Ngày em đến là ngày tuyết tan

Chương 10


Bạn đang đọc Ngày em đến là ngày tuyết tan – Chương 10:


Chương 10: Ông thử đánh thêm lần nữa xem?
 
Hà Tinh Tinh vội vàng chạy đi, khoảng cách xa như vậy, cô chỉ mất có ba phút là tới.
Lâm Điềm nhìn thấy cô từ xa, giống như nhìn thấy vị cứu tinh vậy, thiếu chút nữa là khóc rồi, “Tinh Tinh cuối cùng cậu cũng đến rồi, cậu mà không đến thì vị tổ tông kia chắc làm loạn cả bệnh viện này mất.”
Hà Tinh Tinh hai tay chống nạnh, thở hồng hộc nói: “Người đâu?”

“Ở bên trong kìa.” Y tá Lâm chỉ vào trong phòng khám.
Cô vỗ vỗ ngực, đợi cho hơi thở ổn định một chút rồi đi vào trong phòng khám, nở nụ cười, “Thật sự xin lỗi cô, để cô đợi lâu rồi.”
Người phụ nữ trẻ tuổi mặc toàn đồ hàng hiệu, chỉ khoảng tầm 30 tuổi, trang điểm đậm, kẻ mắt màu tím, đeo lông mi giả, đôi mắt màu xanh đậm, môi đỏ chót. Bộ dáng thực là vô cùng chói mắt.
Cô ta không thèm trả lời mà nhướng mày đầy kiêu căng hỏi: “Cô chính là Hà Tinh Tinh?”
“Đúng, là tôi.” Hà Tinh Tinh ngồi xuống ghế dựa, hai tay đan nhau đặt trên mặt bàn, cười nói: “Cô có chỗ nào không thoải mái sao?”
Không nghĩ tới cô ta không hề trả lời câu hỏi của cô, trái lại đột nhiên đứng lên, một tiếng “Bốp” vang lên, trực tiếp ném bệnh án trong tay lên bàn, giọng nói lạnh lùng, “Bác sĩ, cô biết tôi đã đợi cô bao lâu rồi không? Tôi xin nghỉ làm tới khám bệnh, tôi vẫn còn một đống công việc vẫn chưa xử lý đó.”
“Xin lỗi, là tôi không đúng. Tôi nhận lỗi với cô, chúng ta khám bệnh trước đi. Cô cảm thấy chỗ nào không khỏe?” Hà Tinh Tinh ôn nhu xin lỗi, ngữ khí khiêm tốn, thái độ thành khẩn.
Hành nghề mấy năm, cô cũng không phải là chưa gặp bệnh nhân khó tính. Tục ngữ nói, nhịn nhất thời gió yên biển lặng, lùi một bước trời cao biển rộng. Tính tình của cô tuy không tốt như Chu Tuấn Thâm, nhưng vẫn không tới mức đối xử tệ với bệnh nhân. Huống hồ chuyện hôm nay cô cũng có trách nhiệm, dù sao cũng là trong thời gian trực ban lại chạy đi thay thuốc cho Lương Nhạn. Chính là đi cửa sau trá hình.
“Bác sĩ Hà, tôi đặc biệt xin cấp trên nghỉ làm tới khám bệnh, nghe nói năng lực của cô tốt, còn đặc biệt chọn cô khám. Nhưng tới phiên tôi thì y tá liền nói phải tạm dừng một chút. Đã bắt tôi chờ lâu như vậy rồi, cô chẳng lẽ không muốn cho tôi một lời giải thích sao?”

“Xin lỗi? Một câu xin lỗi là có tác dụng sao? Cô có biết đã lỡ của tôi biết bao nhiêu thời gian, tôi có thể kiếm bao nhiêu tiền không?”
“Cô này, cô cứ chậm chễ như vậy, chỉ sợ là sẽ càng tổn thất nhiều tiền thêm đó.” Hà Tinh Tinh vươn tay với lấy bệnh án, “Vì thế, chúng ta hãy tận dụng thời gian khám bệnh trước đi.”
Cô ta kia trực tiếp giữ lấy tay phải Hà Tinh Tinh, vô cùng kích động, “Thái độ của cô là sao vậy? Khám cái gì chứ, lão nương không khám nữa, cô hôm nay nhất định phải nói chuyện này rõ ràng ra cho tôi.”
“Giải thích cái gì?” Dẫu cho Hà Tinh Tinh tính tình có tốt cũng bị bay hết sạch rồi, cô cũng giận, “”Tôi cũng đã xin lỗi cô rồi, cũng đã giải thích rồi, cô còn muốn sao nữa?”
“Giải thích rồi? Cô giải thích cái gì rồi? Bác sĩ Hà trong giờ làm việc tự ý rời đi, cô chính là không làm tròn trách nhiệm cô có biết không? Tôi bị cô làm lỡ mất bao nhiêu thời gian, hỏi cô cách giải quyết là không nên sao?”
“Tôi đã nói rồi, tôi nhất thời có việc gấp, mới bất đắc dĩ rời đi một chút.”

