Đọc truyện Ngày Em Trở Thành Ác Quỷ – Chương 4: Tai hoạ
“Gin-Cậu con trai nuôi của quý tộc, người biết nhiều nhất về Bá Vương Claihamut…..
Cậu đưa mọi người về cõi chết của công chúa Azuhad….”
————————————————-
Dưới lòng đất, không khí có vẻ ngột ngạt. Căn phòng này bốn bề là bóng tối.
Căn phòng sáng rực lên với hàng ngàn ngọn đèn dầu. Cắm đằng sau tấm bia là một thanh kiếm.
Gin chạm vào tấm bia bằng vàng. Tấm bia không có chữ. Cậu đưa tay vuốt những hoa văn chạm khắc trên đó.
-“Xin lỗi công chúa!”
Gin rút thanh kiếm cắm đằng sau tấm bia. Thềm cao nứt ra, nứt ra thành từng mảng đá lớn. Những mảng đã rơi xuống, để lộ một quan tài bằng vàng, chiếc quan tài nhỏ, chỉ vừa cho một đứa trẻ, trên nắp là một viên hồng ngọc lớn, khắc tên công chúa Bóng Đêm Azuhad. Mọi người đều sững sờ trước những biến đổi quá nhanh của căn phòng này.
Gin dùng kiếm nạy nắp quan tài. Chiếc quan tài này được đóng khá chặt, nên Gin phải nạy nó một cách khó khăn.
-“Khoan đã Gin, nếu như công chúa Azuhad vẫn còn ở trong đó, chẳng phải chúng ta đã quấy nhiễu công chúa rồi sao?”-Tanaka lo lắng có ý ngăn cản Gin.
Gin cầm thanh kiếm đứng suy nghĩ một lúc, nhưng cậu vẫn muốn biết công chúa có còn ở đó hay không.
-“Tôi phải biết bọn trộm cắp đã kinh động gì đến công chúa!!!”-Gin nói với vẻ quyết tâm, cậu tiếp tục cầm thanh kiếm nạy nắp quan tài.
Inoue tỏ vẻ sợ hãi, nét mặt cô bé hiện rõ vẻ kinh hoàng.
-“Sao thế Inoue?”-Chika hỏi.
-“Em đã thấy máu, nhưng em sợ nhìn thấy một bộ xương người lắm…..”-Inoue lấy hai tay che miệng, sợ hãi nói với Chika.
Nhắc đến đây, mặt Katrina tái mét. Cô hoảng sợ ôm lấy Inoue. Hai chị em không dám mở mắt.
Nắp quan tài bung ra. Chẳng có gì trong đó cả. Gin bực tức, quăng thanh kiếm vào tường, làm nhiều chiếc đèn rơi xuống. Cậu quỳ xuống trước tâm bia, ôm đầu tạ lỗi.
-“Thần có lỗi với công chúa…..”
Kerji đặt hai tay vào vai Gin, nâng cậu đứng dậy.
-“Đằng nào cậu cũng đã bảo vệ công chúa! Bây giờ cậu có thể lên trên nhà và nói chuyện một chút không? Các quý cô nhát gan đã sợ lắm rồi ~”-Kerji quay mặt ra nhìn Katrina, cười đểu.
—————————————————————————————————————————————-
Gin và mọi người đang ở trong một căn phòng lớn. Đây là căn phòng mà cha nuôi của Gin làm việc trước kia. Cậu lục tung ngăn kéo bàn làm việc của cha cậu.
-“Chắc cha nuôi có để lại cái gì đó,….tôi muốn tìm chúng xem sao..”
Haru nhìn xung quanh căn phòng sang trọng, trải thảm đỏ sạch sẽ với ánh đèn vàng dìu dịu. Katrina và Chika thích thú đứng ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài hành lanh của căn phòng.
-“Vậy Gin, cậu biết Bá Vương chết như thế nào sao?!”-Kerji bất ngờ hỏi.
-“Phải, cha tôi đã kể lại cho tôi-…”-Gin vừa lục lọi đồ đạc, vừa trả lời.
