Ngày Hôm Nay Có Tỏ Tình Không

Chương 23


Đọc truyện Ngày Hôm Nay Có Tỏ Tình Không – Chương 23


……+++…….!
Nghe được câu này Khương Vọng Thư, ngẩng đầu nhìn Thang Tư Niên.

Nữ hài trẻ tuổi đang cúi đầu nhìn nàng, con mắt sáng lấp lánh.

Mắt Thang Tư Niên là mắt một mí.

So với mắt hai mí lưu hành hiện tại thì mắt một mí rất khó khiến người ta cảm thấy đẹp, nhưng Thang Tư Niên lại có một đôi mắt phượng xinh đẹp.

Con mắt hẹp dài, khóe mắt chếch lên, xem ra vô cùng có linh khí.

Dưới mắt phải của cô còn sinh một nốt ruồi nhỏ đến có thể bỏ qua không tính.

Khương Vọng Thư rất yêu thích đôi mắt của cô, sạch sẽ, trong suốt, tràn ngập cảm giác thiếu niên.

Lúc nói chuyện, mặt mày trong lúc đó còn có một loại cảm giác cực kỳ thông minh, tràn ngập trí tuệ.

Khương Vọng Thư yêu thích người thông tuệ, cho nên nàng rất yêu thích Thang Tư Niên.

Nàng giơ tay, ôm lấy cổ Thang Tư Niên, hôn lên con mắt của cô.

Thang Tư Niên cúi người, thuận thế ngã vào trong lòng nàng, đè lên nàng đồng thời nằm trên ghế sa lông.

Môi lưỡi dây dưa, Thang Tư Niên một tay nâng sau đầu của Khương Vọng Thư, một tay sờ xoạng bên gáy nàng, như đứa nhỏ sinh ra, vội vàng hút vào nơi tiếp xúc đầu tiên có được vui tươi nhất trong cuộc sống.

Rời môi, hai tay Khương Vọng Thư chống đỡ trên vai Thang Tư Niên, nhẹ thở gấp trông như giận hỏi cô: “Tư Niên, em uống rượu?” Thang Tư Niên gật đầu, Khương Vọng Thư ngửa đầu nhìn cô cười, “Làm sao, uống rượu để can đảm bạo dạng a.”
Thang Tư Niên có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng đáp đúng.

Khương Vọng Thư đưa tay, khoác lên vai của cô nhẹ nhàng nói rằng: “Em không cần căng thẳng như thế, chị sẽ rất nhẹ rất nhẹ…”
Khương Vọng Thư hôn hai gò má của cô một cái, nhẹ nhàng nói rằng: “Còn tiếp tục sao?” Thang Tư Niên nghĩ, đã đến lúc này, làm sao có khả năng kết thúc đây.


Cô từ trong lòng Khương Vọng Thư tránh ra, đưa nàng ôm ngang lên, tỉnh táo nói rằng: “Về phòng trước đi.”
Khương Vọng Thư ôm lấy cổ của cô, hai chân trắng nõn tinh tế như có như không sượt qua bắp đùi Thang Tư Niên, “Ừm…”
Thang Tư Niên ôm nàng đi khỏi phòng khách, hai người đem đèn của phòng khách tắt đi.

Trong bóng tối, Thang Tư Niên thấp giọng hỏi: “Đi phòng của em, hay là phòng của chị.”
Khương Vọng Thư trầm thấp cười, nhấc tay sờ xoạng mặt cô, “Đương nhiên là đi phòng chủ nhà a.”
Thang Tư Niên hiểu ý, ôm nàng tiến vào phòng.

Đèn trong phòng mở ra, sau khi vào cửa Thang Tư Niên để Khương Vọng Thư tắt đèn đo.

Sau khi cô tiện tay đóng cửa, Thang Tư Niên dựa vào cửa sổ xuyên đang thấu vào một tia ánh đèn, đem Khương Vọng Thư đặt lên giường.

Thang Tư Niên ngồi ở bên giường, duỗi ra ngón tay cái xoa xoa môi Khương Vọng Thư, trái tim trong lồng ngực đập thật nhanh, như là gõ lên một mặt cổ vậy, run rẩy nhúc nhích không ngừng.

Khương Vọng Thư cảm nhận được cô căng thẳng, nắm chặt cổ tay cô ngồi dậy, đem Thang Tư Niên ôm vào trong lòng.

