Đọc truyện Ngày Hôm Nay Cũng Không Bá Khí Trắc Lậu – Chương 67: Liên quan tới phương pháp đi cửa sau một cách chính xác
Hải Đồ nhận show truyền hình mà Bảo An sắp xếp cho cậu.
Đây là mùa 2 của chương trình, mùa trước nổi tiếng một cách bất ngờ, nên kỳ này gia tăng việc mời những minh tinh đang hot và những minh tinh lão làng.
Một trong số đó chính là Hải Đồ.
Chương trình mời tổng cộng 6 vị khách quý, chia là ba nhóm chơi trò chơi, mỗi lần thắng thì nhóm sẽ nhận được một số điểm, tính gộp 12 tập lại nhóm nào điểm cao nhất thì nhóm đó thắng, được xưng là vua chiến thắng.
Gameshow cũng có kịch bản, mà nhân vật của Hải Đồ là cậu em trai nhỏ rất ngây thơ dễ bị lừa, nhưng vận may lại cực tốt và còn được tất cả mọi người chăm sóc.
Với cái thiết lập tính cách này Hải Đồ không có cảm giác gì, đối với cậu mà nói đây là một kịch bản đóng phim đơn giản.
Trừ mấy hôm phải đi chụp ảnh, phần lớn thời gian Hải Đồ đều dành ở đoàn kịch.
Đoàn kịch là do Bảo An tìm, có tiếng tăm rất lớn ở Hoa Đông, gần đây họ đang chuẩn bị thực hiện một kiệt tác cổ trang nào đó, vậy là túm Hải Đồ đi thay thế cho nam chính.
Khâu dàn dựng và luyện tập cho kịch nói thì khô khan vô vị hơn so với quay phim truyền hình nhiều, việc Hải Đồ phải làm mỗi ngày chính là tập đi tập lại một cảnh tượng cho thuộc nằm lòng, rồi tìm ra những chỗ mình làm chưa tốt để cải thiện.
Buổi dàn dựng và luyện tập hôm nay kết thúc, Hải Đồ xong việc, nhận điện thoại từ trong tay trợ lý, đầu tiên là nhìn lại một lần, tự cảm thấy mình diễn rất chuẩn.
Cậu thuần thục mà nén video lại, đầu tiên là gửi cho Kỳ Khiêm để khoe khoang một hồi, sau đó thoát ra tìm đến ảnh đại diện của một người khác, cũng gửi video này cho người đó.
Tải video lên cũng mất một lúc, Hải Đồ tranh thủ gõ một đoạn chữ dài trong khung chat, lúc viết cậu còn phải thêm bớt cho phù hợp ngữ cảnh, cố gắng thể hiện cho người kia thấy mình thực sự rất mong muốn được đóng phim.
Sau khi nhắn tin xong, đến tối người kia mới trả lời, lời ít ý nhiều mà đưa ra hai ý kiến khắc phục.
Hải Đồ đọc rất nghiêm túc, đọc xong thì cảm ơn, cậu vốn nghĩ rằng sẽ không được trả lời, không ngờ người kia lại khích lệ cậu một câu.
Cát Thiên Tường: “Có tiến bộ, tiếp tục phát huy.”
Hải Đồ sung sướng đến nỗi nhảy dựng lên trên giường.
Đúng lúc này Kỳ Khiêm đẩy cửa tiến vào, trên tay cầm một chén sữa bò, thấy dáng vẻ cậu như vậy thì hỏi: “Sao thế?”
Hải Đồ giơ điện thoại lên thật cao: “Thần tượng của em khen là diễn xuất của em hay siêu cấp vô địch!”
Nhìn vào cách tiếp xúc hàng ngày, vị đạo diễn kia hoàn toàn không giống như là có thể nói ra những lời như vậy. Trong lòng Kỳ Khiêm thấy buồn cười, nhưng không lật tẩy cậu, hắn đặt sữa bò ở đầu giường: “Không nhảy nữa, uống hết sữa rồi đánh răng đi ngủ, ngày mai vẫn xếp kín lịch sao?”
“Đúng vậy, ngày kia phải đi quay chương trình rồi, cho nên mai phải xếp việc dày hơn một chút.” Hải Đồ ngồi bên mép giường, uống hai hớp hết cốc sữa bò, uống xong cũng không lau miệng, cứ như vậy mà cọ cọ trên người Kỳ Khiêm: “Hai ngày sau lại không được gặp anh rồi.”
