Ngày Hôm Nay Có Tỏ Tình Không

Chương 30


Đọc truyện Ngày Hôm Nay Có Tỏ Tình Không – Chương 30


Khương Vọng Thư thực sự là quá mức đáng yêu, Thang Tư Niên nhịn không được nắm lấy tay nàng, đặt ở bên môi hôn một cái.

Đầu ngón tay thật nóng, Khương Vọng Thư nhất thời cảm thấy có chút thật xấu hổ.

Nàng nhìn chung quanh, xác định không có ai đang nhìn thì vội vã đẩy Thang Tư Niên một cái: “Đi thôi, mau lên xe.”
Thang Tư Niên tuân lệnh, chui vào chỗ điều khiển.

Cửa xe chạm một tiếng đóng lại, Thang Tư Niên liền cả đai an toàn cũng chưa có buộc chặt, liền bị Khương Vọng Thư ngồi kế bên tài xế đặt ở trên cửa sổ xe, hôn chặt chẽ vững vàng.

Thang Tư Niên hai tay ôm lấy eo thon của nàng, ngửa đầu hưởng thụ nàng hôn, yết hầu tràn ra tiếng nghẹn ngào thú nhỏ như thế.

Khương Vọng Thư cẩn thận từng li từng tí một che chở đầu của cô, nửa nâng mặt lên hôn cô.

Qua một hồi lâu, đợi được thời điểm Thang Tư Niên thở không lên khí, Khương Vọng Thư mới lưu luyến rời khỏi môi cô.

Thang Tư Niên tựa ở trên cửa sổ xe, hơi thở dốc.

Cô ôm lấy eo Khương Vọng Thư, ngửa đầu nhìn nàng: “Chị ngày hôm nay thật nhiệt tình.”
Khương Vọng Thư cúi đầu, hôn nhẹ môi cô, cười nói: “Chị vẫn luôn rất nhiệt tình.”
Thang Tư Niên ngửa đầu nhìn nàng, hai mắt sáng lấp lánh.

Cô hướng thân lên, muốn đến hôn Khương Vọng Thư.

Nhưng Khương Vọng Thư nhưng sớm có đoán được, thân thể lui ra sau nữa, đưa ngón tay đặt ở môi cô, chặn lại nói: “Hiện tại không được…”
Thang Tư Niên con mắt đang cười, như đang hỏi nàng tại sao.

Khương Vọng Thư thu tay về, cúi người thắt chặt dây an toàn cho Thang Tư Niên, cùng cô làm nũng: “Mau trở lại nhà làm cơm nha, chị thật đói.”
Thang Tư Niên không thể làm gì khác hơn là gật đầu, nói câu được rồi, liền để Khương Vọng Thư ngồi lại rồi lái xe về nhà.

Trên đường trở về, Thang Tư Niên hỏi dò Khương Vọng Thư ngày hôm nay vì sao lại sớm như vậy.

Khương Vọng Thư chỉ cười nói cho cô, đây là một bí mật.


Chờ đã đến bãi đậu xe, sau khi Thang Tư Niên xuống xe sau khi thấy toà túi lớn túi nhỏ, nhất thời kinh ngạc đến ngây người.

Cô nhìn những túi hành lý, quay đầu hỏi Khương Vọng Thư: “Chị Vọng Thư muốn chuyển tới cùng em ở chung sao?”
Khương Vọng Thư gật gù, đưa tay nâng mặt cô lên, nhón chân lên đi sượt qua mũi của cô, cười hỏi cô: “Hài lòng sao?”
Thang Tư Niên cao hứng cực kỳ, trực tiếp đưa tay ôm lấy Khương Vọng Thư, cho nàng một cái hôn sâu, dùng hành động chứng minh chính mình kích động.

Cô cùng Khương Vọng Thư nhấc theo túi lớn túi nhỏ tiến vào thang máy, sát bên Khương Vọng Thư nói liên miên cằn nhằn bảo hôm nay là ngày trọng đại, một hồi muốn đi mua một ít nguyên liệu nấu ăn tốt, làm ăn thật ngon.

Người trẻ tuổi vô cùng phấn khởi cảm hoá Khương Vọng Thư, thời điểm cùng Thang Tư Niên đồng thời dắt tay đi siêu thị, nàng cũng tràn đầy phấn khởi chọn không ít nguyên liệu có thể nấu ăn.

