Đọc truyện Ngày Hôm Nay Có Tỏ Tình Không – Chương 74
Đối với Thang Thuấn Hoa tới nói, cô cảm thấy Thang Tư Niên bây giờ thực sự là quá dị thường.
Nhạy cảm như Thang Thuấn Hoa, cảm thấy nguyên nhân làm Thang Tư Niên thất thường tất nhiên là ở trên người Khương Vọng Thư.
Đương nhiên, cũng sẽ có một chút nhân tố Tả Niệm.
Cứ việc Thang Tư Niên ngàn dặn dò vạn dặn kêu Thang Thuấn Hoa không nên nói với Khương Vọng Thư, nhưng Thang Thuấn Hoa vẫn là lén lút bán đứng em gái.
Thang Thuấn Hoa nằm ở trên sô pha trong phòng khách, vừa ăn đồ ăn vặt, một cầm điện thoại di động mở Wechat Khương Vọng Thư gõ gõ.
“Bánh Trôi xảy ra vấn đề rồi.”
Cô quyết định tới nói cho Khương Vọng Thư việc lớn, quả nhiên nhai khoai chiên đợi một hồi đã có được một đống dấu chấm hỏi liên tiếp khiếp sợ của Khương Vọng Thư.
Trên tin nhắn xem ra Khương Vọng Thư vô cùng sốt ruột: “Xảy ra chuyện gì???”
Thang Thuấn Hoa ăn đồ ăn vặt ung dung thong thả trả lời: “Tay bị thương bó thành móng heo.”
Vốn dĩ Khương Vọng Thư muốn cho đối phương một chút không gian, nhất thời sốt sắng lên.
Hiện tại nàng hận không thể cầm chìa khóa xe lập tức vọt tới nhà Thang Tư Niên gặp, đây rốt cuộc là cái tình huống thế nào.
“Làm sao bị thương? Sao em ấy cái gì cũng không có nói cho mình.
Như vậy đi, mình lái xe đến gặp em ấy, dù gì ngày mai tỏng cửa hàng cũng không có chuyện gì.”
Thang Thuấn Hoa cũng vô cùng tán thành: “Mình cũng cảm thấy cậu nên tới xem một chút.” Sau khi nói xong, cô còn cùng Khương Vọng Thư cáo trạng: “Lúc em ấy về nhà còn nói với mình không nên nói với cậu, xem ra trạng thái rất không ổn mà mình còn tưởng rằng hai người cãi nhau.”
Khương Vọng Thư nhìn thấy hàng chữ này tâm chính là chìm xuống, nàng đứng dậy đến gian phòng thay quần áo, trả lời Thang Thuấn Hoa: “Chúng mình không có cãi nhau, chỉ là ngày hôm nay em ấy thật có chút khác thường.
Đột nhiên nói muốn về lấy tài liệu rồi sẽ trở lại.”
Khương Vọng Thư suy nghĩ một chút, còn nói bổ sung: “Bình thường khi em ấy muốn về nhà đều sẽ nói trước với mình một ngày.
Mà khi nảy gọi đến nói muốn hẹn cậu cùng đi ăn lẩu thì em ấy cũng thì chối”
“Mình luôn cảm thấy, có phải là em ấy đang tức giận?”
Thang Thuấn Hoa cảm thấy suy đoán này rất có đạo lý, nhưng đối phương là chị em của cô cô cảm giác mình nên nói chuyện này uyển chuyển một chút: “Em ấy làm gì giận cậu? Hơn nữa bình thường em ấy rất ít tức giận, mình cảm thấy hơn nửa vẫn là do chuyện của Tả Niệm kia làm cho em ấy không cao hứng đi.
Cậu là liều thuốc tốt của em ấy, đến đây hò hét một chút là tốt thôi.”
Sau khi Khương Vọng Thư thay xong quần áo, cầm lấy chìa khóa xe trên mặt bàn liền đi ra ngoài.
Nàng vừa đi, một bên cho đánh chữ trả lời tin nhắn Thang Thuấn Hoa: “Mình cảm thấy em ấy giận thật rồi, bình thường em ấy tức giận thì sẽ hống như thế nào a?”
Thang Thuấn Hoa cũng không có kinh nghiệm: “Không biết, từ trước đến nay em ấy cũng không giận qua ai trước mặt mình.
