Ngày Đêm (Nhật Dạ)

Chương 6


Đọc truyện Ngày Đêm (Nhật Dạ) – Chương 6

Ban ngày giờ hành chính, số người online trong bang không nhiều, Thiện Tuân tự đi phó bản với PT ngoài. Lúc đang farm trang bị thì nhận được một tin chat mật của Diệp Chu Chu gửi đến. Thiện Tuân có hơi bất ngờ, lúc cô đi làm đều online treo máy. Thiện Tuân trêu cô lười làm việc, cô đáp lại: Làm sao mà nhàn hạ được như nhà văn lớn, bọn em sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ về nhà, còn phải làm nô lệ nhà cửa (1) kia kìa.

Thiện Tuân cũng không phản bác, hắn không có kiên nhẫn chia sẻ cặn kẽ tính chất công việc của mình với người khác.

[Chúc Chúc]: Dụ Dỗ, anh chắc từng yêu đương nhiều rồi nhỉ

Thiện Tuân có chút trở tay không kịp, nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, bỗng dưng bật cười.

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Làm sao mà lại chưa, em cũng thấy anh già rồi à?

[Chúc Chúc]: Bạn trai em nói em không biết tí gì về chuyện yêu đương cả

Diệp Chu Chu nhỏ hơn hắn rất nhiều, hai mươi bốn tuổi, có đôi lúc nghe cô nói chuyện giống như đang trao đổi với sinh viên đại học vậy. Thiện Tuân ý thức được cô nhóc coi hắn thành cố vấn tình yêu.

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Cãi nhau à?

[Chúc Chúc]: Không phải, nói ra cũng không sợ anh cười…Lúc em học đại học cũng từng lơ mơ yêu một lần, lo đến lo đi. Nói về kinh nghiệm đúng là em không có thật. Thế nhưng em cũng không ngốc, em vẫn không hiểu nổi rốt cuộc anh ta muốn cái gì

[Chúc Chúc]: So với những cô gái khác, em thích chơi game, em không thích đi shopping từ đầu đường đến cuối phố rồi thử một đống quần áo. Em sai ư? Được rồi, coi như em sai đi, em đặc biệt, thế sao lúc trước anh ta lại đi thích em? Anh ta bán mạng theo đuổi em, đến lúc kết giao rồi thì như biến thành con người khác. Em chơi game anh ta có ý kiến, em offline với bạn anh ta cũng có ý kiến, anh ta nói em không coi ảnh là bạn trai, em nghiện game, gạt anh ta sang một bên

Thiện Tuân ở bên kia farm trang bị cũng gần xong, vừa chờ nhận lương vừa sắp xếp từ ngữ, cân nhắc nên nói làm sao với cô nhóc này. Đến lúc đội trưởng chia tiền vào tay hắn, hắn ra khỏi phó bản, dứt khoát đứng bất động ở cửa.

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Anh cho rằng, con gái thích chơi game không phải đa số nhưng cũng không ít. Với cả, thời gian online của em cũng chưa tới cái mức nghiện.

[Chúc Chúc]: Lúc trước anh ta cũng chơi với em, nhưng bọn em ở cùng nhau cứ như biến thành người khác, không chơi nổi, cứ thứ em thích là anh ta đều gai mắt, luôn cảm thấy em thấp hơn anh ta một bậc. Anh ta học nghiên cứu, em chọn đi làm, nhưng em không lừa ăn gạt uống, em có thể tự nuôi sống bản thân, mất mặt chỗ nào? Em chơi game cũng được, offline với bạn bè cũng được, em không lấy một đồng nào trong nhà, càng không lấy một cắc nào từ ảnh, em không hiểu nổi, em lừa dối bản thân, sao lại còn phải chịu sự tức giận của anh ta?

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Thằng đấy chê em không dành nhiều thời gian cho nó à?

[Chúc Chúc]: Em cũng có không gian riêng, bọn em yêu đương nhưng không có nghĩa tất cả thời gian và tinh lực của em đều phải dành cho anh ta.