Gin kể về mười hai năm trước. Vị Bá Vương chết một cách bí ẩn trong một căn nhà bị phóng hỏa. Bốn tháng sau khi Bá Vương mất tích, hầu tước tìm đến ngôi nhà bị phóng hỏa nọ. Hầu tước bàng hoàng khi thấy một bộ xương người vẫn đang mặc quần áo, nằm trên một vũng máu khô pha lẫn thứ dung dịch màu xanh. Hầu tước cho người tìm kiếm xung quanh, nhưng chẳng thấy gì ngoài chiếc vương miện chỉ còn một nửa trong một căn phòng tối. Đoán biết đây chính là Bá Vương Claihamut, hầu tước đã chôn cất Bá Vương cẩn thận.
-“Bảy năm sau thì cha nuôi mất, ông ấy đã dặn tôi tất cả, dặn tôi nhớ canh chừng công chúa Azuhad….nhưng tôi đã không làm được.”-Gin cảm thấy bất lực, cậu tiếp tục tìm kiếm và dường như cậu đã thấy gì đó.
Kerji tiến lại gần chỗ Gin, đó là một bản báo cáo, có đề tên công chúa Azuhad. Mọi thông tin trong này đều khiến Kerji và Gin bất ngờ.
-“Công chúa chết vì bị hạ độc?!”-Tất cả mọi người đều bàng hoàng. Bấy giờ, mọi người đã tụ tập đông đủ.
-“Phải, tài liệu của cha nuôi có ghi. Công chúa bị người của Ileiser hạ độc khi mới lên 3 tuổi…”
-“Ileiser có liên quan gì tới Bá Vương Claihamut sao?”-Haru tay chống cằm hỏi Gin.
-“Bên cạnh xác chết của Bá Vương có một huy hiệu của Ileiser.”-Gin nhìn Haru nói.
Tất cả mọi người đều trầm hẳn xuống. Có mình hai cô tiểu thư đang ngắm cảnh là không biết gì. Gin đặt tài liệu xuống bàn.
-“Một lát nữa ta sẽ trở về Horltias nhé.”-Kerji nói, vẻ mặt đầy trầm tư, suy nghĩ.
Gin đến gần Katrina đang đứng ngoài ban công. Cô đang đứng nhìn những chú chim bay ở xa xa, những bông hoa tú cầu trong vườn dinh thự hầu tước. Một làn gió lạc khẽ lướt qua, làm mái tóc cô nhẹ nhàng bay lên. Mái tóc nâu óng ánh trong gió.
-“Tiểu thư thích những bông hoa đó? Tiểu thư có thể đem chúng về nếu muốn.”-Gin chỉ xuống những bông hoa.
Katrina giật mình. Cô lắc đầu.
-“Nó sẽ đẹp hơn khi ở cùng những người bạn, nếu đem nó về, sớm muộn nó cũng úa tàn vì cô đơn.”
Katrina để tâm hồn mình lướt theo ngọn gió. Gin nhìn Katrina.
-“Tôi vẫn chưa biế gì về cô gái đã cứu tôi cả.”
Katrina vén tóc mình ra sau tai. Cô nhớ lại hôm mình đã cứu Gin. Lâu lắm rồi bàn tay cô mới phải nhuộm máu, nhưng là nhuộm máu để cứu người.
-“Katrina Hatice, rất vui được gặp cậu!”-Katrina mỉm cười, đưa tay ra bắt tay với Gin.
Gin đỏ mặt, nhưng cuối cùng cậu cũng đưa tay ra. Hai người bắt tay nhau, bây giờ đây mới là lúc hai người thực sự biết nhau.
Cái nắm tay gần gũi khi hoàng hôn buông xuống.
Gin chào tạm biệt những người hầu trong dinh thự hầu tước, cậu quay về Horltias, nơi cậu sẽ cùng đồng đội chống lại Ileiser.
