Đọc truyện Ngày Hôm Nay Cũng Không Bá Khí Trắc Lậu – Chương 74: Phiên ngoại: Ký khế ước
Bảy năm trôi qua, từ một diễn viên nho nhỏ, Hải Đồ đã trở thành một đạo diễn nho nhỏ.
Sau khi vất vả mà trốn khỏi Kỳ Khiêm, Hải Đồ gặp được đạo diễn Hoàng, đi theo anh học hỏi.
Lúc này đạo diễn Hoàng không còn là anh đạo diễn nhỏ nhoi lúc nào cũng chỉ dồn hết tâm sức vào mấy bộ phim chiếu mạng nữa rồi, anh bươn trải mấy năm trong giới, sau “Ẩn hình” cũng đã quay được hai bộ phim hiện đại chất lượng, danh tiếng cũng khá tốt.
Hải Đồ cho anh tiền, sau đó đi theo anh với tư cách phó đạo diễn.
Ban đầu cậu chỉ làm mấy việc linh tinh thôi, như là chọn diễn viên quần chúng, dần dần đạo diễn Hoàng cũng bắt đầu cho cậu đảm nhận một ít việc quay phim.
Sau khi theo chân đạo diễn Hoàng được 2 năm, lúc bấy giờ Hải Đồ mới bắt đầu chuẩn bị cho bộ phim đầu tay của mình.
Là một người mới, cậu cũng biết thân biết phận, nên bộ phim thứ nhất của cậu cũng không không quá sâu sắc, nội dung chủ yếu là hài hước thoải mái, nhưng không ngờ lại nhận được không ít lời khen từ khán giả.
Khi cậu đang chuẩn bị cho bộ phim thứ tiếp theo của mình, bản hiệp ước mà cậu và Kỳ Khiêm ký năm xưa đã tròn bảy năm.
Hải Đồ ghi nhớ ngày hôm đó rất cẩn thận, từ mấy hôm trước cậu đã sốt ruột lắm rồi, chỉ ước gì mình có thể chuyển vào ở luôn chỗ của Cục quản lý, bảo bà dịch ngày ký khế ước sớm lên một chút.
Thực ra cậu không chỉ ước, mà còn thử luôn, nhưng cuối cùng vẫn bị nhân viên quản lý vung tay lên đuổi ra ngoài.
Cuối cùng, vào 5 giờ sáng ngày hôm đó, chuông báo thức đồng hồ vang lên.
Hải Đồ chầm chậm ngồi dậy từ trên giường, mặt mũi vẫn còn nghệt ra, da thịt lộ ra ngoài chăn trải đầy vệt hồng.
Cậu vươn tay tắt chuông báo thức, tay còn lại đẩy Kỳ Khiêm một cái.
“Dậy thôi, 5 giờ rồi đấy.”
Kỳ Khiêm chụp lấy tay cậu, ôm cậu vào trong ngực, sau đó hôn lên mặt cậu một cái: “Đừng nghịch, giờ mà qua lại bị người ta đuổi đi cho xem.”
Hải Đồ dụi dụi đầu vào ngực hắn, dùng trán cọ cọ vào cái cằm lún phún râu của họ, cọ đến nỗi nổi cả da gà: “Vậy cũng được.”
Cuối cùng, hai người đến Cục Quản lý lúc 8 giờ, nhưng lúc đến nơi cửa vẫn đóng im lìm, đẩy thế nào cũng không ra.
Cả hai đứng ngoài cửa chờ gần nửa tiếng đồng hồ, cái cửa cà tàng kia mới từ từ mở ra, cho phép hai người tiến vào.
Nhân viên quản lý ngồi trên cái ghế ở nhà trong, một tay đỡ lấy thái dương: “Hai người các cậu đúng là hiếm thấy.:
Bà cảm thán một câu, sau đó cũng không nói gì thêm, đứng dậy bảo hai người đi theo bà.
Vẫn là gian nhà bên cạnh đó, nhưng lại khác rất nhiều so với lần trước khi hai người.
Đống đồ ngổn ngang trong phòng lúc trước giờ biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó thì ngay giữa nhà lại bất ngờ xuất hiện một cái đài.
Chỗ đó có hình hồ lô, không lớn lắm, vừa đủ cho hai người ngồi, trên đó được khắc lên một đồ án nhìn rất thần bí, đang lấp lóe ánh sáng giữa ban ngày.
Hải Đồ tập trung nhìn một lát, chợt cảm thấy hoa mắt chóng mặt, hai chân mềm nhũn ra, suýt thì ngã xuống.
