Đọc truyện Ngày Hôm Nay Có Tỏ Tình Không – Chương 34
Bị Tống Hướng Nhan hỏi lên như vậy, Khương Vọng Thư liền cảm thấy rất thật xấu hổ.
Nàng đưa tay lấy khăn lụa trong tay Tống Hướng Nhan ra, như không có chuyện gì xảy ra nói: “Không phải vậy còn có thể là thế nào?”
Khương Vọng Thư là một người trưởng thành thận trọng, ở trước mặt vãn bối vẫn phải là duy trì thể diện mình cần phải có.
Nàng thắt chặt dây an toàn, khởi động xe.
Thân thể Tống Hướng Nhan theo xe nhẹ nhàng lay động trượt ra bãi đậu xe, nhìn Khương Vọng Thư nghiêng mặt, cùng nàng đùa giỡn: “Con còn tưởng rằng tiểu di là cùng Tiêu Uyển hợp lại đây…”
Khương Vọng Thư đặc biệt bất đắc dĩ, “Làm sao có khả năng đó, loại quan hệ này một khi kết thúc liền không thể lại bắt đầu từ đầu.”
Tống Hướng Nhan trên mặt mang theo cười: “Bên trong《 Xuân quang sạ tiết 》, không phải có lời thoại gọi là “Không bằng chúng ta bắt đầu lại từ đầu?” Con liền cảm thấy, tiểu di có thể cũng sẽ nghĩ như vậy hay không.”
Khương Vọng Thư lái xe, mắt nhìn thẳng nói: “Đó là chuyện trong phim ảnh, hơn nữa tình cảm của dì cùng Tiêu Uyển vẫn chưa gút mắc như vậy.
Đứa nhỏ như con, làm sao lại bát quái như vậy.”
Tống Hướng Nhan trở về đầu: “Conn đây là tại quan tâm tiểu di a.” Nàng nhìn góc nghiêng xinh đẹp của Khương Vọng Thư, cẩn thận nói rằng: “Vậy tiểu di, người bạn gái mới của dì là người như thế nào a?”
Nàng vừa hỏi, Khương Vọng Thư đã nghĩ đã đến sáng nay trước khi Thang Tư Niên ra ngoài, người kia vội vội vàng vàng hôn, con mắt không tự chủ liền doanh đầy ý cười, “Em ấy mà…!Em ấy là một…!Người vô cùng đáng yêu.”
Khương Vọng Thư nghĩ thầm, cô không chỉ đáng yêu, còn đặc biệt ngọt.
“Đáng yêu?” Tống Hướng Nhan cắn hai chữ này ở đầu lưỡi quay qua một bên, quay đầu đến nhìn biểu hiện của Khương Vọng Thư, trong đầu cảm giác thấy hơi khó có thể thuyết minh.
Khương Vọng Thư gật gù, lại cường điệu một lần, “Ừm…!Đặc biệt đáng yêu.”
Tống Hướng Nhan nghĩ thầm, người có thể làm cho mình tiểu di dùng hai chữ đáng yêu để hình dung, phải một chị gái ôn nhu xinh đẹp đi.
Một hình tượng như vậy, cùng với gu của Khương Vọng Thư yêu thích từ trước đến nay cách biệt rất xa.
Tống Hướng Nhan lại hỏi: “Vậy…!Tiểu di cùng cô ấy đã quen bao lâu? Chẳng lẽ không giới thiệu cho con biết sao?”
Khương Vọng Thư liền cười ha hả: “Có cơ hội nói sau đi.” Khương Vọng Thư tách khỏi đề tài này, ngược lại cùng Tống Hướng Nhan nói rằng: “Đúng rồi Hướng Nhan, con nói cái tham gia chương trình tuyển mục là xảy ra chuyện gì a? Con chuẩn bị ra mắt rồi?”
Tống Hướng Nhan thấy nàng không nói tiếp đề tài này liền theo nàng nói tiếp tục tiếp tục chuyện kia.
Trên đường về nhà, Tống Hướng Nhan hướng về Khương Vọng Thư biểu đạt ý nghĩ bản thân mình muốn tiến vào giới giải trí.
Khương Vọng Thư cảm thấy người trẻ tuổi có giấc mơ là chuyện tốt, nàng rất ủng hộ chuyện này.