Nàng cúi đầu, đem hô hấp thổi vào bên tai Thang Tư Niên, “Tư Niên, không cần sợ hãi, tất cả giao cho chị là tốt rồi?”
Thang Tư Niên chấn kinh, phản xạ có điều kiện đem Khương Vọng Thư đè xuống giường.

Cô thuận thế ngồi quỳ chân trên người Khương Vọng Thư, một tay trói lại hai cổ tay của Khương Vọng Thư, từ trên cao xuống mà nhìn xuống nàng.

Trong phòng là bóng tối, Khương Vọng Thư ngửa đầu, không thấy rõ mặt Thang Tư Niên: “Tư Niên?”
Thang Tư Niên nắm lấy tay nàng, âm thanh run rẩy nói: “Hay là để em đến đi chị à.” Khương Vọng Thư giẫy giụa cánh tay, nỗ lực phản kháng, ngữ khí bất mãn hết sức: “Không muốn, hơn nữa là lần đầu của em a ~ để chị dạy em có được hay không?”
Khương Vọng Thư ngẩng đầu, dùng gò má sượt sượt cánh tay của Thang Tư Niên.

Thang Tư Niên không hề bị lay động, “Em cũng không muốn.

Hơn nữa em hiểu rồi.”
Khương Vọng Thư tuy rằng rất ít nằm dưới, nhưng Thang Tư Niên cũng nói như vậy, nàng cũng chỉ đành đáp ứng đối phương.

Nàng bị Thang Tư Niên nhíu mày không cách nào phản kháng, nhận mệnh bên dưới nhỏ hơi nhỏ giọng nói: “Vậy được đi…!Vậy em phải nhẹ nhàng…”
Thang Tư Niên gật đầu, “Em sẽ nhẹ nhàng.”

Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hôn.

Như là làm gió ôn nhu nhất, tối nhu hòa nước, từ đỉnh đầu bắt đầu, từ từ bao vây lấy toàn thân Khương Vọng Thư.

Lại như là đứa nhỏ kiên trì, ở một ngày mùa hè đem từng lớp kem yêu mến nhất từng lớp từng lóp xé ra, dùng đầu lưỡi liếm láp lớp chocolate cao nhất.

Chocolate vui vẻ dưới đầu lưỡi hòa tan, với nhiệt độ nóng bỏng chói chang ngày mùa hè, hóa thành nước mềm mại.

Đứa nhỏ từng lần từng lần một mà đem nước tích liếm láp sạch sẽ, đem kem từ từ hòa tan từng chút không chừa lại mà nuốt vào trong bụng.

Kem này tựa hồ là đồ ăn ngon nhất cô từng ăn qua, thế là đứa nhỏ có lòng tốt nóng lòng chia sẻ.

Là nhìn đến chị mình từ ngoài trở về, trên trán nhuộm mồ hôi nên cô đem kem chính mình ăn qua chia sẻ cho đối phương.

Trao đổi đồ ăn, đứa nhỏ nghịch ngợm còn hỏi: “Chị ăn ngon không?”
Bị đối phương đẩy vào tuyệt cảnh Khương Vọng Thư vội vàng hít không khí chung quanh, phải một hồi lâu mới nói nói: “Em làm sao, làm sao biết như vậy…”
Thở hổn hển một hồi, Khương Vọng Thư khó có thể tin hỏi: “Đúng là lần đầu tiên của em?”
Thang Tư Niên gật gù, không chút nghĩ ngợi nói, “Đại khái là chính em tập rất nhiều thứ, chị còn có thể tiếp tục sao?” Khương Vọng Thư lập tức xua tay, thỉnh cầu đình chiến, “Ngừng lại…!Các loại một hồi, chờ một chút.”
Thang Tư Niên miễn cưỡng gảy nước ao, trêu chọc nàng còn nói rằng: “Chuyện như vậy, làm sao có thể ngừng lại đây.”
Như là một đứa nhỏ đi tới món ăn ngày xuân bên hồ hoang dã, cô ngồi xổm một bên hồ nước, tò mò đưa tay ra, đem đầu ngón tay chính mình nhàn nhạt đưa vào trong hồ nước, nhẹ nhàng giảo làm nước màu thanh vẩn đục.

Hồ nước nặng nề đè ép đầu ngón tay của cô, thế là từng vòng sóng gợn xinh đẹp liền hướng bốn phía dập dờn mở ra.

Hồ nước dạng a dạng, hướng về chân trời rất xa, chờ thêm hồi lâu mới từ từ dừng lại, biến mất không còn tăm hơi.

