Đọc truyện Ngày Hôm Nay Cũng Không Bá Khí Trắc Lậu – Chương 2
Một tiếng sau chuyên gia trang điểm mới quay lại.
Lúc đó Hải Đồ đã sửa soạn tốt mọi thứ trên người, ngay cả ngọc bội bên eo cũng đeo lên rồi, thoạt nhìn rất là ra dáng.
Hai tay cậu đặt trên đầu gối, thẳng lưng ưỡn ngực, bộ dạng thật ngoan ngoãn.
Thấy có người vào, Hải Đồ nhìn vào gương, đã chuẩn bị xong tinh thần được khen.
Dù sao cậu cũng lợi hại như vậy!
Thế nhưng từ tưởng tượng đến thực tế có khoảng cách xa như độ sâu của rãnh biển Mariana vậy, chuyên gia trang điểm không những không khen cậu, nhìn thấy đầu tóc cậu còn hơi nhướng mày, giọng điệu không vui hỏi một người đang bận rộn bên cạnh: “Ai đội tóc giả cho cậu ấy vậy? Đội sai hết cả rồi!”
Lúng túng ở chỗ người mà cô hỏi lại chẳng thèm để ý đến cô, làm như không nghe thấy gì, cuối cùng vẫn là Hải Đồ rụt rè giơ tay lên: “Em tự làm nha, chắc là khó coi lắm.”
Lần này chuyên gia trang điểm không ý kiến gì nữa, trong lòng cô bực bội mà không có chỗ xả, dù sao cũng là cô tự ý rời vị trí trước, hơn nữa Hải Đồ tuy chỉ là một diễn viên không tên tuổi, thế nhưng công ty Tinh Quang sau lưng cậu không phải là chỗ cô có thể chọc được, nói không chừng cậu thiếu niên trước mắt này chẳng mấy chốc mà nổi như cồn.
Nghĩ tới đây, chuyên gia trang điểm lộ ra nét cười, cô đi đến phía sau Hải Đồ, sờ vào chỗ nối tóc nói: “Lần đầu tiên làm được thế này là tốt rồi, ban nãy chị còn tưởng người khác làm, không làm em sợ chứ?”
Hải Đồ nhìn chằm chằm động tác của nhân viên trang điểm, miệng nói không có.
Tuy Hải Đồ nhìn qua có vẻ là người rất dễ nói chuyện, nhưng chuyên gia trang điểm nhất định không thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra, cô vừa giúp Hải Đồ đội tóc, vừa nói: “Lúc nãy thật là xin lỗi, chỗ chị Giai Giai thực sự là rất bận, chị lại khá thân với người đại diện của chị ấy nên qua giúp đỡ một tay.”
Chị Giai Giai trong miệng chuyên gia trang điểm chính là nữ chính của “Đông cung” Trịnh Giai Giai, cũng là một trong những nhà đầu tư.
Trịnh Giai Giai năm nay 32 tuổi, là “Tiểu hoa” của làng giải trí, từng nhận rất nhiều vai chính của các bộ phim thần tượng, thường xuất hiện trong màn ảnh với hình tượng dễ thương trong sáng.
Nghe đâu bộ phim truyền hình này là tác phẩm để Trịnh Giai Giai thay đổi hình ảnh, dù sao cũng lớn tuổi rồi, cứ diễn hoài mấy vai ngốc bạch ngọt thì khán giả người ta sẽ không quá tôn trọng.
Trước khi đến đoàn làm phim, có một câu mà Bảo An dặn đi dặn lại đó chính là: nhất định phải tạo quan hệ với Trịnh Giai Giai.
Hải Đồ cũng không hiểu rõ lắm nghĩa của cái từ “quan hệ” này, tuy nhiên chuyện đó cũng không ảnh hưởng gì đến việc Hải Đồ biết mình phải làm gì, cho nên nghe chuyên gia trang điểm nói vậy, cậu rất rộng lượng mà bảo: “Không sao, ngược lại chỗ em bên này cũng không có việc gì.”
Chỉ có Hải Đồ mới biết câu nói này là thật lòng thật dạ, bởi nhờ vậy mà cậu có thêm cả một tiếng đồng hồ ngồi soi gương, còn không nên vui mừng sao!
Mình đẹp như thế này, quả thực một ngày ngắm cả 24 tiếng cũng không thấy đủ!
Chuyên gia trang điểm thấy Hải Đồ “thấu tình đạt lý” thì cũng lấy làm vui mừng, càng cảm thấy người này về sau nói không chừng sẽ nổi tiếng, muốn nhân lúc còn sớm tạo quan hệ tốt với cậu.
Vì thế sau khi sửa sang xong trang phục, cô còn cho Hải Đồ đánh thêm một lớp trang điểm.
Thực ra Hải Đồ không thích trang điểm lắm, thân là một món hải sản, việc này khiến cậu cảm thấy mình như cá bị tẩm một lớp bột mì chiên vậy.