Bánh Trôi là người hiểu chuyện cho nên thông thường sẽ không có tâm tình gì rất kịch liệt.”
Cô kinh ngạc với sự nhạy cảm của Khương Vọng Thư nên hỏi ngược lại: “Sao cậu cảm giác hiện tại em ấy giận cậu?”
Khương Vọng Thư liền đem chuyện ngày hôm nay, nói cùng Thang Thuấn Hoa một hồi: “Ngày hôm nay mình tìm Tiêu Uyển hỗ trợ thông qua cô ấy gặp Tả Niệm thương lượng.
Không có có ngoài ý muốn thì tám giờ tối nay Tả Niệm sẽ làm phát sóng trực tiếp làm sáng tỏ chuyện cô ấy cùng Bánh Trôi.”
Thang Thuấn Hoa không có chút nào kinh ngạc: “Cậu thật là đi rồi a, Bánh Trôi không có lý do giận cậu đi.
Tuy rằng ba mẹ mình cùng mình cũng không quá lưu ý những chuyện này, bản thân em ấy trước cũng nói chuyện này sẽ không có ảnh hưởng lớn bao nhiêu, nhưng cậu vì em ấy làm nhiều như vậy, thì không có lý gì em ấy sẽ tức giận.”
Khương Vọng Thư bắt đầu trở nên hoang mang: “Thế nhưng ngày hôm nay lúc cùng lên xe Tiêu Uyển giống như trong kính chiếu hậu thấy em ấy.”
Thang Thuấn Hoa chấn kinh rồi: “Cậu là nói em ấy thấy cậu đi cùng Tiêu Uyển sao? Không đến nỗi máu chó như thế đó chứ? Không không không, dựa theo tính cách Bánh Trôi thì nó sẽ không bởi vì vì cái này giận cậu, cậu thả một trăm tâm tính thiện lương.”
Khương Vọng Thư cũng có chút không có sức: “Thế nhưng em ấy sẽ không cao hứng a, nhất sẽ tới nhìn thấy thì mình có phải là nên hỏi rõ ràng chuyện này?”
Thang Thuấn Hoa đưa ra kiến nghị: “Cậu nên đến đây trước đi, sau khi đến rồi lại nói.”
Chuyện tình cảm, nói đơn giản nhưng cũng phức tạp.
Tình cảm hai người trưởng thành cải nhau làm Thang Thuấn Hoa một bên không biết làm sao nhúng tay.
Môi hở răng lạnh nên chỉ có thể thông báo cho Khương Vọng Thư thì đã là lựa chọn tốt nhất.
Lúc này Khương Vọng Thư cũng đã tới bãi đậu xe, lái xe cũng không tiện nhắn chữ, nàng không thể làm gì khác hơn là cùng Thang Thuấn Hoa nói tạm biệt, hẹn rõ chờ nàng đến nhà lại thương lượng xử lý chuyện này như thế nào.
Khương Vọng Thư tự nhận là đã là một người cùng lý trí trưởng thành rồi, nhưng là gặp phải tình huống như thế thì tinh thần vẫn còn có chút không yên.
Tựa hồ trưởng thành chính là một quá trình không ngừng học tập, không ngừng vứt bỏ.
Theo tuổi tác dần lớn, tin tưởng tình yêu cùng chấp nhất tình cảm, ở trong mắt một số người trong mắt sẽ có vẻ tương đối thiên chân khả ái.
Bởi vì với người bình thường mà nói sau khi trải qua cuộc đời mài giũa, sẽ càng ngày càng rõ ràng cái gọi là tình yêu cao thượng, chỉ có điều là thế nhân quá cất cao ý nghĩa thoát tục của nó.
Mà theo năm tháng lưu chuyển, thế tục biến thiên, tình yêu cũng từ từ biến thành thứ thay đổ rẻ tiền.
Nhưng ở trong thời đại mà tình cảm nhanh chóng thay đổi này, đối với người chân chính quý trọng nó, thì tình cảm này mới càng có vẻ đủ quý giá.
Đối với người như Khương Vọng Thư vậy, đêm khuya lái xe đi tìm tự mình đi tìm người yêu đang tức giận, có lẽ một chuyện rất không cần thiết.
Bởi vì tâm tình đều sẽ tiêu tan nên trong cuộc sống mỗi người phải thông cảm lẫn nhau với những chuyện sẽ tới.