———————————————-
Còn hai mươi ngày nữa, cuộc chiến đẫm máu sẽ bắt đầu mỗi khi mătj trời không xuất hiện. Mặt trăng sẽ soi rõ lối đi của những người chiến đấu chính nghĩa.
-“Đừng để ý Kattha quá, Kerji không thích đâu!”-Thấy Gin đang nhìn Kattha nói chuyện với Chika, Tsuke ghé vào tai Gin nói.
-“Ơ ơ…. Vâng!!”-Gin giật mình, suýt nữa làm rơi quyển sách trên tay. Phía xa là Kerji đang đọc báo.
-“Nhưng sao cậu ta lại không thích?”-Gin hỏi thầm Tsuke.
-“Kattha là con gái của doanh nhân Hatice-bạn của Boss trước kia của Horltias.”
-“Boss trước kia sao?”-Gin bất ngờ hỏi.
-“Là cha của Kerji đó, ông ấy tuy còn sống nhưng nhường lại quyền chỉ huy cho Kerji. Cha của Kattha gửi cô cho nhà Ryohaku nuôi từ khi Kattha mới bốn tuổi.”
Gin bất ngờ. Vậy ra có thể nói Kerji và Katrina là thanh mai trúc mã với Kerji.
-“Vậy còn cô gái quyến rũ kia.”-Gin cười nham hiểm hỏi Tsuke. Người mà Gin hỏi là chị Tanaka, chị ấy đang bàn với Haru chuyện công ty.
-“Chị ta là con gái của boss một gia tộc phía tay. Cha chị ấy mất, chị ấy đưa toàn bộ người gia nhập Horltias, thế nên ở đây chị ta là phó Boss.”-Tsuke nói.-“Tôi đi tìm một số thứ, cậu đợi nhé.”
Ngay lúc đó, Chika từ đâu chạy đến. Nhỏ cầm theo một túi nhỏ màu hồng, cột nơ nhìn rất đẹp.
-“Cho anh Gin này, kẹo tự tay em làm đó!!”-Nhỏ đưa cho Gin với vẻ mặt đầy hào hứng.
-“Cảm ơn em!”-Gin cúi xuống nhận lấy túi kẹo. Nhỏ Chika khá lùn, nên việc Gin phải cúi xuống là chuyện đương-nhiên-rồi. Nhỏ lùn hơn cả em út Inoue.
Chika chạy ra ngoài, nhỏ lấp đằng sau cánh cửa cùng với Katrina và Inoue, nhìn qua khe cửa coi Gin ăn “kẹo”.
Gin mở túi, lấy mọt viên kẹo màu đỏ ra. Viên kẹo trong veo, nhìn rất ngon miệng. Nó đẹp như một viên bi vậy, thế nên Gin đang nhìn nó.
-“Ba….hai….một!”-Chika đang đếm.
“Bùm” -viên kẹo trên tay Gin phát nổ, căn phòng đầy mùi thuốc. Mặt Gin bấy giờ đen nhẻm, còn mỗi hàm răng là trắng. Mấy con nhỏ nấp sau cửa cười phá lên. Gin vẫn chưa hiểu gì.
-“Trời ơi, là con nhỏ Chika đưa cậu hả?!”-Tsuke chạy tới, dứt cả túi kẹo quăng đi. Kerji đang ngồi đọc sách, thấy tiếng nổ thì giật mình ngước lên. Kerji chống hai tay lên bàn, đứng dậy.
-“Yasu, lấy giúp tôi khăn mặt và thau nước nhé!”-Kerji nói với cô người hầu ở ngoài. Cậu kéo cánh cửa, ba con nhóc nhoi nhoi đang nép đắng sau đó.
-“Ba đứa vào đây!!”-Mặt Kerji đầy tức tối.
“Ai da”-Mỗi nhóc lĩnh đủ ba cái cốc đầu. Gin đang lau mặt nhừng cũng nhìn Chika rồi cười thách thức. Chika tức lắm nhưng không nói được gì.
-“Cậu…lớn rồi mà còn để mấy đứa nhóc nó chơi trò đó hả?!”-Kerji mắng Katrina.
