhìn là bà đoán ra được hết. Chúng mày không sớm thì muộn thôi con. Lúc này bả có nhìn tay nó.
– Trời đất. Không có đâu bà ơi. Chị là chị gái thôi, đâu có phải người yêu gì đâu mà vợ chồng.
– Bà có bảo chúng mày là vợ chồng khi nào. Bà bảo sớm muộn nghĩa là
tương lai đấy con. Hai đứa bây cãi nhau như trẻ con giống bà với ông mày khi xưa.
– Thôi cho con xin. Con còn nhỏ, chị lại lớn hơn con, gia đình khác xa lắm, con chỉ coi chị như chị gái trong nhà thôi không có chuyện yêu
đương đâu.
– Nhất gái lớn hơn hai nhì trai lớn hơn một. Bà thấy hai đứa mày đẹp
đôi đấy. Hồi xưa bà cũng con gái nhà giàu, hoa khôi cả vùng đấy nhưng
vẫn thành vợ thành chồng với ông mày. Hôm nào bà cho xem ảnh ông với bà
khi xưa, ông mày còi cọc thấp hơn bà nhiều con à, bộ đội mà.
– Haha thôi con biết rồi bà cứ chọc hoài. Con có người yêu rồi có điều có chuyện xảy ra hơi buồn thôi. Chị cũng có người yêu rồi đó bà.
– Ừ! Mày chối đi. Để bà xem sau này mày trở lại ăn nói sao với bà. Thằng ranh.
Bà cụ cười đánh nhẹ một cái lên trán nó.
– Thôi mày đi làm đi. Hôm nào rỗi dẫn con bé qua chơi.
– Ủa…dẫn con gái về nhà…không sao chứ bà?
– Không! Con bé ngoan bà thích nó. Thêm nửa mày bảo nó là chị mày còn
gì. Lũ kia nói gì bà bảo chị mày là xong. Bà bảo này, đừng nói cho lũ
kia bà ưu tiên hai đứa mày đấy.
– Dạ con hiểu rồi. Thôi con đi.
– Ừ đi đi!
Nó cười gật đầu chào bà cụ rồi dẫn xe ra ngoài phóng ù tới cạnh xe chị cũng đang dừng lại góc đường. Chị mở kính xe lú đầu ra chu chu miệng.
– Làm gì lâu quá dzạ?
– Ờ bà hỏi chút chuyện.
– Hỏi gì…
– Ờ! Thì hỏi sao chị ú quá vậy. Hehe!
– Đánh nhox chết bây giờ. Đừng hòng nói xạo nói xấu chị. Bà khen chị xinh đẹp hoài đó biết chưa.
– Khen xả giao thôi người ơi.
– Xí hổng thèm nói với nhox nửa. Giờ đi đâu đây?
– Thì nhox qua quán làm. Chị về đi chứ đi đâu nửa. Nhớ đường không đó.
– Coi thường chị quá nha nhox. Nhưng giờ chị chưa muốn về.
– Chứ muốn sao nửa?
– Qua quán nhox chơi hen. Chị khát nước.
– Mới uống cả lon coca, giành uống lon của nhox nửa khát cái gì mà khát.
– Thì…tại chị vẫn còn khát được hôn.
Chị chu miệng lên chống chế, ngang ngược có thương hiệu luôn mà, nó cũng chỉ biết lắc đầu.
– Ờ rồi thì đi. Mà ngồi một chỗ uống nước chơi thôi nha. Đừng có đi lung tung nghịch quán người ta.
– Biết rồi biết rồi. Ngồi im luôn được chưa.
– Ờ nhớ đó. Chút nghịch nhox kiu bảo vệ cột vô ghế luôn cho biết.
– Chị cắn nhox chết thì có. Đồ vũ phu. Hihi.
– Haizz…thôi đi nhanh trễ giờ làm rồi. Ông Kha ổng la cho banh xác.