Nhắc đến cá cậu lại đói bụng, Bảo An nói quay xong bộ phim truyền hình này sẽ rất nhiều tiền, Hải Đồ quyết định sau khi có tiền rồi thì sẽ mua thật nhiều cá chiên nhỏ!
A~ nghĩ mà muốn chảy nước miếng, bị người ta vớt lên thuyền chính là chuyện thứ hai may mắn nhất trong đời cậu.
Lúc mọi thứ được chuẩn bị xong thì vẫn còn sớm, vậy mà đến trường quay thì đã bắt đầu quay phim, phó đạo diễn phụ trách diễn viên qua hàn huyên với cậu vài ba câu, đa số là mấy lời cổ vũ, bảo cậu không cần sốt sắng vân vân.
Chờ trường quay bên kia khai máy xong, tự giác không ai nói chuyện nữa, ngoài sân có một cái bảng viết nội dung của cảnh quay này.
Cảnh này là lúc Thái tử phi ở yến hội Trung thu nói sai một lời, làm Hoàng hậu không hài lòng, hơn nữa lại luôn không có chỗ xả giận, cho nên Hoàng hậu chuẩn bị đem Đại cung nữ đã theo mình nhiều năm tặng cho Thái tử.
Trên thực tế, quá trình quay chụp còn lâu mới vui như trên tivi vẫn thấy, một cảnh coi như thuận lợi cũng phải quay đi quay lại không biết bao nhiêu lần.
Hải Đồ nâng cằm nhìn bọn họ diễn, cảm thấy hoàng hậu thật là ghê gớm, một cái liếc mắt thôi cũng như mang theo cả đội nghi trượng.
So với Hoàng hậu, nữ chính đóng vai Đại cung nữ lại tỏ ra rất tầm thường, nếu không phải cô cũng nói chuyện thì Hải Đồ thậm chí còn không nhìn thấy cô. Trịnh Giai Giai chắc chắn là cũng cảm nhận được sự chênh lệch này, chính cô cũng không hài lòng, cho nên hết lần này đến lần khác yêu cầu đạo diễn quay lại.
Đoạn phim có xuất sắc thế nào đi nữa mà xem đi xem lại cũng sẽ thấy chán, hơn nữa cảnh giới trong tư tưởng của Hải Đồ còn chưa đạt đến trình độ biết học hỏi kinh nghiệm của bậc tiền bối, cho nên đến lần diễn lại thứ 3, cậu bắt đầu lấy điện thoại ra chơi.
Ừm, thực ra cũng không phải là chơi, bởi vì cậu mở ra một app học thành ngữ. Hôm trước Hải Đồ mới học được câu thành ngữ là “cần cù bù thông minh”, cậu cảm thấy câu nói này hết sức đúng đắn, rất phù hợp với tình cảnh của cậu.
Không lâu sau, có người gọi Hải Đồ đến quay.
Đoàn làm phim thuê hết cả một mảnh sân bãi, phân mấy tổ quay cùng một lúc, tổng đạo diễn chỉ phụ trách phần nội dung có liên quan đến nam chính nữ chính, những chuyện còn lại đều giao hết cho nhóm phó đạo diễn.
Cảnh Hải Đồ phải diễn là một cảnh cậu bị bắt nạt, khi lên phim thì sẽ chiếu lúc cậu hồi tưởng lại quá khứ.
Đạo diễn kéo bọn họ qua giảng cho một lần phải diễn thế nào, xét thấy Hải Đồ là người mới, đạo diễn ngay cả động tác và nét mặt đều thiết kế trước cho cậu, thậm chí còn được làm mẫu một lần.
“Đã hiểu chưa? Ở cảnh này cậu phải tỏ ra mình hết sức nhỏ yếu và bất lực, bởi vì sẽ không có ai đến giúp cậu.”
Đạo diễn uống một ngụm nước hắng giọng, nói tiếp: “Thế nhưng mặt khác lại không thể quá nhu nhược, cậu là hoàng tử, là đấng cao nhân nhất đẳng trời sinh, cho nên dù những nô tài này bắt nạt cậu, thì cậu vẫn muốn trả thù bọn họ, chứ không phải chịu khuất phục, trong lòng cậu thực ra đang xem thường những người này. Biết chưa?”
Hải Đồ cái hiểu cái không gật đầu, những gì đạo diễn nói đa phần là cậu không hiểu, nhưng bắt chước lại động tác thì không thành vấn đề.
Sau khi mọi thứ được sắp xếp xong xuôi, đạo diễn nói bắt đầu, những diễn viên quần chúng cũng dồn dập vào vị trí.
Trong ống kính, diễn viên đóng vai tiểu thái giám bưng một cái khay, trong khay là một cái bát cơm có chất lỏng màu vàng nhìn rất khả nghi, thái giám vào cửa, khinh bỉ đặt cái bát xuống trước mặt Hải Đồ, hất cằm lên: “Ăn đi!”
Lúc này Hải Đồ cần phải ngẩng đầu lên, trong ánh mắt bình tĩnh còn chứa đựng sự phẫn nộ.
