Ngày Hôm Nay Cũng Không Bá Khí Trắc Lậu

Chương 69: Điềm báo come out


Đọc truyện Ngày Hôm Nay Cũng Không Bá Khí Trắc Lậu – Chương 69: Điềm báo come out

Từ rất lâu trước kia đã có tin đồn cuốn tiểu thuyết “Nộ giang nhi thượng” sẽ chuyển thể thành phim truyền hình, nhưng mãi vẫn không chính thức khởi quay.

Lần này official weibo đăng liên tiếp mấy bài liền, sau khi được tác giả và đạo diễn share lại, thì lập tức nhận được rất nhiều sự quan tâm.

Một bộ phận fan vui sướng vì tác phẩm kinh điển trong lòng cuối cùng cũng được chuyển thể, một bộ phận thì cảm thấy các tác phẩm của đạo diễn Cát đều cực kỳ tinh túy, họ không thể chờ được nữa muốn xem thành phẩm ngay lập tức.

Bộ phận còn lại, là những người nghi ngờ mắt chọn vai diễn của đoàn làm phim, mấy người đó không tin rằng một diễn viên lưu lượng có thể đóng tốt bộ phim này, vậy nên sẽ dễ hiểu nếu sau này nam chính trở thành nét bút hỏng của cả bộ phim.

Bởi vì có những diễn đàn dành cho cả fan lẫn anti, nên đám người này càng ngày càng đông, bọn họ đi chỗ nào cũng bày tỏ quan điểm rằng diễn viên trong “Nộ giang nhi thượng” là không thích hợp, đồng thời mỗi người lại đề xuất một diễn viên mà họ cho là phù hợp nhất.

Mấy chuyện tào lao trên mạng chẳng dính dáng gì tới Hải Đồ, cậu thậm chí chẳng hề hay biết.

Bởi vì ngay cái hôm tuyên bố diễn viên, Hải Đồ đã bị đạo diễn ném đi trải nghiệm thực tế.

Để có thể diễn một cách chân thật nhất, đạo diễn bắt Hải Đồ đi tìm một công việc mà không có điều hòa, bị hun dưới cái nóng hơn 40 độ, Hải Đồ cảm thấy mình sắp biến thành một con thỏ khô rồi.

May mà đạo diễn còn sót lại một chút lương tâm, đã chuẩn bị cho Hải Đồ một phòng kí túc xá đơn.

Đây là nơi đơn sơ nhất mà Hải Đồ từng ở từ trước đến giờ, gian phòng rộng không đến 10 mét vuông, ngoại trừ một chiếc giường đơn, một chiếc bàn gỗ cũ kĩ, thì không còn gì khác.

Cái giường chắc là được mua ở chợ đồ cũ, dưới nệm toàn là lò xò, nằm lên một cái là cả người lõm xuống.

Hải Đồ ngủ một đêm, hôm sau dậy đau hết cả lưng với eo, cậu chẳng thiết ăn sáng nữa, mặc nguyên áo ngủ tội nghiệp kể khổ với Kỳ Khiêm.

Lần này khi đạo diễn lôi cậu đi, Hải Đồ mang theo bùa biến hình.

Để cho người khác không nhận ra cậu quá rõ ràng, lúc làm việc thuận lợi hơn một chút, mà bây giờ trông cậu vừa đen vừa quê một cục.

Thôi nhìn vẫn cứ đẹp giai là được rồi.

Anh chàng quê đen tóc tai rối tinh rối mù, cầm điện thoại quét một vòng cái ổ chó của mình, thành công làm người đối diện đau lòng không chịu được.

Kỳ Khiêm chau mày, hỏi cậu: “Còn phải ở đó mấy ngày nữa?”

Hải Đồ bấm ngón tay tính tính một chút, nói là còn nửa tháng.

“Thực ra không phải tại em yếu ớt hay gì đâu, mà chủ yếu là tại cái giường ấy.” Hải Đồ chỉ chỉ dưới mắt mình: “Em nghĩ mắt em sắp có vành đen đến nơi rồi.”


