Ngày Em Đến - Đam Mỹ

Chương 15: Anh ấy là của tôi


Đọc truyện Ngày Em Đến – Đam Mỹ – Chương 15: Anh ấy là của tôi

Sở Trầm Dương cũng chẳng ngạc nhiên gì về hành động của cậu, ngược lại còn rất vui vẻ mà vòng hai tay qua eo Hướng Khải, môi chạm môi hưởng thụ nụ hôn, mặc cho kẻ thứ ba vẫn còn đang đứng ở đây

Lâm Anh hai mắt nhìn cảnh này mà nổ đom đóm, không hiểu khí lực ở đâu mà lại chạy đến, một lần nữa tách hai người ra, tay chỉ thẳng mặt Hướng Khải tiếp tục mắng

– Mày biết anh ấy là ai không, mà sao lại dám hôn hả??

Cậu cũng chẳng phải là con người hiền lành gì như những tiểu thụ khác, cái thằng hoa héo này dám chơi với cậu?? Được xem ông đây có chửi chết mày không nhé!

– Sao? Mày nghĩ mày có quyền mắng ông đây à? Nghe cho rõ đây, Sở Trầm Dương ba tháng trước mới tỏ tình với ông, cho nên bây giờ họ Tạ tôi đã đồg ý, vậy thì tất nhiên anh ấy là của tôi. Còn mày? Chỉ ôm có một cái mà tưởng mình thành người của Trầm Dương hả? Ông đây còn sống thì không có chuyện đó đâu. Thử nghĩ xem vị trí mình đặt ở đâu? Hoa hướng dương bị phun thuốc trừ sâu, bị dưa chuột dập nát mà dám so đo với cúc hoa được bảo lưỡng kĩ càng à. Nằm mơ đi đồ não heo, có tiền thì về bảo gia đình của Lâm thiếu gia đây dắt ngài đi học một khóa đạo đức là gì đi nhé. Chỉ là một cọng hành lá mà nghĩ mình là bó rau xanh? Cút! Cút

Mắng người là nghề của Hướng Khải, còncó lần đi phụ việc ở bến cảng, nghe những dì bán cá ở đó mắng người mà cậu đều học thuộc lòng những câu chửi bá đạo, bây giờ thử chạm đến ông đây! Ông mắng cho từ đằng đầu xuống đằng chân, mắng cho cha mẹ kẻ bị mắng cảm thấy xấu hổ theo, mắng cho hai lỗ tai lùng bùng, mắng cho không còn chỗ để trốn luôn

Lâm Anh bị đuổi lí, hai tay tiếp tục chĩa thẳng mặt cậu lắp bắp


– Mày…mày

-Mày cái gì mà mày hả? Có ngon thì nhìn vào mặt ômg mà tìm từ để mắng nè! Não đã không được thông minh mà còn nói lắp, đồ cái thứ mông thiếu người chơi, quay về hỏi lại những thằng đã chơi thiếu gia xem, nói rằng chỗ đó  của ngài đã đủ rộng để thành chậu trồng cây cổ thụ chưa nhé!! Nếu thật sự chưa vừa kích thước thì quay lại đây mắng tiếp, còn không thì cút đi. Dám chạm vào Trầm Dương của tôi thì đến cả cha mẹ anh chị em của ngài, tôi cũng mang ra mà chửi nốt nhé

Lâm Anh đuổi lí không cãi lại được, hai con mắt đỏ ngầu lên, vung tay lên định tặng Hướng Khải một tát, nào ngờ cái tay còn chưa hạ xuống thì Trầm Dương đã từ phía sau nắm cánh tay hắn lại, ánh mắt lạnh lùng sắc bén liếc hắn dùng tay kia chuẩn xác tát cái chát lên mặt Lâm Anh

Cậu nhìn thấy vậy thì vui lắm, hai tay vỗ vào nhau khen ngợi

– Hay lắm!! Cái này là gậy ông đập lưng ông nè!

Lâm Anh bị đánh ngã xuống, đôi mắt ngơ ngác nhìn họ Sở. Chỉ là Trầm Dương đã đến ôm Hướng Khải vào lòng, âm thâm sắc nhọn chém thẳng đến hắn

– Ban nãy đến tận cửa nhà để quấy rối tôi, khiến Hướng Khải hiểu lầm rồi tức giận, bây giờ còn đòi đánh em ấy. Lâm Anh về nói với người nhà cậu, liệu mà đến đây xin lỗi tôi, còn không thì đừng trách!