Katrina chẳng nói gì, cô quay mặt đi rồi “hứ” một cái rõ chảnh. Kerji cũng không làm gì được con nhỏ cứng đầu này.
-“Hai mươi ngày! Hai mươi ngày nữa thôi đó, mấy người nghiêm túc giúp tôi!!”-Kerji muốn phát cáu lên, Katrina bắt đầu sợ.
Kerji ôm mặt quay đi vờ dỗi, Katrina hoảng sợ. Cô tới gần Kerji, níu tay Kerji rồi lắc lắc:
-“Xin…xin lỗi…”-Katrina nói giọng nũng nịu như con bé ba tuổi.
Kerji quay ra, liếc con nhỏ:
-“Có vậy cũng tin, ahahaa.”
Katrina điên lên sút Kerji một cái vào tường không thương tiếc. Sực nhớ ra chuyện gì đó, katrina hỏi Gin:
-“Lần trước đó… Cậu đã lấy thông tin gì của Ileiser vậy?!”
Gin cũng như sực nhớ ra. Cậu về phòng rồi đem tới một bản vẽ của thiết bị gì đó, rất chi tiết.
-“Đây là bản vẽ thiết bị cho phép chúng ta liên lạc với nhau trong phạm vi rộng mà không cần phải trực tiếp gặp nhau. Người đem thiết bị này trên người sẽ hiện tín hiệu trên bàn điều khiển…..”
Mọi người đều nhìn vào bản vẽ lớn vô cùng chi tiết. Bản vẽ vẽ hình một bàn điều khiển với nhiều thiết bị nhỏ hơn, bên cạnh đó còn có cách sử dụng.
-“Tại sao Ileiser lại có thứ này?!”-Kerji hỏi Gin, vẻ mặt vô cùng bất ngờ.
-“Ileiser lấy được nó ở trên con thuyền của người trái đất đâm vào tấm chắn bảo vệ của quốc gia này. Chúng định dùng nó vào cuộc chiến sắp tới.”
-“Vậy nếu có bản vẽ này, không phải chúng ta đã hơn tất cả một nước đi rồi sao?!”-Haru vừa bất ngờ, vừa mừng rỡ nói.
-“Đúng vậy! Mọi người nên tiến hành làm nó ngay!”-Gin nói.
Kerji xem xét bản vẽ thật kỹ lưỡng. Cậu ngẩng mặt lên và nói rõ ràng:
-“Được rồi, tôi sẽ xem xét và giao việc cụ thể cho mọi người!”
-“Đã rõ!”-Tất cả đồng thanh.
———————————————-
Buổi sáng, mặt trời lên cao. Có vẻ như sắp tới trưa rồi. Cái nắng mùa thu dịu
dàng lắm, không oi ả, cũng chẳng khiến người ta cảm thấy bực bội. Lá đang chuyển đỏ, trút dần xuống gốc cây.
Katrina đang đi trên hàng lang tầng hai trường học. Cô khoác chiếc balo, tung tăng đi, vừa đi vừa đưa mắt nhìn ra xa. Cô gửi tầm nhìn của mình lên những cánh chim đang chao lượn trên bầu trời.
Trường vừa tan học. Katrina đứng ngó nghiêng đợi xe ở cổng. Có vẻ như cô thấy Chika đang đứng nói chuyện với bạn.”Phải rồi, chi bằng mình về cùng Chika nhỉ, tên Kerji đó còn đang bận việc trong trường….”
Katrina đi tới chỗ Chika. Cô không chút vội vã. Từ xa, cô thấy đằng sau lưng Chika đang có một chiếc xe đi tới. Chiếc xe như không làm chủ được tốc độ, nó lượn tứ tung, phóng vèo vèo mặc kệ đây là nơi gần trường học. Katrina hét lên khi thấy chiếc xe bị mất lái, lao thẳng lên chỗ Chika đang đứng.
-“Chika, cẩn thận!!!”
