Ngày Hạ Khuynh Tình

Chương 21: Lựa Chọn


Đọc truyện Ngày Hạ Khuynh Tình – Chương 21: Lựa Chọn


Không cần hỏi tại sao thư kí của Phó Diệc Sâm phải đến đây, hôm qua cô đã nói hắn biết mình đang tìm nhà, chắc chắn đây là chủ ý của hắn.

Cũng may khối lượng công việc cả ngày hôm nay đều phức tạp và cồng kềnh, Thịnh Tư Hạ không có thời gian nghĩ đến cuộc phỏng vấn, chứ đừng nói đến cách ứng phó cho việc tiếp theo.

Bận đến kiệt sức, cô chỉ nhớ mình kiểm tra hộp thư trước lúc đi làm, hóa ra không lâu sau khi cô rời khỏi văn phòng của lão Chu vào buổi sáng liền nhận được một tập tin ghi âm từ hắn.

.

Truyện Thám Hiểm
Đó là bản ghi âm cuộc phỏng vấn chưa được hoàn thành hôm qua.

Thịnh Tư Hạ không muốn tăng ca, hơn nữa Diêu Triển đã gọi điện thoại đến, nói rằng mình đã đến dưới lầu chờ cô.

Cô không còn lời nào để nói.

Tin nhắn lúc sáng gửi cho Phó Diệc Sâm đến bây giờ vẫn chưa được trả lời, có lẽ hắn đang bận, hoặc căn bản không có thời gian sử dụng WeChat mới bảo thư kí giúp cô sắp xếp mọi việc.

Trong lòng có nhiều suy đoán đến hỗn loạn, nhưng lại không có điều gì để xác minh.

Xe của Diêu Triển đậu trên đường bên phải công ty, là một chiếc xe chuyên dụng màu đen.

“Xin chào, Thịnh tiểu thư.” Anh ta lịch sự mà mỉm cười, kéo cửa xe cho cô.

Ngày đó trong phòng hội nghị tập đoàn Càn Vũ chạm mặt là bởi vì công việc nên Thịnh Tư Hạ chưa có cơ hội quan sát Diêu Triển, hôm nay mới phát hiện hóa ra anh ta khi cười rộ lên lại nhìn rất thân thiện, hiền hòa.

Anh ta vẫn cười, Thịnh Tư Hạ đành phải mang một bụng vấn đề, đến lời từ chối cũng không dám nói.

Còn đang do dự có nên ngồi vào xe không, bên cạnh có hai nhóm đồng nghiệp đi ngang qua, chỉ gặp qua trong thang máy, chưa từng nói chuyện, nhưng họ lại chú ý đến, thầm đánh giá Thịnh Tư Hạ.

Không muốn tạo thêm thị phi gây rắc rối cho chính mình, cô đành phải gật đầu với Diêu Triển, sau đó ngồi vào trong xe.

Từ công ty đến đường Tây Kinh chỉ cần 10 phút đi bộ, điều này cũng có nghĩa bọn họ rất nhanh đã đến cửa của tiểu khu.


“Nơi này đảm bảo an ninh 24h, tính an toàn và riêng tư cũng rất cao, không ít người nổi tiếng cũng sống ở đây.” Diêu Triển một bên giới thiệu, một bên dừng ở cổng lớn, ấn cửa sổ xe xuống, bảo vệ nhận ra anh ta, thuận lợi cho vào.

Như lời Diêu Triển nói, bên trong tiểu khu riêng tư và yên tĩnh, đường lớn rộng mở, hai bên trồng những cây ngô đồng Pháp cao lớn, cứ như vậy đến cuối thu, con đường này sẽ được bao phủ bởi những tán cây vàng óng rất đẹp.

Không có người đi bộ, chỉ có xe chạy qua, tùy tiện liếc nhìn một cái, đều là siêu xe sang trọng.

Có thể tưởng tượng được những người sống ở đây nhất định vô cùng giàu có.

“Diêu tiên sinh, là Phó Diệc Sâm bảo anh đến?” Thịnh Tư Hạ rốt cuộc cũng có cơ hội hỏi.

“Đúng vậy, tôi phụ trách các việc trong nước của Phó tiên sinh, Thịnh Tư Hạ chỉ cần gọi tôi là tiểu Diêu là được, không cần khách khí.”
Diện mạo của Diêu Triển cũng coi như trẻ tuổi, nhưng dựa trên suy đoán thông thường mà nói, có thể làm thư kí của Phó Diệc Sâm, ít nhất đã phải lăn lộn nhiều năm, tuổi nhất định lớn hơn rất nhiều so với Thịnh Tư Hạ.

Hai chữ “tiểu Diêu” này đúng thật là không gọi được.

