Ngày Hôm Ấy

Chương 6


Bạn đang đọc Ngày Hôm Ấy: Chương 6

Hôm nay, Nhật Phương không đến trường, cô không còn tâm trạng để cầm bút mà vẽ nữa, đầu óc trống rỗng, bây giờ cô muốn đi nơi nào cho khuây khỏa, cô muốn la hét, cô muốn khóc. Ngồi ngay trạm xe buýt, khuôn mặt ủ rũ cuối xuống, bỏ qua mấy chặng xe buýt,
– Này.
Một giọng nói nhẹ nhàng, bàn tay ấm áp vuột ngang qua má cô, thật nhanh nhưng cũng thật ấm áp.
– Tôi khều cô mà cô không cảm giác gì à ?
Cô ngước lên, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh, trong đôi mắt xinh đẹp rưng rưng giọt lệ.
– Phú Gia.
– Cô sao vậy ?
Đôi môi xinh đẹp khẽ run nhẹ, nhìn bộ dạng của cô bây giờ cũng thừa biết cô đang có chuyện buồn. Anh ngồi xổm xuống, đưa bàn tay thô ráp mạnh mẽ ấy lên vuốt mái tóc cô.
– Cô sao vậy ? Đi du lịch không vui à ? Hay bị lừa tiền ? Mà tay sao thế này, nghịch ngợm quá bị thương đúng không ?
Cô vẫn không trả lời, chỉ biết ngồi im.
– Đi, tôi sẽ đưa cô đi đến nơi nào mà cô thấy vui ?

– Đi đâu ? – Cái miệng xinh đẹp rốt cuộc cũng chịu nói –
– Đi đâu mà cô cảm thấy thoải mái nhất.
Phú Gia cười nhẹ nhàng với cô, nụ cười của anh thật ấm áp. Ở bên anh, cô có cảm giác nhẹ nhàng hơn hẳn.
Phú Gia là học sinh chung trường cấp III với cô, anh là một chàng trai hoàn hảo tất nhiên lúc nào cũng có các nữ sinh vây cạnh, anh có nụ cười thật ngọt ngào với hai hạt gạo sâu ở khóe miệng, đôi mắt cười biết nói, nhà giàu lại học giỏi anh được rất nhiều nữ sinh say nắng và trong đó có Nhật Phương.
Nhớ cái tình cảm bồng bột của tuổi học trò của Phương rất đáng yêu, cái ngày rời xa trường để bước vào đại học cô đã không còn gặp anh nữa, cô luôn nghĩ đó là một tình yêu đẹp nhất trong thời nữ sinh của cô, nhưng không ngờ 3 năm sau, cô gặp lại anh, anh lại còn rất quan tâm cô nữa.
Phú Gia lái xe đưa cô đến 1 bãi biển, nơi này có vẻ là ngoại ô thành phố, có biển, có cát vàng, có gió trong xanh mát rượi nhưng lại không có người sinh sống.
– Em biết tại sao nơi này đẹp như vậy không có người sống không ?
– Vì ở đây gió to lắm, mỗi lần gió là có bão cát, đất đai mặc dù gần biển nhưng cằn cỗi, cũng khan hiếm nước ngọt nên nơi đây ít người sinh sống, nhưng là nơi hoàn hảo cho nhưng người đam mê nghệ thuật.
Nhật Phương từ trong xe nhìn xa xăm, nơi đây đẹp thật, nắng không quá gắt, sóng không quá to, chưa kể có những bãi đá.
Thật thơ mộng !
Anh đưa cô ngồi lên bãi đá, hưởng gió trong lành, nghe tiếng sóng đập, giòn giã như trái tim cô bây giờ.
– Người yêu em lại làm em buồn ?
– Vâng. Anh ấy rất tốt, rất hoàn hảo, và đôi khi cái tính hoàn hảo ấy làm em không vui. Một người đàn ông giỏi giang thành đạt, luôn nhẹ nhàng với phụ nữ, rất lạnh lùng nhưng cũng rất biết quan tâm người khác.
– Em có một người yêu em như vậy, em hãy giữ nó nhé.
Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt thể hiện vẻ không hiểu cho lắm.
– Anh bây giờ chưa gặp được người mà anh yêu thiết thực, con gái bây giờ vây quanh anh chỉ vì tiền, anh cần một người yêu anh cả tấm lòng, cả trái tim chứ không phải vật chất.
– Anh là một người hoàn hảo, nhất định sẽ có.
Nhật Phương không dám nói cô đã từng thích anh, cô sợ anh sẽ xa lánh cô, cô thấy anh bây giờ rất nhẹ nhàng quan tâm cô, cô rất muốn được giữ anh bên cạnh để làm bạn, nghe cô than khóc mỗi khi có chuyện buồn.
Hôm nay, cô đã đỡ buồn hơn nhiều, anh chọc cô cười, làm trò cho cô vui, muộn phiền trong lòng cô cũng tan biến. Nhìn cô ngồi trên xe, tai đeo phone, tay thì bấm điện thoại, vừa nghe vừa hát nhẩm, vô tư vô cùng. Mới sáng nay, còn ngồi khóc trên chỗ đợi xe buýt, miệng thì mím chặt không nói một câu, đôi mắt đẹp thì cúp xuống thiếu sức sống vô cùng. Mà giờ ngồi vui vẻ hát hò như vậy, cô gái này lạc quan yêu đời đến mức anh phải kinh ngạc.

