Ngày Hôm Nay Cũng Không Bá Khí Trắc Lậu

Chương 72: Di chuyển phần mộ


Đọc truyện Ngày Hôm Nay Cũng Không Bá Khí Trắc Lậu – Chương 72: Di chuyển phần mộ

Đặt tên xong, Hải Đồ up lại weibo lúc nãy.

Hải Đồ V: Chính là anh ấy @diệp dương//@Hải Đồ V: Tuyên bố một tin, tui không còn là cẩu độc thân nữa rồi [ảnh]*9.

Cái người gian xíu với Hải Đồ xuất hiện rồi! Lại còn là chính cậu tag vào nữa chứ!

Vô số fan và người qua đường trở nên điên cuồng, thi nhau bấm vào nick cái người được nhắc đến trong weibo mới up của cậu.

Nhưng bấm vào mới thất vọng nhận ra, weibo của người kia trống rỗng chẳng có gì, người follow chỉ có một, đó chính là cái người vừa mới khuấy tung internet lên kia.

Cái tài khoản Weibo mới lập đã bị vô số người để mắt đến ấy, dưới sự quan sát của bọn họ, chậm rãi up bài weibo đầu tiên.

Diệp dương: Vợ của tôi[ảnh]

Một bài đăng, tổng cộng có ba chữ, một tấm ảnh, nhưng các fan hâm mộ có thể ngửi thấy được mùi trào phúng nồng nặc trong đó.

Một bụng những điều muốn nói cuối cùng cũng tìm được chỗ để xả, dòng trạng thái kia vừa mới đăng lên, bình luận bên dưới và lượt chia sẻ tăng lên vèo vèo.

Đương nhiên là tài khoản Weibo này, không hề ngạc nhiên mà được tập đoàn Kỳ thị xác nhận.

Cái ngày Hải Đồ đăng dòng trạng thái kia, 5 topic liên quan treo trên hotsearch suốt cả ngày.

Mặc dù có một khoảng thời gian cậu không xuất hiện trong mắt mọi người, nhưng độ nổi tiếng lúc trước tích lũy được vẫn còn, hơn nữa cậu là một trong số ít những nghệ sĩ trong giới giải trí dám công khai giới tính của mình, nên sức ảnh hưởng cậu tạo nên là có thể tưởng tượng được.

Đây là cái niên đại mà mọi người ngày càng khoan dung, đồng tính luyến ái cũng không phải chuyện gì cần giấu diếm, ngoại trừ một bộ phận nhỏ, đa số mọi người đều chúc phúc tới những ai can đảm công khai tình yêu của mình.

Mấy hôm sau sự việc vẫn không có dấu hiệu hạ nhiệt, ngược lại có vẻ càng lúc càng nghiêm trọng.

Dựa theo những tấm hình Hải Đồ đăng lên, những ai là fan ruột của Hải Đồ đào lại hành trình của cậu mấy năm qua, phát hiện người đàn ông còn lại trong ảnh này, không chỉ một lần xuất hiện trong lộ trình của Hải Đồ.

Nào là bạn đến thăm đoàn làm phim, đến trở thành trợ lý đi theo ở sân bay, người đàn ông này lúc nào cũng vô tình lơ đãng xuất hiện bên cạnh Hải Đồ.

Mà phim “Họa trung tiên” cũng nhân cơ hội này tiện thể tạo nên một làn sóng lúc tuyên truyền, trước mắt thì hiệu ứng có vẻ rất tuyệt.

Dạo này một ngày Bảo An chỉ ngủ có 3, 4 tiếng đồng hồ, ngày nào mở mắt ra cũng là hàng tá những cuộc điện thoại nhận mãi không hết. Cơm cũng không kịp ăn đã phải lên hóng tình hình trên mạng, thấy chỗ nào không đúng ý mình, lập tức phải điều động thủy quân đi dẫn dắt, tiện thể phải chú ý để đề tài này không dính dáng gì tới những lĩnh vực khác, nỗ lực dìm độ hot xuống để các sếp phía trên không thấy ngứa mắt.

Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, cái bụng bia ông chú trung niên sắp trồi lên của anh đã biến mất không còn tăm hơn, mặt cũng bé hẳn một vòng, thế là giá trị nhan sắc tăng thêm mấy phần.

Một tuần sau, độ hot của vụ này bắt đầu biến mất, vì sự chú ý của mọi người dồn vào một vụ án bạo lực gia đình khác, lúc này Hải Đồ mới dám thu dọn đồ đạc để đi tham gia hoạt động tuyên truyền của “Họa trung tiên”.

Chương trình này quay ở một tỉnh cách thành phố S cũng không xa, đi máy bay chỉ hết hơn 1 tiếng đồng hồ, Hải Đồ qua đó từ sáng, buổi chiều ghi hình chương trình, buổi tối là có thể trở về.

Lúc cậu đến nơi là 10 giờ sáng, vừa xuống máy bay cậu đã nhận được tin nhắn của Tần Thiên, Tần Thiên gửi cho cậu một địa chỉ, nói là nếu cậu rảnh thì đến đó gặp gỡ chút.

Sau khi kết thúc việc quay phim ở đoàn là phim, Tần Thiên và Hải Đồ cũng không liên lạc gì, thậm chí vụ Hải Đồ come out lần này, anh cũng chỉ gọi điện hỏi thăm cho có.


Thở hổn hển thở hổn hển: Được.

Nơi Tần Thiên gửi địa chỉ là một quán trà nhỏ, vị trí quán này không tốt lắm, lúc Hải Đồ đi vào, Tần Thiên đang ngồi ở cái bàn ngay sau quầy bar.

Thấy Hải Đồ vào anh lập tức nói chào, thả cái khăn trên tay xuống, đi ra cửa treo biển không bán hàng.

Hải Đồ nhìn hành động của anh, chọn bừa một chỗ ngồi xuống: “Chỗ này là anh mở à?”

“Ừ, mở sắp được một trăm năm rồi, cứ sau 10-20 năm thì lại dùng danh nghĩa thân phận mới của anh.” Tần Thiên rót một ấm trà bưng đến, rót cho Hải Đồ một chén đầy: “Trưa nay muốn ăn gì, anh làm cho em.”

Hải Đồ nhận lấy tách trà, nhìn Tần Thiên với vẻ mặt khó hiểu: “Sao cảm giác anh lạ lạ thế nhỉ?”

Trước kia Tần Thiên không như thế này mà.

“Vậy sao?” Tần Thiên ngồi xuống đối diện cậu, hai tay ôm ngực, chân vắt lên nhau, thở dài một cái đầy thâm trầm: “Yêu quái mà, dù gì cũng sẽ thay đổi.”

Anh vừa nói xong câu này, thì cái vẻ âu sầu lúc nãy lập tức biến sạch sành sanh.

“Đúng rồi, sao đúng lúc này cậu lại làm vậy?” Tần Thiên không hiểu: “Cậu công khai thế này, về sau sẽ gặp nhiều khó khăn đấy.”

“Chắc vậy.” Hải Đồ nhún vai: “Nói sớm hay nói muộn thì không giống nhau sao?”

“Cũng đúng, dù sao nếu có vấn đề thì thay đổi thân phận một lần nữa là được.” Là một lão yêu quái già mở tiệm đã cả trăm năm, Tần Thiên cũng không quá xem trọng việc này, gọi Hải Đồ đến đây chỉ là để ôn chuyện thôi, nói được dăm ba câu thì thật sự muốn trổ tài cho Hải Đồ xem.

Hải Đồ không quá tin tưởng tay nghề của Tần Thiên, nhưng người ta nhiệt tình như vậy thì cậu cũng không thể từ chối, cậu cũng không biết từ chối kiểu gì.

Lúc Tần Thiên nấu cơm chẳng hề chuyên tâm chút nào, điện thoại di động để trên quầy nấu ăn, chỉ cần có âm thanh vang lên là phải đi qua xem một cái, rồi chơi một lát mới quay lại nấu ăn.

Một bữa cơm mất bao lâu mới làm xong, nhưng ngoài tưởng tượng của Hải Đồ chính là, trình độ nấu ăn của Tần Thiên rất khá, tuy không thể so sánh với đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng ngon hơn nhiều so với mấy nhà hàng đại trà bên ngoài.

