Đọc truyện Ngày Hôm Nay Cũng Không Bá Khí Trắc Lậu – Chương 61: Có được thế giới của đôi ta khó vậy sao?
Hải Đồ bị hôn đến mức tàn nhẫn, vẫn còn ngồi phịch trên người Kỳ Khiêm thở dốc, nghe hắn hỏi như vậy thì bĩu môi một cái, hỏi bóng gió: “Giờ anh mới nhận ra hả?”
Sắc mặt Kỳ Khiêm tối sầm lại.
“Nên là biết lỗi rồi thì phải sửa sai đi nha.” Hải Đồ chỉ xuống dưới chỗ nào đó đã có phản ứng của mình: “Anh định câu giờ đến lúc nào hả, cứ mặc em như vậy thì em sinh bệnh đó!”
“Em chỉ chuyện đó sao?” Kỳ Khiêm mở miệng hỏi, giọng nói có chút tối tăm.
Hải Đồ bảo nếu không thì còn chuyện gì nữa.
“Được rồi.” Kỳ Khiêm thở dài vẻ bất đắc dĩ, nghiêng đầu hôn lên tai cậu một cái.
“Vậy thì chiều theo ý em thôi…”
Hải Đồ bị lột da rửa sạch sau đó ném lên trên giường, hai người quậy cả một buổi trưa.
Cuối cùng bởi vì lệch múi giờ cộng thêm giữa trưa không ăn gì nên Kỳ Khiêm không đủ thể lực, phải rút lui trước.
“Không chơi nữa thật à?” Hải Đồ vuốt vuốt râu ngắn trên cằm Kỳ Khiêm, cảm thấy mình vẫn còn chơi chưa đủ: “Hay là chúng ta đổi tư thế đi?”
Cậu đề nghị: “Ví dụ như anh chỉ cần nằm thôi, em phụ trách phần còn lại.”
“Đừng nghịch.” Kỳ Khiêm bắt được tay cậu, giọng nói có vẻ ủ rũ: “Nghĩ xem buổi tối ăn gì đi.”
Hải Đồ rõ ràng là không muốn mà “ừm” một tiếng: “Dưới tầng có nhà hàng, hương vị cũng khá ổn.”
Cậu vẫn còn cố vớt vát: “Anh thật sự không muốn thử sao? Dù kĩ thuật của em có thể không được chuyên nghiệp cho lắm, nhưng anh thấy đấy, lần đầu tiên anh cũng không thành thạo lắm mà, cái này phải có công mài sắt mới có ngày nên kim.”
“Không hề nghĩ đến.” Sắc mặt Kỳ Khiêm không được tốt cho lắm, “Em không vừa ý với kỹ thuật của anh sao?”
“Anh đừng xuyên tạc ý của em chứ!” Hải Đồ kêu oan cho chính mình: “Em nói là lúc đầu thì không tốt lắm, nhưng rèn luyện nhiều là đủ rồi, hôm nay anh làm rất tốt đó.”
Hải Đồ về chỗ, liếm liếm môi: “Nhưng nếu như làm nhiều hơn thì sẽ còn tốt hơn.”
Kỳ Khiêm cũng không biết mình nên có biểu cảm gì.
“Vậy xin lỗi, khiến cho em không thỏa mãn rồi.” Hắn lạnh lùng nói ra một câu, vén chăn rời giường, cầm quần áo ở chiếc ghế cạnh giường lên, mặc vào từng món một.
Vừa mặc hắn vừa dặn dò: “Đi đánh răng đi, lát nữa anh dẫn em ra ngoài ăn.”
“Em rất hài lòng mà, chỉ hi vọng có thể nâng cấp thêm một bước thôi!”
Thấy ý đồ của mình không có hi vọng là được thực hiện, Hải Đồ hơi thất vọng mà lầm bầm một tiếng, cứ để cả người trần trụi mà chạy vào phòng tắm.
Kỳ Khiêm mặc quần áo tử tế xong thì theo thói quen muốn thắt cà vạt.
Nhưng trên ghế không có thứ này, hắn nhớ lại một chút, mới mò ra từ trên giường một thứ đồ nhăn nhúm, trên đó còn có một vệt nước hết sức đáng nghi.
Hắn cảm thấy thứ này hơi bị nóng tay, muốn vất đi, nhưng đi tới cạnh thùng rác thì lại nghĩ ra chuyện gì đó.
Hải Đồ vừa mới đánh răng xong, thì thấy có người đi vào: “Anh cũng muốn tắm sao? Chờ em chút.”