Thịnh Tư Hạ còn đang suy nghĩ, vừa rồi anh ta nói “việc trong nước”, cái này có phải hay không đại ý nói Phó Diệc Sâm xem cô là “việc trong nước”? Chẳng lẽ còn có “việc ngoài nước”?
Trong lòng cô buồn cười, quả thực càng nghĩ càng lố bịch.

Sau khi xe đỗ trong gara, Thịnh Tư Hạ theo Diêu Triển tiến vào tòa chung cư, khung cảnh trong sảnh khiến cô nhớ đến đại sảnh của một khách sạn năm sao, còn có nhân viên công tác mặc lễ phục chỉnh tề, thấy bọn họ đi vào, lịch sự chào hỏi, đối với Thịnh Tư Hạ là người lạ, nhân viên trực cổng cũng không giữ lại mà yêu cầu cô tiến hành đăng ký danh tính.

Điều này làm cô thật ngoài ý muốn.

Hóa ra ngay cả người Diêu Triển dẫn vào cũng cần phải đăng ký danh tính, điều này không khiến cô cảm thấy bị mạo phạm mà ngược lại càng tăng thêm tính an toàn.

Trước đây cô sống trong nhà dì nhỏ, mặc dù là một khu biệt thự gần biển nhưng dù sao cũng là khu chung cư cũ, khó trách quản lý an ninh có chút chậm trễ, cũng từng phát sinh một vài vụ trộm cắp tài sản, đủ thấy trình độ quản lý lỏng lẻo.

Trong thang máy cũng cần quẹt thẻ kiểm tra truy cập, Thịnh Tư Hạ tò mò hỏi, “Thang máy cũng cần quẹt thẻ, chẳng lẽ không cho giao cơm hộp?”
Đối với người vô cùng ỷ lại vào các dịch vụ hiện đại như cô, nếu trụ lại địa phương không được phép đặt cơm hộp thì sẽ ảnh hưởng lớn đến hạnh phúc sau này.

Diêu Triển cười nói, “Tất nhiên là có thể, nhân viên giao hàng sẽ đăng ký tại sảnh, nhân viên sẽ nhanh chóng gọi cho hộ gia đình để xác nhận, họ sẽ đến bằng thẻ truy cập dự phòng.”
“Thật phiền toái.” Thịnh Tư Hạ lắc đầu, “Nhưng quả thực là rất an toàn.”
Căn hộ nằm trên tầng 39, thang máy mở ra, đi vài bước liền đến cửa.


Cửa lớn khóa bằng mật mã, Diêu Triển nhập mật mã trước mặt Thịnh Tư Hạ, giải thích, “Mật mã là sinh nhật của ngài, sau khi vào có thể tự mình thay đổi hoặc đổi thành mật mã vân tay.”
“Anh chỉ cần kêu tôi là tiểu Thịnh hoặc tiểu Hạ là được.” Thịnh tiểu thư rồi ngài ngài nghe thật xa cách.

Diêu Triển không nghĩ ngợi liền gọi “tiểu Thịnh”.

Sau khi vào cửa, Diêu Triển dẫn cô đi xem phòng, căn hộ này diện tích không nhỏ, ít nhất là 150m vuông, phong cách tối giản kiểu Mỹ, giấy dán tường màu trắng ngà, nội thất màu ấm, cách phối màu khiến người khác cảm thấy vô cùng thoải mái.

Chỉ là, nơi này quá lớn để cô ở một mình.

Đi đến phòng ngủ chính, Thịnh Tư Hạ nhớ đến, hỏi Diêu Triển, “Mật mã là sinh nhật của tôi? Là…!ai đặt?”
Diêu Triển chỉ có thể nói thẳng, “Căn hộ này là Phó tổng mấy năm trước mua.”
Anh ta uyển chuyển mà trả lời câu hỏi của cô.

Thịnh Tư Hạ ở ban công hóng gió, nơi này mặc dù không như cảnh biển hùng vĩ bao la gần biệt thự nhưng lại đối diện sông, buổi tối ánh đèn neon nhấp nháy trên mặt nước lại vẽ nên một khung cảnh hiện đại hoá.

Diêu Triển đi đến, trong tay cầm một ly nước, Thịnh Tư Hạ nhận lấy, là nước ép đào ở nhiệt độ phòng.

“Có đá viên, nhưng cái này vẫn là uống ở nhiệt độ phòng thì tốt hơn.”
Cô gật gật đầu, cười hỏi, “Thư kí Diêu có bạn gái sao?”
Cô chỉ đoán dựa vào một số chi tiết.

Diêu Triển sững người một lát, thành thật trả lời, “Từng có, chia tay lúc đầu năm.”
“Thật xin lỗi.” Thịnh Tư Hạ cảm thấy bản thân đã hỏi sai, uống một ngụm nước trái cây, vị nước ép đào lan tỏa trong miệng, kỳ thật lúc này cô muốn uống lạnh hơn.

