Đọc truyện Ngày Hôm Nay Có Tỏ Tình Không – Chương 20
Trong bệnh viện khắp nơi tràn ngập mùi thuốc sát trùng, Khương Vọng Thư rất không thích nhưng vẫn là theo Thang Tư Niên thừa dịp trong thang máy ở thêm chút.
Nàng vẫn muốn cùng nắm tay Thang Tư Niên, nhưng tay Thang Tư Niên chưa có tác dụng của thuốc khử trùng rửa sạch sẽ, liền vẫn không dám đụng vào nàng.
Chờ đến Thang Tư Niên trở lại phòng thí nghiệm rửa sạch tay, cởi áo blouse ra, sau đó ra ngoài mới đưa tay nắm chặt nàng.
Hai tay nắm lấy, trên mặt Khương Vọng Thư gợi lên nụ cười.
Thang Tư Niên rất vui vẻ, dắt nàng đi ra ngoài, còn hỏi nói: “Chị Vọng Thư muốn ăn cái gì?”
Khương Vọng Thư hỏi nàng: “Ăn cơm Tây? Tư Niên biết chiên bò bít tết không?” Thang Tư Niên trả lời: “Biết a, chỉ là có thể sẽ không ăn ngon lắm, bởi vì em không có bao nhiêu kinh nghiệm, lúc ở nhà từng làm hai, ba lần cho chị em.”
“Chị Vọng Thư muốn ăn ngon, phỏng chừng còn phải đi nhà hàng kiểu Tây mới được.”
Khương Vọng Thư nghĩ: “Ngày hôm nay chị không muốn đi ăn ngoài, chỉ muốn ăn gì đó em làm.” Thang Tư Niên đáp một tiếng được, liền quyết định bữa tối như vậy.
Hai người đi tới bãi xe của bệnh viện, Khương Vọng Thư nói tự mình lái xe, nên để Thang Tư Niên ngồi vào ghế phụ.
Thang Tư Niên ngoan ngoãn ngồi xuống, sau khi Khương Vọng Thư đến chỗ lái xe gài giây an toàn mới đem đồng hồ đeo tay vừa mua tặng cho Thang Tư Niên: “Đáp lễ, cầm.”
Thang Tư Niên hai tay nhận quà, thụ sủng kinh nhược mà nhìn Khương Vọng Thư, “Chị vừa rồi không có về nhà mà đi mua quà cho em?”
Khương Vọng Thư gật gù, vui vẻ nói rằng: “Lựa một hồi lâu mới chọn được, nhanh mang lên, nhìn xem có thích hợp không.” Thang Tư Niên gật gù, trong đôi mắt đều là ý cười không giấu được.
Cô mở hộp ra, đem đồng hồ đeo tay bên trong lấy ra.
Đây là đồng hồ cơ nhẹ nhất, mặt đồng hồ màu lam sậm sấn kim chỉ nam màu xám bạc cùng số khắc, phối hợp dây đồng hồ màu đen xem ra có loại quý khí phục cổ.
Thang Tư Niên nở nụ cười, “Đồng hồ này…!Xem ra khá cao cấp a…”
Ánh mắt Khương Vọng Thư mong đợi một hồi chuyển thành thất lạc, ba ba hỏi cô: “Em không thích sao?” Thang Tư Niên lắc đầu một cái, nhìn nàng nói rằng: “Không phải, em rất thích.
Chẳng qua là cảm thấy trong phòng thí nghiệm không thể đeo đồng hồ nên có chút đáng tiếc.”
Vẻ mặt Khương Vọng Thư hòa hoãn, đưa tay tiếp nhận quà của Thang Tư Niên, “Được, để chị giúp em đeo lên trước.
Ở trong phòng thí nghiệm không thể đeo thì bình thường vẫn có thể đeo a, kiểu dáng này cùng rất nhiều quần áo của em có thể phối hợp.”
Đầu ngón tay nàng lành lạnh sát qua cánh tay Thang Tư Niên, tỉ mỉ mà đem dây đồng hồ đeo lên cho cô, “Lúc em tiến vào phòng thí nghiệm, đem đồng hồ bỏ vào trong túi là được.”
Sau khi Khương Vọng Thư đeo đồng hồ cho cô xong, hai tay khoát lên trên đầu gối cô, ngửa đầu hỏi cô: “Đeo chặt quá không?”