Nhưng là mẹ Tống Hướng Nhan, cũng chính là chị họ của Khương Vọng Thư chỉ có một đứa con gái như thế, phỏng chừng sẽ không tán thành chuyện này.
Mẹ Tống Hướng Nhan là Tống Ngọc, là tập đoàn có tiếng tại Hoa thành.
Mẹ Tống Ngọc mẹ là cô cô của Khương Vọng Thư, cũng chính là chị gái duy nhất của Tống Chấp cha Khương Vọng Thư.
Cha mẹ của Tống Chấp khi ông còn bé liền đi, Tống Chấp nhỏ tuổi, anh chị lớn đều không muốn chăm sóc ông, chỉ có Tống Ngọc nhận ông lấy, đem hắn lôi kéo về.
Tống Ngọc mặc dù là cháu ngoại gái của Tống Chấp, nhưng hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng gần như là anh em ruột.
Tống Ngọc cùng Tống Chấp nhà nghèo, hai người khi còn bé trải qua rất đắng vì lẽ đó Tống Ngọc từ nhỏ đã lấy kiếm tiền là mơ ước, đồng thời sau khi trưởng đã thành công có tập đoàn một thành viên.
Mà Tống Chấp cùng nàng tuyệt nhiên ngược lại, khi còn bé trải qua để ông lạc quan kiên cường, có một tâm linh giỏi về phát hiện thẩm mỹ, còn đào móc ra thiên phú vẽ vời, bởi vậy sau khi lớn lên hiến thân cho nghệ thuật.
Khi Tống Chấp nhận thức mẹ Khương Vọng Thư thì là đã tốt nghiệp nhiều năm, thanh niên hoạ sĩ không có tiền lại chán nản.
Lúc đó sự nghiệp Tống Ngọc mới vừa cất bước, mẹ Khương Vọng Thư vì theo đuổi Tống Chấp, liền bán cho Tống Ngọc không ít ân nghĩa, ở trên sự nghiệp trợ giúp bà rất nhiều.
Sau đó Tống Chấp ở rể Khương gia, còn công ty Tống Ngọc cũng nước lên giường cao, giá trị bản thân chậm rãi lên, liền trở thành tập đoàn có tiếng ở Hoa gia.
Tống Chấp chết rồi, mẹ Khương Vọng Thư— Khương Ngọc Thấu yêu ai yêu cả đường đi, đối với Tống Ngọc có bao nhiêu chăm sóc, thậm chí đối tượng kết hôn đầu tiên của Tống Ngọc cũng là Khương Ngọc Thấu giới thiệu.
Chỉ là Tống Ngọc say mê sự nghiệp, đối với gia đình không quá quan tâm, lạnh nhạt chồng, bởi vậy Tống Hướng Nhan bảy tuổi rồi thì bà rồi cùng chồng trước ly hôn.
Khương Ngọc Thấu cảm thấy hôn nhân Tống Ngọc thất bại có nguyên nhân bởi mình.
Thế là tại đoạn thời gian Tống Ngọc bận rộn nhất đó, liền đem Tống Hướng Nhan đến bên cạnh mình chăm sóc.
Mà một lần chăm sóc, chính là ba năm.
Mãi đến tận Tống Hướng Nhan mười tuổi, mới trở lại bên cạnh Tống Ngọc đến trường.
So với từ lúc vừa sinh ra đã không có được mẹ nhìn thêm vài lần như Khương Vọng Thư khi Tống Hướng Nhan bên người Khương Ngọc Thấu sững sờ hai, ba năm trái lại càng như là con gái của bà.
Tống Hướng Nhan khi ở bên cạnh Khương Ngọc Thấu thì từng ở nhà cũ Khương gia trải qua một nghỉ hè.
Khi đó Khương Vọng Thư rất hâm mộ Thang Thuấn Hoa có em gái nghe lời như vậy, bởi vậy đối với chuyện Tống Hướng Nhan vào ở này cảm thấy hết sức cao hứng, từ đó về sau bắt đầu nàng liền đặc biệt chăm sóc Tống Hướng Nhan.
Mà Khương Như Lan bà nội thấy cháu gái nhỏ mình yêu thích đứa nhỏ kia như thế, thêm vào bản thân Tống Hướng Nhan cũng được người ta yêu thích, vì lẽ đó cũng rất thương đối phương.
Loại thương yêu này cùng mình thiên tính làm mẹ mãnh lạc của bản thân như nhau, liền để Tống Hướng Nhan có loại cảm giác Khương gia mới phải nhà mình.