Kỳ Khiêm vội đỡ lấy cậu, quay đầu nhìn về phía nhân viên quản lý đang ôm ngực đứng bên cạnh.
“Là trận pháp do Thanh Sơn lão tổ vẽ ra, tôi còn không dám nhìn, cậu lại lớn gna phết nhỉ.” Nhân viên quản lý lành lạnh nói: “Hai người ngồi lên đó đi.”
Hải Đồ đã lấy lại được thăng bằng, cậu chui ra khỏi ngực Kỳ Khiêm, hỏi nhân viên quản lý: “Chỉ cần ngồi lên đó là xong ạ?”
Nhân viên quản lý “ừ” một tiếng.
“Vâng ạ.” Hải Đồ có cả tá thứ muốn hỏi, nhưng nhìn cái bản mặt của nhân viên quản lý xong thì lại không dám ho he câu nào, chỉ có nín ngược trở lại.
Cậu quay đầu nhìn về phía Kỳ Khiêm, người kia cũng đang nhìn cậu. Hai người nhìn nhau, rồi đi đến chỗ cái đài ở giữa.
Càng tới gần đó, Hải Đồ càng cảm thấy mình bị mất kiểm soát, như thế có thứ gì đó trong người đang muốn xông ra ngoài.
Cậu sợ hãi lùi về phía sau một bước, thì cảm giác đó lại biến mất.
“Sợ cái gì, chỉ là bắt cậu khôi phục nguyên hình thôi mà.” Nhân viên quản lý ở phía sau lên tiếng.
Nghe bà nói vậy, Hải Đồ mới thấy yên lòng, cậu lắc lắc đầu với Kỳ Khiêm đang nhìn cậu với vẻ lo lắng, rồi lại cất bước về phía trước.
Cái cảm giác một thứ gì đó sắp vọt ra ngoài cơ thể này khiến cậu rất khó chịu, nhưng Hải Đồ vẫn kiên định đi về phía trước.
Dần dần, tầm mắt của cậu càng lúc càng thấp, gần như trở lại với cuộc sống khi còn ở dưới đáy biển, cậu thả lỏng cơ thể, bước một bước cuối cùng.
Hiện ra trước mắt Kỳ Khiêm lúc này, không phải dáng vẻ người yêu mà hắn vẫn quen thuộc, mà là một sinh vật siêu to khổng lồ, toàn thân mọc đầy mấy cái lá xanh lè, trên mặt còn có mấy cái đốm hồng hồng.
Y hệt mấy tấm ảnh trên internet, nhưng hai cái lỗ tai của bé thỏ biển này có vẻ rất là nhỏ, chỉ dài bằng một nửa ấy phiến lá trên người thôi.
Hai mắt Kỳ Khiêm tối sầm lại, hắn biết vì sao lại như vậy.
Lỗ tai hình lá dê ngắn tũn mở ra, để lộ đôi mắt như hai viên đậu đỏ, nhìn về phía Kỳ Khiêm, như đang là đang tự hỏi sao hắn còn không lại đây.
Kỳ Khiêm mím môi, cũng lên trước một bước, đứng ở trên đài.
Hắn vươn tay muốn chạm vào lỗ tai của sinh vật kia, nhưng lại bị một luồng sức mạnh vô hình cản lại.
Nhân viên quản lý nhắc nhở hắn: “Ngồi xuống đừng nhúc nhích, sắp bắt đầu nghi lễ ký khế ước rồi.”
Kỳ Khiêm nghe lời ngồi xuống, hắn vừa chạm đất, thân thể như bị giam cầm lại, không sao nhúc nhích được.
Nhân viên quản lý lấy ra tờ giấy hai người đã từng ký, vừa lẩm bẩm nói gì đó, vừa dùng bàn tay nhàn rỗi của mình múa may các kiểu tư thế.
Sau khi thì thầm một hồi, sau đó đặt tờ giấy trên tay lên đài, tờ giấy kia tự động bùng cháy, sau khi cháy hết, tro bụi tản ra trên khắp trận pháp.
Trong tích tắc đó dường như có một cơn gió thoảng qua, không khí hít vào cũng trở nên khác lạ. Cả 5 giác quan như thể được khuếch đại, Kỳ Khiêm gần như có thể nghe thấy âm thanh của máu trong cơ thể đang tuôn trào, dòng máu đó đang chảy ra khỏi người hắn, chảy vào hoa văn trên pháp trận, kết hợp với máu của yêu tinh ở đối diện. Như thể muốn nhuốm đỏ cả pháp trận này.