“Sao vẫn chưa mặc quần áo?” Kỳ Khiêm cau mày hỏi một câu, sau đó thả thứ trên tay xuống, đi ra ngoài lấy quần áo vào cho cậu.
Hải Đồ còn đang rửa mặt, Kỳ Khiêm cầm quần áo vào mặc cho cậu, mặc xong áo sơ mi thì mặc đến quần.
Hải Đồ đưa lưng về phía hắn lắc lắc mông, sau đó được thưởng một cái vỗ, cậu ôm chỗ bị đánh oan ức mà nhìn hắn: “Em cảm giác là anh đang có ý định trả thù em!”
“Vậy sao?” Kỳ Khiêm cười cười với cậu: “Thế thì em cảm giác đúng rồi đấy.”
“Anh cái đồ bạc tình này!” Hải Đồ bị tổn thương sâu sắc: “Em đã không để ý chuyện anh chưa quên được bạch nguyệt quang mối tình đầu của anh rồi, thế mà anh còn đối xử với em như vậy hả!”
Gân xanh trên trán Kỳ Khiêm nảy lên: “Anh không có!”
“Haizzz, sao cũng được, anh không thừa nhận cũng là chuyện bình thường.” Hải Đồ giơ chân lên, không quên khịa hắn một câu, đúng như dự đoán, mông cậu lại ăn thêm một cái tát.
Lần này hắn còn tiện tay véo một cái.
“Lúc nãy anh muốn giải thích mà em không chịu nghe, bây giờ còn lấy lời này ra chọc anh, em cố ý đúng không?”
“Thế thì giờ anh giải thích đi.” Hải Đồ nhấc chân còn lại lên, tiện thể lau khô nước trên bàn chân: “Anh xem, không phải là em không chịu nghe đúng không nào?”
“Nói kiểu gì cũng bị em chặn miệng mà.” Kỳ Khiêm hơi chút bất đắc dĩ, cầm quần mặc vào cho cậu: “Anh không có người yêu cũ hay bạch nguyệt quang gì hết, tất cả là do người khác bịa đặt nên mà thôi.”
Kỳ Khiêm nhớ lại, mở miệng nói: “Người kia, cũng có mặt mũi khá giống em, cô ta học cùng trường với anh, sau đó lại trở thành tình nhân của cha anh.”
“Sau khi anh trai anh biết chuyện này, bên ngoài lập tức có tin đồn anh yêu người phụ nữ đó, cha anh không thể nào chấp nhận chuyện người phụ nữ của ông ta bị thằng khác dòm ngó, nên đã đuổi anh ra ngoài.”
Trong lúc nói chuyện, Kỳ Khiêm đã mặc xong quần lót cho Hải Đồ, hắn cầm lấy quần ngoài tiếp tục mặc cho cậu: “Về sau nếu có tin đồn gì liên quan đến anh thì cứ hỏi thằng anh là xong, không được phép tự mình suy diễn linh tinh biết chưa?”
Hải Đồ hớn hở mặt mày nói được.
Kỳ Khiêm kéo khóa xong, đứng lên nhéo nhéo mũi cậu: “Đúng là dấm chua tinh.”
Hải Đồ làm bộ tâm trạng em rất tốt em không thèm tính toán với anh, hừ một tiếng mà chui ra ngoài: “Anh tắm nhanh lên, anh kêu là đói bụng cơ mà?”
Kỳ Khiêm không đôi co với cậu, sửa soạn quần áo cho cậu tinh tươm rồi mới xắn tay áo lên giặt cái cà vạt nhăn nhúm kia.
Hắn không quá thông thạo kỹ năng giặt quần áo, chỉ vò nhẹ hai lần, cảm giác chẳng có gì khác biệt, vậy là vắt khô nước rồi ném vào thùng rác.
Hải Đồ cảm thấy khó hiểu: “Đằng nào cũng vất đi thì anh còn giặt làm gì?”
“Trên đó có thứ của em.” Kỳ Khiêm lau khô tay, sau đó mở cái bàn chải đánh răng dùng một lần bên cạnh ra.
Bàn chải của khách sạn rất cứng, làm Kỳ Khiêm đánh đến đau cả lợi, hắn súc miệng rồi nhổ bọt kem ra, nói với Hải Đồ: “Tối nay chúng ta đi siêu thị mua chút đồ nhé.”
“Được nha.” Mới đầu Hải Đồ còn chưa kịp phản ứng, đồng ý rồi mới thấy có gì đó sai sai: “Anh định ở lại đây hả?”
“Ở hai ngày thôi.” Hắn rửa mặt qua loa, lau khô rồi kéo cậu ra ngoài: “Cũng không biết đường mà đi giày.”