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Thử khai thông lại đi

[Chúc Chúc]: Em sắp không chịu nổi nữa rồi. Anh ta đúng là đồ thần kinh, mỗi ngày cứ phải nhăm nhăm vào vấn đề này cãi nhau với em, cho dù em vừa mới ăn khuya với anh ta xong rồi về nhà. Em tăng ca mệt muốn chết, người vẫn còn ở văn phòng, anh ta đã điện đến cãi nhau với em, làm ầm ĩ cả lên, còn có thể chạy đến dưới công ty bảo em xuống gặp ngay.

Thiện Tuân bỗng nhiên không biết nên khuyên ra sao nữa.

Hắn từ trước đến nay không thích can thiệp quá nhiều vào chuyện của người khác. Hắn thích thuận theo tự nhiên, kể cả chuyện của bản thân. Tất cả thuận theo tự nhiên, thuyền đến đầu cầu ắt tự thẳng, nếu không có cầu, thì đổi đường để đi.

Nói cách khác, ví dụ như chuyện này, nếu là hắn, nếu vượt khỏi giới hạn chịu đựng, thì chia tay luôn.


Sau một lúc lâu, hắn mới gõ ra vài chữ.

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Em thích nó không?

[Chúc Chúc]: Em không biết

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Không biết?

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Điều duy nhất chắc chắn là, giờ em sợ anh ta, sợ muốn chết, em nhìn thấy tin nhắn của anh ta là muốn quăng di động luôn

Thiện Tuân dùng mu bàn tay nâng cằm, nhìn chăm chăm màn hình suy nghĩ một hồi.

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Chia tay đi

[Chúc Chúc]: Anh là người đầu tiên nói thế với em đấy

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Người đầu tiên?

[Chúc Chúc]: Mấy cô bạn của em đều cảm thấy anh ta rất đáng thương

Thiện Tuân nở nụ cười.

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Anh cũng thấy đáng thương thật

[Chúc Chúc]: = =

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Cố gắng yêu, tự giày vò mình đến cái nông nỗi này, không đáng thương thì là gì

[Chúc Chúc]: Anh cũng cảm thấy em sai à?

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Đừng hỏi vậy, anh có phải quan tòa đâu 2333

Tần Duệ từng yêu không ít, quan hệ của hai người bọn họ tốt, cũng không phải lần đầu tiên làm cố vấn. Tần Duệ sau này lại rất ít khi trao đổi vấn đề này với hắn, cậu ta nói hắn làm ra vẻ công bằng chính trực, một sự công bằng khiến người trong cuộc đều không phục. Hoặc là nói, hắn quá lạnh lùng.

Bốn chữ thuận theo tự nhiên, dường như che đậy quá nhiều sự coi nhẹ.

Âm thanh nhắc nhở vang lên.

[Ly Biệt Cùng Quân]: Không ra ngoài à?


[Dụ Dỗ Từng Bước]: Tôi cảm thấy ông chủ cần phải tăng mạnh cường độ giám sát công nhân viên

[Ly Biệt Cùng Quân]: …Tôi chơi một lát rồi off

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Đi cướp tiền à?

[Ly Biệt Cùng Quân]: Tôi đang farm trang bị, cậu qua đây đi

Thiện Tuân buồn cười trong lòng, anh farm trang bị thì bảo hắn qua làm cái gì?

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Nói thật đi Mạc Mạc, có phải anh nhớ tôi rồi không?

[Ly Biệt Cùng Quân]: Bảo cậu qua thì qua đi

Thiện Tuân vẫn qua đó.

Hệ thống nhảy ra yêu cầu giao dịch, người đề xuất: Ly Biệt Cùng Quân.

Thiện Tuân chọn xác nhận, ba món trang bị phẩm chất tím nằm trong khung giao dịch, hắn hơi sửng sốt, cũng nhìn kỹ thuộc tính, ước chừng giá tiền nguyên liệu, gõ số tiền vàng vào trong khung giao địch.

Còn chưa nhấn xác nhận, giao dịch đã bị đối phương hủy bỏ.