Cậu nghiền ngẫm lại nội dung mà phó đạo diễn vừa nói, cảm thấy chắc chắn là không thành vấn đề!
Sau đó khi cậu hoàn toàn tự tin mà ngẩng đầu lên, thì khựng lại.
Đạo diễn bình tĩnh nói: “Hiệu quả chưa đạt, làm lại lần nữa.”
Làm lại một lần nữa đạo diễn vẫn không hài lòng, hô cắt, vẫn tại lúc Hải Đồ ngẩng đầu lên.
Lần này ai cũng hiểu rằng vấn đề nằm ở cậu.
Đạo diễn nhẹ nhàng lịch sự gọi cậu lại, do dự một chút rồi nói: “Cái chúng ta phải thể hiện chính là, hoàng tử trong sự bình tĩnh ẩn chứa nỗi căm hận ngút trời, chứ không phải là…”
Ông ta suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng tìm được từ ngữ để hình dung: “…trông rưng rưng sắp khóc giống cậu, cảm tưởng nếu tát cậu một phát là cậu thực sự sẽ khóc tại chỗ.”
Hải Đồ: Không! Em không có! Em không có khóc! Đạo diễn anh hãy nghe em nói, đồ hải sản chúng em đều có nước tương đối nhiều!
Dù trong đầu có đầy đủ lý do, nhưng lại không thể nói cho đạo diễn biết a, Hải Đồ nghẹn đến khó chịu cực kì. Ở bên cạnh đạo diễn vẫn đang từng bước dụ dỗ, nói cho cậu phải làm thế nào mới diễn cho đúng và hiệu quả.
Vậy mà cũng chẳng có tác dụng gì, cứ lúc nào nghiêm túc lên là mắt Hải Đồ lại ầng ậc nước, mà càng tức giận thì nước càng nhiều.
Cuối cùng cậu vẫn không thể nào tức giận, cứ như vậy ngốc lăng mà diễn, vậy mà đạo diễn khen ngợi liên tục, nói là trong ánh mắt cậu có một sự căm tức bất chợt hiện ra.
Hải Đồ: Được thôi, anh nói thế nào chính là thế ấy.
Phần việc của Hải Đồ rất là nhẹ nhàng, ngoại trừ một cảnh chịu bắt nạt ngăn ngắn đó, còn lại phần lớn nội dung bộ phim đều liên quan đến nam nữ chính, giờ tổng đạo diễn vẫn còn chưa rờ tới bộ phận bên này, cho nên 2 ngày tới cậu cũng không có việc gì làm mấy.
Lúc rảnh rỗi Hải Đồ thường nhớ đến lời căn dặn của Bảo An: Có thời gian thì hãy tạo quan hệ tốt với nhân viên trong đoàn làm phim.
Và phương pháp tạo quan hệ tốt của cậu chính là: làm trợ lý miễn phí cho người khác.
Mới đầu nhân viên công tác còn ngại cậu vướng chân vướng tay, nhưng sau đó nhận ra cậu học cái gì cũng rất nhanh, bọn bắt đầu tự động tìm cậu đến giúp.
Cuối cùng Bảo An cũng coi như xử lý xong vụ đánh nhau của nghệ sĩ nhà mình, rảnh rỗi một cái là đến đoàn làm phim xem người, kết quả vừa gặp đã thấy Hải Đồ trên mặt dính sơn, đổi bộ quần áo là không khác gì cái thằng vô gia cư ngoài đường.
Anh vội vàng kéo người qua một bên, tận tình nói: “Tổ tông của tôi ơi, sao cậu lại biến mình thành thế này hả?”
“Đạo cụ này bị trầy sơn, em sơn lại một chút.” Khuông mặt nhỏ nhắn của Hải Đồ giương lên, trong ánh mắt dường như thấy được hơi nước: “Không phải anh bảo em phải tạo quan hệ tốt với mọi người sao? Hiện tại em cảm thấy quan hệ đã rất khá!”
Người môi giới tiên sinh đáng thương, đầy bụng muốn nói, nhưng trước thế tiến công đầy nước (mắt) của cậu thì tan biến trong phút chốc. Anh lấy ra một tờ giấy trong túi lau mặt cho cậu, một bên gần gũi nói: “Vậy thì cậu cũng không cần phải thể hiện bằng hành động thế này chứ, anh bảo cậu tạo quan hệ với bọn họ, ý là lúc không có gì làm thì mua cho họ chút đồ ăn là được rồi.”
“Nhìn mặt mũi cậu này, dính sơn vào liệu ngày mai có bị dị ứng không hả.” Bảo An càng nghĩ càng lo: “Hay là bây giờ chúng ta đến khám bác sĩ đi, anh thật sự không yên lòng.”
Trọng tâm của Hải Đồ đều đặt ở nửa câu trước, cậu nghe xong miệng xẹp cả xuống, trong mắt ngập nước, lần này thật sự là muốn khóc: “Nhưng mà em không có tiền.”
Hết chương 2.