Đọc truyện Ngày Hôm Nay Cũng Không Bá Khí Trắc Lậu – Chương 63: Cho ăn
Lương Nghi không quá quan tâm đến hai người đang diễn cặp với nhau đằng kia, ngược lại đi thẳng tới bên cạnh Hải Đồ mà ngồi xuống, chen qua hai người trợ lý, hỏi cậu: “Ê, người đi ăn tối cùng cậu hôm qua đâu rồi?”
Đoàn làm phim thu âm tại trường quay, nên khi có người đang quay phim, gần như tất cả mọi người ở trường quay sẽ giữ im lặng, Lương Nghi vừa mới lên tiếng, cả đám đều quay lại nhìn cô.
Lương Nghi cũng mới trên dưới hai mươi, bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy cũng biết ngại, cô đỏ mặt đứng dậy, có vẻ cầu xin mà nhìn về phía Hải Đồ.
Nhưng Hải Đồ ngoài mặt thì mềm nhưng trong lòng lại cứng rắn, từ đầu đến cuối cậu đều làm như không thấy gì.
Đến khi Tần Thiên quay xong cảnh của mình, Lương Nghi đã sắp khóc đến nơi.
Vì không muốn dẫm vào vết xe đổ, cô không dám khóc lóc om sòm ở trường quay, chỉ dùng đôi mắt ngập nước nhìn Tần Thiên, chờ anh lại gần mới tủi thân mà khoác tay anh đi ra ngoài.
Chẳng biết nói với nhau cái gì, lúc Tần Thiên quay lại thì đã không thấy Lương Nghi đâu nữa.
Tần Thiên vẫn mang gương mặt nhìn ai cũng cười của mình, còn khen quần áo của một cô bé diễn viên mới, làm hai má cô đỏ lên.
Tuy Kỳ Khiêm nói sẽ ở lại chỗ này, nhưng ngày thường hắn có rất nhiều việc phải xử lý, Hải Đồ cũng không có ý định bảo hắn đến thăm đoàn làm phim.
Thế mà hắn lại đến thật.
Đó là vào buổi chiều hôm sau, Hải Đồ vừa mới quay xong một phân đoạn, đi xuống đã thấy Kỳ Khiêm ngồi ở một bên.
Hắn mặc chiếc áo tình nhân mua cùng Hải Đồ hôm nọ, quần và giày cũng thay đổi cho phù hợp, cả người nhìn trẻ ra đến vài tuổi.
Hải Đồ nhìn thấy hắn thì không tài nào điều khiển được biểu cảm trên mặt mình, trên gương mặt tràn ngập nét cười.
Cậu chắp tay sau lưng, đi tới trước mặt Kỳ Khiêm, vươn một tay ra nâng cằm hắn, miệng thì hỏi: “Anh chàng đẹp trai nhà ai thế này, anh đã đến 20 tuổi chưa?”
Cảnh quay của Hải Đồ hôm nay thuộc giai đoạn đầu của bộ phim, mặc bộ quần áo dài màu xanh nhạt có thêu hoa văn đám mây, trên đầu đội ngọc quan, màu môi non hồng, nhìn đúng là một vị công tử phong độ nhẹ nhàng.
Cuống họng Kỳ Khiêm không tự chủ mà di chuyển, hắn kéo cái tay đang nắm cằm mình của Hải Đồ xuống, sau đó đầy kiềm nén mà thả ra, như là đang nói cho những người xung quanh nghe: “Đang ở gần đây nên tiện đường vào thăm em một chút, anh mang bánh ngọt cho em đấy.”
Hải Đồ cũng biết đây là trường quay, hành động vừa rồi của cậu đúng là hơi bị nghịch ngợm thật, cậu thở dài trong lòng, nhưng vẫn cứ gan to bằng trời mà cố tình chọc vào mặt hắn một cái, thấy cảm giác cũng như nhau cả thôi, mặt nào mà chả là da, thế mà chả hiểu sao Kỳ Khiêm cứ thích véo mặt cậu.
Cậu vừa bí mật thất vọng, vừa mở miệng nói: “Gặp thì gặp thôi, còn tiện với không tiện cái gì chứ? Da mặt Thang Hàm còn dày hơn da mặt anh luôn ấy.”