Vì vậy Tống Hướng Nhan có thể tự do đi lại sau khi, mỗi khi đến ngày tết đều sẽ tới Khương gia ở một quãng thời gian, lâu dần cũng là thành thành viên cùng Khương gia có quan hệ tương đối thân.
Tống Hướng Nhan tự giác chính mình là tại Khương gia lớn lên, cùng mẹ Tống Ngọc không coi là thân thiết.
Nhưng mẹ nàng Tống Ngọc từ sau khi ly hôn cũng lại không có tái hôn, cũng chỉ có một đứa bé là nàng như thế.
Tuy rằng Tống Ngọc thiên tính lãnh mạc, nhưng đối với Tống Hướng Nhan vẫn là rất tốt.
Rõ ràng trong nhà chỉ có một đứa bé, lúc trước Tống Hướng Nhan không muốn học kinh tế muốn học nhạc vui vẻ thì Tống Ngọc giằng co một trận vẫn là đồng ý.
Nhưng trên học viện âm nhạc cùng tiến vào giới giải trí là hai việc khác nhau, Khương Vọng Thư lại không cảm giác chị họ lãnh mạc kia của mình sẽ đồng ý chuyện này.
Nhưng để Khương Vọng Thư cảm thấy kinh ngạc chính là, nàng mới vừa nói xong sự lo lắng của chính mình, Tống Hướng Nhan liền vui vẻ cùng nàng nói: “Mẹ con đồng ý a!”
Khương Vọng Thư nghe được câu trả lời này, có chút giật mình: “Nhan Nhan, con cũng quá lợi hại đi, con làm sao thuyết phục mẹ con vậy?”
Tống Hướng Nhan rất chớ đắc ý: “Con nói với mẹ rồi, lúc trước mẹ để ta con học viện âm nhạc, liền nên có giác ngộ này.”
“Hơn nữa con còn nói, lúc trước mẹ Ngọc Thấu chết sống không cho phép dì mở cửa hàng áo cưới, đến cuối cùng vẫn là thỏa hiệp thôi, nói mẹ Ngọc Thấu so với bà đau lòng con mình hơn nên bà liền không nói lời nào rồi sau đó đồng ý.”
“Đương nhiên, em còn gọi điện thoại cho mẹ Ngọc Thấu mà mẹ cũng đồng ý.”
Tống Hướng Nhan làm tổng kết, cùng Khương Vọng Thư giải thích rõ ràng sẽ không có người đi ngăn bước chân mình theo đuổi giấc mơ.
Khương Vọng Thư nghĩ thầm, mẹ dì kho đó là nói không lại bà nội mới đồng ý.
Chỉ là được trưởng bối cho phép, tóm lại là một chuyện cao hứng, thế là Khương Vọng Thư cùng nàng chúc mừng.
“Vậy chúc mừng con a Nhan Nhan, chúc con giết ra khỏi trùng vây, thuận lợi ra mắt.”
Tống Hướng Nhan gật đầu, đáp một tiếng: “Đó là, nếu không ra mắt được, ta con là phải về nhà kế thừa gia nghiệp a!”
Khương Vọng Thư quay đầu, nhìn nàng một cái.
Hai người đối diện, tiếp theo cười ha ha.
Một đường vui cười, hai người đã lái xe đến biệt thự Khương gia.
Bởi vì trước Khương Vọng Thư có gọi điện thoại tới, Khương Như Lan biết các nàng đêm nay đại khái mấy giờ về đến nhà, bởi vậy chuẩn bị kỹ càng bữa tối để chờ các nàng cùng nhau ăn cơm.
Khương Vọng Thư ở cửa biệt thự ngừng xe, rồi cùng Tống Hướng Nhan đồng thời đem hành lý lấy ra vào cửa.
Lý quản gia thấy hai người đi vào, vội vã để người gác cửa hỗ trợ đem hành lú đem lên phòng khách.
Tống Hướng Nhan nhất tuột tay, liền vắt chân lên cổ bình thường chạy đến nhà ăn, nhìn thấy Khương Như Lan ngồi ở chủ vị, nóng nhiệt tình tình chạy tới.
“Bà nội ~” Tống Hướng Nhan giang hai tay, đem Khương Như Lan ôm cái đầy cõi lòng.