Hải Đồ nói với vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Không phải em đang chờ anh sao?”
Cậu ngồi vào ghế duỗi chân ra, ngông nghênh chờ Kỳ Khiêm xỏ giày vào cho mình.
“Anh chiều em quá rồi.” Kỳ Khiêm nghiêm mặt mà răn dạy một câu, nhưng vẫn chọn một đôi giày rồi cầm đến, ngồi xổm xuống xỏ vào cho cậu.
Kỳ Khiêm không định đưa cậu đi ăn ở nhà hàng dưới khách sạn.
Hắn quá hiểu Hải Đồ, cậu nói là ăn cũng được, thì đó chính là một cách nói khác của “không ngon”. Nếu ăn ngon thật, thì đã líu lo ríu rít miêu tả cho hắn nghe không ngừng nghỉ rồi.
Hắn ít khi đến thành phố này, nhưng đã từng đến đây mở họp, một đối tác cung cấp hàng hóa đã dẫn hắn đi ăn ở một nhà hàng của ông ta.
Kỳ Khiêm cố nhớ lại đường đi, sau khi lên xe thì tả lại cho tài xế, tài xế lái xe theo chỉ dẫn của hắn.
Đi vài vòng xung quanh khu vực đó, cuối cùng Kỳ Khiêm mới xác định được vị trí của nhà hàng.
Nhà hàng nằm trong một hẻm nhỏ trong khu phố cổ, xe không đi vào được. Hai người xuống xe, Kỳ Khiêm dẫn cậu đi đến địa chỉ trong trí nhớ.
Nhà cửa ở khu này phần lớn được xây từ hai mươi, ba mươi năm trước, nhìn vẻ ngoài có vẻ khá là cũ kỹ, mấy năm trước có tin đồn là sẽ cải tạo khu phố cũ này, nhưng hai năm sau lại tuyên bố là phải bảo vệ kiến trúc lịch sử.
Chỗ này cũng có thể miễn cưỡng coi là di sản văn hóa, muốn phá hủy và di dời là chuyện không thể.
Bởi vì ở đây có thành phố điện ảnh, nên nơi đây cũng coi là địa điểm du lịch.
Nhưng du khách đa phần đều đến thành phố điện ảnh, không thì cũng đến chơi ở khu giải trí trong nội thành, còn với cái khu phố cổ không có gì đặc sắc cũng không có chút danh tiếng nào này, thì không ai có hứng thú đến chơi hết.
Những người trẻ ở khu phố cổ này vì mưu sinh, nên đã chuyển tới những nơi phát triển phồn hoa hơn, chỉ có những người lớn tuổi là ở lại.
Hai người đi thẳng một đường, ở giao lộ có thể thấy tốp ba tốp bốn mấy cụ già đang ngồi nói chuyện đùa với nhau hoặc chơi bài tú lơ khơ, từ những ô cửa sổ phòng bếp tỏa ra hương thơm của thức ăn, rất mang không khí sinh hoạt thường ngày.
Đi tới tận cùng của con hẻm nhỏ, mới tìm thấy quán cơm gia đình mà Kỳ Khiêm nói.
Bảng tên của tiệm rất nhỏ, mang theo dấu vết của năm tháng, chữ trên tấm bảng đã bị bong tróc ra rồi.
Kỳ Khiêm mở cửa chính dẫn cậu đi vào, bên trong không nhiều người lắm, một người đàn ông mặc trang phục đầu bếp đang phục vụ đồ ăn cho khách, thấy hai người đi vào thì đến hỏi: “Xin hỏi hai vị có hẹn trước không ạ?”
Kỳ Khiêm nói không.
Người đàn ông kia nghe vậy thì định nói gì đó, nhưng đã thấy Kỳ Khiêm mở miệng nói trước: “Lúc trước Trương Lợi Dân nói nếu như tôi đến, thì cứ ngồi vào chỗ quen của ông ấy là được.”
Trương Lợi Dân chính là lão tổng của bên nhà cung cấp kia, ông ta hợp tác với rất nhiều doanh nghiệp vượt quốc gia, có thể coi là một thương nhân lớn có tiếng tăm trong thành phố này.
Hắn cười nói: “Nếu vị trí của Trương tổng được đặt trước rồi, thì coi như tôi chưa nói gì vậy.”
Người đàn ông kia biến sắc, nụ cười trở nên cực kì nhiệt tình: “Được chứ ạ, chúng tôi vẫn luôn giữ chỗ đó.”