Chỗ nghỉ của Thang Hàm cách chỗ của Hải Đồ rất gần, nghe vậy thì lườm cậu một cái, tỏ vẻ ghét bỏ mà đuổi người: “Đi mau đi mau, cái đồ đáng ghét Hải Đồ cậu đi nơi khác mà nói lời buồn nôn nhé, đừng có ở đây ngứa mắt bọn này.”
Lời nói như vậy rõ ràng là không hề để tâm tới hành động của Hải Đồ lúc nãy.
Dù sao bây giờ giai thẳng mà “chơi” lên thì đến cả gay cũng xấu hổ vì thua kém cơ mà.
“Sức chịu đựng của chị kém quá đấy Thang Hàm, có thế thôi mà cũng không đỡ được.” Hải Đồ giả vờ giả vịt mà đáp trả một câu, sau đó cực kỳ phấn chấn mà kéo tay Kỳ Khiêm đi vào phòng nghỉ.
Cứ như là muốn chọc tức Thang Hàm, lúc đi qua cô cậu còn cố ý lắc qua lắc lại bàn tay đang nắm tay Kỳ Khiêm của mình trước mặt cô hai lần.
Lắc đến mức Thang Hàm làm bộ nôn mửa rồi dựng thẳng ngón giữa với cậu, cậu mới cười hô hố rồi đi về phía trước.
“Tôi trò chuyện với bạn một lát, hai người đừng vào.” Đuổi xong trợ lý ở ngoài, Hải Đồ đóng cửa lại, xoay lưng nhào lên người Kỳ Khiêm.
Kỳ Khiêm đón được cậu, nhưng lại không ôm vào lòng như những lần trước, mà lại đẩy cậu ra một chút, vẻ mặt hơi chút khó coi: “Về sau không được làm vậy nơi đông người nữa.”
Ngược lại với hắn, Hải Đồ dửng dưng như không: “Sợ cái gì, dù sao người ta cũng không hiểu lầm mình, càng lảng tránh mới càng khiến mọi người suy diễn ấy.”
“Dù sao em cũng phải để ý hơn một chút, nếu có kẻ chụp được ảnh rồi tung ra ngoài, sẽ gây ảnh hưởng xấu với em.” Kỳ Khiêm cũng không định lãng phí thời gian mà dạy dỗ đứa nhỏ này, chỉ nói một câu như vậy rồi mở hộp bánh ngọt ra.
Đây là loại bánh ngọt mà Giám đốc Trương kia giới thiệu, từ khi ông ta biết Kỳ Khiêm đã có nửa kia thì cứ như là khám phá ra bước ngoặt trong việc kéo gần mối quan hệ vậy, đã hiến cho hắn biết bao phương pháp dỗ cho bạn gái vui vẻ.
Mấy phương pháp đó Kỳ Khiêm đều không dùng đến, nhưng nói đến chuyện ăn uống thì hắn lại rất để tâm.
Cả chiếc bánh ngọt màu vàng nhạt, có hình dáng như một chiếc bát úp ngược, bốn phía có hoa văn cuộn sóng, ở giữa được đào xuống một lỗ nhỏ, xung quanh trang trí rất nhiều hoa quả đẹp mắt.
Bởi vì lúc đóng gói còn được ướp đá lạnh ở bên ngoài, nên bây giờ chiếc bánh ngọt trước mặt Hải Đồ đang tỏa ra luồng khí mát lạnh.
Hải Đồ vừa mới bị mắng, trên mặt còn đang nhăn tít, nhìn thấy bánh ngọt vẫn còn làm bộ làm tịch nói là vừa mới ăn trưa không được bao lâu.
Miệng thì nói vậy, nhưng thân thể lại ngoan ngoãn mà nhích tới bên cạnh Kỳ Khiêm.
Cậu vẫn còn mặc trang phục đóng phim, ống tay áo khá rộng, chỉ cần cử động một cái là tay áo quét khắp đất, cho nên rất là tự giác mà ngồi một bên chờ Kỳ Khiêm đút cho ăn.
