Bạn đang đọc Ngày Hôm Ấy: Chương 12
Nhật Phương tâm trạng buồn bã nhìn đến phát tội, cô được anh đưa qua nhà, cận thận nấu cho cô một ít đồ ăn. Anh hỏi cô tại sao khóc cô không trả lời, chỉ nói mình có chuyện buồn. Từ trước tới giờ, anh chưa hề thấy bộ dạng cô khóc, chỉ luôn nhìn thấy bộ dạng tươi cười đáng yêu của cô, đôi khi anh còn tự hỏi rốt cuộc có biết buồn là gì không ? Và đến ngày hôm nay, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ướt đẫm nước mắt thì mới biết rằng bộ dạng cô khóc thật thảm thiết, đau thương hơn so với anh tưởng tượng.
– Anh có nấu cho em một ít đồ ăn.
Cô ngồi ủ rũ trên ghế sofa, cảm giác cô đơn lạc lõng lạ thường. Anh ngồi xuống cạnh cô, bàn tay gỡ những đám tóc rối đang lộn xộn trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
– Em không nói cho anh vì sao em buồn, nhưng không cần biết lý do gì. Anh chỉ cần biết em bây giờ không được khóc nữa, phải cười lên mới đúng tính cách của em.
Rồi anh đứng dậy, bàn tay yếu ớt bỗng nắm lấy tay áo anh.
– Anh từng yêu ai chưa ?
Nhìn xuống cô, anh mỉm cười.
– Có vẻ là rồi.
– Mình phải làm gì khi tình yêu không đến từ hai phía nữa hả anh ?
– Anh nghĩ mình nên buông tay, đừng cố gắng níu kéo mối tình vốn dĩ nên kết thúc từ sớm.
– Ừ em chỉ hỏi vậy thôi.
Nghe cô hỏi vậy, anh cũng thừa biết cô đang buồn chuyện gì, không nói gì thêm anh lặng lẽ bước về phòng, đóng cửa phòng lại, ánh mắt của anh có phần u tối.
Xuân Trường vốn dĩ không hề biết có chuyện gì đang xảy ra với cô nên vẫn bình thường, vẫn tưởng rằng cô đang vui vẻ bên bạn bè của mình.
Sáng sớm hôm sau là ngày rãnh nên anh quyết định đưa Thanh Vy đi xem căn hộ mới, anh tính cách lạnh lùng nhưng vẫn luôn nho nhã với mọi người, điều đó làm nhiều cô gái từng rất si tình với anh.
Còn Phú Gia, bề ngoài không hề lạnh băng như anh, nhưng bên trong lại là một khối sắt cứng rắn không gì lay chuyển được anh, nhưng người đàn ông này từng và đang tiếc nuối rất nhiều về một kỷ niệm với một người con gái làm anh rung động.
– Ông Lưu, bao giờ thì dọn về đây được.
– Căn phòng này mới được trả cỡ một tuần nay thôi nên chưa bẩn lắm, dọn đẹp sơ là sẽ ở được thôi, cậu Trường thích thì dọn thẳng ra cũng được, đây là chìa khóa,
– Ừ, cảm ơn ông Lưu.
Vẫn là con người nho nhã xuất chúng – người đàn ông mà cô yêu sâu đậm.
Nhật Phương trở về nhà anh, đứng ngoài cửa, ánh mắt rũ buồn cô đang cố cất giấu nó.
– Vy, anh thuê nhà rồi, dọn dẹp một chút là ở được. Hôm nay anh rãnh, lát anh dọn dùm em.
– Dạ phiền anh quá rồi.
– Không sao.
Nhật Phương vẫn đứng lặng trước cửa cho đến khi cuộc hội thoại kia kết thúc. Rồi cô lặng lẽ bước vào.
– Em về rồi à ?
– Vâng.
– Chị mới về.
Thanh Vy tươi cười nhìn cô. Nhật Phương nhẹ nhàng cười lại rồi đi vào phòng.
* cốc cốc *
– Vào đi.
Cô đang nằm dài trên giường, ánh mắt mệt mỏi không hề muốn chuyển động.
– Em ăn gì chưa ?
Thì ra là anh, cô ậm ừ rồi, nhưng vẫn không muốn nhìn anh.
– Nhìn em rất mệt mỏi, hay là tối qua em thức khuya quá.
– Không sao đâu, em chỉ khó chịu một chút.
Anh đưa tay lên kiểm tra trán cô, rồi mỉm cười với cô một nụ cười thật tươi.
– Ừ, không sao. Thôi anh mang cơm vào đây cho em nhé.
– Thôi thôi không cần đâu, khi nào em đói em sẽ xuống ăn.