“Nhất thời có việc? Là chuyện gì? Cô nói xem có phải là chuyện đại sự gì chứ?” Cô ta tiến lên hùng hổ hăm dọa.
Hà Tinh Tinh: “…”
Tư thế này rất là giống đang muốn đuổi theo đánh cô vậy! Hà Tinh Tinh trái tim nhỏ bé không khỏi run rẩy, cứ đập thình thịch.
Cô lấy lại bình tĩnh, giọng nói trầm thấp, “Xin lỗi, đây là chuyên riêng của tôi, không cần thiết phải giải thích với cô.”
“Haha…” Người phụ nữ kia cười một tiếng, “Chuyện riêng tư? Vậy thì cũng là chuyện cá nhân rồi? Nhìn xem bác sĩ bệnh viện top đầu như thế nào, thời gian làm việc công lại đi giải quyết việc tư, bỏ mặc những bệnh nhân như chúng tôi sang một bên. Tôi nói cho cô biết, cô đã như vậy, tôi lập tức sẽ đi khiếu nại cô.”
Hà Tinh Tinh: “….” Cô chẳng muốn nói thêm lời nào nữa, cũng lười lôi thôi với người này thêm nữa. Một người như chẳng chịu nghe lý lẽ, giải thích thế nào cũng không chịu nghe. Cùng người này phí lời cô quả thực chống đỡ không nổi.
Cô nói to về phía cửa: “Lâm Điềm, gọi bệnh nhân tiếp theo vào.
“Tiếp theo?” Người phụ nữ vừa nghe vậy lập tức đập tay lên mặt bàn, chỉ Hà Tinh Tinh mắng to: “Tôi còn chưa khám bệnh, cô đã gọi người tiếp theo. Cô có phải đang bắt nạt tôi đây chỉ có một mình không?”
Hà Tinh Tinh đảo mắt, không có ý tốt nói: “Tôi cứ luôn bảo cô khám bệnh trước, cô lại không chịu khám, còn cứ luôn ở đây giằng co. Cô không khám, còn có bệnh nhân khác muốn khám mà! Tôi cũng không thể làm mất gian khám bệnh cho của người khác.”

Cô ta giơ tay đẩy mạnh vai Hà Tinh Tinh, thái độ đầy kích động như thể hận không ăn tươi nuốt sống cô, “Này, tôi nói cô là bác sĩ mà nói chuyện kiểu gì vậy? Thế nào gọi là tôi không khám bệnh, tôi đã nói mình không khám sao?”
Hà Tinh Tinh bị cô ta đẩy một cái lùi về phía sau, trọng tâm không vững, sau khi đứng vững lại rồi thì chẳng còn chút kiên nhẫn nào nữa, giọng nói cứng rắn hơn rất nhiều, “Cô muốn khám vậy thì mau khám, không cần làm lỡ thời gian của mọi người. Tôi vẫn còn hơn mười bệnh nhân đang đợi bên ngoài đó.”
“Cô cũng biết đến làm lỡ thời gian của mọi người sao? Vậy sao còn đi chứ?”
Hà Tinh Tinh không để ý tới cô ta nữa, hướng ra cửa nói: “Người tiếp theo.”
Cô ta tức đến dậm chân, “Cô đợi đấy cho tôi.”
———
Chỉ vài phút sau, người phụ nữ lại quay lại, phía sau còn có ba người đàn ông vô cùng khỏe mạnh. Cô ta vừa đi vừa khóc, “Chồng ơi, cô ta bắt nạt em không có người chống lưng, không chịu khám bệnh cho em… huhuhu… chồng nhất định phải làm chủ cho em…”
Cả một đám người trực tiếp đi vào trong phòng khám, khí thế vô cùng lớn, Lâm Điềm thực bị dọa sợ rồi, vội vàng ngăn họ lại, “Mấy người muốn làm gì? Bên trong là phòng khám, đàn ông và con trai đều không được vào.”
Người đàn ông đầu trọc xắn tay áo, mặt vô cùng dữ tợn, “Cô dám cản tôi sao, không chịu khám bệnh cho vợ tôi, để tôi xem là bác sĩ nào to gan như vậy.”
“Này, mấy người thực sự không được đi vào trong!” Lâm Điềm tiếp tục cản họ lại.
“Mau cút sang một bên.” Người đàn ông xách Lâm Điềm như xách một con gà, vung tay đẩy sang bên cạnh.
Lâm Điềm bị hắn ta đẩy, trọng tâm không vững, đầu đập vào cạnh cửa, lập tức đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Lâm Điềm: “….”
“Mẹ kiếp!” Lâm Điềm không nhịn được buột miệng chửi thề, cũng bất chấp đầu đang rất đau, lập tức gào vào trong phòng bệnh, không quên nói với các thực tập: “Mau đi thông báo cho bác sĩ Chu và chủ nhiệm Thái.”