Sau đó cũng mặc kệ hắn ta có nghe hiểu hay không, trực tiếp nắm tay Hướng Khải, đóng cửa đi vào nhà

Nào ngờ chân vừa bước đến đại phòng khách cậu liền vùng vẫy thoát ra, nghiến răng nghiến lợi nói

– Anh mới nói thích em cách đây vài tháng, thế mà bây giờ lại ôm kẻ khác. Em không cần biết, anh nói anh chờ em, bây giờ thì đã có câu trả lời rồi. Dám có kẻ khác, xem thử ông đây có đến tận công ty kể xấu anh không!

Sở Trầm Dương cười cười, ánh mắt nhu hòa hỏi

– Vừa chấp nhận thì liền muốn leo lên đầu anh ngồi?? Không sợ anh trừ lương em hả


– Hứ! Hiện tại em mắng anh là theo góc độ của người yêu, việc làm thì em đã hoàn thành rất tốt. Anh nên nhớ em mắng thì mắng nhưng lương thì phải phát đều đều cho em, làm người là phải sống có tâm, nếu như vì tư thù mà tính vào chuyện công thì là kẻ tiểu nhân, anh là tổng tài chữ tín phải để ở trên đầu, dám vi phạm thì cầu cho công ty anh phá sản luôn!

Bỗng nhiên Trầm Dương đi nhanh đến ôm mặt Hướng Khải rồi ấn một nụ hôn xuống môi câu, hai người môi lưỡi triền miên một lúc, anh nhẹ nhàng buông ra, ôm cậu vào lòng nói

– Sau này anh sẽ không phát lương cho em nữa, mà chính thức thành một cây tiền cho em có được không?? Cáu gì của anh thì đều là của em

Tạ Hướng Khải bĩu môi, dùng đầu mình cọ vào ngực anh đáp

– Này là anh tự nói chứ em không có ép! Em cứ nghĩ mình là trai thẳng, nào ngờ gặp anh thì lại cong luôn, nhưng mà thôi không sao, trời đã định ta là của nhau thì cứ thế mà tiến tới đi. Anh yêu em, em cũng thương anh. Mặc dù nhận ra hơi trễ, nhưng có vẫn còn hơn không. Sở Trầm Dương, Tan Hướng Khải này chỉ muốn chính thức nói một câu là EM YÊU ANH!

Họ Sở sau khi nghe xong câu này liền vác cậu lên vai, đi thẳng lên lầu, đôi mắt toàn chứa ý cười. Còn cậu bị ôm như vậy có chút hoảng sợ, dùng tay đánh lên lưng anh, hỏi

– Anh đang làm cái gì vậy hả? Mau bỏ em xuống!

Vỗ vào mông cậu một cái, anh đáp

– Ban nãy em nói mình là cúc tươi, vậy thì hãy để anh kiểm chứng xem nào. Nếu sau này cúc của em có biến thành hướng dương, thì nó vẫn sẽ là một đóa hướng dương tươi tốt nhất mà anh từng thấy. Nên em yên tâm nhé!


Nhận ra anh sắp làm gì, cậu càng run sợ hơn, miệng kêu gào

– Không! Em không muốn đâu, như vậy là quá nhanh rồi, em còn muốn mình là trai tân. Mau bỏ em xuống, cúc vẫn còn đây không có biến mất đâu. Để em chăm sóc rồi chúng ta từ từ khai thác! Dương, đừng mà anh ơi!

Nhưng mà ai kia lại giả vờ như không nghe thấy lời cầu xin của Hướng Khải, cứ thế vác cậu vào phòng, sau đó đóng cửa lại mà khai bao trai tân Tạ Hướng Khải, một đêm dài chầm chậm qua đi, tiếng rên rỉ vang lên ở căn biệt thự họ Sợ, cảnh xuân trong phòng cứ gia tăng mãi không thôi!!

——***—–

Chúng nó về với nhau rồi!! Hí hí

Lâm Anh nó chưa chịu thua đâu yên tâm đi

Và không có H đâu:v


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.