Anh ta đưa tay ra hiệu mời, vừa dẫn hai người đi về phía trước vừa hỏi dò: “Không biết quý tính của ngài là?”
“Anh cứ bảo người ta tôi họ Kỳ là được.”
“À à, được ạ.” Trong quán ăn không có phòng riêng, chỉ có một đại sảnh, đi vài ba bước là tới nơi.
Vị trị của Trương tổng là ở trong góc, ở cạnh đặt một chậu cây lá xanh biếc cao hơn một mét, có thể coi là cản được một chút tầm mắt của người khác.
Sau khi hai người ngồi xuống, người đàn ông mở ra máy tính bảng trên bàn, chỉ tay vào các món ăn trên đó, mở miệng hỏi: “Không biết hai vị có thiên về khẩu vị nào không?”
Kỳ Khiêm không nhìn vào bảng, chỉ chọn vài món trong trí nhớ, sau đó nói với người kia: “Thêm một phần món chiêu bài của Đại sư phụ (đầu bếp chính).”
“Được ạ.” Người kia ghi lại từng món vào cuốn sổ ghi nhớ, thái độ rất là kính cẩn.
Quán ăn này có mấy người đầu bếp, nhưng ông chủ kiêm bếp trưởng mới là người giỏi nhất. Nhưng tính tình của ông chủ này rất kì lạ, mỗi ngày chỉ làm ba phần đồ ăn, vì sau khi trở nên khá giả, người này không muốn bán đồ ăn do chính tay mình làm nữa.
Nếu hắn gọi món như vậy, thì hẳn là một nhân vật mà ông chủ cũng không dám trêu vào.
Có lẽ người đàn ông tiếp đón hai người sau đó đã gọi cho Trương Lợi Dân, nên cả hai vừa mới ngồi xuống một lát, Kỳ Khiêm đã nhận được một cú điện thoại.
Trương Lợi Dân đầu tiên là tỏ ra ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Kỳ Khiêm, sau đó hỏi quanh co lòng vòng một hồi là tại sao hắn lại đến, cuối cùng biểu đạt mong muốn được đi uống với hắn chén rượu.
“Ngày khác đi.” Kỳ Khiêm liếc nhìn Hải Đồ đang cúi đầu uống trà bên cạnh mình, chờ cậu ngẩng đầu lên thì dùng một tay khác đổ đầy nước cho cậu: “Hôm nay tôi mang người nhà đi ăn bữa cơm, Trương tổng đên làm kỳ đà cản mũi, tôi không vui lắm đâu.”
Trương tổng bên kia cười ha ha: “Ha ha ha, vậy thì tôi không quấy rầy thế giới hai người của Kỳ tổng và phu nhân nữa, để hôm khác chúng ta tụ tập nhé, tiện thể mang phu nhân đến, đây là lần đầu tôi nghe Kỳ tổng có đối tượng đấy.”
Kỳ Khiêm không có ý định che giấu sự tồn tại của Hải Đồ, nghe vậy thì thoải mái đồng ý: “Được, để thôi hỏi nhà tôi, em ấy đồng ý là được.”
Hải Đồ có nghe một chút, thấy hắn đặt điện thoại xuống thì hỏi: “Đồng ý chuyện gì?”
“Một vị chủ doanh nghiệp anh quen, tính tình cũng được, nói là mời chúng ta bữa cơm, em muốn đi không?”
Hải Đồ có niềm hứng thú vô hạn với đồ ăn, nghe hắn nói thì hẹn lịch luôn: “Ngày mai được đấy!”
Kỳ Khiêm xoa xoa tóc cậu, nói được.
Kỳ Khiêm rất kỳ vọng vào bữa tối hôm nay, nhưng rất tiếc là tối nay có vẻ như không thích hợp cho thế giới hai người.
Lúc đồ ăn chưa được đưa lên, Hải Đồ muốn đi phòng rửa tay.
Kỳ Khiêm đợi một hồi, không thấy cậu đâu, lại nghe được phía sau có người gọi Hải Đồ một cách rất quen thuộc.
Hắn đứng lên, quay lại nhìn về phía sau, thì thấy một người đàn ông hết sức xa lạ đang kéo tay Hảo Đồ, nói chuyện với vẻ rất thân thiết.
Hải Đồ nhìn Tần Thiên đứng trước mặt và cô gái cậu mới gặp được hai lần đang đứng sau lưng anh: “Hai người cũng đến quán này ăn cơm à? Vậy thì tôi không làm phiền nữa nhé.”
“Ai, làm gì có chuyện làm phiền hay không làm phiền.” Tần Thiên vẫn kéo tay cậ không chịu buông: “Lúc đến đây anh không biết là ở đây phải hẹn trước, có phải cậu có chỗ rồi không? Cho tụi anh ngồi cùng đi.”