“Không có gì, tôi và cô ấy chia tay trong hòa bình, hơn nữa là do tôi công việc quá bận, không rảnh quan tâm cô ấy.” Bộ dáng của anh ta nhìn qua, trừ bỏ một tia tiếc nuối ở ngoài, không có quá nhiều buồn bã.

Trạng thái này của anh ta khiến Thịnh Tư Hạ nhớ đến Diêu Giai Đình.

Khi đó Diêu Giai Đình mới thành lập studio của riêng mình, mỗi ngày bận rộn đến mức người thân nhận không ra, nói theo cách của cô ấy chính là đem cả người nhập chung với công việc, không rảnh để bận tâm đến những anh chàng đẹp trai.

“Có phải Phó Diệc Sâm quá cuồng công việc, làm ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của cấp dưới hay không?”
Diêu Triển cười rộ lên, ngượng ngùng sờ mũi, “Lời này tôi cũng không dám nói.”

Không dám nói, vậy chứng minh cô đoán đúng rồi.

“Tôi hiểu rồi, anh ấy nhất định rất khó đối phó.” Vui vẻ cười đùa, Thịnh Tư Hạ không thể không hỏi nhiều thêm một câu, “Cái kia nếu tôi từ chối ở nơi này, nó có ảnh hưởng đến anh không?”
Cô không mong hành động của mình sẽ ảnh hưởng đến công việc của Diêu Triển.

Diêu Triển nói, “Phó tổng chỉ bảo tôi dẫn cô đến xem phòng ở, đem mật mã và thẻ truy cập giao lại cho cô, phần còn lại tự cô quyết định.”
Thịnh Tư Hạ “ừm” một tiếng, nhận lấy thẻ truy cập bỏ vào trong túi.

Việc này mới giống như tác phong làm việc của Phó Diệc Sâm.

Chẳng sợ lần này gặp lại, hắn mang theo cảm giác cường thế xưa nay chưa từng có của mình, nhưng vẫn giữ lại một mặt vẻ thân sĩ của mình.

Bọn họ rời khỏi chung cư, đi vào thang máy chậm rãi đi xuống, Thịnh Tư Hạ không muốn hỏi nhiều, định hỏi Diêu Triển nơi này sẽ thu tiền như thế nào, cũng là việc thừa thãi, ngược lại nghe có vẻ giả tạo.

Nếu là nhà riêng của Phó Diệc Sâm, sao có thể lấy tiền của cô?
Hỏi cũng như không.

Quên đi, thư kí Diêu đi theo một ông chủ khó tính như vậy đã đủ mệt mỏi, vẫn là không nên khiến công việc của anh ta khó khăn hơn.

Thẻ truy cập này, về sau vẫn là nên tìm cơ hội trả lại cho Phó Diệc Sâm.

Từ thang máy ra ngoài, Thịnh Tư Hạ tính toán cô và Diêu Triển sẽ tách ra ở đây, tối nay cô đồng ý cùng Tần Duệ đi ăn cơm, cô đã nói cô mời khách, coi như cô giúp Tần Duệ tẩy trần sau khi đi công tác lâu như vậy.

“Đi đến nơi nào? Tôi tiễn cô một đoạn đường.”
Thịnh Tư Hạ lịch sự từ chối, “Bên cạnh chính là trạm tàu điện ngầm, không còn sớm, tôi không nên chậm trễ công việc của anh.”
Diêu Triển nghe cô nói muốn đi tàu điện ngầm, bỗng như nhớ tới cái gì, vội nói, “Vẫn là không nên ngồi tàu điện ngầm, quá nguy hiểm, tôi đưa cô đi vừa lúc tan tầm.”
Thịnh Tư Hạ nửa tin nửa ngờ mà nhìn vào trong xe.

Cô không rõ, từ khi nào ngồi tàu điện ngầm lại nguy hiểm như vậy?
Thịnh Tư Hạ chỉ có thể cho rằng là do Phó Diệc Sâm, nhất định là hắn ngày thường áp bức cấp dưới quá mức khiến bọn họ nơm nớp lo sợ, thấp thỏm không biết công việc có điểm nào làm không tốt.

Chỗ ăn cơm cách chung cư không xa, ngồi xe đến đây tình cờ cô thấy Tần Duệ ở ven đường.

Mở cửa sổ xe xuống, trước khi dừng xe, Thịnh Tư Hạ kêu tên anh ta, sau đó hướng phía anh ta vẫy tay.

Cô không chú ý đến, Diêu Triển phía trước lái xe thấy một màn như vậy suýt chút nữa đem chân ga dẫm như chân phanh.