[Ly Biệt Cùng Quân]: Thiện Tuân cậu cố tình hả?

Thiện Tuân suy nghĩ một lát, lại chủ động chọn giao dịch với anh, lần này không nhập vàng vào nữa, trực tiếp nhấn xác nhận. Đối phương đặt ba món trang bị vừa nãy lên, lúc mày mới xác nhận giao dịch.

Trang bị để vào trong ba lô, Thiện Tuân xem xét từng cái một, có phần ngoài ý muốn. Trang bị là thuộc tính cực phẩm hiếm có, đều là được đúc ra, nhưng cơ chế đúc trong game này là dựa theo yêu cầu cho vào nguyên liệu tương ứng, trang bị tạo ra giống nhau nhưng thuộc tính ngẫu nhiên sẽ có sự khác biệt, đại khái phải đúc năm mươi lần mới có thể chế ra được một trang bị cùng đẳng cấp thuộc tính cao nhất. Phần lớn nguyên liệu đúc trang bị phẩm chất tím đều rất hiếm, tốn kém, gom đủ tiền cho một bộ nguyên liệu phẩm chất tím đã xót thịt rồi, khỏi bàn đến đúc đi đúc lại. Thế nên, đại đa số người chơi thà đi phó bản farm trang bị thuộc tính bậc trung, thuộc tính cao nhất đều do đúc mà ra, phần lớn đều treo trong thương hội, chờ người chơi đập tiền vào mua.

Trong lòng Thiện Tuân không thoải mái lắm.

Tiền trong game cũng là tiền, nhất là cái loại không rảnh tốn quá nhiều thời gian kiếm tiền trong game như Tiêu Quân Mạc, tiền trong game cơ bản là mua bằng nhân dân tệ.

Buổi tối qua chỗ Tiêu Quân Mạc, hai người cũng không nhắc đến chuyện buổi chiều. Thiện Tuân tắm rửa xong xuôi, mặc chiếc áo choàng tắm mà Tiêu Quân Mạc mua cho hắn vào phòng ngủ chính. Tiêu Quân Mạc vẫn còn ở trong phòng tắm, tiếng nước róc rách, xuyên qua cửa có thể loáng thoáng nhìn thấy cánh tay gợi cảm của anh, lúc cúi đầu nhấp nhô một đường từ cổ đến lưng.

Thiện Tuân chờ có hơi lâu, thấy trên tủ đầu giường có một quyển tạp chí thời trang nam, tiện tay cầm xem. Người mẫu nam Âu Mỹ vóc người cao gầy, cơ bắp cường tráng, màu da từ lợt đến thâm không phải trường hợp cá biệt. Thiện Tuân chuộng màu đồng cổ hơn, cảm giác nước da này mang đến cho người ta hương vị nam tính vô cùng nồng đậm, thêm đường cong cơ bắp lưu loát, eo thon, mông vểnh, chân dài, đặc biệt là lúc chảy mồ hôi, da thịt bên ngoài cứ như được bôi một lớp mật, cảm giác cơ bắp lập thể càng mãnh liệt hơn —— không thể phủ nhận, Tiêu Quân Mạc rất hoàn mỹ.


Cửa cót két mở ra, Tiêu Quân Mạc chỉ mặc một chiếc quần lót bó sát người đi ra, giọt nước theo cơ ngực trượt xuống bụng, xuôi theo hõm tuyến nhân ngư chui vào dưới háng no đủ.

Tóc Tiêu Quân Mạc đã khô một nửa, ném khăn mặt lên ghế, ngồi xuống cạnhThiện Tuân.

Thiện Tuân chỉ một chiếc áo jacket cao cổ màu đen trên người người mẫu nam, nói: “Cái này anh mặc chắc chắn là đẹp hơn”

Tiêu Quân Mạc mỉm cười.