Ban đầu cậu định thừa cơ tuôn một tràn tố khổ, nhưng mà da dẻ đen thùi, Hải Đồ nhìn vào cái gương bên cạnh một lúc lâu cũng không nhìn ra được mắt đen chỗ nào, cuối cùng chỉ có thể phẫn nộ mà buông tay.

“Tóm lại là ngủ không ngon, em thấy mình tiều tụy hẳn đi.”

Vốn dĩ Kỳ Khiêm cũng hơi đau lòng, nhưng cái dáng vẻ hiện tại của Hải Đồ trông quá ư là toát ra cái phong thái của anh chàng nghệ sĩ nông thôn, thế là cảm giác đau lòng bị bớt đi một ít.

Hắn điều chỉnh biểu cảm của mình, thử dò hỏi: “Ông đạo diễn kia có nói em bắt buộc phải ở đây không?”

“Ông ấy xếp cho em chỗ này mà.” Hải Đồ nhớ lại lời dặn lúc đó, ngẩng đầu suy tư: “Vậy thì cũng cố định như công việc hiện tại của em đó.”

“Chuyện này cũng không chắc.” Nét mặt Kỳ Khiêm trở nên dịu dàng hơn một chút, nói cậu cứ chờ đó, rồi kết thúc cuộc trò chuyện.

Không quá 5 phút sau, người kia gọi này, lần này vẻ mặt có vẻ thả lỏng hơn rất nhiều.

“Anh nói chuyện với đạo diễn của em rồi, nơi ở không quan trọng, ở chỗ đó anh có một căn phòng, ban ngày dọn dẹp một chút, buổi tối đưa em qua.” Kỳ Khiêm dùng đầu ngón tay chọc chọc khuôn mặt đen gầy trong màn hình: “Không nhăn nhó nữa, đi ăn đi.”

Hải Đồ nhìn vị trí tay của hắn, lấy tay chọc chọc má phải của mình: “Được rồi, cho anh chọt đó.”

Người đối diện thấy động tác của cậu, nét cười trên mặt sâu hơn một chút.

Sau khi được đổi phòng ở, Hải Đồ cảm thấy công việc cũng không quá là gian khổ như ban đầu, sau khi kết thúc thời gian nửa tháng, đạo diễn Cát lại ném cậu tới một chỗ khác.

Sau khi Hải Đồ trải nghiệm xong đủ mọi vị trí, cuối cùng cũng được tiến vào đoàn làm phim thì cuộc chiến chọn vai kia đã kết thúc.

Ngoại trừ cậu, thì phần lớn các diễn viên còn lại đều là những diễn viên lão làng đã thành danh từ lâu.

Nghiêm Giang cũng là một trong số đó, trùng hợp hơn nữa, lần này ông cũng đóng vai cha của Hải Đồ.

Đoàn làm phim tổ chức một buổi lễ khai máy rất là long trọng, hôm đó có mấy chục hãng truyền thông đến tận nơi để phát sóng trực tiếp, chính vì vậy mà Hải Đồ lại một lần nữa lên trang nhất mặt báo.

Có lẽ bởi vì chuyện cũng đã rồi, nên lần này trên mạng không nhiều người chê bai kỹ năng diễn xuất của cậu nữa, mà đại đa số là để ý đến sự thay đổi về ngoại hình của Hải Đồ.

Rất nhiều fan của Hải Đồ chỉ coi trọng gương mặt cậu, chính là kiểu cho dù anh có diễn chán đến cỡ nào, hát dở ra làm sao, chỉ cần mặt anh đẹp thì em tự nguyện suốt đời làm fan của anh.

Nhưng mà hiện tại nhìn Hải Đồ rất khó coi, ít nhất là chênh lệch một khoảng lớn so với trước kia.

Có người nói sự thay đổi này là do bộ phim yêu cầu, có người lại bảo giờ cậu có tài nguyên rồi nên không thèm chăm chút ngoại hình nữa.