Thang Tư Niên một người ở nhà bếp bận việc thì Khương Vọng Thư liền đem quần áo của chính mình đem tới tủ quần áo treo lên.

Chờ sau khi Khương Vọng Thư thu thập gần hết đồ mới cẩn thận từng li từng tí một lót chân đi nhà bếp tìm Thang Tư Niên.

Thang Tư Niên đang nếm thử canh, Khương Vọng Thư từ phía sau ôm lấy cô, suýt chút nữa làm cái muôi canh trong tay Thang Tư Niên va tung lên.

Biết Khương Vọng Thư đến, Thang Tư Niên vẫn là ung dung thong thả mà đem cái muôi đặt ở bên môi, hơi nếm một ngụm.

Khương Vọng Thư ôm cô, đầu từ sau lưng Thang Tư Niên kẽo kẹt chuôi ra, như chú chuột nhỏ ngó dáo dác nói: “Tư Niên, sắp xong chưa?”
Thang Tư Niên trả lời nàng: “Cũng sắp, một hồi tôm chưng xong là có thể vào bàn.

Nếu như chị đói bụng, trước hết đến bàn ăn bên kia ăn chút trái cây đi.”
Khương Vọng Thư ồ một tiếng, vẫn cứ ôm cô không buông tay.

Mấy ngày nay Thang Tư Niên đã quen cảm giác Khương Vọng Thư ở phía sau ôm lấy cô.

Vậy thì như là trên người cô một cái cây nhỏ mềm mại vô cùng dị thường làm người ta thương yêu yêu.

Khương Vọng Thư không chịu đi, Thang Tư Niên cùng nàng nói chuyện câu được câu mất: “Chị, chị nói người cháu gái quay về đó ở đã bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi tuổi nha.” Khương Vọng Thư dùng tiêm tiêm lòng đất ba khái sống lưng Thang Tư Niên, nói rằng: “Tư Niên em hỏi điều này làm gì?”
“Không có cái gì tìm hiểu một chút mà.” Thang Tư Niên gọn gàng cắt tỏi, từ tốn nói: “Nếu cô ấy ở trong nhà của chị, sau này lại không tránh được phải gặp mặt.”
“Sớm tìm hiểu người nhà của chị một chút, lúc nào cũng tốt hơn.”

Khương Vọng Thư rất cao hứng, nghiêng mặt kề sát ở trên lưng Thang Tư Niên, nói rằng: “Lời này của em, thật giống một ngày nào đó liền muốn cùng chị đã kết hôn nha.”
Thang Tư Niên đáp: “Em sớm đã qua tuổi kết hôn rồi, là có thể cùng chị kết hôn.”
“Miễn là chị nguyện ý thì bất cứ lúc nào cũng có thể.”
Khương Vọng Thư ôm eo cô nhắm hai mắt lại, “Nếu đây là em đang nói lời cầu hôn với chị, vậy thì khó tránh khỏi có chút tùy ý đi.”
Thang Tư Niên đem cắt gọn tỏi dong cùng ớt bỏ vào trong tô, xịt nước tương, ung dung thong thả nói: “Vậy nếu như chị chịu đáp ứng, em nhất định sẽ chuẩn bị một màn cầu hôn long trọng.”
Nhận thức của mọi người trên đời này, hôn nhân tựa hồ liền như chinh hạnh phúc cùng mỹ mãn.

Bất kể là đồng tính hay là dị tính, đều hi vọng cùng người mình thích cùng có hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn.

Cứ việc định nghĩa của hạnh phúc, cũng không phải do hôn nhân đến quyết định.

Trước Thang Tư Niên, Khương Vọng Thư rất ít sẽ suy xét đến hai chữ kết hôn này.

Nàng vẫn cảm thấy, yêu thích một người, cùng một chỗ nói một đoạn tình yêu là tốt rồi.

Đến lúc không thì tách ra là lựa chọn tốt rồi.

Tình cờ lúc nửa đêm mộng lại, Khương Vọng Thư cũng sẽ cảm thấy có thể cùng người mình yêu kết hôn cũng là một chuyện có khả năng rất tốt đẹp.

Nhưng này cũng chỉ là tình cờ, mà không phải giống như bây giờ, ba ngày hai con liền đem hai chữ kết hôn treo ở bên mép.