Khương Vọng Thư thật giống như người rơi vào trong hồ nước được người cứu lên lên, giữa nhiều lần nghẹt thở rốt cục tránh thoát cảm giác chết chìm, thở một hơi thật dài, đột nhiên ý thức tìm về.

Sau lần đó mấy lần lại thêm mấy lần, càng phát cảm giác mình vô cùng chật vật, sau khi Khương Vọng Thư lại một lần nữa tìm về hô hấp, mỏi mệt nằm nhoài trên gối.

Nàng lắc đầu, ngay lúc Thang Tư Niên còn muốn tiếp tục làm chuyện xấu, phản xạ có điều kiện đưa tay đem tay cô trói lại, cầu khẩn nói: “Xin em, xin em.”
Này vừa nói đến, Khương Vọng Thư cảm giác mình thân là trưởng giả tôn nghiêm toàn bộ cốt khí đều thất lạc.


Thang Tư Niên thấy dáng vẻ nàng yếu đuối mong manh như thế, cuối cùng từ loại ý niệm dã thú điên cuồng kia tỉnh táo lại, thoáng khôi phục lý trí.

Cô đưa tay, rơi vào Khương Vọng Thư trên lưng, nhẹ nhàng ấn ấn, “Em xoa bóp cho chị.”
Khương Vọng Thư gật đầu, nằm lỳ ở trên giường nghĩ một hồi, mới rất tùy hứng nói rằng: “Thang Tư Niên, chị khát, chị muốn uống nước.” Thang Tư Niên theo nàng, ôn tồn nói: “Được, em đi nhà bếp cho chị nha.”
Thang Tư Niên nói xong, mặc lên áo của chính mình, để trần từ đùi xuống đi xuống giường.

Cô đi tới cạnh cửa, hỏi dò Khương Vọng Thư: “Chị Vọng Thư, em có thể bật đèn không?”
Khương Vọng Thư nghe cô nói muốn bật đèn, vội vã kéo chăn che lấy chính mình rồi cút tiến vào góc giường.

Thang Tư Niên nghe được nàng động tĩnh, lạch cạch một tiếng đem đèn mở ra.

Đèn sáng rất chói mắt, Khương Vọng Thư bao bọc chăn, đem chính mình vùi vào, “Tư Niên, sáng quá.”
Căn phòng trong nháy mắt sáng lên, Thang Tư Niên nhàn nhạt nhìn lướt qua bố trí bên trong gian phòng, lúc này mới cùng Khương Vọng Thư nói rằng: “Không bật đèn, em không nhìn thấy mà.

Vậy em ra ngoài rót nước cho chị uống đây…”
Khương Vọng Thư thúc giục cô nhanh đi ra ngoài, Thang Tư Niên liền giẫm dép mau mau ra cửa.

Cửa phòng mở ra lại đóng lại, quá một hồi lâu Thang Tư Niên bước chân đi kèm âm thanh khóa cửa đi vào.

Thang Tư Niên cầm một ly nước, đem Khương Vọng Thư từ trong chăn mò đi ra, ôm vào trong lòng cho nàng uống nước.

Khương Vọng Thư khỏa trong chăn lộ vai ra, tựa ở trong lòng Thang Tư Niên, nâng ly nước ngụm nhỏ ngụm nhỏ uống vào.

Thang Tư Niên cúi đầu xuống, liền có thể nhìn thấy trên cổ trắng nõn của nàng, còn có nốt chu sa đỏ kia.

Khương Vọng Thư uống đến gần đủ rồi, liền đem ly nước đưa cho Thang Tư Niên, ra hiệu cô cũng uống.

Thang Tư Niên liền cười: “Em vừa uống qua.”
Khương Vọng Thư liền đem ly nước giao cho cô, sau đó để Thang Tư Niên ngồi ở đầu giường, bao bọc chăn tựa ở bả vai cô lười biếng hỏi: “Tư Niên, mấy giờ rồi?”
Thang Tư Niên ôm eo thon bóng loáng của nàng, cúi đầu hôn gò má của nàng một cái, nói rằng: “Sắp một giờ đi…!vừa rồi lúc đi qua phòng khách có nhìn qua đồng hồ.”
Khương Vọng Thư nghe được thời gian này, chợt cảm thấy kinh ngạc.

Nàng nghĩ nhiều nhất là 12 giờ, không nghĩ tới đã một giờ, nói cách khác các nàng vừa náo loạn chí ít hai tiếng rưỡi.