Kỳ Khiêm múc một miếng đưa đến bên miệng cậu, đợi cậu nhai nuốt xong mới hỏi: “Thế nào?”
“Ngon lắm, muốn nữa!” Hải Đồ mới nếm một miếng đôi mắt đã sáng lên, có chút vội vã mà nhổm dậy khỏi ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào cái bánh ngọt nhỏ, thấy Kỳ Khiêm không có động tác gì, cậu còn gấp gáp hích vào đầu gối hắn.
“Lúc nãy mới bảo là ăn không nổi nữa cơ mà?” Kỳ Khiêm cười cậu một câu, tay lại xắn thêm một miếng cho cậu, vì động tác không tiện cho lắm, nên hắn xoay người quay mặt về phía Hải Đồ.
Hai người ở trong phòng nghỉ, một người đút một người ăn, không khí hết sức hài hòa.
Khoảng thời gian không bị ai quấy rầy như thế này vốn dĩ luôn luôn ngắn ngủi, mới ăn chưa được một nửa, tiếng gõ cửa bên ngoài đã vang lên.
Kỳ Khiêm đưa cái thìa cho Hải Đồ, đứng dậy nói: “Anh đi mở cửa.”
“Hải Đồ sao cậu lại vào đây rồi, tôi đang đi tìm cậu đây, cảnh tiếp theo có chỗ phải thay đổi một chút, cậu xem bản mới…” Cửa vừa mở đạo diễn đã giơ tờ giây trên tay lên rồi nói liến thoắng, nói đến một nửa mới nhận ra người mở cửa cho ông không phải người ông muốn tìm.
Ông hỏi: “Hải Đồ đâu?”
Kỳ Khiêm tránh sang một bên: “Ở bên trong.”
“À ok.” Đạo diễn liếc mắt nhìn hắn, quét một vòng trong trí nhớ thì nhận ra mình không quen người này, nên cũng không ý nhiều, chỉ cho rằng hắn là trợ lý mới công ty cử đến.
Ông sốt ruột đi vào phòng tìm Hải Đồ để nói về việc thay đổi chi tiết, đến một ánh mắt cũng không thèm ban cho Kỳ Khiêm, Kỳ Khiêm ở phía sau đóng cửa lại, cười cười với Hải Đồ, đi theo phía sau ông.
Hải Đồ lén lút bĩu môi, vừa nghe đạo diễn giải thích phân đoạn mới, vừa liếc mắt nhìn chiếc bánh ngọt đang ăn dở của mình.
Nhớ lại cái vị ngọt mà không ngấy, cộng thêm hương vị mát lạnh kia, Hải Đồ cảm thấy nước miếng mình sắp chảy xuống tới nơi rồi.
Cậu làm như lơ đãng mà ngẩng đầu nhìn Kỳ Khiêm một cái, ánh mắt đến là tội nghiệp, hệt như cải thìa mọng nước thấm đẫm sương mai.
Kỳ Khiêm ngồi xuống một bên khác của cậu, dưới sự che đậy của mặt bàn, hắn luồn tay xuống xoa nắn tay Hải Đồ.
Hải Đồ ỷ vào trang phục rộng thùng thình, cũng nắm lại tay Kỳ Khiêm thật chặt, ngón tay còn vân vê trong lòng bàn tay hắn.
Hình như là đang viết gì đó, nhưng mà Kỳ Khiêm không hiểu đấy là cái gì.
Đến khi giải thích mọi việc với Hải Đồ đâu vào đấy, đạo diễn mới thỏa mãn mà tạm biệt, trước khi đi còn quét mắt đến chiếc bánh ngọt trên bàn.
“Bánh ngọt của tiệm Thiên Sâm đây mà, khó mua lắm nhỉ.” Đạo diễn đã từng đi qua tiệm bánh ngọt kia một lần, bị dòng người xếp hàng dài dằng dặc bên ngoài cửa tiệm dọa sợ, từ đó trở đi ông có ấn tượng sâu sắc với tiệm banh ngọt này.
Ông nghĩ vị trợ lý mới này cũng có mắt nhìn đấy, rồi nói với Hải Đồ: “Ăn cũng không sao, nhưng phải có kiểm soát biết chưa, cân nặng bị tăng quá đà là không lên phim được đâu.”