Khương Như Lan rất cao hứng, đưa tay vỗ vỗ bả vai nàng, cải chính nói: “Là bà cố”
Tống Hướng Nhan nói thẳng không muốn, liền gọi bà là bà nội.
Khương Như Lan cũng không có lại sửa lại nàng, bị nàng ôm một hồi liền vội vàng nói: “Được rồi được rồi, đứa nhỏ này, con sắp tới liền nhiệt tình như vậy.”
Bà đem tay Tống Hướng Nhan lấy xuống, cùng nàng nói rằng: “Cơm tối chuẩn bị kỹ càng, nhanh đi rửa tay ăn cơm.”
Tống Hướng Nhan nói một tiếng tuân lệnh, vội vã nhảy nhảy nhót nhót đi nhà bếp rửa tay.
Khương Như Lan nhìn bóng người của nàng, chỉ than thở: “Đứa nhỏ này, rõ ràng là đã lớn, còn nhảy đến giống như con khỉ.”
Khương Vọng Thư đi tới, cùng bà nội Khương nói rằng: “Nó vẫn còn con nít a.”
Nghe được nàng nói chuyện, Khương Như Lan liền đưa mắt chuyển tới Khương Vọng Thư trên người, hừ một tiếng, “Con ngày hôm nay đúng là trở về a, con nói một chút mau con đã một tuần không có về nhà đi là chạy đi đâu.”
Khương Vọng Thư xin khoan dung, cúi người đem bà nội ôm vào trong ngực, cùng bà làm nũng, “Xin lỗi mà Khương nữ sĩ, con cũng không phải cố ý không trở về nhà a ~ công việc quá bận a ~” còn có bạn gái của nàng như con cún con thực sự là quá dính người nữa.
Nàng nhất làm nũng, Khương Như Lan chút giận cũng không có.
Bà giơ tay, vỗ vỗ vai Khương Vọng Thư, cùng nàng nhẹ giọng nói: “Vật nhỏ con, nhanh đi rửa tay, một hồi ăn cơm.”
“Ngày hôm nay a, đã làm nhiều món ăn ngon.”
Khương Vọng Thư đáp lại liên tiếp được được được, bận bịu đi rồi nhà bếp.
Lúc đi ra, trên bàn ăn đã lục tục dọn xong món ăn.
Tống Hướng Nhan ăn bữa tối rất vui vẻ, nàng ở nước ngoài đã lâu nên nhớ nhung nhất chính là món ăn quê hương, bởi vậy trên bàn cơm vẫn luôn khen tay nghề mấy dì làm cơm.
Đứa nhỏ ăn cơm ăn được, Khương Như Lan cũng cảm thấy hài lòng.
Trên căn bản Tống Hướng Nhan khoa cái gì ăn ngon, bà nội Khương liền gấp cho Khương Vọng Thư món đó.
Trong lúc, Khương Như Lan còn hỏi chỗ ở của Tống Hướng Nhan.
Tống Hướng Nhan nói ở nhà của Khương Vọng Thư sẽ tương đối dễ dàng nên Khương Như Lan liền không có giữa nàng ở tại biệt thự.
Vẫn còn nói chuyện trung thu kêu nàng nhớ về ăn cơm.
Khương Như Lan nữ sĩ nói rằng Chị hai Khương gia chuẩn bị đính hôn, lại thở dài một hơi, nhìn về phía Khương Vọng Thư nhắc tới nói: “Con nữa, lúc nào lại dắt người về thăm nhà cho bà nội xem một chút.”
Khương Vọng Thư một hồi liền ổn định, nàng nhìn về phía Tống Hướng Nhan, quả nhiên Tống Hướng Nhan nói lưu miệng, “Bà nội, tiểu di hiện tại có tại đối tượng rồi a.”
Tống Hướng Nhan vừa nói, tầm mắt Khương Như Lan liền chuyển tới Khương Vọng Thư nơi đó, nghi ngờ nói: “Vọng Thư, con nơi đó là tình huống thế nào?”
“Con đến cùng là có đối tượng a, hay là không có đối tượng a?”
“Làm sao đều không nói với bà nội.”
Khương Vọng Thư tự giác đuối lý, nhìn Khương Như Lan, vô cùng chột dạ nở nụ cười.
“Bà nội…!Chuyện này thì nói đến nó lại có chút đai dòng.”
…………..
Tác giả có lời muốn nói:
Tiến triển như này, quả thật là hỏa tiễn..