Chika nhìn Katrina, thấy Katrina hốt hoảng nhìn mình, Chika quay về phía sau. Trong mắt Chika bây giờ là hình ảnh một chiếc xe đang mất lái.
Chiếc xe vẫn đang lao thẳng.
Katrina hốt hoảng chạy thật nhanh, tay đưa ra như muốn với lấy Chika.
….
….
Máu!…
Kính trước cửa xe đã vỡ…
Đầu chiếc xe lao thẳng vào chân Chika khiến cô ngã xuống, đầu đập mạnh xuống đường.
-“Chika!!! Chikaaaaa!!!”
Chika không còn cảm nhận được gì nữa. Chiếc xe đẹn bánh vào chân cô. Cô cố giương đôi mắt lên nhìn Katrina, nhưng mắt cô đã mờ, và nó tối hẳn đi.
-“Mình….sẽ chết sao?!”-Chika gục xuống trong bóng tối.
Cổng trường trở lên náo loạn. Đúng lúc đó, xe của Tsuke đến. Tsuke cũng không khỏi bàng hoàng khi thấy cảnh tượng này. Katrina nước mắt lã chã. Cô muốn kéo Chika ra, nhưng chiếc xe kia đang đẹn vào chân con bé.
Katrina khóc nghẹn, nói không lên lời. Tsuke vội vã mở cửa xe, kéo tên tài xế tội đồ xuống. Cậu hất thẳng tài xế xe này ngã xuống đường.
-“Ông có biết đây là trường học không, ông nhìn những gì ông đã gây ra đi!!”
Ông tài xế mặt đỏ lên vì say rượu, cố căng đôi mắt mờ vì cồn ra nhìn.
-“Máu…..có máu….”-Ông tài xế bò lùi lại. Ông ta như muốn chạy mất.
Những người vệ sĩ đi theo Tsuke đang cố kéo Chika ra. Chika được đưa lên xe, tới thẳng bệnh viện gần nhất.
-“Có chuyện gì vậy?”-Kerji vẫn đang làm việc trong phòng nhà trường.
Inoue chạy lên phòng Kerji, thở không ra hơi. Inoue gạt nước mắt.
-“Chị….chị Chika gặp tai nạn!!”-Inoue vừa nói, vừa muốn khóc, tay chỉ xuống chỗ Chika gặp nạn.
Kerji hốt hoảng làm rơi hết sổ sách xuống sàn. Cậu và Inoue vội vã chạy tới. Tất cả chỉ còn là hiện trường bê bết máu.
-“Có xe không?!! Inoue?!”-Kerji vội vã hỏi.
Inoue gật đầu, cả hai vội vã lên xa tới bệnh viện.
…
Không khí trong bệnh viện, không khí như muốn đè nén cảm xúc trong người. Kerji vội vàng tìm phòng của Chika. Vừa hay Gin đưa Tanaka và Haru tới.
Katrina đang ngồi trước phòng bệnh của Chika. Đèn vẫn báo đỏ, cuộc phẫu thuật chưa xong. Katrina ngồi chắp tay cầu nguyện, đầu cúi xuống.
-“Kattha….”-Kerji đặt tay lên vai Katrina.
Katrina ngẩn mặt lên, mặt cô vương đầy nước mắt. Hai bàn tay cô chắp lại, run rẩy.
-“Chị Katrina đã thấy hết sự việc xảy ra….”
Kerji nhìn Katrina, cậu ngồi xuống, hai tay đặt vào vai Katrina. Katrina vẫn khóc.
-“Sợ lắm hả? Tớ ở đây rồi…”-Kerji ôm lấy Katrina. Katrina cũng lấy tay bám chặt lưng áo Kerji, mặt cậu Boss đỏ lên.
Bác sĩ mở cửa phòng bệnh, Tanaka lo lắng hỏi:
-“Cô bé sao rồi thưa bác sĩ?!”
Katrina đứng dậy, nhìn bác sĩ. Đôi mắt le lói những tia hy vọng. Vị bác sĩ già chỉ lắc đầu.
—–////Hết chap-4////—–
Next: Chap-5