Trời cũng tối, mở cửa bước vào, cô có cảm giác tay lạnh buốt kinh khủng.
Bước vào phòng bếp, tính mở miệng nói Anh ơi em đã về nhưng chưa kịp nói thì lại một lẫn nữa cảnh tượng trước mặt làm cô im bặt. Anh đang dạy cho Thanh Vy cách làm bánh, hai người trao đổi thật vui vẻ, Trường còn chỉ cô cách nặn kem ra bánh sao cho đẹp, hai người họ cử chỉ không thân mật nhưng nhìn vào đủ thấy ngọt ngào.
– Anh, em đã về.
– À, chị Phương. Em đang học cách làm bánh nè chị.
– Ừ.
Phương chỉ nở một nụ cười nhẹ, thấy Trường im lặng đang khuấy kem, không thèm nhìn cô lấy một lần.
– Em học tiếp nhé, chị vào phòng.
Cô vừa vào phòng, mới cởi được chiếc áo khoác đặt ngay ghế, thì đã nghe tiếng mở cửa.
– Em đi đâu giờ mới về ? Hôm nay sao em không lên trường ?
– Em đi có công việc của em.
– Công việc gì ? Tay em như thế mà công việc gì ?
– Đó đó là chuyện của em.
– Phương em thật quá đáng.

Anh nhỏ tiếng đi, còn có người trong nhà.
– Vy đi mua dâu tây rồi, anh nói cho em biết, em đi đâu cả ngày, em đi bên thằng đàn ông khác đúng không ?
– Ừ, thì sao. Tôi với anh ấy chỉ là bạn bè. Anh có biết tại sao tôi đi với người đàn ông khác không, là do anh, do anh mà thôi.
– Anh làm gì em ? Do em quá đáng mà thôi.
– Em quá đáng cái gì ? Em đi với anh ta có một buổi mà anh nói này nói nọ, còn anh bên cô ta, quan tâm cô ta sao anh không nói. Cô ta là ai ?
– Em im đi, em có tư cách gì mà ghen với Vy, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường từ quê lên, em không quan tâm Vy mắc gì có tư cách ghen những lời đó.
– Anh…
– Anh không muốn cãi lộn với em nữa, anh nói cho em biết, em chửi mắng anh gì cũng được nhưng đừng dụng thủ đoạn với Vy nghe rõ chưa ?
Nói xong, Trường ra ngoài đóng cửa một cái rầm, để Phương trong đây trái tim như bị xé rách. Tư cách ? Thủ đoạn ? Không ngờ, Trường lại nói những lời đó với mình, chỉ vì bênh vực cô ta, Phương không hề tính toán gì với cô gái đáng thương kia, nhưng cô chỉ muốn phân biệt quan hệ cho rõ ràng mà không ngờ, những lời đó làm cô tổn thương đến tột cùng, trong bóng đêm, có một cô gái ngồi khóc nức nở, giọt nước mắt cô rơi tan nát cõi lòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.