Hải Đồ chỉ muốn ông đi cho nhanh nhanh chóng chóng, nên đương nhiên là đạo diễn nói gì cũng gật đầu lia lịa, thế mới tiễn được người ta ra ngoài.
Cậu đóng cửa lại, chạy bộ ba bước về chỗ cũ, mới chạy được một nửa đạo diễn đã quay lại: “Đúng rồi có phải tôi quên cái bút ở chỗ cậu không?”
“Đúng, đây này.” Vốn dĩ Kỳ Khiêm đang giang hai tay ra, nghe vậy phản ứng nhanh như chớp mà cầm lấy cây bút trên bàn, đưa cho đạo diễn.
Đạo diễn nhận lấy, nhìn hắn một cái, lại nhắc Hải Đồ xem xét kịch bản mới cẩn thận, lúc này mới thật sự đi ra ngoài.
Sau khi đóng cửa đạo diễn còn thấy kỳ lạ, động tác lúc nãy của cậu trợ lý kia, sao giống như lúc mình về nhà ôm con gái thế nhỉ?
Nhưng sao lại thế được… Đạo diễn lắc lắc đầu, cảm thấy mình đúng là ở một chỗ lâu quá đến lú cả người rồi, toàn nghĩ ra mấy chuyện vớ va vớ vẩn.
Cậu trợ lý kia diện mạo thì bình thường, nhìn quần áo cũng không có vẻ là người giàu có gì cho cam, đầu óc Hải Đồ đâu đến mức bất thường để mà có quan hệ mờ ám với tên đó chứ.
“Làm em sợ muốn chết, ông ấy tự dưng đi vào chẳng gõ cửa gì cả!” Đợi Kỳ Khiêm đóng cửa kín kẽ, Hải Đồ mới vỗ vỗ ngực nói vậy, ra vẻ nghĩ mà sợ.
Khi Kỳ Khiêm đi tới bên cạnh mình, Hải Đồ còn làm ra vẻ íu đúi mà ngã xuống, cứ làm như bị người ta đụng vào vậy.
“Vừa mới bảo sợ muốn chết xong cơ mà.” Kỳ Khiêm nhanh tay nhanh mắt đón lấy cậu, một tay ôm mông cậu nâng lên, cứ như vậy khiêng tới ghế sô pha rồi ném xuống.
Hải Đồ lắc lư trên ghế sô pha một lát mới ngồi vững được, lầm bầm nói làm gì mà cứ như quăng bao tải ấy.
“Nhưng em quý giá hơn cái bao tải nhiều.” Kỳ Khiêm lại gần, sửa sang lại quần áo xộc xệch của cậu, rồi mới hất cái mạng che trên đầu cậu ra phía sau: “Lúc nãy đóng cửa rồi nhưng chưa khóa, lại còn trách người ta không gõ cửa.”
“Ai mà đoán trước được nhiều chuyện vậy chứ!” Hải Đồ kéo kéo ống tay áo hắn, sốt ruột nói: “Nhanh nào, em muốn ăn bánh ngọt, ăn xong còn phải học lời thoại nữa đó.”
Tọng xong cái bánh kem, Hải Đồ ngồi lì trong phòng nghỉ nửa tiếng để học lời thoại.
Trí nhớ của cậu khá tốt, đọc vài lần đã nhớ kỹ rồi, nhưng cậu ngại tập thoại một mình, nên bảo Kỳ Khiêm tập cùng cậu.
Kỳ Khiêm cầm xấp kịch bản, một người đóng mấy vai, chờ Hải Đồ nói xong lời thoại của mình, hắn lại đọc câu tiếp theo.
Hai người tập lời thoại với nhau cũng không chịu ngồi cho tử tế, Hải Đồ đòi ngồi lên người Kỳ Khiêm, lúc đọc thời thoại còn muốn nắm tay hắn lôi lôi kéo kéo.
Khi Hải Đồ nói xong, đến lượt Kỳ Khiêm, cậu lại bắt đầu nghịch ngợm, sờ sờ hầu kết hắn cảm nhận sự rung động trên đó, Kỳ Khiêm vừa mới cầm tay cậu nhấc ra thì cậu lập tức giơ tay khác lên sờ mó tiếp.