Tần Thiên vừa ăn vừa chém gió với cậu: “Năm đó lúc mới lên bờ anh đã học được kỹ thuật nấu ăn của một đầu bếp trong cung đấy, dù không học được hết 10/10, những phải đươc 5, 6 phần…”

Chém được một nửa thì điện thoại di rộng rung chuông, anh vội vàng mở máy ra xem, xem xong thì nở một nụ cười ngu ngốc, hai tay cầm điện thoại nhắn tin trả lời.

“Anh lại yêu đương rồi.”

“Còn đang theo đuổi thôi.” Tần Thiên đặt điện thoại di động xuống, không có vẻ định nói nhiều về chuyện này, tiếp tục kể lại lịch sử quang vinh của mình cho Hải Đồ.

Đến khi hai người cơm nước xong chuẩn bị xuất phát đến radio, anh mới mở miệng nói một câu: “Khi nào anh theo đuổi thành công sẽ đưa người đó đi ký khế ước.”

Hải Đồ hơi kinh ngạc, nói chúc mừng.

Trên mặt Tần Thiên lộ vẻ vung mừng, lại có một chút ngại ngùng.


Buổi chiều lúc phỏng vấn, MC cũng không cố tình nhắm micro vào Hải Đồ, dù sao đây cũng là một chương trình dùng để tuyên truyền là chủ yếu.

Nhưng vận may của Hải Đồ không được tốt cho lắm, sau khi chơi xong một vòng trò chơi thì bị loại.

Mà luật của trò chơi là người nào thua trận ở vòng trước, thì phải trả lời một câu hỏi của người bị loại ở vòng sau.

Vị khách bị loại ở vòng thứ hai hỏi Hải Đồ vì sao lại lựa chọn công khai.

Chỉ trong phút chốc, ánh mắt của tất cả mọi người trong trường quay đều dồn vào Hải Đồ.

Hải Đồ cầm micro, cau mày suy nghĩ một chút: “Lúc Kỳ Khiêm đến đón em ở sân bay thì bị người ta chụp lại, người này nói sẽ công khai giúp em, em chỉ thấy việc này nếu được người khác làm hộ thì không hay lắm đúng không? Cho nên em tự mình nói ra thôi.”

Cậu còn chưa dứt lời, xung quanh mọi người đã thốt lên đầy sợ hãi.

Trên mặt nữ MC làm như rất kinh ngạc, tiện thể hỏi: “Cho nên Hải Đồ em là bị uy hiếp đúng không?”

Hải Đồ cười mà không nói.

Chương trình quay xong, hôm đó trên mạng đã xuất hiện tin tức, nói là Hải Đồ bị người ta chụp ảnh uy hiếp, nên vạn bất đắc dĩ mới phải công khai.

Đại đa số scandal nếu không phải do minh tinh tự mình muốn tạo nên, thì là do minh tinh không thương lượng được giá cả với paparazi, thông thường thì trường hợp sau sẽ tạo ra hậu quả xấu hơn trường hợp trước rất nhiều.

Nhưng vụ này của Hải Đồ thì không giống như vậy.

Bởi vì tin của cậu vừa mới rộ lên, mấy account chuyên hóng thị phí có tiếng đều chung chí hướng lựa chọn ngậm miệng, cho dù fan có hỏi rôm rả thế nào, mấy người này đều làm như không thấy.

TÌnh huống thế này, sớm đã có người đoán là do đoàn đội của cậu dùng tiền mua sự im lặng của họ.

Nếu có thể mua được sự im lặng của những người này, thì không thể có chuyện không thương lượng được giá cả với đám phóng viên.

Mà đã không phải tống tiền, thì chỉ có thể là cố ý muốn hại người mà thôi.

Tuy rằng vì chuyện lần này mà Hải Đồ mất đi không ít fan cũ, nhưng cùng lúc đó lại có thêm rất nhiều, nhóm người trên mạng hóa thân thành Holmes, soi ra từng nhóm người có khả năng sẽ chụp trộm Hải Đồ nhất dạo gần đây.

