Ngày Em Đến - Đam Mỹ

Chương 20: Tiểu Khải nổi giận rồi


Đọc truyện Ngày Em Đến – Đam Mỹ – Chương 20: Tiểu Khải nổi giận rồi

– Cái gì?

Trong lúc mọi người vẫn còn đang im lặng thì bỗng nhiên Tạ Hướng Khải hét lên, đôi mắt trợn to nhìn đến chỗ của Như Ánh

Nhà họ Lâm bị tiếng hét kinh thiên động địa làm cho giật mình, Lâm Mạnh vội thở hắt ra nói

– Đúng là người hầu không có quy củ mà, chuyện của chủ nhân trong nhà. Người ta còn chưa lên tiếng thì cậu lên tiếng cái gì?

Sở Trầm Dương mặt vẫn không biểu cảm, nhưng ánh mắt đã bắt đầu lộ vẻ u tối, gân xanh trên trán hiện rõ

Sở Long tuy có khó tính, nhưng hạnh phúc này là của con trai mình, ông không có quyền can thiệp vào. Vả lại Hướng Khải là một đứa trẻ tốt, hai vợ chồng ông cũng không có ý định chia cắt tình cảm này, nên đành nói


– Thật xin lỗi hai người cùng hai cháu đây. Thú thật thì A Dương nhà chúng tôi đã có người yêu rồi, thằng bé đứng bên cạnh chính là người do con trai tôi chọn, hạnh phúc là của hai đứa chúng nó, tôi cùng Diễm Liễu không có quyền can thiệp

Lâm Anh vội vàng lắc tay mẹ ra chiều như phải làm cho bằng được, khiến Như Ánh chỉ có thể vỗ về trấn an hắn. Bà ta cũng không vừa, rất nhanh thay đổi giọng dửng dưng nói

– Hai anh chị đổi khẩu vị rồi ư? từ khi nào mà Sở gia lại chọn loại người thấp kém ấy làm cháu dâu? Cho một người ở lên làm chủ của một gia tộc lớn. Mặt mũi gia tộc Sở gia để đâu rồi? Lâm Anh nhà chúng tôi rất tốt,lại xuất thân quyền quý, có ăn có học đến nơi đến chốn. Nó sẽ giúp Trầm Dương nhiều hơn một kẻ chỉ biết cúi lưng xuống làm việc nhà đó

Lâm Đức nghe vợ nói vậy cũng liền hùa theo

– Đúng đó Sở Long à, chúng ta là chỗ bạn bè với nhau, tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi. Nhìn xem, thằng nhóc đứng bên cạnh Trầm Dương vừa đen vừa thô, lại còn quê mùa, trong khi tiểu Anh nhà tôi rất tốt, nó lại còn tốt hơn những đứa khác. Tôi nghĩ anh phải có quyết định đúng đắn trong chuyện hôn sự này chứ!

Trầm Dương vẫn tiếp tục im lặng không nói gì, Sở Long và Diễm Liễu cũng vậy, nhưng không khó để nhận ra trên trán ba người gân xanh đã hiện rõ rệt

Riêng chỉ có một Lâm gia quá chủ quan mà không nghĩ nhiều, Lâm Mạnh còn tiếp tục nói

– Một kẻ không cha không mẹ thì làm được cái gì? Biết đâu hắn ta yêu Trầm Dương chỉ vì tiền thôi thì sao? Bác trai, bác gái, em trai cháu say mê Trầm Dương từ lâu, cháu nghĩ A Dương đây cũng có cảm tình với nó, hay chúng ta thử tác hợp xem nào?

Lâm Anh còn tỏ vẻ hồn nhiên, môi bĩu bĩu ra, mặt ủy khuất nói chuyện đâu không

– Bác Sở, người biết không, cháu cùng anh Dương đáng lí quan hệ rất tốt, cũng chỉ vì người làm của anh ấy là tên Hướng Khải này mà tình cảm mới rạn nứt. Không những thế hắn ta còn nói nếu cháu dám chạm vào Trầm Dương thì liền sẽ lôi cả nhà cháu ra mắng cho một trận nên thân đó. Hai người mau đòi lại công bằng cho Tiểu Anh đi


Ba người kia đồng thanh nói

– Thật đúng là không có cha mẹ dạy dỗ mà, còn dám mắng người lớn tuổi hơn mình nữa… Chậc chậc

– ĐỦ RỒI! MỤ NỘI NÓ, ĐƯỢC!ĐỂ ÔNG ĐÂY CHO CÁC NGƯỜI BIẾT THẾ NÀO LÀ CHỬI CẢ DÒNG HỌ NHÉ!