Thực ra Kỳ Khiêm đọc lời thoại rất chán, thanh âm của hắn dễ nghe, nhưng lúc đọc lại chẳng có chút cảm xúc nào, từ đầu đến cuối chỉ có đúng một ngữ điệu.
Thường thì mỗi lần hắn đọc xong phần thoại của mình, biết bao cảm xúc Hải Đồ chuẩn bị trước đó tiêu tan mất không ít.
Nhưng đây cũng không phải chuyện gì to tát với Hải Đồ, dù sao cũng chỉ là đối đáp thôi mà, không cảm xúc cũng chẳng sao, mục đích chính cho sự hiện diện của Kỳ Khiêm ở đây là để cậu vui tai vui mắt thôi.
Có điều dù vui tai vui mắt đến đâu, thì đến giờ làm việc vẫn phải ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Hải Đồ cố níu kéo từng giây phút cuối cùng, mãi mới miễn cưỡng mà nắm tay Kỳ Khiêm đi ra khỏi phòng. Sau đó cậu vừa để nhân viên trang điểm hóa trang lại cho mình, vừa tranh thủ chút thời gian trước khi quay để trao đổi với các diễn viên khác.
Vì đạo diễn thông báo gấp, có vài người vẫn chưa chuẩn bị xong, nên lúc vào vị trí có vài chỗ không thông thuận, thành ra hơi mất thời gian một chút.
Kỳ Khiêm đứng gần đó, không chớp mắt nhìn vào trường quay, người ta thường nói đàn ông lúc làm việc là hấp dẫn nhất, có lẽ hắn phải đồng ý với câu nói này.
Chàng trai nghiêm túc diễn theo kịch bản, thi thoảng còn giúp bạn diễn học lời thoại ở kia, so với tên nhóc hư đốn suốt ngày chỉ biết làm nũng với chơi xấu lúc ở bên cạnh hắn, đúng là khác nhau một trời một vực.
“Nghe Hải Đồ nói hai người là một đôi?”
Kỳ Khiêm thu lại tầm mắt, mấy người đứng xung quanh hắn lúc nãy đã tản đi hết. Hắn liếc nhìn Tần Thiên đang tiến lại gần, gật gật đầu với anh.
Tần Thiên muốn nói gì đó, nhưng lời đến miệng thì lại nuốt vào, ánh mắt anh đảo qua đảo lại giữa hai người, mãi mới nhả ra câu chúc mừng đầy vẻ không cam lòng.
“Cảm ơn.” Kỳ Khiêm cũng không nhìn anh, đôi mắt dính chặt vào trường quay, nhàn nhạt trả lời một câu.
“Cái kia…” Một lúc lâu sau, khi đám Hải Đồ chính thức bắt đầu quay phim, Tần Thiên mới nói tiếp một câu: “Nếu có chuyện gì quan trọng, hai người vẫn nên tâm sự thật với nhau, dù sao giữa người và yên đôi khi khác biệt rất lớn về suy nghĩ.”
Anh cúi đầu cười khẽ, trong giọng nói mang theo một chút trào phúng: “Nếu một kẻ vì lợi ích của bản thân mình mà tự ý đưa ra quyết định, có khi sẽ làm nửa kia thấy ghê tởm đến nỗi mất ngủ suốt mấy chục năm đấy.”
Mới mấy hôm trước Kỳ Khiêm vừa biết được chủng tộc của người yêu, hôm nay lại gặp được một người đồng tộc, không khỏi quan sát với vẻ hiếu kì.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, không cần biết Tần Thiên có lòng tốt hay là ác ý, hắn chưa bao giờ thích có người ngoài hoa tay múa chân với chuyện tình cảm của mình.
Hắn nói: “Cảm ơn Tần tiên sinh đã nhắc nhở, nhưng chuyện giữa tôi và Hải Đồ không liên quan gì đến anh, nên cũng không cần Tần tiên sinh mất công quan tâm đến.”
Tần Thiên nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình, ánh mắt có chút tan rã, một lúc lâu sau mới than nhẹ một tiếng: “Vậy thì tốt.”
Hết chương 62.