Ngày Em Đến - Đam Mỹ

Chương 17: Bậc phụ huynh


Đọc truyện Ngày Em Đến – Đam Mỹ – Chương 17: Bậc phụ huynh

Hai người đã chính thức yêu nhau, cho nên Tạ Hướng Khải lại được Sở Trầm Dương  nuông chiều hơn, việc nhà thì vẫn phải làm thường xuyên, nhưng chỉ cần cậu than mệt một chút, anh liền cho cho cậu đặc quyền ăn không ngồi rồi trong ngày hôm đó, dì Hoa cũng đã biết quan hệ của hai người, cho nên cũng không lấy làm lạ gì cả, thậm chí còn xem Tiểu Khải như người ở đây lâu năm mà chăm sóc cậu chu đáo

Nói chung là tình hình của họ Tạ bây giờ phải nói là sướng hơn lúc trước gấp ngàn lần, điều này thật khiến cậu cảm thấy hư vô làm sao. Hai mươi năm sống ở côi nhi viện, lúc nào cũng thầm ước chỉ cần có một mái ấm nhỏ thật sự là đủ lắm rồi. Nhưng mà giờ nhìn lại, tuy không phải là một gia đình có cha có mẹ như nguyện vọng ban đầu, nhưng bù lại cậu có một người yêu đẹp trai, biết yêu thương lo lắng, hoàn hảo về mọi mặt. Một dì Hoa luôn nấu cho Hướng Khải những món ăn ngon không thể tưởng, lắm lúc cậu còn nhận được cái xoa đầu từ bà, chỉ chừng đó thôi, cũng đủ khiến chàng trai trẻ, yêu đời có thể cười cả ngày rồi

Bốn tháng kể từ ngày yêu nhau trôi qua đi, quãng thời gian này thật hạnh phúc làm sao. Tạ Hướng Khải ngồi trên đùi Sở Trầm Dương, vừa xem tivi lại còn được người yêu đại nhân đút cho một miếng táo ngọt lịm, khiến cậu cảm thấy sướng tê người!

Mang khuôn mặt phơi phới tràn đầy mùa xuân quay sang nhìn anh, bỗng nhiên cậu hôn lên má Trầm Dương một cái, sau đó hỏi

– Dương! Anh thích em từ khi nào vậy?


Anh luồng hai tay vào trong áo của cậu mà bắt đầu dùng bàn tay đùa nghịch khắp nên trên da thịt Hướng Khải, đoạn trả lời

– Cũng không biết là tự lúc nào, có lẽ là do tính cách năng động của em đi? Điều đó khiến anh để em vào mắt nhiều hơn, rồi sau đó từ để ý rồi đến thích!

Cậu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, xoay hẳn người sang ôm chặt anh như một con gấu nhỏ

– Hì hì, em dễ thương như vậy, ai mà không thích chứ! Dù sao cũng cảm ơn anh đã cho em được một hạnh phúc nhỏ, cảm ơn anh đã bao dung cho em, cảm ơn anh đã yêu một kẻ nghèo không có gia đình này

– Tạ Hướng Khải, anh chính là gia đình của em, là người thân của em. Anh từng nói tiền của anh chính là đều cho em, cho nên không cần phải tự ti về bản thân nữa có biết chưa?

Người thân! Gia đình! Hai từ đó nhẹ nhàng xoáy vào tim của Tạ Hướng Khải, gác cằm lên đôi vai Sở Trầm Dương, khóe miệng vô thức tạo ra một nụ cười, cậu phát ra âm thanh khen ngợi

–  Anh là tuyệt nhất!

Bỗng nhiên Sở Trầm Dương nở nụ cười gian tà, dùng lực của bản thân mà đẩy cậu nằm xuống sofa, cả người mình áp lên người cậu, dùng môi mình hôn lên cần cổ của ai kia, miệng thì thầm vừa đủ cho hai người nghe


– Cảm ơn suông thì thường quá,anh chỉ cần thịt của em là đủ rồi.  Cùng thử cảm giác làm ở trên sofa phòng khách như thế nào nhé bảo bối

Tạ Hướng Khải chẳng phải một yiểu thụ hay ngượng ngùng nhút nhát,thầm chí là mặt còn dày hơn cả bê tông cốt thép, chỉ cần việc gì thích là sẽ luôn nhiệt tình. Chẳng hạn như công việc vận động này! Nó tạo cho cậu một khoái cảm mê man, nên mỗi khi Sở Trầm Dương muốn, cậu đều đồng ý mà không câu nệ gì cả

Hai người môi lưỡi triền miên, và bàn tay của Trầm Dương một bên chơi đùa với đầu v* của Hướng Khải, tay còn lại thì đi xuống định cởi quần của cậu. Nào ngờ đâu ngay tại khúc dục hỏa sắp bắt đầu dấy lên, thì bỗng nhiên có một giọng nói truyền vào

– È hèm! Hình như chúng ta về sai thời gian rồi

Chỉ một câu nói, trực tiếp làm mọi hành động của Sở Trầm Dương và Tạ Hướng Khải dừng lại, lúc này họ Tạ chỉ hận không thể có cái lỗ chui xuống cho bớt ngại,thế nhưng người yêu đại nhân của cậu mặt mày lại điềm tĩnh, ngồi ngay ngắn ở ghế sofa nói


– Cha mẹ, hai người về lúc nào? Sao không gọi cho con?

Giọng nói của người phụ nữ cất lên

– Tại vì mẹ và cha sợ con bận việc nên mới tự lực đi về đây, nếu biết con rãnh rỗi như vậy, cũng đâu cần bọn ta phải cực thân thế này

Cậu vừa ngồi dậy, nay lại nghe tin sét đánh ngang tai, đây là cha mẹ của Trầm Dương, khiến họ Tạ suýt chút nữa thì giật mình ngã lăn ra đất, may mà nhờ có anh đỡ lại, nên cậu mới có thể nhìn rõ được hai người ở phía trước, người phụ nữ có dáng người chuẩn như siêu mẫu, mang một chiếc váy ôm quyến rũ không ai khác chính là Sở phu nhân cậu thường hay thấy trên bức ảnh to lớn treo ở cầu thang to lớn đó sao? Nếu cậu nhớ không lầm, anh từng nói người đàn ông chụp chung với bà ấy chính là cha anh, người đàn ông mập mạp chiếm cả khung hình, nhưng mà sao bây giờ, Sở phu nhân lại đứng cạnh một người có thân hình cân đối, cùng khí suất ngời ngợi vậy?? Điều này làm dấy lên lòng hiếu kì của Tạ Hướng Khải, cậu kìm lòng không được mà hỏi

– Trầm Dương!Ông ấy là cha dượng của anh hả?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.