Vẫn như thế, vẫn sự ôn nhu nhẹ nhàng muốn làm người khác phát bực, cứ như thứ trái tim cô không hề im lặng mà cứ thổn thức đập vì anh.
– Lát anh dọn nhà, em dọn cùng anh nhé.
Cô có chút lười nhác nhìn anh.
– Em đang mệt.
– Không sao đâu.
Cô muốn bên anh, có vẻ cũng đã lâu cô không hề còn phút giây cạnh anh nữa rồi.
Cô và anh, cả Vy nữa. Ba người bắt đầu dọn dẹp một cách xông xáo, chân Vy còn đau nên chỉ làm những việc nhẹ như lau ghế hay những cái bát cái ly anh mới mua về. Còn cô và anh thì sơn tường và lau nhà, và dọn dẹp lại thành căn nhà khang trang.
– Sao anh không sơn màu trắng ?
– Anh nghĩ màu xanh sẽ nhã nhặn hơn chứ.
– Anh đừng cãi em, em là sinh viên khoa mỹ thuật đấy.
Anh búng nhẹ lên trán cô.
– Thưa em, anh cũng là trưởng phòng thiết kế đấy. Em còn chưa ra trường, đừng nói nhiều.
– Anh …
Anh ân sủng âu yếm nhìn cô tức giận đến phồng má trợn mắt.
Trong căn phòng, khung cảnh hai người dành nhau, người thì thích sơn lên chỗ này, người thì thích sơn lên chỗ kia, người thì nói này, người thì nói nọ không hề nhường nhau, vang lên những tiếng cười đầy sự sảng khoái.
– Em đưa hộp sơn lại cho anh.
– Không, nếu anh không nói thua em.
– Được rồi, anh thua anh thua.
– Không, anh không thành ý.
Anh cô tình với lên lấy hộp sơn trên tay cô nhưng cô đang chạy mất.
– Đừng giỡn nữa, chúng ta nên làm nhanh, trưa rồi.
– Không, em thích giỡn.
Cô cầm hộp sơn chạy nhảy chỗ này sang chỗ khác để trêu trọc anh. Vô tinh hộp sơn ấy đổ toàn bộ lên một người đang cố gắng đi từ ngoài kia vào đây.
Vy bị hộp sơn đánh mạnh trúng người nên ngã xuống, sơn cứ như thế rồi đổ toàn bộ lên người cô.
– Vy, em không sao chứ ?
Anh thấy cảnh tượng như thế thì vội vàng đi tới đỡ Vy dậy.
– Lại là em gây họa.
Chân Vy có vẻ bị nặng hơn, cả người nhỏ nhắn dựa vào người anh, chân yếu ớt đến nổi không đứng vững.
– Anh đưa em lên phòng thay đồ rồi thay băng vết thương.
Từ nãy giờ, Nhật Phương đứng im lặng thin thít, ánh mắt có chút hối lỗi nhìn cô, nhìn cảnh tượng ngọt ngào giữa hai người, bàn tay vô thức bấu chặt ngay vạt áo.
– Để em đưa lên cho.
Cô chợt giật mình khi nghe câu cuối cùng của anh.
– Em toàn gây họa, em ở đây đi cho lành.
Nhìn bóng hai người dần khuất xa sau bóng cửa, cô quay đầu lại, trong miệng không ngừng nói nhảm.
– Gì chứ ? Dám nói mình gây họa, mình đâu cố ý đâu, chỉ là người ta vô tình thôi mà, dám nói mình ở đây đi cho lành.
Cô chu mỏ vẻ không hài lòng. Rồi tiếp tục công việc sơn tường của mình.
Rồi chợt khóe mắt cô có vài giọt nước mắt. Cô lại thấy lòng mình buồn bã vô cùng.
– Khóc gì chứ là mày sai thôi, im đi. đừng có khóc.
Cô tự nhủ bản thân mình rằng việc này là do mình sai không phải oan ức gì mà phải khóc. Nhưng trong lòng cô lại đau xót vô cùng.
Trong cuộc tình này, người đau khổ nhất không phải là người thứ ba, là người mà nhìn người mình yêu hạnh phúc bên cô gái khác không phải là mình, mà là cô gái đường đường chính chính là bạn gái anh, là người dành cho anh tình cảm cực kỳ sâu đậm, nhưng cái tình yêu giữa anh và cô có vẻ ngày càng mỏng manh, mỏng manh tới mức không thể níu giữ, cô càng đi theo bắt lấy nó thì nó lại càng bay xa, bắt cô đi theo nó đến khi nào không còn sức lực mới thôi, trong cuộc tình này, người thứ ba này không hẳn xấu, thôi thì để nó thuận theo lẽ tự nhiên.