Khương Vọng Thư khắc sâu suy nghĩ một chút, nặng nề dập đầu trên vai Thang Tư Niên một hồi, “Mới vừa mới bắt đầu ở chung, em đã nghĩ kết hôn.”
“Tư Niên, em đúng là người cuồng kết hôn.”
Rõ ràng hai chữ kết hôn này, là Khương Vọng Thư tự mình trước nhắc tới trước.

Nước đã đến chân, trái lại lại nhổ nước bọt qua Thang Tư Niên.

Đơn giản Thang Tư Niên cõng quen rồi, nghe nàng nói như vậy cũng không phản bác, ngược lại nói nói: “Chị nói rất đúng, em liền rất gấp mà.”
“Luôn cảm thấy, có thể cùng chị kết hôn mà nói sẽ là một chuyện rất rất tốt.”
Khương Vọng Thư dùng sức ôm sát cô hơn, “Em liền tự tin như thế? Cũng còn chưa có bắt đầu ở chung lâu dài mà đã thề son sắt muốn cùng chị kết hôn?”
Thang Tư Niên cười nói: “Bởi vì luôn cảm thấy, chị đáp ứng ở cùng với em cuối cùng nhất định sẽ cùng em kết hôn a.”

Khương Vọng Thư lắc eo nàng: “Đứa nhỏ, lời này em nói đến mức quá ngông cuồng, làm sao cảm giác chị ở ngay trong lòng bàn tay của em như thế a.”
Thang Tư Niên cười cười, thấp giọng nói rằng: “Bởi vì sẽ không để chị rời khỏi em.”
“Trừ phi ngày nào đó chị không thích nữa, ta mới sẽ rời khỏi chị.”
Cô nói chuyện rời đi, Khương Vọng Thư chỉ cảm giác ngực mình bị đâm một hồi.

Nàng đưa tay ở trên eo Thang Tư Niên bấm một cái, bất mãn nói: “Nói mò.

Cái gì rời khỏi không rời khỏi, nhanh làm cơm đi, chị đói chết rồi.”
Thang Tư Niên biết nàng cũng không muốn đàm luận đề tài này, liền rất thức thời nói tới chuyện khác.

Hai người câu được câu mất nói chuyện phiếm, cuối cùng cũng coi như đem bữa tối làm tốt.

Khương Vọng Thư buổi tối có sắp xếp, sau bữa ăn tối, vội vã thúc giục Thang Tư Niên đi tắm.

Thang Tư Niên bị nàng đẩy tiến vào phòng tắm, lúc tới cửa, Thang Tư Niên đem nàng kéo qua rồi đóng lại cửa phòng tắm.

Vòi sen vòi phun mở ra, Thang Tư Niên bị Khương Vọng Thư lột sạch toàn bộ, để ở trên cái ghế nhỏ ở bồn tắm, hướng đến tóc làm ướt.

Nước ấm áp ướt dầm dề xoạt xem qua da, Thang Tư Niên nhắm mắt lại, nghe được tiếng nước cả phòng.

Sau khi Khương Vọng Thư đem tóc cô làm ướt, xoa dầu gội đầu, như là đang gội cho Đại Cẩu vậy, trên tóc Thang Tư Niên vò ra một đống lớn xà phòng.

Thang Tư Niên ngồi ở trên ghế nhỏ ôm đầu gối, cảm thụ sức mạnh truyền đến da đầu, vành tai đỏ một mảnh.

Cô đỏ mặt, ấp úng cùng Khương Vọng Thư nói: “Chị, em có thể tự mình làm.”
Khương Vọng Thư đứng ở sau lưng cô gội đầu cho cô, tràn đầy phấn khởi nói: “Không muốn, như vậy rất vô vị a.”
Nàng nói xong, còn đem bọt biển cái trán của Thang Tư Niên biến mất, “Tư Niên em nhắm mắt lại a, không thì một hồi xà phòng đi vào con mắt liền không tốt.”
Thang Tư Niên đáp một tiếng được, ngoan ngoãn ôm đầu gối ngồi đó.
Khương Vọng Thư nhìn thấy cái dáng vẻ thẹn thùng này của cô, bỗng dưng liền nghĩ tới dáng dấp Thang Tư Niên khi còn bé.