Mấy ngày sau buổi phát sóng trực tiếp lễ khai máy, trên toàn bộ các diễn đàn online đều có fan tung ra thẻ thoát fandom, mỗi cái thẻ cộng lại cũng có thể xây nên một tòa nhà cao chót vót.

Làm Bảo An sầu đến nỗi rụng cả mớ tóc.

Trên Internet dậy sóng là vậy, nhưng chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì tới Hải Đồ.

Ngay buổi tối sau khi kết thúc lễ khai máy, cả đoàn làm phim lao vào công cuộc quay phim rùm beng của mình.

Đây là đoàn là phim nghiêm khắc nhất mà Hải Đồ từng tham gia từ trước đến giờ.

Không đến nỗi cảnh nào cũng phải kéo diễn viên lại để hướng dẫn, nhưng không kém vậy là bao, tiến độ quay phim chậm đến phát bực.

Thế nhưng chẳng ai quan tâm đến chuyện đó, đoàn làm phim rất là có tiền, từ trước khi quay đã có đài truyền hình mua bản quyền phim rồi.

Đạo diễn Cát có tiền nên tiêu rất là nhiệt tình, hận không thể ngày nào cũng quay ngoại cảnh.

Một bộ phim truyền hình bốn mươi tập, quay từ tháng mười năm trước, phải đến tận tháng 5 năm sau, mới kết thúc toàn bộ quá trình quay chụp.

Mấy ngày trước khi kết thúc quay phim, Hải Đồ đã đóng gói toàn bộ đồ đạc để chuẩn bị đi về, nên buổi tối cuối cùng khi quay phim xong, cậu không ở lại đoàn làm phim thêm một giây phút nào nữa mà lên máy bay về luôn.

Hơn nửa năm nay cậu không xuất hiện, độ nổi tiếng đã sụt giảm không ít, Bảo An cũng không sắp xếp đón sân bay cho cậu.

Vừa mới lên máy bay, Hải Đồ đã đeo bịt mắt, bày ra tư thế đi ngủ, làm cho Bảo An ngồi sau đang cầm kế hoạch công tác phút chốc mất luôn cơ hội mở lời.

Nhưng Bảo An nào có dễ tống cổ như vậy, trên tay anh hiện giờ cũng có vài nghệ sĩ mới tiềm năng, thủ đoạn cao siêu hơn trước kia nhiều rồi, nên vẫn nhân lúc trước khi máy bay hạ cánh, kín đáo mà đưa đồ trên tay cho Hải Đồ.

“Tháng sau “Họa trung tiên” phát sóng rồi, theo kế hoạch thì tuần sau có hai buổi phỏng vấn mà một gameshow, anh cũng hẹn cho cậu lịch chụp bìa tạp chí rồi, phim mới của đạo diễn Phong có một suất diễn khách mời, phần kịch bản không nhiều lắm, thiết lập tính cách cũng khá ổn, họ mời cậu đóng vai đó.” Bảo An nói một lèo không nghỉ: “Công việc của tháng sau chỉ có một chút vậy thôi, quá dễ đúng không?”

Hải Đồ mặt không chút cảm xúc, ném lại xấp tài liệu trên tay cho anh: “Em muốn nghỉ hè, ít nhất một tháng.”

Bảo An cũng không phải người hay bóc lột nghệ sĩ, hơn nữa nửa năm gần đây cậu cũng chịu khổ nhiều rồi, suy nghĩ một chút thì đồng ý: “Được rồi, thế thì chỉ cần tham gia hai hoạt động tuyên truyền cho phim mới thôi, mấy chuyện còn lại nói sau.”

“Dù sao giờ chúng ta có nhiều kịch bản mà.”


Nói đến đây Bảo An thấy khá là kiêu ngạo, từ khi Hải Đồ nhận được vai chính trong bộ phim của đạo diễn Cát, lập tức có rất nhiều kịch bản được gửi đến chỗ anh.

Trong đó có không ít tác phẩm của những đạo diễn nổi tiếng.