Thang Tư Niên lắc đầu một cái, hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn nàng.
Khương Vọng Thư bị cô nhìn không được tự nhiên, nhẹ nhàng cắn vào bờ môi mình, “Vậy chúng ta liền quay lại nha?”
Thang Tư Niên lại lắc đầu, Khương Vọng Thư liền nhỏ nhỏ giọng nói: “Không trở về đi làm à?”
Thang Tư Niên đưa tay, đưa nàng ôm vào trong ngực, một tay nâng sau gáy của nàng, một tay ôm lấy eo nàng, rất nhanh sẽ dùng hành động nói cho Khương Vọng Thư biết bản thân mình muốn làm gì.
Cô như là một con tiểu Cẩu, liếm mặt cùng bờ môi Khương Vọng Thư, sau đó nhẹ nhàng đi xuống di chuyển, rốt cục cắn tới nốt ruồi son bên gáy của Khương Vọng Thư.
Khương Vọng Thư hơi ngửa đầu, nhẹ tê một tiếng, hai tay để ở trên vai tiểu Cẩu, ánh lên nước mắt ở liễm diễm khóe mắt.
Quá một hồi lâu, nàng mới thở hổn hển đẩy Thang Tư Niên trước người ra.
Thang Tư Niên thật xấu hổ cười cười, đưa tay thay nàng đem áo sơ mi mở rộng nghiêm túc chụp lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn như là tôm hùm bị chưng đỏ không ra dáng.
Khương Vọng Thư hai tay khoát lên trên vai cô, đưa tay nắm lấy lỗ tai cô nói rằng: “Em là tiểu Cẩu sao? Sao lại cắn người như thế.”
Thang Tư Niên nhẹ nhàng lầm bầm, “Xin lỗi…” Nói xong, coi ngẩng đầu, nhìn Khương Vọng Thư, cẩn thận từng li từng tí một hỏi: “Chị, em cắn chị bị thương sao?”
Khương Vọng Thư cười khúc khích, lắc đầu một cái, “Cũng không có, thế nhưng không biết có lưu dấu hay không…”
“Nếu như có thể, vẫn là không muốn ở nơi sẽ dễ bị nhìn thấy mà lưu lại dấu vết, được không?” Hai tay ôm lấy cổ Thang Tư Niên, lắc lắc, “Đáp ứng chị đi, có được hay không?”
Thang Tư Niên gật đầu: “Em hiểu mà, lần sau nhất định sẽ sự chú ý tới.” Hai người lại ôm cùng một chỗ một hồi lâu, Khương Vọng Thư mới đem Thang Tư Niên nới lỏng ra, lái xe đi siêu thị.
Trong quá trình lựa chọn nguyên liệu nấu ăn, Khương Vọng Thư nói tới chuyện hôm nay ở trung tâm thương mại.
“Kỳ thật ngày hôm nay lúc đi trung tâm thương mại lựa đồng hồ cho em chị đã gặp phải một kẻ siêu cấp đáng ghét.” Khương Vọng Thư đi theo bên cạnh Thang Tư Niên, nhìn cô chọn nguyên liệu món ăn, dùng ngữ khí bình tĩnh nói.
Thang Tư Niên hơi kinh ngạc, “Chị cũng sẽ ghét một người sao?”
Khương Vọng Thư nhìn cô một cái, nhẹ nhàng nói rằng: “Chị lại không phải thánh nhân, người nào cũng sẽ thích, đương nhiên cũng sẽ có thấy người nào đó đáng ghét a.”
Thang Tư Niên nở nụ cười, nói rằng: “Em vẫn cảm thấy chị đặc biệt khoan dung, vì lẽ đó cảm thấy chị sẽ không có ghét thứ gì.
Coi như chán ghét, cũng không sẽ để ý, giống chị em như thế.”
Khương Vọng Thư nhổ nước bọt: “Chị mới không có tha thứ như vậy, nếu như kẻ đáng ghét đó không ở trước mặt ta nhảy nhót nói loạn thì chị sẽ không nhớ tới chuyện này.
Nhưng nếu như đối phương chủ động tới trêu chọc chị, chị liền rất phiền, liền không có tính khí hay ho gì.”