Nàng xoa đầu Thang Tư Niên, không nhịn được thở dài nói: “Tư Niên…!Chào em ngoan a…”
Thang Tư Niên nghĩ thầm, trong lòng Khương Vọng Thư nhất định là thức tỉnh thú vị ác gì rồi.

Nhưng lúc này cô nói chuyện này không tốt lắm, không thể làm gì khác hơn là ôm cánh tay mình, đem đầu lâu hạ thấp một chút.

Khương Vọng Thư thấy vò gần đủ rồi, liền nở hoa kéo vòi sen xả bọt cho cô, một bên xả còn một bên hỏi, “Tư Niên, khi còn bé chị của em sẽ tắm cho em sao?”
Thang Tư Niên đáp: “Lúc còn rất nhỏ có, sau đó sẽ không có.”
Khương Vọng Thư thở dài, “Tắm cho rm rất vui a, đáng tiếc khi em còn bé chúng ta không quen, không phải vậy mỗi ngày chị lừa gạt em tới để tắm cho em.”

Khương Vọng Thư nghĩ thầm, Thang Tư Niên lúc này thực sự là quá ngoan, rất giống một con Đại Cẩu cẩu, đặc biệt làm người thương.

Thang Tư Niên cân nhắc tỉ mỉ câu nói này, tự nhiên cảm thấy rất biến thái.

Chờ bọt biển trên đầu tan hết, Thang Tư Niên lau mặt một cái mặt, đem trên tóc hất ra sau đầu rồi đột nhiên đứng lên đến, nhìn về phía Khương Vọng Thư.

Ánh mắt Thang Tư Niên trừng trừng, “Chị, chơi em rất vui sao?”
Khương Vọng Thư nhất thời sửng sốt, giơ vòi sen nhìn mặt Thang Tư Niên gần trong gang tấc, trước mắt không nói được.

Giọt nước dọc theo cuối sợi tóc nhỏ ở trên mặt Thang Tư Niên, kinh tâm động phách thật giống nhỏ ở trái tim của Khương Vọng Thư.

Khương Vọng Thư nhìn một hồi, dời tầm mắt đi, giơ vòi sen hướng về trên ngực Thang Tư Niên xối, mãn không thèm để ý nói: “Chơi rất vui a, như tắm cho một chú đại Cẩu vậy nha.”
Thang Tư Niên đưa tay, một cái ôm eo nàng kéo qua, đẻ cho da thịt bóng loáng dán vào nhau.

Bàn tay của cô kề sát ở bên eo Khương Vọng Thư, một cái tay khác nắm cằm Khương Vọng Thư, nghiêng đầu nhìn nàng.

Ánh mắt của cô chăm chú nhìn, nhìn ra Khương Vọng Thư không tự chủ khẽ liếm bờ môi, đột nhiên rất muốn hôn nhẹ nàng.

Khí tức ám muội bao phủ ở quanh thân các nàng, giữa lúc Khương Vọng Thư cho rằng nàng phải làm những gì, Thang Tư Niên đột nhiên mở miệng, uông một tiếng.

Chỉ là một tiếng, liền để ám muội quanh quẩn bên hai người tản đi hết mức.

Khương Vọng Thư tựa ở trong lòng cô, nhìn thấy Thang Tư Niên trước mắt sưng mặt lên má, xì cười ra tiếng.

Thang Tư Niên thấy nàng nở nụ cười, lại để sát vào lưng nàng tròng uông vài thanh.

Khương Vọng Thư một giây phá công, thoáng chốc cười cong con mắt.

Nàng đưa tay, đâm đâm gò má Thang Tư Niên, “Nói em là Đại Cẩu, em vẫn đúng là lưng tròng gọi a.”
Thang Tư Niên rất cao hứng, hỏi nàng: “Lẽ nào chị không thích sao?”
Khương Vọng Thư nắm bắt gò má của nàng, nói: “Thích, đương nhiên thích a.”
Thang Tư Niên càng cao hứng, nàng ôm sát Khương Vọng Thư eo, tới gần nàng mặt, cùng nàng khí tức dán vào nhau, nhẹ nhàng nói rằng: “Vậy chị khen thưởng em một cái hôn có được hay không?”
………………………………
Tác giả có lời muốn nói:
Thang Tư Niên người này, đúng là quá tươi đẹp.
Vừa nãi vừa sói!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.