Thậm chí có một vào đạo diễn còn nói, nếu như Hải Đồ đồng ý đóng phim, thì có thể chờ đến khi cậu trống lịch, còn nhân vật chắc chắn sẽ giữ lại cho cậu.

Mới đầu Bảo An còn rất phấn khích, cảm thấy kịch bản nào cũng hay, hận không thể khiến cho Hải Đồ phân thân thành cả ngàn người, để nhận hết tất cả đống kịch bản đó.

Nhưng càng anh nhận càng nhiều hơn, Hải Đồ cũng có mắt chọn kịch bản hơn, dần dần trạng thái của anh trở nên bình tĩnh, kể cả nhận tài nguyên xịn xò thì cũng có thể bình tâm mà đối mặt.

Hai người lên chuyến bay buổi đêm, lúc đến nơi là hai giờ sáng.

Hải Đồ gửi thông tin về chuyến bay từ trước khi máy bay cất cánh, nên khi thấy bên ngoài có người chờ, cậu không thấy ngạc nhiên chút nào.

“Vậy anh đi trước nhé.” Bảo An nói: “Cậu đừng quên lịch hoạt động đấy.”

Hải Đồ gật đầu, nói biết rồi.

Lúc hai người nói chuyện, Kỳ Khiêm chỉ đứng một bên, lúc nhìn cậu, bên khóe miệng hắn xuất hiện ý cười nhè nhẹ, đợi đến khi Bảo An nói xong, gật đầu với hắn rồi rời đi, hắn mới bước lên phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy Hải Đồ, thở dài một tiếng thỏa mãn.

Ban đêm sân bay không nhiều người lắm, đã gần hai tháng Hải Đồ chưa được gặp hắn, cậu ngó nghiêng xung quanh thấy không ai để ý, vậy là không kiềm chế được mà ôm lại hắn, khiến cho Kỳ Khiêm đang chuẩn bị buông tay sững người lại.

Lưng cậu được vỗ nhẹ hai cái, rồi Kỳ Khiêm thả tay ra trước: “Ngoan, về nhà rồi.”

Hải Đồ “ừ” một tiếng, rời khỏi cổ hắn, cúi nắm chặt lấy tay hắn.

“Ừ, về nhà rồi.”

Cậu đi ở phía trước, bạn treo theo sau lưng.

Lúc đến bên cạnh xe, Kỳ Khiêm tiến lên hai bước chuẩn bị mở cửa xe, Hải Đồ bất chợt quay người chặn trước của, nhón chân dán lại gần hôn lên miệng hắn một cái.

Hôn xong cậu mới mở cửa xe, ngồi xuống trước, vẫy vẫy tay với Kỳ Khiêm: “Anh vào đi, đừng lo.”

Kỳ Khiêm ngồi vào đóng kín cửa: “Ở ngoài mà không chú ý gì cả, bị người khác chụp được thì sao bây giờ?”

“Chụp được thì come out chứ sao.” Hải Đồ không để ý chút nào.

Cậu thò người qua chỗ Kỳ Khiêm, lấy ngón tay chọc chọc mí mắt hắn: “Dạo này hôm nào anh cũng thức đêm đúng không?”

Kỳ Khiêm có thể coi là một tên cuồng làm việc, một ngày làm đến 12 tiếng cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng được cái xưa nay lúc nào cũng tinh thần phấn chấn. Nhưng lần này gặp lại, nhìn hắn rõ ràng là tiều tụy đi trông thấy, mắt đen sì, trên mặt có một vẻ mệt mỏi không giấu được.

Kỳ Khiêm nắm lấy tay cậu, hôn lên những ngón tay: “Chỉ bận nốt đợt này thôi, hết bận là ổn rồi.”


Hắn nắm tay Hải Đồ, đặt những ngón tay hắn vừa hôn lên chính môi cậu, gương mặt hắn nhìn Hải Đồ lúc này mang một vẻ dịu dàng hiếm thấy: “Anh sẽ cố dành thời gian ở bên em.”