Thang Tư Niên đăm chiêu gật gù: “Có thể hiểu được chị em lúc trước cùng đoàn phim chạy, ở trường quay cũng rất đáng ghét một minh tinh, mà lời giải thích của chị ấy cùng chị nói cũng khá giống nhau.”
Nàng nói xong câu đó, quay đầu đi hỏi Khương Vọng Thư: “Vậy hôm nay gặp phải kẻ đáng ghét này, chị Vọng Thư có phản kích lại không?”
Khương Vọng Thư nói: “Phản kích a, đưa tới cửa cho mắng làm gì không mắng.” Cuối cùng, nàng còn đụng vào cánh tay Thang Tư Niên, hỏi cô: “Nói với em như vậy, em có cảm thấy tính khí chị rất không tốt hay không a?”
Thang Tư Niên thấy buồn cười, “Sẽ không, em chỉ biết là chị đối với em rất tốt là được rồi.” Cô nói xong, giơ tay để lên đỉnh đầu Khương Vọng Thư, nhẹ nhàng xoa xoa: “Huống chi, chị Vọng Thư ôn nhu như thế, em còn sợ chị bị người bắt nạt đây.”
Khương Vọng Thư lầm bầm: “Chị mới không ôn nhu, chị rất rất hung ác hung, rất phiền phức.”
Thang Tư Niên: “Nhưng trước kia chị, đối với em cũng rất ôn nhu?”
Khương Vọng Thư phản bác: “Cái kia không giống nhau mà, trước em là em gái của Hoa Hoa, hiện tại là bạn gái của chị a.
Em chưa từng nghe nói sao, sau khi nói chuyện yêu đương, nữ hài tử rất dễ dàng thay đổi.
Em liền không sợ chị quay lại liền thay đổi, dã man có tùy hứng a?”
Thang Tư Niên suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn nàng: “Vậy chị sẽ sao?”
Khương Vọng Thư đi ở trước mặt cô, ánh mắt rơi vào trên quầy thực phẩm một bên, nhẹ nhàng nói: “Xem tình huống đi.” Thang Tư Niên đi một bước, đứng trước mặt nàng, cúi đầu đến xem con mắt của nàng, “Mới cùng một chỗ ngày thứ nhất, chị đã em ta nói lời nói như vậy a?”
Khương Vọng Thư trốn tránh ánh mắt của cô, “Chị chỉ là hi vọng em có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt, có khả năng chị cũng không phải người tốt như ngươi nghĩ.”
Thang Tư Niên đưa tay, kề sát ở trên mặt của nàng, đưa mặt nàng chuyển qua đến rồi nhìn thẳng vào con mắt của nàng nói rằng: “Chị là hạng người gì, em cũng sẽ dùng mắt đến xem, dùng tim để cảm nhận.”
“Đương nhiên, có lúc em sẽ khá trì độn, khả năng phải cần một quãng thời gian để nhận biết lời của chị nói, việc chị làm vốn bao hàm ý tứ gì.
Thế nhưng, em sẽ cố gắng đi.”
“Chí ít hiện tại, chị ở trong mắt em rất tốt, em rất yêu chị.”
Khương Vọng Thư tóm chữ của cô: “Vậy sau này chị không được, em sẽ không thích chị rồi?”
Thang Tư Niên nở nụ cười: “Ai biết được? Đến cùng sẽ sẽ không như vậy đây?”
Khương Vọng Thư lập tức liền rất tức giận, nàng ôm trước ngực, ngẩng đầu nhìn Thang Tư Niên, “Thang Tư Niên, mới vừa cùng một chỗ em liền nói nói như vậy? Em là thật lòng? Chị muốn tức giận.”
Thang Tư Niên rất vô tội: “Là chị tự mình hỏi mà, vậy em phải nói ta sẽ thích chị, yêu thích chị cả đời, vĩnh viễn không thay đổi thì chị có tin hay không đây?”
Khương Vọng Thư bị đổ đến không biết nói gì: “Vậy nói như thế dù sao cũng êm tai hơn mấy câu em vừa nói a.” Thang Tư Niên liền rõ ràng, “Ồ ~ chị Vọng Thư muốn em hống chị, được, vậy em nói.”