– Đồ nhát gan!…
Chị chu miệng nói xấu nó thêm một câu nửa rồi rúc đầu vào trong xe đi
theo nó. Qua đến quán ông lùn đang đứng chống nạnh ngoài cổng chỉ hai
ông bảo vệ thay lại mấy bóng đèn bị hư. Thấy nó phóng xe vào ổng đứng ra giữa lối đi giơ tay đánh vô đầu nó một cái, cũng may võ công cao, tay
ổng ngắn thành ra nó né thành công.
– Đ.M mày đi luôn đi con. Quán lu bu muốn chết tới giờ mới qua hả mậy.
– Trời ơi em bị hành anh ơi. Chút tới anh bây giờ khỏi lo.
– Ai hành mày?
– Đó!
Ổng quay lại sau lưng theo hướng tay chỉ của nó, chắc hiểu ra vấn đề
thành ra ổng cũng ngẩn mặt đứng đó không nói thêm gì với nó. Trong lúc
chú bảo vệ hướng dẫn cho chị đậu xe vào khu vực xe ô-tô thì nó cũng vừa
cất xe máy đi trở ra.
– Đang thay bóng đèn hả đại ca?
– Thấy còn hỏi mậy. Đ.M đi làm dẫn theo bà chúa chi thằng quỷ?
– Trời ơi đòi theo chớ em có dẫn đâu.
– Mày Đ.M tối ngày gái. Nói chứ nay làm cho hết ca hả về. Tau mới cho nghỉ 2 đứa thiếu người lắm.
– Em nói anh rồi gần tết đang thiếu người cho nghỉ chi không biết. Ráng dễ dễ chút cho qua cái tết rồi hả siết lại.
– Biết! Mà tụi nó giỡn mặt tau ngứa mắt. Nội quy là nội quy. Thiếu thì tau tuyển gấp lo gì.
– Tuyến ba ngày nay có ai đâu. Còn mấy chứa chạy vắt giò lên cổ ở đó mà tuyển.
Nó nhăn mặt than thêm một câu nửa rồi bỏ ổng ở đó với mấy ông bảo vệ
còn mình thì chạy vào trước thay đồ. Chị đậu xe xong đi từ phía trong
bãi trở ra, chạy theo không quên chào ông Kha.
– Rồi ngồi đó đi! Chị uống gì nhox gọi pha chế làm cho.
– Cho chị coi menu đi.
– Bày đặt nửa.
– Xí! Đối xử với khách vậy hả? Lấy menu cho chị.
– Biết rồi. Ở đó mà hành một mình đi ha nhox đi thay đồ.
Nó đi luôn vào phòng nhân viên, ghé ngang đứa bạn phục vụ nhờ mang
menu lại cho chị. Biết nó không nghe lời chị dứ dứ nắm đấm từ xa vào nó
đe dọa, hành thì hành được nó thôi chứ chị cũng nhanh chóng thay đổi
thái độ với đứa bạn phục vụ thay nó, nếu không muốn nói là ngay lập tức
lấy lại gương mặt nữ hoàng.
Sài Gòn trời sụp tối nhanh chóng từ khi nào không hay, những ánh đèn
trang trí lấp lánh khắp quán. Gần tết quán khá đông khách nhất là vào
buổi tối, công việc cuốn nó đi đến nổi không có quá nhiều thời quan để
ghé qua ngồi nói chuyện với chị. Hôm nay có điều gì đó lạ, nó cảm nhận
rõ ràng điều này với vì hôm nay chị của nó không chạy xung quanh xem cái này, nhìn ngắm sờ mó cái kia nửa mà rất “ngoan” ngồi đúng một chỗ. Chị
không ngồi ở góc em thường ngồi, nhưng chị ngồi ở một nơi dù nó bận rộn
công việc khu vực nào ở quán cũng chỉ cần ngước nhìn về là sẽ thấy chị.
Nữ hoàng mà, phải ngồi ở trung tâm quán, nơi chị khiến vị trí ấy nổi bật thu hút tất cả mọi ánh nhìn.