Cuối cùng bọn họ tìm được đáp án qua 2 vụ việc xảy ra cùng một lúc, ấy là một vụ trốn thuế bị điều tra và một vụ tranh cãi vì nam chính bị thay đổi ở một đoàn làm phim nào đó.

Không thể trách trí tưởng tượng của bộ phận quần chúng ăn dưa là quá xa vời, mà thực sự là thân phận của hai người và thời điểm xảy ra hai vụ việc thực sự quá trùng hợp.

Người trước là anh trai cùng cha khác mẹ của một người trong cuộc, người sau thì lại là trợ lý cũ của người trong cuộc còn lại.

Kết hợp với câu nói của Hải Đồ trong chương trình kia, người qua đường chỉ cần dùng một giây là có thể viết ra một bộ truyện ân oán tình thù chốn hào môn rồi.


Hơn nữa hướng phát triển của sự việc càng ngày càng đúng với suy đoán của họ, chỉ trong vòng một tháng sau đó, đầu tiên là ông chủ của Tiểu Dư kiện cậu ta ra tòa, tuyên bố rằng trong lúc còn thời hạn hợp đồng cậu ta đã làm trái với điều khoản, yêu cầu cậu ta bồi thường 20 triệu phí vi phạm hợp đồng, cùng lúc đó cũng chấm dứt hợp đồng luôn.

2 ngày sau khi công ty quản lý đưa ra thông báo, một công ty bất động sản và một xí nghiệp sản xuất đồ gia dụng trên danh nghĩa thuộc về Kỳ Ninh, cũng tuyên bố bước vào giai đoạn bảo hộ phá sản (1).

Bankruptcy Protection: cụm này không áp dụng ở Việt Nam, nôm na là nếu phá sản và không thanh toán được thì doanh nghiệp xin Tòa án bảo hộ phá sản, việc bảo hộ này sẽ giúp doanh nghiệp trì hoãn việc trả nợ trong khi lên kế hoạch và thực hiện tái cơ cấu, phục hồi hoạt động sản xuất kinh doanh. Nếu việc phục hồi thành công, doanh nghiệp sẽ thoát khỏi nguy cơ phá sản, giải quyết được các khoản nợ và tiếp tục hoạt động kinh doanh (theo vietnambiz.vn)

Nhưng Kỳ Khiêm không thừa cơ chiếm đoạt hai công ty này như mọi người suy đoán, mà lại làm ra một quyết định không ai tưởng tượng nổi.

Tập đoàn Kỳ thị tuyên bố tách ra toàn bộ những công ty con dưới trướng mình bao gồm sản xuất robot, chất bán dẫn, công ty khai thác bất động sản, công ty dịch vụ tài chính, sau đó sát nhập lại thành Công ty trách nhiệm hữu hạn Khoa học kỹ thuật Diệp Dương.

Pháp nhân và chủ tịch tập đoàn đều là Kỳ Khiêm, chiếm 31% cổ phần của công ty, ngoài hắn ra, một cổ đông khác của tập đoàn vậy mà là Hải Đồ, chiếm 20% cổ phần.

Tất cả mọi người vừa thán phục sản nghiệp của Kỳ thị, vừa bị cái tập đoàn vừa mới ra đời kia nhét một đống thức ăn cho chó vào mồm.

Sau khi tách những sản nghiệp dưới danh nghĩa của mình ra, tập đoàn Kỳ thị nguyên bản chỉ còn 5 công ty, trong đó ngoại trừ một công ty đồ gia dụng đang có doanh số âm, còn lại mấy công ty kia có thể nói là năm nào cũng lỗ.

Hành động này của Kỳ Khiêm, rõ ràng là không để Kỳ thị tiếp tục tồn tại nữa.

Sự hoài nghi và không đồng tình của người ngoài Kỳ Khiêm đều không quan tâm, sau khi xử lý xong việc công ty, hắn liền tìm một thầy sư chọn ngày lành tháng tốt, chuẩn bị di chuyển phần mộ cho mẹ mình.