Rút tạp chí ra khỏi tay hắn ném về tủ đầu giường, Tiêu Quân Mạc lại gần hôn cổ hắn. Thiện Tuân vòng lấy eo anh, hai người cùng trèo lên giường. Tiêu Quân Mạc đặt hắn ở dưới thân, mở áo tắm ra, mút cắn một đường từ cổ xuống, cuối cùng cố ý dừng lại ở cơ bụng, dùng đầu lưỡi liếm láp chỗ lõm vào giữa các múi, lại không xuống bên dưới. Thiện Tuân vò nhẹ tóc sau đầu anh, tiếng thở dốc dần nặng thêm, dương v*t đã bị trêu trọc căng phồng.

Có một dự cảm đặc biệt.

Hắn hơi dùng sức, định lật Tiêu Quân Mạc lại đè dưới thân, muốn tìm lại quyền chủ động. Đối phương dường như nhận ra ý định của hắn, hai tay đè thắt lưng hắn lại, lập tức dịch miệng xuống dưới, cách quần lót liếm dương v*t của hắn. Thiện Tuân chau mày, tay cầm tóc anh siết lại, Tiêu Quân Mạc dành ra một bàn tay cởi quần lót hắn ra, cậu em thô dài đã sẵn sàng từ lâu, nảy lên, Tiêu Quân Mạc nhấc đầu né đúng lúc, lại vùi đầu ngậm, dùng sức mút một cái, Thiện Tuân bật ra một tiếng rên trầm thấp kéo dài, trong tiềm thức đè gáy anh xuống, ngoài miệng lại nói: “Áo mưa”

Tiêu Quân Mạc không để ý đến hắn, hơi lùi về sau một chút, đầu lưỡi đang liếm trên rãnh quy đầu của hắn. Thiện Tuân nhắm mắt lại thở hổn hển, lặp lại lời vừa nói một lần nữa, Tiêu Quân Mạc dứt khoát ngậm hết vào, chậm rãi nuốt xuống.

Thiện Tuân không nói nữa.

Tiêu Quân Mạc không thể nuốt đến tận cùng, nước mắt đều chảy ra, Thiện Tuân nằm thẳng, không nhìn thấy mặt anh, chỉ muốn đong đưa mông, đâm rút trong khoang miệng nóng bỏng. Tiêu Quân Mạc bị hắn đâm nhẹ vào một cái, cổ họng bỗng bị va chạm, lại có nước mắt trào ra. Một tay anh giữ lấy eo Thiện Tuân, bắt đầu từ từ phun ra nuốt vào.

Thiện Tuân bật ra tiếng thở dốc khoan khoái, cái tay xoa tóc anh chốc thì dùng sức chốc lại dịu dàng. Hắn mơ màng nghe thấy mình gọi một tiếng Mạc Mạc, động tác phun ra nuốt vào hơi ngừng lại, tiếp đó nuốt vào càng sâu hơn.

Thiện Tuân lờ mờ cảm thấy động tác này mang theo chút lấy lòng.

Cảm giác muốn bắn, hắn vội vàng đẩy mặt Tiêu Quân Mạc ra, nhưng người sau lại cố tình không lùi lại, tinh dịch đặc sệt bắn vào trong khoang miệng.

Trước mắt Thiện Tuân trống rỗng, buông tay đặt ở sau đầu anh ra, nằm thẳng thở hổn hển một lúc, sau khi bình tĩnh theo bản năng ngồi dậy, đúng lúc nhìn thấy Tiêu Quân Mạc nhíu mày chậm rãi nuốt gì đó trong miệng. Hắn vội vàng kéo thùng rác bên giường qua, giục anh nhổ ra. Tiêu Quân Mạc không chịu, nuốt mấy ngụm, biểu cảm lại ngày càng khó coi, cuối cùng phun hết chỗ còn lại ra. Thiện Tuân lấy giấy trên tủ đầu giường lau miệng cho anh. Khóe mắt Tiêu Quân Mạc ướt sũng, viền mắt đỏ ửng, ngón cái của Thiện Tuân miết một cái bên khóe mắt anh, có hơi mụ mị, bỗng có xúc động muốn hôn môi.

Cuối cùng vẫn hôn trán anh.

Tiêu Quân Mạc ngớ ra trong phút chốc, cuối cùng hôn lên khóe môi hắn.