Khương Vọng Thư ngẫm lại liền tê cả da đầu, lôi kéo tay Thang Tư Niên nói rằng: “Cũng đã một giờ, ngày mai em còn phải đi phòng thí nghiệm nên giờ chúng ta ngủ có được hay không?”
Thang Tư Niên đáp một tiếng được, nói đem đèn phòng tắt đi, từ đầu giường trượt xuống, “Vọng Thư muốn mặc đồ ngủ không?” Khương Vọng Thư lắc đầu một cái, “Chị quen ngủ loả.” Nàng nói, đưa tay liền đi thu quần áo của Thang Tư Niên: “Tư Niên, em cũng không cần mặc vào.”

Thang Tư Niên ồ một tiếng, ngoan ngoãn đem áo ngủ cởi ra.

Như là đứa bé sơ sinh như thế trần truồng cùng chăn trực tiếp tiếp xúc.

Điều hoà trong phòng thật lạnh, Thang Tư Niên cảm thấy có chút lạnh liền đem cô gái trong lồng ngực ôm chặt chút.

Cô gái trong lồng ngực nhiệt độ rất cao, như là một quả trứng luộc vừa mới vớt ra khỏi nước rồi lột vỏ, vừa ấm vừa trơn bóng.

Tay Thang Tư Niên liền không tự chủ được trên đất dưới nhào nặn, không kiêng kị mà bắt nạt đối phương.

Khương Vọng Thư vuốt ve tay cô, nũng nịu nói: “Ngủ! Không cho lại làm!”
Thang Tư Niên rất vô tội, ôm vào thật chặt, nằm nhoài bên tai Khương Vọng Thư hỏi nàng: “Chị, em làm tốt à?”
Khương Vọng Thư không muốn trả lời, Thang Tư Niên không tha thứ, lại hỏi một lần.

Khương Vọng Thư thực sự là không chịu được cô, thấp giọng lên án: “Không nên hỏi chị, em người này làm sao chán ghét như vậy, cũng không cho chị mặt mũi sao?”
Thang Tư Niên trầm ngâm thật lâu, một chữ không có ngột ngạt ra.

Khương Vọng Thư thoải mái xong, liền cảm thấy có chút tức giận, xoay người nắm lấy mắt Thang Tư Niên, trầm thấp lên án: “Còn có vừa rồi cũng vậy, kêu em dừng lại em không nghe, nhất định phải để chị xin em, này thật quá đáng.”
Mặc dù là bị bóp mặt, mặt Thang Tư Niên lại không cảm thấy đau.

Cô suy nghĩ một chút, sau đó kết luận, “Cho nên nói, em làm rất tốt, chị thẹn thùng?”
Khương Vọng Thư: “…”
Khương Vọng Thư mặc kệ cô, nới lỏng ra tay nắm mặt của cô ra, tức giận cuốn chăn lên, xoay người quay lưng, không tiếp tục nói nữa.

Nội tâm Thang Tư Niên có chút thấp thỏm, do dự một hồi, mới đưa tay ra đưa nàng ôm vào trong ngực.

Cô cúi đầu, lấy lòng chà xát hai gò má của Khương Vọng Thư, nhẹ nhàng hỏi nàng: “Chị giận rồi?”
“Xin lỗi a, em không phải cố ý.” Thang Tư Niên suy nghĩ một chút, trầm thấp nói rằng: “Em chỉ là có chút không khống chế được.”
Âm thanh rất nhẹ, mang theo chút như có như không lấy lòng.

Vốn là Khương Vọng Thư cảm thấy rất là xấu hổ, trong nháy mắt khắc phục chính mình rụt rè.

Nàng xoay người, rút vào trong lồng ngực Thang Tư Niên, nhẹ nhàng nói rằng: “Làm gì cẩn thận từng li từng tí một như thế, chị làm sao có khả năng sẽ bởi vì chuyện như vậy giận em.”
Nàng ngẩng đầu, như là xoa xoa một con Đại Cẩu đưa tay xoa xoa đầu Thang Tư Niên như thế, ôn nhu hống cô: “Được rồi được rồi, em làm rất tốt, vì lẽ đó không phải nghĩ nhiều, nhanh lên một chút đi ngủ đi.”
Thang Tư Niên cuối cùng cũng coi như yên lòng, gật gù, ngoan ngoãn ôm Khương Vọng Thư nhắm hai mắt lại..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.