Mẹ Kỳ Khiêm là Diệp Uyển Hoa, từ nhỏ đã sống trong gia tộc thư hương, đến khi lên đại học thì gặp cha Kỳ Khiêm.

Lúc đó Kỳ lão gia tử vừa mới nghỉ hưu về làm ăn, kiếm được món tiền đầu tiên, là con của ông, cha của Kỳ Khiêm đương nhiên có tiền để tút tát cho mình thật chỉn chu.

Ngoại hình ông ta cũng đẹp, lại biết ăn nói, lúc thay cha đi công tác ở phương Bắc thì gặp được Diệp Uyển Hoa ở cổng trường đại học, thế là kinh ngạc như gặp thần tiên, bắt đầu theo đuổi bà.

Diệp Uyển Hoa rất không thích ông ta, giữa hai người không có điểm chung nào cả, thế như thiếu nữ nhẹ dạ cuối cùng cũng không thắng được sự la liếm lì lợm nhiều năm của người đàn ông kia, khi cha Kỳ cầu hôn bà thêm một lần nữa, bà đồng ý.

Đó là năm thứ năm cha Kỳ theo đuổi Diệp Uyển Hoa.

Nhà họ Kỳ dưới sự dốc sức làm ăn của Kỳ lão gia tử đã trở nên cực kỳ giàu có, cha Kỳ cũng nước chảy bèo trôi mà trở thành một phú nhị đại.

Nhiều năm đi theo lão gia tử cùng nhau làm ăn, cha Kỳ cũng chẳng học được nhiều kiến thức kinh doanh, ngược lại bao nhiêu trò ăn chơi chè chén thì học không sót thứ gì, ông ta vừa theo đuổi Diệp Uyển Hoa, vừa duy trì quan hệ với không chỉ một người.

Ông ta giấu rất tốt, Diệp Uyển Hoa không hề biết, đến năm thứ ba sau khi kết hôn, mới phát hiện chồng mình nuôi một người phụ nữ và một đứa con khác ở bên ngoài.

Những người có tri thức thường có lòng tự trọng cao, Diệp Uyển Hoa cũng vậy, lúc biết được tin bà tức giận đến hộc máu, sau đó nhanh chóng nghĩ ra thỏa thuận ly hôn, khi cha Kỳ về thì đưa cho ông ta.

Cha Kỳ không đồng ý, Diệp Uyển Hoa xinh đẹp, có học thức cao, biết đối nhân xử thế, đưa bà ra ngoài có thể thổi phồng bản thân hơn biết bao.

Huống chi hắn theo đuổi bà suốt 5 năm, ít nhiều cũng có chút tình cảm.

Nhưng ông ta không đồng ý cũng không thể dập tắt quyết tâm của Diệp Uyển Hoa, ngay đêm hôm đó bà đã thu dọn đồ đạc muốn về nhà.

Kẻ sĩ diện như cha Kỳ không thể để yên cho chuyện đó xảy ra, cho nên ông ta cứ thẳng tay nhốt bà trong nhà.

Một tháng sau, Diệp Uyển Hoa được chẩn đoán là có thai.

Sau khi có con thì cha Kỳ càng không thèm để ý đến vợ, ông ta công khai đưa hai đứa con riêng của tình nhân về nhà, còn bắt Diệp Uyển Hoa phải đối xử với hai đứa con kia như con ruột của mình.

Sức khỏe Diệp Uyển Hoa vốn đã không tốt, lúc sinh Kỳ Khiêm còn phải chịu ấm ức không chịu được, về sau cũng vì con mà phải nhẫn nhịn mấy mẹ con kia, cuối cùng vào năm Kỳ Khiêm 5 tuổi thì nhắm mắt xuôi tay,


Trước khi bà qua đời đã đưa ra một yêu cầu với Kỳ lão gia tử, muốn Kỳ lão gia tử nuôi nấng Kỳ Khiêm.

Trong lòng Kỳ lão gia tử vốn cũng thấy hổ thẹn với bà, nên không cần nghĩ ngợi đã đồng ý luôn.

Như vậy mới có thể khiến Kỳ Khiêm qua mặt cha Kỳ lập tức trở thành người thừa kế.