Nhưng Khương Vọng Thư nghe được lời Thang Thuấn Hoa thuyết minh, nhưng một khắc cũng không muốn chờ.
Nàng bức thiết muốn đi xác nhận, Thang Tư Niên đến tột cùng có chịu oan ức hay không, có thể bỏi vì nàng mà khổ sở vì mình tạo thành tâm trạng hỏng bét của cô.
Nàng rất để ý Thang Tư Niên, cho nên một chút hiểu lầm hay oan ức, cũng không muốn để cho cô chịu đựng.
Lái xe ở trong bóng đêm bay nhanh trên đường, Khương Vọng Thư nghe gió lạnh gào thét ngoài cửa sổ, trong lòng cực kỳ xác nhận ý nghĩa của Thang Tư Niên đối với mình.
Người này, là tim của nàng.
Dù cho chỉ là chậm một giây, Khương Vọng Thư cũng cảm thấy đó là đang phụ lòng trái tim của chính mình.
Chờ Khương Vọng Thư lái xe đến Khương gia thì, đồ ăn đặt ngoài của Thang Thuấn Hoa cũng đã đã đến hơn nửa giờ.
Chỉ là khi thức ăn đặt ở trên bàn rồi nhưng cô vẫn không nhúc nhích, chờ đến lúc người đến thì thức ăn cũng đã nguội lạnh rồi.
Thang Thuấn Hoa mở cửa đem Khương Vọng Thư đón vào, Khương Vọng Thư một bên cởi khăn quàng cổ của mình xuống, một bên hướng Thang Thuấn Hoa hỏi: “Tư Niên đâu?”
Thang Thuấn Hoa chỉ chỉ phòng của Thang Tư Niên, nhỏ nhỏ giọng cùng Khương Vọng Thư nói thầm: “Sau khi trở về liền nhốt ở trong phòng, mới vừa đi nhìn thì thấy đã ngủ.”
Khương Vọng Thư gật gù, nhìn đồ ăn đặt ở trên bàn, hỏi: “Cậu vẫn chưa có ăn cơm tối sao?”
Thang Thuấn Hoa lắc đầu một cái: “Chưa có, chỉ là mình cũng không đói bụng, vốn dĩ là gọi cho Bánh Trôi.
Nhưng em ấy ngủ nên mình cũng không gọi em ấy.”
Khương Vọng Thư buông mí mắt xuống, Thang Thuấn Hoa đụng phải va cánh tay của nàng, nhẹ nhàng nói: “Cậu kêu em ấy dậy đi, để cho em ấy ăn cơm.”
Khương Vọng Thư nhìn cô một cái, gật gù, thay giày ra liền hướng phòng ngủ Thang Tư Niên đi đến.
Cô nắm vào tay cầm cẩn thận từng li từng tí một mà đem cửa phòng đẩy ra rồi rón rén đi vào.
Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, phòng không có mở đèn nên bốn phía chỉ có màu đen kịt.
Khương Vọng Thư theo tiếng hít thở, đi tới bên giường ngồi xuống, ở trong bóng tối nhìn chằm chằm Thang Tư Niên.
Tiếng hít thở của cô hơi trùng xuống trùng, nghe tới rất mệt mỏi nhưng cũng để Khương Vọng Thư cảm thấy vô cùng an tâm.
Khương Vọng Thư thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút vẫn là quỷ thần xui khiến chính mình cởi áo khoác, cẩn thận từng li từng tí một tiến vào trong chăn Thang Tư Niên.
Bốn phía sưởi ấm hướng nàng tụ lại, thân thể Thang Tư Niên lại sợ lạnh như thế, hướng bên trong hơi co lại.
Khương Vọng Thư liền co rút thân thể, cố ý tiến vào trong ngực của cô.
Thang Tư Niên bất mãn mà trở mình, chăn đắp trên người Khương vọng thư đều tuột xuống.
Mặt Khương Vọng Thư kề sát ở trên lưng cô, cẩn thận từng li từng tí một đưa tay ra ôm eo cô.
Nàng ôm eo thon Thang Tư Niên tựa hồ đang ôm ấm áp duy nhất của mùa đông.
Thang Tư Niên bất an giật giật, Khương Vọng Thư cắn môi, đem bàn chân lạnh băng của chính mình đặt ở trên mắt cá của Thang Tư Niên.