Khương Vọng Thư xoay người rời đi: “Đã quá trễ, Thang Tư Niên em mất cơ hội.”
Thang Tư Niên duỗi tay dài một cái, tựa ở eo nàng, đưa nàng ôm vào trong ngực, thấp giọng nói rằng: “Em sai rồi, vừa rồi là trêu chị thôi.”
“Em làm sao có khả năng sẽ không thích chị đây, em rất yêu chị a.
Nếu như chị cảm thấy yêu thích là một chuyện không thể kéo dài, như vậy mặc kệ là một ngàn lần hay là một vạn lần, em cũng sẽ thích chị.”
Tâm bất an của Khương Vọng Thư liền kỳ dị bị động hạ xuống như thế.
Nàng ngẩng đầu, nhìn Thang Tư Niên, hỏi nàng: “Đây là lời để hống chị sao?”
Thang Tư Niên lắc đầu, nói: “Chị lại không ăn được kẹo của con nít, cần em hống cái gì.
Em là đàn đem chân tâm của chính mình đưa ra, bày cho ngươi chị xem a.”
Trong nháy mắt như vậy, Khương Vọng Thư cảm giác mình như là một con mèo giương nanh múa vuốt, thời điểm sắp bắt đầu lộ ra lại bị người nắm bắt sau gáy xách lên, sau đó ôm vào trong ngực ôn nhu theo hết.
Bạn gái mới nhỏ hơn nàng ba tuổi, có kiên trì người khác không có.
Cô có lẽ còn chưa đủ trưởng thành, vài phương diện khác còn rất ngây ngô, thế nhưng ở trong mắt của cô Khương Vọng Thư nàng lại có loại cảm giác chính mình là thứ quý giá trên đời.
Nàng đang được đối phương phủng ở bên trong lòng bàn tay cẩn thận từng li từng tí một mà thương tiếc, cái cảm giác này Khương Vọng Thư lĩnh hội đến rất rõ ràng.
Vì lẽ đó mèo con quyết định cúi đầu, liếm liếm lòng bàn tay đứa nhỏ lớn, cho cô một chút động viên cùng cổ vũ.
Thế là Khương Vọng Thư ngửa đầu rồi ở trên mặt Thang Tư Niên hạ xuống một cái hôn.
Gò má một mảnh ướt át, Thang Tư Niên vội vã giơ tay che gò má của chính mình, ánh mắt nhìn bốn phía trôi đi như là đang tránh né ánh mắt người qua lại trong siêu thị vừa giống như là đang quan sát có ai đang chú ý hai người hay không.
Khương Vọng Thư cười cong mắt, hỏi cô: “Em rất chú ý ánh mắt của người khác nha?”
Thang Tư Niên thở dài, cúi đầu nhìn nàng: “Em chú ý không phải quan hệ giữa chúng ta, khả năng lại có mấy người trong mắt họ sẽ cảm thấy có chút kỳ quái cùng cái khác, nhưng này đều là không phải chuyện quan trọng.”
Thang Tư Niên nói tiếp: “Em là cảm thấy, chúng ta trước chỗ công cộng làm như thế có chút không tốt lắm.”
Khương Vọng Thư hỏi nàng: “Làm sao không tốt? Không thích chị hôn em?”
Thang Tư Niên lắc đầu, cùng nàng nói rằng: “Cũng không phải, là ở trong nháy mắt kia em nghĩ tới lần chị của em cùng em đi dạo phố thì nhìn thấy những cặp người yêu kia ở nơi công cộng trắng trợn không kiêng dè hôn môi.”
“Em cùng chị của em nhất trí cho rằng, làm như vậy vô cùng không lễ phép, hơn nữa có chút phong hoá thành tổn thương.”
Khương Vọng Thư cười cong mắt, cuối cùng lại nâng mặt cô lên, ở trên mặt cô lại gặm một cái rồi nhẹ nhàng nói: “Được rồi, em cũng là một thành viên trong tổ chức phong hoá có thương tích.”
…………….
Tác giả có lời muốn nói:
Nàng hai quá thú vị.
…………….
????: Hình như phong hoá là ý chỉ giống như làm vậy sẽ gây đến tổn thương cho người nhìn thấy người ta hôn (hoặc ăn cẩu lương) á:)) Nếu ai hiểu hơn cái này thì help mình ????.