Sau khi Kỳ gia làm giàu, lão gia tử đã mua một khu nghĩa trang phong thủy, lấy đó làm nơi mai táng của nhà họ Kỳ, hiện giờ ở trong đó có lão gia tử và Diệp Uyển Hoa.

Phần mộ của Diệp Uyển Hoa là phần mộ hai người, chờ cha Kỳ sau khi chết, sẽ chôn cất cùng bà.

Nhưng Kỳ Khiêm cảm thấy mẹ mình không đến nỗi chết rồi vẫn còn bị kẻ khác làm cho buồn nôn, nên từ ngày đầu khi nắm quyền của Kỳ gia, hắn đã suy nghĩ đến chuyện này.

Trước kia địa vị của hắn chưa vững chắc, làm chuyện như vậy rất dễ bị phản phệ, nhưng giờ hắn không phải lo chuyện đó nữa rồi.

Vào ngày di chuyển phần mộ, cha Kỳ cũng tới, nhưng bị vệ sĩ ngăn ở bên ngoài, thế là ông ta chỉ vào Kỳ Khiêm chửi ầm lên, mắng từ đầu chí cuối đến nỗi ông ta thở không ra hơi nữa, che ngực nằm vật xuống đất.

Kỳ Khiêm mắt lạnh nhìn vệ sĩ đỡ ông ta, khi vệ sĩ đi qua hỏi hắn, hắn mở miệng nói: “Đưa đến bệnh viện đi, ngày lành tháng tốt thế này, đừng để ông ta chết.”

Người đứng cạnh gật đầu, mấy người khiêng cha Kỳ đi.

Di chuyển phần mộ là một chuyện rất phức tạp, bận rộn từ sáng sớm đến trưa, nghĩa trang mới nằm ở ngoại thành, mới xây được hai năm.

Sau khi thả hũ tro vào, nắp mộ khép lại, những người khác tự giác lui sang một bên.

Kỳ Khiêm đặt một bó hoa bách hợp trước mộ, kéo Hải Đồ quỳ xuống.

Người phụ nữ trên bia mộ trước mắt cười rất dịu dàng, dưới chữ hiếu ở góc phải có hai cái tên.

Một là của Kỳ Khiêm, một là của Hải Đồ.

Kỳ Khiêm nắm tay Hải Đồ, nhìn bức ảnh người phụ nữ trên bia mộ, nét mặt hắn trở nên dịu dàng.

“Mẹ, con đưa mẹ đến nhà mới, phong cảnh ở đây cũng không tệ lắm, sau này lúc nào có thời gian con sẽ đến thăm mẹ.”

Hắn hơi mím môi, nở một nụ cười: “Bên cạnh là người yêu của con, tên là Hải Đồ, khi con còn bé mẹ thường nói sẽ luôn có một người ở bên con đi hết cuộc đời này, con đã tìm được người ấy rồi.”

“Nếu mẹ hài lòng với em ấy, mong mẹ hãy phù hộ cho em ấy cả đời bình an vô sự.”

Hải Đồ quỳ thẳng tắp trên mặt đất, nắm chặt tay Kỳ Khiêm.

Trước phần bia mộ lạnh băng này, không hiểu sao cậu cảm thấy có gì đó ngại ngùng.

Kỳ Khiêm nói liên miên một hồi lâu, gần như kể lại toàn bộ quá trình hai người yêu nhau, rồi mới quay đầu nhìn sang Hải Đồ, cười hỏi: “Em có muốn nói gì với mẹ anh không?”

“Ờm…” Hải Đồ liếc nhìn Kỳ Khiêm, rồi lại quay đầu nhìn thẳng về phía trước, ánh mặt trời chiếu qua tai cậu ánh lên màu đỏ trong suốt, như là huyết phách thượng đẳng.

Một lúc lâu sau, rốt cục cậu cũng mở miệng, nhỏ giọng gọi một tiếng “mẹ”, nói xong câu này thì phía sau trở nên thông thuận hơn nhiều: “Mẹ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc Kỳ Khiêm thật tốt!”

Người bên cạnh khẽ cười một tiếng: “Được, anh nhớ rồi.”

Hết chương 71.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.