Còn chưa cọ xong Kỳ Khiêm đã kéo lại cổ cậu, rút ra một tấm khăn lụa lau khô miệng cho cậu: “Lại nghịch rồi?”
“Em vui mà, đạo diễn Cát khen em diễn tốt đó!” Hải Đồ cười hì hì hai tiếng, kéo kéo tay áo Kỳ Khiêm, hỏi: “Anh nói xem có khi nào ngày mai ông ấy bỗng nhiên gọi điện cho em “Ê, Hải Đồ hả, chỗ tôi có một nhân vật này, cảm thấy cậu rất thích hợp, cậu có muốn đến xem thử không?””
Lúc nói chuyện còn giơ tay làm động tác gọi điện thoại, biểu nghiêm túc, sau khi nói xong thì gục trên người Kỳ Khiêm, cười run cả người.
Kỳ Khiêm vỗ vỗ sau lưng thuận khí cho cậu, chờ cậu cười sắp xong rồi mới mở miệng khẳng định: “Có, ngày mai chắc chắn sẽ tìm em mời đóng phim.”
Hải Đồ bò lên hôn hắn một cái, vui mừng vỗ vỗ vai hắn: “Thái độ của anh như vậy là rất tốt!”
Kỳ Khiêm cười cười, không nói gì.
Hải Đồ cảm thấy Kỳ Khiêm có lẽ là một kiểu miệng thiêng gì đó!
Tối khuya hôm trước nói Cát Thiên Tường sẽ tìm cậu mời đóng phim, hôm sau đúng là Hải Đồ nhận được điện thoại thật.
Khi đó cậu đang chuẩn bị đi diễn tập, cậu trợ lý vội vàng cầm điện thoại đến nói có người muốn tìm cậu.
Hải Đồ vừa nhìn thấy cái tên trên màn hình, bàn tay nhận điện thoại run lên một cái, suýt nữa thì không cầm nổi.
Cậu dùng tốc độ nhanh nhất nhận lấy cuộc gọi, tự giới thiệu bản thân xong thì không dám thở mạnh cái nào.
Bên kia Cát Thiên Tường ừ một tiếng, mở miệng nói: “Chỗ tôi đang có một nhân vật, cảm thấy cậu có thể thử, nếu cậu tiện thì chúng ta tìm chỗ gặp nhau đi?”
Hải Đồ nghe xong thì lập tức nói: “Lúc nào cháu cũng tiện hết ạ, đạo diễn Cát ngài cứ nói thời gian là được!”
Cậu phải cố kiềm nén, mới không khiến cho giọng nói của mình nghe quá sốt sắng.
Cát Thiên Tường trầm ngâm một chút, nói ra một ngày, thời gian đúng là lúc Hải Đồ vừa ghi chương trình xong trở về.
Vì cú điện thoại này, hai buổi tối Hải Đồ không tài nào ngủ ngon giấc được, lúc quay chương trình suýt thì làm hỏng thiết lập tính cách của mình, từ một đóa hoa trắng nhỏ biến thành một đóa hoa đen sì.
Cát Thiên Tường là một chú trung niên nhìn có vẻ rất hiền lành, người cao bình thường, hơi gầy, trên cằm có một ít râu.
Hải Đồ cho là theo quy trình bình thường, hai người sẽ cơm nước rồi tìm hiểu lẫn nhau, sau đó đàm đạo về chuyện nhân vật.
Nhưng không ngờ Cát Thiên Tường vừa gặp đã lấy kịch bản ra.
“Đây là bộ phim tôi đang chuẩn bị, này là kịch bản sơ thảo, cậu đọc một chút.”
“Vâng ạ.” Hải Đồ đưa hai tay nhận lấy, giở từ trang thứ nhất đọc thật nghiêm túc.
Kịch bản tên là “Nộ giang nhi thượng” (Trên dòng sông Nộ), cải biên từ tiểu thuyết cùng tên của tác gia Tô Hiểu.
Câu chuyện bắt đầu từ những năm 80 của thế kỷ trước, nhân vật chính Vương Tiểu Xuyên vừa mới tốt nghiệp, bị phân đến một xưởng dệt thủ công trong thành phố, sở hữu một công việc được người người ao ước.