Tạ Hướng Khải một lần nữa hét lên, trong mắt cậu hiện đầy tia tơ máu, cũng chẳng nể nan gì ai nữa. Con người có sức chịu đựng giới hạn, đám người này đã không tôn trọng cậu thì hà cớ gì cậu phải cư xử lịch sự, Tạ Hướng Khảo bực mình, tiến đến chỉ khuôn mặt to tròn của Như Ánh mà mắng

– Bà nói con trai bà ngây thơ? Ngây thơ cái ông cụ tổ của bà nằm ở dưới mồ ấy, thử đi đến những buổi tiệc nhỏ thử xem, ai không nói tiểu thiếu gia nhà họ Lâm dạng chân ra cho một đám nam nhân thao nát bấy, khoe mẽ con trai mình học hình tử tế, thế thì tại sao không nghĩ đến vết bẩn ô uể của hắn hả, học hành đến nơi đến chốn mà bị người ta chửi trên đầu à? Có phải hay không mặt mũi bà đã quá dày đến tám lớp rồi cho nên chuyện con trai mình bị thao bậy là chuyện thường ở huyện? Nói dối không sợ khi xuống suối vàng tổ tiên đánh cho không thể siêu thoát được?

Đoạn cậu tiếp tục nhìn Lâm Đức, cùng Lâm Mạnh và Lâm Anh, nở nụ cười đầy khinh bỉ, tiếp tục nói


– Tôi đen thô quê mùa thì đã làm sao? Ít nhất còn đỡ hơn Lâm thiếu gia ấy, ông nói hắn tốt? Có phải tự tâng bốc con trai mình quá rồi không. Đến câu chửi người đơn giản còn nói lắp bắp thì lấy gì mà làm ăn? Vả lại tôi đây là tự còng lưng ra làm việc mà không thèm ngửa tay xin tiền ai nhé. Giàu thì sao? Giàu là có quyền khinh người ta chắc? Tôi nghèo nhưng không bán thân, không phải cái loại thấy ai cũng tự dâng hoa cúc lên mặc cho họ thao nhé. Cúc thâm mà cứ nghĩ mình còn trong trắng? Lũ các người bớt mơ tưởng lại đi. Dương yêu ai thích ai là chuyện của anh ấy, đâu đến lượt các người can thiệp vào. Thử hỏi một thiếu gia thấy người thì liền động dục, sẽ xứng với anh ấy? Tôi không cha không mẹ thì đã sao, ít nhất tôi cư xử còn có văn hóa hơn người có cha có mẹ đầy đủ mà không ai biết dùng não. Rõ ràng bác trai, bác gái, cùng Trầm Dương đã tức giận đến cực điểm, ấy thế mà không ai trong số các người nhận ra. Còn bịa đặt nói dối là tình cảm rất tốt, haha nghe câu này mà ngứa cả cúc hoa. Lâm Anh, thật xin lỗi nhé! Trầm Dương thấy ngươi còn tránh đi không kịp thì lấy đâu ra yêu với cha thương, bị đàn ông thượng nhiều quá nên  t*ng trùng ăn hết não cũng sỉ diện rồi hả? Cả một gia đình các người nghĩ mình tốt, cao sang, quyền quý. Hứ!  Miệng mở ra thì thối  rác mà cứ nghĩ mình ngậm ngọc trai? Mèo khen mèo dài đuôi, khen  con trai mình là trong trắng, vậy thì xin mời đám người các ngươi đi hỏi những người đã ngủ với nó thử xem cúc hoa của nó đã thâm gần bằng tóc trên đầu các người chưa? Hậu huyệt đã mở rộng để đủ trồng cây chưa nhé? Đúng là tổ tiên mà không dạy tốt con cháu thì sẽ để lại một rắc rồi lớn mà. Chậc chậc? Cảm thấy tội nghiệp thay cho ông tổ Lâm gia mà

Cả một nhà họ Lâm bị cậu mắng trúng tim đen thì hoàn toàn nóng mặt mà ngồi im lặng không biết nói gì, chỉ có Lâm Anh là chịu không được, sẵn ly trà vẫn còn nóng cầm trên tay, hắn liền lập tức đứng lên, hét

– Mày chết đi!

Sau đó hất nước hướng  vào người Tiểu Khải, nào ngờ Trầm Dương đã nhanh nhẹn phóng đến xoay người lại ôm cậu vào lòng, cả một ly nước trà nóng đều dính trên lưng anh của, lúc này Lâm gia đều hoảng hốt, Sở Trầm Dương cũng nhíu mày

Lúc này Sở Long cùng mẹ Diễm Liễu thực sự tức giận đập mạnh ly trà xuống bàn, ông Sở nói

– Ngày mai, bốn mươi phần trăm cổ phần Sở thị đầu tư cho Lâm Thị sẽ được rút lại hết. Hôm nay các người chạm đến con trai tôi, thì chúng tôi cũng không muốn quan hệ gì đến các người nữa. Bạn bè cũng phải có giới hạn, có hiểu chưa?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.