Tần Thiên có quan hệ rất rộng, nên khi vừa mới tới đoàn làm phim đã có người giới thiệu quán ăn này với anh rồi.
Hôm nay anh đưa bạn gái đến đây, vất vả lắm mới cắt đuôi được cô bạn thân của bạn gái, chuẩn bị khoe khoang với cô một chút, nhưng đến nơi mới nhận ra là mình quên không hẹn trước, cái chỗ hố cha này còn không thèm nể nang mặt mũi của hắn chút nào nữa chứ!
May mà đang lúc hắn mất mặt thì lại tình cờ gặp Hải Đồ, Tần Thiên cũng không băn khoăn là tại sao Hải Đồ lại ở đây, tự nhiên như ruồi mà kéo tay cậu định đi chọn bàn.
Mặc dù nhìn Hải Đồ có vẻ không muốn lắm, nhưng Tần Thiên tin tưởng, với năng lực của mình, muốn thuyết phục người khác không phải là chuyện nhỏ hay sao?
“Đang làm gì vậy?” Tần Thiên vẫn cứng rắn muốn đu bám cậu, một người đàn ông từ bên cạnh đột nhiên xen vào, ngăn giữa Tần Thiên và Hải Đồ, tiện thể đẩy bàn tay đang nắm tay Hải Đồ của Tần Thiên ra.
Hắn không thèm nhìn Tần Thiên, chỉ quay người hỏi Hải Đồ: “Đây là bạn em à?”
Hải Đồ suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Là đồng nghiệp ở đoàn làm phim cũng là đồng hương của em, anh ấy bảo không có chỗ ngồi nên muốn ngồi cùng bàn với bọn mình.”
“Em đi cùng người khác sao Hải Đồ? Vậy mà anh hẹn em đi chơi em không chịu đi!” Tần Thiên khoa trương kêu lên một tiếng: “Mới cả chúng ta không phải là bạn bè sao? Cái gì mà đồng hương mới chả đồng nghiệp chứ!”
Hải Đồ không thèm để ý đến anh, chỉ kéo tay Kỳ Khiêm hỏi: “Ở kia vẫn còn vài chỗ trống đấy, hay là hỏi ông chủ xem có thể cho hai người họ ngồi vào một bàn được không?”
Không phải cậu hỏi vô cớ, lúc nãy khi đi ra khỏi phòng rửa tay, những nhân viên phục vụ cậu gặp trên đường đi đều có thái độ cực kì nhiệt tình với cậu. Hải Đồ không phải là không hiểu gì, nên giờ chợt nghĩ tới thân phận của Kỳ Khiêm lúc này cũng rất có ích.
Chuyện nhỏ như thế này đương nhiên Kỳ Khiêm sẽ không làm cậu thất vọng, hắn đi tìm người phục vụ tiếp hai người lúc nãy.
Người kia tỏ vẻ khó xử, nói rằng để anh ta đi hỏi một chút, lát sau quay lại nói rằng vị trí của một ông chủ đã đặt trước hôm nay sẽ trống vì người đó không đến, nên có thể nhường lại cho hai người Tần Thiên.
“Người anh em này có quan hệ gì với em vậy, có phải đối tượng mới của em không đấy?” Tần Thiên nhìn Kỳ Khiêm đứng nói chuyện với người ta, lặng lẽ liếc mắt nhìn Hải Đồ hỏi cậu, tai hắn rất thính, lúc nãy hắn nghe được mấy người phục vụ xì xào bàn tán, nói cái gì mà ông chủ Trương vì bàn này mà đặc cách gọi điện thoại tận nơi hỏi han rất cẩn thận.
Anh đã sống ở đời bao nhiêu năm rồi, cũng có thể coi là người thành tinh, anh hiểu rõ một điều đó là nợ ân tình là thứ khó trả nhất, nếu nói hai người này không có mối quan hệ đặc biệt nào đó, chắc chắn Tần Thiên sẽ không bao giờ tin!
“Đối tượng của tôi chỉ có một người thôi, anh nghĩ ai cũng giống anh hả?” Hải Đồ lườm anh một cái, bước lên phía trước hai bước kéo tay Kỳ Khiêm.
Hai người tình tình tứ tứ mà đi về vị trí của mình, đi được một đoạn thì Hải Đồ đột nhiên quay đầu, làm khẩu hình với anh.
“Đừng có mà đến đây làm người ta chướng mắt đấy!”
Hở?
Hết chương 60.