Nhưng ông trời mưa gió thất thường, cậu mới đi làm được hai năm, thì gặp phải cuộc cải cách công nghiệp toàn quốc. Hiệu quả và lợi nhuận mà xí nghiệp của Vương Tiểu Xuyên mang lại không cao, phải đối mặt với việc bị cải cách, mà chính cậu, cũng từ một cái bát sắt (chỉ người có công việc rất tốt, bền vững không sợ thay đổi), bị giáng xuống thành một công chức quèn.
Vương Tiểu Xuyên là trụ cột trong gia đình, trên có một người cha chân cẳng không tốt, một người mẹ quanh năm thuốc men, dưới có hai em trai và một em gái, đứa lớn nhất mới chỉ lên tiểu học.
Vì nuôi sống già trẻ trong nhà, ban ngày Vương Tiểu Xuyên phải kéo xe cho mỏ quặng, buổi tối đạp xe ba bánh đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán đồ, mà như vậy cũng không đủ để duy trì sinh hoạt cho một nhà sáu người.
Sau đó có một người họ hàng ở phía nam đến, mặc một bộ quần áo mà ở cái tỉnh nhỏ đó chưa ai từng nhìn thấy, miêu tả nơi đó mà một mỏ đất giấu vàng thế nào.
Vương Tiểu Xuyên sau khi suy nghĩ mấy đêm, cuối cùng cũng quyết đi lên chuyến tàu xuôi na, trở thành một nhà khai thác vàng ở mảnh đất hy vọng đó.
Câu chuyện nói về khoảng thời gian từ thập kỷ 70 đến đầu thế kỷ 21, dùng góc nhìn của nhân vật chính để chứng kiến khoảng thời gian mấy chục năm quốc gia quật khởi.
Nguyên tác có tổng cộng 2 bộ, đã từng hai năm liền chiếm vị trí số 1 trong những cuốn sách bán chạy nhất, được vô số các giải thưởng văn học, từng được bộ văn hóa khen ngợi.
Có thể không chút nghi ngờ mà nói, chỉ cần bộ phim truyền hình này không cải biên quá nhiều, như vậy sau khi chiếu chắc chắn sẽ đạt giải phim truyền hình xuất sắc nhất năm đó, còn diễn viên trong phim có thể gặt hái được gì không, thì phải xem số mệnh người đó rồi.
Kịch bản do chính tác giả của nguyên tác viết, nên không khác quá nhiều so với tiểu thuyết gốc.
Hải Đồ đọc rất chậm, qua một lúc lâu mới lật sang trang sau.
Cát Thiên Tường cũng không giục cậu, chờ đến khi cậu đọc hết hai tập kịch bản, mới mở miệng nói: “Từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ tới việc tìm cậu.”
Tay Hải Đồ nắm lại, đôi mắt không dịch chuyển, chuẩn bị câu “thế nhưng” từ người kia.
“Vai chính mà tôi cần, tuy là trẻ tuổi, nhưng là lớn lên từ những đắng cay, hi vọng lớn nhất trong cuộc đời cậu ta là làm sao để cả nhà có được cuộc sống tốt đẹp, cậu và cậu ta khác nhau quá lớn.” Nói xong ông nở nụ cười: “Đương nhiên trong giới cũng không có ai thích hợp, cậu vẫn khá hơn so với nhiều người, ít nhất cũng tự nguyện đề cử chính mình.”
Hải Đồ được khen đến mức ngượng ngùng.
“Biết tại sao tôi lại thay đổi ý định không?”
Hải Đồ lắc đầu, ban đầu cậu cho rằng người kia bị cố gắng của mình thuyết phục, thế nhưng ánh mắt Cát Thiên Tường nhìn cậu vẫn có vẻ chưa hài lòng, cho nên chắc chắn không phải lý do này.
Không hiểu tại sao, Hải Đồ nhớ tới lời Kỳ Khiêm nói với cậu mấy hôm trước, giọng điệu của hắn lúc đó, quá là bình tĩnh.
“Chú của tôi, bị ung thư não, tôi đã đi đến khắp các bệnh viện lớn ở toàn quốc, chỗ nổi tiếng nhất nói tỷ lệ phẫu thuật thành công là 30%.” Cát Thiên Tường nhấp một ngụm trà, kể cho Hải Đồ nghe người chú kia đã một tay nuôi lớn mình ra sao.
“Khi đó tôi lên đại học, học phí một kỳ hết 300 đồng, chú của tôi lương tháng chỉ có 80 đồng, vì tích góp học phí cho tôi mà cả năm không ăn nổi một miếng thịt.” Ông cười cười chỉ vào kịch bản trên tay Hải Đồ: “Cũng không khác nhân vật Vương Gia Bảo trong truyện kia là mấy, chỉ khác là người ta nuôi con thôi.”