Thân thể Kỳ Khiêm phát lạnh, đây là hậu quả của việc mất máu quá nhiều.
Trong giây lát, hắn cảm thấy mình sẽ chết tại đây, mang theo bé yêu tinh ngu ngốc nào đó…
Nhưng kết cục chết vì mất máu quá nhiều đã không xảy ra, khi máu đã dàn hết pháp trận, dòng máu hỗn hợp của hai người như bị ai đó tách ra, một bên chảy về chân Kỳ Khiêm, xuôi theo hai chân, xuyên qua làn da chảy ngược lại vào cơ thể hắn, một dòng khác lại hướng về phía Hải Đồ, vòng quanh tai thỏ ngắn ngủi và những phiến lá trên người cậu, rồi dần dần biến mất trong cơ thể.
Cảm giác máu chảy ngược lại trong người không tốt chút nào, những chỗ chúng chảy qua, đều để lại cảm giác đau đớn khó mà chịu nổi trong người Kỳ Khiêm, cái đau đó vừa sắc bén vừa dai dẳng, theo dòng máu đó lan ra khắp người hắn.
Càng đau, đầu óc hắn lại càng tỉnh táo, Kỳ Khiêm có thể cảm thấy rất từng chút từng chút biến đổi trong cơ thể hắn, thứ biến hóa đó khó mà có thể giải thích bằng lời được, làm cho những bộ phần dần trở nên già nua của hắn như lấy lại được sức sống tràn trề.
Không biết quá trình cải tạo diễn ra bao lâu, đến khi tất cả kết thúc, Kỳ Khiêm cảm giác như cả một thế hệ đã trôi qua.
Hải Đồ vẫn ngồi ở bên kia, duy trì nguyên hình của mình.
Kỳ Khiêm đứng dậy nhìn lại dáng vẻ của mình, thấy không có vấn đề, cất bước đi xuống, đi vòng qua một bên, bế liên yêu tinh của hắn.
Hải Đồ mềm nhũn trong ngực hắn, hai lỗ tai ngắn ngủn giật giật, mảng đỏ trên mặt hình như rộng ra một chút.
“Ký khế ước không phải một lựa chọn hay đối với yêu tinh, có lẽ cậu ấy sẽ suy yếu một khoảng thời gian nữa.” Nhân viên quản lý tiến lại, mở miệng nói: “Bây giờ cậu có thể tạm coi là bán yêu rồi, có thể tu hành được, ở Cục quản lý có không ít công pháp, muốn đạt được thì phải dùng chính bản lĩnh của cậu đổi lấy.”
Như là sợ Kỳ Khiêm không thấy hứng thú, nói xong bà còn bồi thêm một câu: “Bây giờ cậu ký khế ước với con thỏ biển tinh này, nếu cậu tu luyện thành công, thì tên yêu quái này cũng có thể mượn pháp lực của cậu được mà.”
Nhớ tới tình cảnh không thể làm chủ bản thân lúc này, Kỳ Khiêm ôm bé thỏ trong ngực chặt hơn một chút, “Cảm ơn, tôi sẽ đổi được.”
“Được rồi, tôi sẽ không nói thêm gì nữa, chuyện còn lại các cậu tự biết đường mà làm.” Sau đó, nhân viên báo một con số: “Là chi phí lần này, phiền cậu thanh toán.”
“À đúng rồi.” Nhân viên quản lý chỉ vào Hải Đồ trong ngực Kỳ Khiêm: “Tên này là một sinh vật lưỡng tính, cậu biết chưa?”
Kỳ Khiêm sờ sờ cái đuôi cậu, gật gật đầu.
“Vậy các cậu vẫn có thể có con cháu đó, có muốn mua túi nuôi trẻ không?”
Kỳ Khiêm hỏi: “Dùng như thế nào?”
Nhân viên quản lý ho khan một tiếng: “Yêu quái sơ sinh có thể không mở được linh trí, nhưng nếu bỏ vào túi này thì sẽ ngăn được tình trạng đó. Cậu mở cái túi ra, bỏ trứng thụ tinh vào, sau đó nhỏ vào đó một giọt tinh huyết của hai người là được.”
Lúc nói ra lời này, nhân viên quản lý có vẻ hơi lúng túng, bà lấy ra một quyển sách nhỏ: “Đây là sách hướng dẫn ở đây, cậu cầm về mà xem, mà này, yêu tinh nhà cậu giờ vẫn còn yếu lắm, tôi khuyên là một thời gian nữa hãng làm.”
Kỳ Khiêm gật gật đầu, hơi nghiêng người với bà: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Hết chương 73.