Thiện Tuân vứt giấy ăn đi, xoay người đè anh xuống, tách hai chân anh ra, ngón tay thăm dò vào cửa mình. Có chút lỏng, ngón trỏ đi vào rất dễ dàng, vách trong vừa trơn vừa ướt. Thiện Tuân nhớ tới thời gian tắm rửa ban nãy của anh, nói: “Anh súc ruột à?”

Bình thường trước khi làm chỉ rửa qua loa, nhưng súc ruột mất nhiều thời gian cũng không dễ chịu cho cam, anh chưa từng làm, Thiện Tuân cũng không yêu cầu.

Thiện Tuân đáp lại bằng một âm đơn khẳng định.

Thiện Tuân không nói gì nữa, vẫn quệt ít thuốc bôi trơn, thêm vào ngón tay thứ hai. Súc ruột được làm chu đáo, mở rộng không mất quá nhiều thời gian. Thiện Tuân đeo bao, để anh xoay người dùng tư thế quỳ rạp xuống, hai tay ôm thắt lưng anh, từ đằng sau chậm rãi cắm vào. Hắn cắm rất chậm, lại hôn lưng anh. Sau khi tiến vào hoàn toàn, hắn nhẹ nhàng chuyển động một chút, Tiêu Quân Mạc bật ra một tiếng than thoải mái. Hắn vừa gặm cắn sau vai anh vừa tăng nhanh tốc độ, lực rất lớn, hắn thích nghe anh rên rỉ ưm ư a.

Làm một lúc, cảm giác hai chân anh có hơi run rẩy, chịu đựng trọng lượng của hai người đúng là không dễ chịu gì, Thiện Tuân nâng anh dậy, để anh quỳ dựa vào tường, hay tay chống lên vách tường. Thiện Tuân quỳ phía sau anh, dán chặt vào anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể nóng rực của anh. Xúc cảm da thịt khiến sự sảng khoái tăng gấp bội, hai tay Thiện Tuân lần lên nghịch đầu v* anh, sau khi vê ngắt đến cứng thì lại dời xuống, cấm lấy dương v*t thẳng đứng của anh nhanh chóng vuốt ve.

Thiện Tuân lùi người về sau một chút, không kề sát sau lưng anh nữa, tăng biên độ chuyển động mông háng, va chạm cái sau so với cái trước càng mạnh hơn. Lúc va vào tuyến tiền liệt nghe thấy anh bật ra tiếng rên rỉ cao vút, lỗ nhỏ co rút lại, cơ lưng kéo căng, khe rãnh càng thêm rõ ràng, mồ hôi uốn lượn như dòng suối nhỏ, da thịt màu đồng cổ ẩm ướt sáng bóng.

Cuối cùng Thiện Tuân đặt anh về lại giường, để anh nằm nghiêng, từ sau lưng đâm rút. Lại làm một lúc, cả cây dương v*t bị đường ruột kẹp một cái, cảm giác Tiêu Quân Mạc bỗng nhiên co lại, hắn hơi buông tay vuốt ve dương v*t anh, tinh dịch mới đầu chỉ phun ra vài luồng, cuối cùng một hơi bắn ra hết.


Anh thở dốc kéo theo đường ruột kịch liệt thả lỏng co rút lại, Thiện Tuân sảng khoái đến cực điểm, cũng nối gót bắn ra.

Từ phía sau lưng ôm chặt Tiêu Quân Mạc, Thiện Tuân chưa vơi tình dục rơi vào trong sự sung sướng nồng đậm, hắn hôn vành tai anh, kêu mấy tiếng Mạc Mạc.

Xong việc Thiện Tuân dựa vào gối hút thuốc, Tiêu Quân Mạc gập chân, trên đùi đặt một chiếc iPad, một tay ôm eo hắn, một tay trượt đến trượt đi trên màn hình chọn phim.

Thiện Tuân qua quýt đề cập đến chuyện của Diệp Chu Chu, không nói tên, chỉ nói là một người bạn.