Càng nghe tiếp câu chuyện, trong lòng Hải Đồ càng khẳng định suy nghĩ của mình.
Đúng như dự đoán, Cát Thiên Tường nói tiếp: “Tôi đã hỏi qua gần như tất cả các bác sĩ, họ đều đề cử một người với tôi, nói nếu là người kia ra tay, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều.”
“Nhưng tôi phải xếp hàng tới 3 năm sau mới đến lượt, chú của tôi không thể chờ lâu như vậy được.” Cát Thiên Tường nhìn Hải Đồ: “Thời gian trước có một người liên hệ với tôi, nói với tôi rằng anh ta đã hẹn được bác sĩ rồi, điều kiện là đổi lấy một vai diễn, tôi đã đồng ý.”
“Người kia có lẽ là rất thân thiết với cậu nhỉ?” Cát Thiên Tường nói: “Hẳn là anh ta rất yêu cậu.”
“Đúng vậy.” Hải Đồ đã biết người kia là ai, cậu chậm rãi gật đầu: “Cháu cũng rất yêu anh ấy.”
“Vậy thì tốt.” Không biết Cát Thiên Tường nghĩ tới điều gì, vẻ mặt trở nên dịu dàng hơn, ông nói với Hải Đồ: “Chiều nay tôi còn phải đến bệnh viện, kịch bản cậu cầm về xem đi, có gì không hiểu thì cứ nhắn tin cho tôi, nếu đọc được tôi sẽ trả lời nhanh nhất có thể.”
Đúng lúc này nhân viên phục vụ đẩy cửa bưng đồ ăn vào, Hải Đồ đứng lên hỏi: “Ngài không ăn cơm rồi mới đi ạ?”
“Không được, tôi phải về nấu cơm.” Cát Thiên Tường đi tới cửa thì đột nhiên đứng lại, xoay người nhìn Hải Đồ từ trên xuống dưới.
Cuối cùng ông nói: “Tuy rằng nhân vật thuộc về cậu, nhưng để chúng ta quay phim thuận lợi hơn một chút, cậu phải giảm cân đi. À đúng rồi, tiện thể phơi da đen đi một chút nữa.”
Cái Thiên Tường cứ như vậy mà đi, để lại Hải Đồ một mình trong phòng ăn.
Hải Đồ nhìn chằm chằm tay mình, cuốn ống tay áo lên, phát sầu vì làn da trắng sáng của mình.
“Thế này làm sao mới đen đi được đây?”
Nhân viên phục vụ vào phòng xếp đồ ăn, Hải Đồ chẳng còn chút hứng thú ăn uống nào, chỉ nói với nhân viên một câu, sau đó chạy như bay đến quầy thanh toán.
Sau khi ra khỏi nhà hàng cậu gọi điện cho Kỳ Khiêm.
Kỳ Khiêm vừa mới đi thị sát ở một nhà xưởng, chuẩn bị ăn cơm, thấy vậy thì dừng lại, vung tay với người xung quanh, đi qua một bên nghe điện thoại.
“Ăn cơm chưa? Đạo diễn nói thế nào?”
“Đạo diễn nói có người giúp em đi cửa sau.” Hải Đồ lên xe thì che loa rồi báo địa chỉ, sau đó háo hức nói: “Em đoán ngay được là anh mà, ông ấy nói vị bác sĩ kia rất khó mời, có phải là anh đã bỏ ra rất nhiều tiền không?”
“Không tốn gì cả, trùng hợp có người quen có ơn với vị bác sĩ đó thôi.” Kỳ Khiêm đứng bên cửa sổ, mặt kính phản chiếu ý cười nhàn nhạt của hắn: “Anh muốn em vui vẻ một chút.”
Hải Đồ ôm điện thoại di động, khóe miệng suýt nữa thì nhếch cao lên tận trời: “Hiện tại em đang rất vui đây, vô cùng cực kì vui luôn á, cũng cực kì muốn hôn nhẹ anh một cái nữa nè, anh chờ em nha, em qua ăn trưa cùng anh.”
Ánh mắt Kỳ Khiêm nhìn ra ngoài cửa sổ, trên con đường nhỏ trong khu vườn đang có một cặp đôi nắm tay nhau đi ngang qua, hắn thấp giọng trả lời: “Được, anh chờ em.”