Ít ra anh ta cũng không mù, vừa nhìn đã có thể lập tức nhận ra người đàn ông ven đường này là luật sư trẻ tuổi lần đó ở tàu điện ngầm làm nhân chứng giúp Thịnh Tư Hạ.


Nhìn thấy anh ta đi về phía này, trong mắt tràn đầy ý cười đối với Thịnh Tư Hạ, Diêu Triển bỗng nhiên nhận ra bản thân dường như đã làm sai việc gì.

Vậy là, anh ta đang đưa người phụ nữ mà sếp mình phi thường để tâm đi hẹn hò với người đàn ông khác?
Đột nhiên anh ta cảm thấy tiền thưởng cuối năm khó mà giữ được, thăng chức trong vô vọng.

Điều khó nhất chính là kế tiếp phải báo cáo mọi việc với Phó Diệc Sâm, không biết có nên nói ra chuyện này hay không.

Thịnh Tư Hạ hoàn toàn không biết, trong lòng thư kí Diêu rối thành một mớ, cô hướng anh ta nói tiếng cảm ơn, sau đó xuống xe, đi đến trước mặt Tần Duệ.

Răng cô đã không còn đau, nhưng vẫn như cũ chỉ ăn được thức ăn lỏng, vì vậy chỉ có thể tìm một cửa hàng cháo kiểu Quảng Đông trên phố ẩm thực, ủy khuất Tần Duệ phải ăn cháo cùng cô.

Bát của Tần Duệ là cháo Thuyền Tử, bên trong có cá phi lê, thịt nạc, sứa và các loại hải sản khác, mùi đặc biệt thơm, Thịnh Tư Hạ chỉ sợ bị tức giận khi cắt chỉ, chỉ có thể ngoan ngoãn gọi một bát cháo rau đạm bạc, ăn một muỗng, càng thêm hoài nghi nhân sinh.

“Không sao cả, khẩu vị tôi tương đối thanh đạm, ăn cái này rất thích hợp.” Tần Duệ an ủi cô.

Thịnh Tư Hạ cố tình trêu chọc anh ta, cô “ồ” một tiếng thật dài, “Nhưng khẩu vị của tôi khá nặng, xem ra chúng ta không thể đi ăn cùng nhau.”
Tần Duệ phối hợp với cô mà diễn xuất, thành khẩn mà nói, “Thật ra khẩu vị của tôi cũng nặng, không bằng chờ răng em tốt lên rồi đi ăn một bữa.”
Gặp mặt chưa đến 20 phút, bất tri bất giác lại hẹn lần kế tiếp gặp mặt, khiến cô không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Thịnh Tư Hạ bỗng nhiên có suy nghĩ đen tối, có lẽ suy đoán của Diêu Giai Đình không phải là không có căn cứ.

Cô buông đũa xuống, hỏi Tần Duệ, “Có thể nói tôi biết anh từng có mấy người bạn gái cũ được không?”
“Đây rồi, thời khắc tàn khốc cuối cùng cũng tới rồi.” Tần Duệ cười, hắng giọng nói, “Nếu tôi nói có 3 người, em nghĩ là nhiều hay ít?”
Cô lắc đầu, “Không biết, dù sao tôi một người cũng chưa có.”
Tần Duệ nhìn lại mình, ngữ khí không chút để ý, lại như đang thử lòng cô, “Vậy em cảm thấy, ba đoạn tình cảm ngắn ngủi bình thường quan trọng hay một đoạn khắc cốt ghi tâm, đến nay vẫn thầm kín khó quên thì cái nào quan trọng hơn?”
Hắn nói thẳng như vậy, Thịnh Tư Hạ ngược lại có chút nhẹ nhàng.

“Cho nên, bức ảnh đó, anh cố ý giữ, phải không?”
Liền biết, không có khả năng là Tần Duệ không giữ bị Phó Diệc Sâm trộm lấy lại thì quá ấu trĩ, hắn sẽ không làm như vậy.

Tần Duệ nghe xong, lấy ảnh chụp từng trong balo của mình ra, lật mặt sau lên để ở trên bàn, anh ta nói, “Tôi cùng mỗi người yêu cũ chia tay đều sẽ vứt bỏ những đồ vật cũ liên quan đến nhau, vì tôi không thích ướt át bi luỵ.

Cho nên, quan trọng không phải là tôi còn giữ hay không, mà là em có muốn nó hay không.”
Thịnh Tư Hạ không nói lời nào, chỉ trầm mặc mà nhìn chằm chằm mặt trái của bức ảnh chụp.

“Ảnh chụp ở chỗ này, nếu em muốn, hiện tại có thể lấy về.” Tần Duệ nhẹ nhàng cười, “Em chọn như thế nào?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.