Tiêu Quân Mạc chậc một tiếng, nói: “Nhóc con vẫn chưa trưởng thành”

Thiện Tuân nói: “Vậy anh cảm thấy nên chia tay hay là không?”

Tiêu Quân Mạc suy nghĩ một lát rồi nói: “Thằng nhóc kia chắc chắn là rất yêu cô bé này nhưng dùng sai cách, bó buộc người yêu quá chặt khiến đối phương không thở nổi, ngoài sợ hãi ra thì chính là căm ghét”

Thiện Tuân nhả ra một vòng khói thuốc, “Không hẳn”

Tiêu Quân Mạc nói: “Không hẳn?”

Thiện Tuân nói: “Đều là trẻ con, nhưng nói đến tâm trí, con trai so với con gái thì ngây thơ hơn ——nói thẳng là không lớn lên được. Tình cảm của cậu ta không hẳn là rất rất yêu, nhưng chắc chắn là chưa từng cố gắng yêu một ai, nói chuyện yêu đương mà hai bên đều cảm thấy hợp. Cậu ta còn ôm ấp ảo tưởng về tình yêu. Từng đọc rất nhiều sách, cũng rất có tự tin, cậu ta dùng trực giác và cái gọi là tri thức miêu tả tình yêu thành một trạng thái lý tưởng nhất, sau đó gấp gáp tìm kiếm một người phù hợp với mình, người kia chỉ cần có thiện cảm là đủ, sau đấy dùng quy tắc chính mình đặt ra để đánh giá tình yêu đó”

Tiêu Quân Mạc hơi ngừng động tác trên tay.

Thiện Tuân lại nói: “Không khéo là, cộng sự của cậu ta không phối hợp lắm, cũng không đồng ý với tư tưởng của cậu ta”

Tiêu Quân Mạc nhấn trang tiếp theo, im lặng một lát, nói: “Thiện Tuân, trước đây cậu đều gạt tôi đúng không?”

Thiện Tuân sửng sốt.

Tiêu Quân Mạc liếc xéo, nói: “Cậu bảo cậu không giỏi viết tình yêu làm mạch chính, tuyến tình cảm không phải sở trường còn gì”

Thấy anh không có vẻ tức giận, lại kéo đến đề tài này, Thiện Tuân bật cười, “Tôi có thể phân tích không có nghĩa là tôi có thể bịa nha”

Không đi sâu thảo luận đề tài này nữa, Tiêu Quân Mạc chỉ một bộ phim, cho hắn xem giới thiệu vắn tắt: “Xem cái này không?”

Thiện Tuân lười xem, nghĩ bụng 80% là phim vớ vẩn, tùy tiện gật đầu.

Tiêu Quân Mạc nhấn phát, dịch iPad ra giữa một chút, một tay nâng một nửa lên không.

Thiện Tuân vốn tưởng không đến một tiếng sẽ ngủ, không ngờ là lần này chọn phim cũng không tệ lắm, hắn cũng xem vào, giữa chừng đổi tay mấy lần cho Tiêu Quân Mạc, hai người hiếm thấy thảo luận tình tiết phim, còn thống nhất quan điểm.

Hắn không nói, ảo tưởng của bạn trai Diệp Chu Chu cũng không phải sai lầm hoàn toàn.

Chú thích:

(1) Nguyên văn Phòng nô “ 房奴 ”: (mortgage slave) ý là nô lệ của nhà cửa, chỉ dân thành phố đặt cọc vay tiền mua phòng trong 20 đến 30 năm, hàng năm dùng 40% đến 50% thu nhập thậm chí cao hơn cả tỉ lệ bồi hoàn cho vay vốn và lãi, do đó tạo thành áp lực sinh hoạt thời gian dài cho gia đình người dân, ảnh hưởng đến chi tiêu bình thường. Mua phòng ảnh hướng đến chi tiêu cho giáo dục của bản thân, tiến thuốc thang và việc nuôi người già, làm cho chất lượng sinh hoạt gia đình giảm xuống, thậm chí khiến người ta cảm thấy ngột ngạt như bị nô dịch.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.