Nhìn đi, đây rõ ràng chính là tìm người tính sổ mà! Hà Tinh Tinh không chịu thiệt mới lạ!
Mấy thực tập cũng bị dọa tới mức hồ đồ, sợ đến nổi khóc nấc lên: “Bác sĩ Chu và chủ nhiệm Thái vẫn chưa kết thúc phẫu thuật.”
Lâm Điềm: “….”
“Vậy thì gọi bác sĩ Vương tới.”
Y tá: “Bác sĩ Vương hôm nay xin nghỉ làm, nói là nhà có việc.”
Lâm Điềm: “…”
Mẹ kiếp, vào thời khắc quan trọng mà ai cũng không có mặt, làm sao trợ giúp bây giờ.
Lâm Điềm thở dài, bình tĩnh phân phó: “Mau gọi người ở phòng bảo vệ tới đây, nhanh lên.”
“Vâng.”
————
Mấy người đàn ông đồng loạt đi vào trong, Hà Tinh Tinh bị ngạc nhiên ngẩn người, không hiểu mấy người này định làm gì.  Có điều một giây sau cô đã nhìn thấy cô gái ở phía sau, cô lập tức hiểu ra rồi.
Nhìn xem, tình thế này rõ ràng là tìm người đến giúp đỡ rồi!
Người đàn ông đi đầu mặc áo sơ mi hoa, dáng người to béo, đầu cạo trọc, bụng bia to bự, rất ra dáng của mấy tên lưu manh.
Người đàn ông trực tiếp hét to về hướng Hà Tinh Tinh: “Cô chính là Hà Tinh Tinh?”
Giong người đàn ông vô cùng lớn, vừa hét một tiếng, thanh âm đột phá tận trời, vô cùng lớn tiếng. Hà Tinh Tinh phản xạ có điều kiện chợt rùng mình, mí mắt chợt giật giật mấy cái.
Cô đứng lên, nhìn người đàn ông kia, nhẹ nhàng trả lời, “Đúng, là tôi.”
Không ai ngờ tới, người đàn ông giơ tay phải tát Hà Tinh Tinh một cái,”Nhóc con láo toét, dám không khám bệnh cho vợ ông đây!’
—————–

Một bệnh nhân trung niên khác trong phòng thấy tình thế như vậy, nhân cơ hội chạy ra khỏi phòng, lớn tiếng hô to: “Không hay rồi… đánh người rồi… Đánh bác sĩ rồi…’
Cái tát của người đàn ông kia dùng sức rất mạnh, Hà Tinh Tinh nhất thời bị đánh tới đầu óc choáng váng. Cô chỉ cảm thấy đầu mình vô cùng nặng, trọng tâm không vững, suýt nữa ngã quỵ.
Bên mặt bị đánh lập tức xuất hiện năm ngón tay, vừa nhìn đã thấy ghê người. Cảm giác nóng ran cũng nhanh chóng lan ra.
Người đàn ông này vừa tới đã không hỏi nguyên do, cứ thế cho cô một cái bạt tai, dù là ai cũng sẽ tức giận. Cô lập tức phát hỏa, tức giận nói: “Ông bị điên sao!”
Lâm Điềm ở đằng sau chạy vào đến trong phòng cũng bị hành động người đàn ông dọa sợ, lên giọng chất vấn: “Sao lại đánh người!”
Nhưng mà người phụ nữ lại đứng một bên cười đắc thắng, “Chồng đánh thật tốt, chính là cô ta bắt nạt em.”
Người đàn ông đầu trọc càng điên tiết vẻ mặt vô cùng hung dữ, thịt trên mặt cũng rung rung, “Đánh ngươi đấy thì sao! Dám không khám bệnh cho vợ ta, cô chính là tự tìm đường chết.”
“Mẹ kiếp!’ Hà Tinh Tinh trực tiếp vứt đồ đang cầm trong tay, tức giận, “Ông nói chuyện cho rõ ràng, là vợ ông tự mình không muốn khám, một mặt muốn giằng co làm lỡ thời gian khám của người khác, sao giờ lại thành tôi không chịu khám cho vợ ông rồi?”
“Bốp!” Lại một tiếng vang lên, mặt Hà Tinh Tinh lại có thêm năm vết ngón tay nữa. Khóe miệng cũng chảy chút ra máu.
Giọng nói ngạo mạn của người đàn ông kia vang lên trong phòng khám yên tĩnh: “Còn nói nữa có tin ông đây đánh chết cô không?”
Lâm Điềm nhìn thấy nửa mặt đỏ lên của Hà Tinh Tinh, súyt nữa là bật khóc tại chỗ, “Ông biết tội cố ý đánh bác sĩ và y tá là phạm pháp không?”
“Biết thì có sao? Ông đây chính là muốn đánh cô ta đấy, cô có thể làm gì được?”
Giọng nói ngạo mạn vang khắp phòng, không hề kiêng dè gì hết, không coi ai ra gì, có điều chỉ là nhìn thấy đám người bọn họ không dám làm gì ông ta. Vừa nói xong lại muốn giơ tay tát thêm lần nữa.
Không ngờ tới cổ tay lại có cảm giác đau đớn, bên tai vang lên giọng nói đàn ông trầm thấp đè nén sự tức giận, “Ông thử đánh thêm lần nữa xem?”


 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.