Hải Đồ bị động tác này của hắn làm cho đỏ cả mặt, ngón tay vừa bị hắn chạm vào giờ nóng kinh người.

Cậu có chút thất vọng mà thở dài một tiếng, nghĩ thầm phải chi giờ đang là ở nhà thì tốt biết mất, nếu vậy có thể muốn làm gì thì làm với Kỳ Khiêm rồi.

Cậu chỉ cần đảo mắt một cái là Kỳ Khiêm đã thấy sai sai ở đâu: “Lại suy nghĩ bậy bạ gì đó?”

Hải Đồ: “Nghĩ làm thế nào mới ăn được anh bây giờ.”

“Vậy sao?” Kỳ Khiêm nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, cứ như muốn dùng sức mạnh ý chí để cởi ra từng lớp quần áo trên người cậu, sau đó lại dùng ánh mắt để liếm lên từng tấc da thịt.

Da đầu Hải Đồ tê rần, cả người cảm thấy ngứa ngáy từng chút từng chút một, cậu nhộn nhạo mà đổi tư tế ngồi, trong mắt đầy cảnh “xuân”.

“A” Kỳ Khiêm cười ra tiếng, trong mắt là vẻ trêu tức, hắn nghiêng người qua, nắm lấy gáy Hải Đồ, thấp giọng hỏi: “Muốn ăn anh ấy à?”

Hải Đồ như là bé thỏ bị nắm lấy gáy, chỉ có thể đạp chân trong bất lực, cậu trừng Kỳ Khiêm một cái, tự cho là vẻ mặt của mình rất dữ dằn, như thực ra lại hai mắt ngậm cảnh xuân, dụ dỗ người ta muốn đăng đường nhập thất. (mở cửa đi vào =)))

Ánh nắng bị rèm cửa chặn ở ngoài, trong căn phòng tối đen như mực, Hải Đồ loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cậu lăn một vòng, nhưng không tìm được lồng ngực quen thuộc của ai đó.

Hải Đồ lập tức giật mình tỉnh lại, tiếng chuông vẫn còn, cậu lục lọi chung quanh, cuối cùng cùng mò được cái điện thoại đang kêu không ngừng nghỉ ở cuối giường.

“Bảo ca” Hải Đồ ngáp một cái, một giọt nước mắt tràn ra: “Sớm thế này anh tìm em có chuyện gì không?”

“Bây giờ mười giờ sáng rồi, không còn sớm nữa đâu.” Giọng điệu Bảo An rất là nghiêm túc: “Tối hôm qua cậu và Kỳ Khiêm thân mật với nhau đúng không?”

“Không mà.” Hải Đồ che miệng suy nghĩ một chút, rồi đổi giọng. “Em chỉ trộm hôn anh ấy một cái.”

Người ở đầu dây bên kia châkm rãi thở ra một hơi, như là đang kìm nén điều gì: “Bức ảnh đó bị người khác chụp được rồi.”

Hai mắt Hải Đồ díp lại, vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn: “Hả, thế mà có người chụp được thật, không ngờ người ta vẫn còn nhớ tới em cơ đấy.”

“Cậu đừng nghĩ đây là việc nhỏ, lần này có lẽ có người đứng đằng sau cố ý muốn hãm hại cậu.” Bảo An đập tay xuống bàn: “Ảnh vừa mới gửi cho anh thì kẻ đó đã biến mất không thấy tăm hơi, bên kia không có vẻ là muốn tống tiền, chúng ta phải chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.”

“Tình huống xấu nhất…” Hải Đồ trầm ngâm một tiếng, hỏi: “Là bị ép come out sao?”

Chưa chờ Bảo An trả lời, cậu đã nói tiếp: “Nếu như bị lộ ra, vậy thì tất cả mọi người sẽ biết Kỳ Khiêm là của em rồi, có vẻ cũng không phải người ta có ý đồ xấu đâu anh.”

Cậu cứ như là gặp được chuyện gì vui lắm, nói xong thì bật cười khanh khách, tiếng cười đến là hồn nhiên ngây thơ, không chút lo sợ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.