Một chút lạnh lẽo xuyên thấu qua da tựa hồ đã kích thích đến đại não ngủ say của Thang Tư Niên.
Cô từ giữa lạnh lẽo tỉnh lại, cau mày muốn xoay người.
Khương Vọng Thư nằm nhoài sau lưng cô nhận ra được động tĩnh, trầm thấp hỏi: “Tỉnh rồi?”
Giọng của cô gái có một loại ngọt ngào khó mà diễn tả bằng lời, Thang Tư Niên cau mày phản ứng một hồi lâu, mới xoay người lại nhìn về phía Khương Vọng Thư phía sau, giật mình nói: “Chị?”
Khương Vọng Thư ừ một tiếng, đưa tay khoát lên trên eo eo cô ngửa đầu nhìn cô hỏi: “Tỉnh ngủ chưa?”
Thang Tư Niên không hề trả lời nàng, trái lại ách âm thanh hỏi: “Sao chị qua đây rồi?”
Khương Vọng Thư ôm eo cô, cười híp mắt nói: “Chị nhớ em nên liền đến gặp em, không được sao?”
Người đúng là một sinh vật rất đơn giản, rõ ràng trước khi ngủ Thang Tư Niên còn có nhiều tâm tình phức tạp xoắn xuýt như vậy, nhưng sau khi tỉnh lại miễn là Khương Vọng Thư nói chị nhớ em, tâm tình này nọ của cô cũng biến mất.
Trong lòng chỉ còn lại yêu thích đem cô gái nắm tim cào phổi mình ôm vào trong lồng ngực.
Thang Tư Niên ôm Khương Vọng Thư trong ngực, chăm chú ôm nàng.
Khương Vọng Thư tạm thời không muốn theo hỏi đến tột cùng là cái gì để Thang Tư Niên không vui, nàng càng quan tâm cảm nhận lúc này của Thang Tư Niên.
Nàng vỗ tay, vỗ vỗ sống lưng Thang Tư Niên, nhẹ giọng hỏi: “Ngủ đủ rồi sao? Chị của em nói em còn chưa có ăn cơm, có muốn ăn chút cơm rồi ngủ tiếp hay không?”
Thang Tư Niên lắc đầu một cái: “Không sao, em không phải rất đói, để em lại ôm chị một cái.” Cô cảm giác trong lòng chính mình vẫn là rất bí bách, cần một người sưởi ấm ĐỂ áp chế một phần bất an kia.
Khương Vọng Thư đáp một tiếng được rồi: “Vậy tay em bị làm sao? Chị em nói tay của em bị thương, để chị xem một chút tổn thương nghiêm trọng đến mức nào.”
Nàng cẩn thận đem tay Thang Tư Niên rút ra, thả ở trước mắt chậm rãi đánh giá.
Thang Tư Niên khẽ cười nói: “Bị người chạy điện xe đụng phải, chỉ là trầy da, không sao.”
Khương Vọng Thư cúi đầu, ở băng gạc trên hôn một cái, trầm giọng nói: “Còn nói không sao, vậy thì nghiệm em làm làm sao a?”
Thang Tư Niên cùng nàng giải thích: “Em đã xin người hướng dẫn xin nghỉ, vừa vặn cuối kỳ m cũng có cái khác bài tập phải viết, tạm thời không làm thí nghiệm cũng được.”
Khương Vọng Thư ồ một tiếng, sau đó ôm cô hỏi: “Vì lẽ đó em trở về là phải lấy tư liệu gì?”
Thang Tư Niên suy nghĩ một chút, tìm cái cớ lấp liếm cho qua: “Chính là một ít tư liệu thi cuối kỳ phải dùng đến.”
Khương Vọng Thư hừ một tiếng: “Chị cảm thấy em đang gạt chị, em kỳ thật căn bản không có phải về lấy tư liệu, mà là đang giận chị có đúng hay không?”
Nàng nói xong ngẩng đầu, cẩn thận từng li từng tí một mà nhìn Thang Tư Niên: “Tư Niên, có phải hôm nay em giận chị không?”
………………!
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ thực, người cũng vẫn là muốn dỗ dành!
Để ý quan tâm lẫn nhau là điều cơ bản.
Nếu như ngay cả dỗ dành người yêu của mình cũng không chịu, không chăm sóc tâm tình người yêu, vẫn là kịp lúc nói bye bye đi..