Đọc truyện Ngày Đêm (Nhật Dạ) – Chương 19
Làm tổ ở nhà một tuần lễ, không động đến game, viết một mạch gần sáu mươi nghìn chữ. Cho Đinh Thu xem từng cái một, đối phương mới đầu rất vui vẻ, sau lại bắt đầu giục hắn ra ngoài hít thở không khí, chú ý ăn cơm đúng giờ. Thiện Tuân miệng đáp ứng hết, lại một bên ngậm thuốc lá mở document ra. Kỳ thật thói quen trước đây của hắn cũng như thế, bình thường chậm rãi cấu tứ dàn ý, tìm đọc tài liệu, chuẩn bị đủ thứ, bế quan một hai tuần cúi đầu viết chữ, lại nghỉ ngơi một khoảng thời gian, cứ tuần hoàn như vậy. Giờ hắn chủ yếu hướng về xuất bản, cũng qua thời kỳ dùng số lượng từ tạo sự nổi tiếng, ngày tháng khá là nhàn nhã, áp lực cũng không lớn. Lần này viết một tuần, thành quả so với trước đây còn cao hơn, nhưng hắn chưa hoàn toàn thỏa mãn, dự định mấy ngày kế bắt đầu sửa lại tình tiết.
Cuối cùng vẫn bước ra khỏi cửa, bởi vì hết thuốc lá.
Thiện Tuân chạy một chuyến tới Walmart, mua ít thịt tươi, trái cây và rau củ dễ bảo quản, mì sợi, sủi cảo tôm đông lạnh. Không có đồ ăn vặt bao giờ cũng thấy không ổn lắm, lại lấy bia, khoai chiên, bánh bích quy. Đến quầy thu ngân, cả xe đẩy đều đầy ắp. Về gara, ném túi lớn túi nhỏ vào cốp xe, vào ghế lái, thắt dây an toàn, liền nhận được điện thoại của Tần Duệ.
“Ba tuần rồi mày không đi tập gym, không cảm thấy cơ bụng xói mòn từng chút một à?”
“Mỗi ngày tao đều kiên trì dùng máy chạy bộ, với cả hít đất năm mươi lần”
Tần Duệ cười mấy tiếng.
Bên cậu ta hiếm thấy im lặng, hẳn là đang ở nhà.
Tần Duệ nói: “Buổi chiều đi đánh tennis với tao đi”
Thiện Tuân nói: “Hôm nay không được rồi, phải qua nhà sách một chuyến”
Tần Duệ: “Nhà sách không để hôm khác được à?”
Thiện Tuân nói: “Cần dùng tài liệu gấp”
Tần Duệ nói: “Không tới sân tennis gặp người đẹp mới à?
Thiện Tuân bật cười, mắng: “Ít chọc tao đi, gấp vậy hả? Tao đây đang nghỉ ngơi”
Tần Duệ trong chốc lát không lên tiếng. Đầu bên kia truyền đến tiếng nồi bát va chạm, sau đó nghe cậu ta nói: “Mày bỏ thật đấy à?”
“Mày làm gì đấy? Nấu cơm à?” Thiện Tuân hỏi.
Tần Duệ nói: “Rửa bát, hiếm khi làm một bữa ở nhà, mấy ngày nay đều tiếp khách, ăn đồ bên ngoài sắp ói ra rồi. Hỏi mày đấy, cứ thế cắt đứt thiệt hả?”
Thiện Tuân cười nói: “Nếu không thì có thể thế nào?”
Tần Duệ nói: “Thì cứ suy nghĩ thêm đi, hiếm khi nghe mày bảo muốn tiếp tục”
Thiện Tuân rất lâu không mở miệng.
Bên kia truyền đến tiếng đổ nước, tiếp đó là tiếng bát sứ va chạm, tiếng ken két khi ngăn tủ mở ra, bát đũa bỏ vào trong tủ, cửa khép lại một lần nữa.
Hình như đã bận rộn xong, Tần Duệ thở phào một hơi, nói: “Tao cảm thấy rằng, mày nên cho mình một con đường sống, phải nghĩ sự việc theo chiều hướng tích cực”
Thiện Tuân buồn cười nói: “Lời này mấy ngày trước mày đã nói rồi”
Tần Duệ cũng cười: “Cứ thế đi, tao lại đi tìm người cùng đi sân vận động, mày đi nhà sách của mày. Lái xe chậm thôi”
Thiện Tuân nói: “Kỹ thuật lái của tao còn chuẩn hơn mày nhiều”
Tần Duệ nói: “Đầu mày không phải vừa mới tốt lên à, cẩn thận chút đi, không giỡn được đâu. Tuần này mưa nhiều, xảy xa mấy vụ tai nạn rồi, trong đó có vụ kinh lắm, một chiếc xe tải nghiền ba chiếc ô tô, hai chủ xe tử vong tại chỗ”
Thiện Tuân thở dài nói: “Tai họa bất ngờ, chẳng làm gì được. Mày cũng nên cẩn thận chút, tao cúp trước đây”
Tần Duệ nói: “Gặp lại sau”
Đúng là rất đáng sợ, nhất là nhớ lại hắn cũng ra ngoài mấy lần hôm mưa gió. Nổ máy, lái xe ra khỏi gara. Mở FM, radio giao thông địa phương đang thông báo tình hình giao thông. Hắn theo bản năng giảm tốc độ.
Mặt trời nóng rực, qua giữa trưa nhiệt độ không khí tăng một lèo lên ba mươi lăm độ. May là sân tennis ở trong nhà mới không phải chịu nắng nôi. Tiêu Quân Mạc dù thế nào cũng không quan tâm, thời học sinh chính là buông thả dưới mặt trời, Cù Phương Trạch thì khác, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, nếu bảo anh ta đội nắng ra ngoài vận động, có thể ở trong lòng mạnh mẽ ghi một món nợ cho bạn. Sân vận động là Cù Phương Trạch chọn, Tiêu Quân Mạc bình thường không qua bên này, lái xe phải mất gần năm mươi phút.
Đánh hai tiếng, khắp người cũng bị mồ hôi hấp hơi. Hai người cầm khăn mặt ngồi xuống cái ghế bên cạnh nghỉ ngơi. Trên sân bóng bên trái là hai cậu trai trẻ tuổi chừng hai mươi, dáng người không cao, nhưng trên người đều là từng khối cơ bắp, đánh trước khi họ đến, cũng chưa thấy nghỉ ngơi.
Cù Phương Trạch lấy khăn ra lau kính mắt gọng vàng, lại gác trên mũi. Uống một hơi hết nửa chai nước, híp mắt nhìn hai người kia đánh một lúc, nói: “Không thể không thừa nhận mình đã già rồi”
Tiêu Quân Mạc đang dùng khăn mặt lau cổ, nghe vậy cười nhạo một tiếng, nói: “Già mồm, phơi nắng mấy ngày dưới mặt trời là cậu trẻ lại liền”
Cù Phương Trạch nói: “Cậu không hiểu dưỡng sinh, tôi cũng chẳng nói nhiều”
Tiêu Quân Mạc liếc nhìn anh ta, không nói nữa.
Nam sinh mặc đồ thể thao màu đỏ vọt tới trước lưới, để vợt tennis nằm ngang rồi cắt bóng xinh đẹp, nam sinh mặc T shirt trắng kia cũng nhanh, từ lâu đã bước dài di chuyển đến trước sân, hất cầu lên, ném về sau sân.
Tiêu Quân Mạc nhẹ giọng nói: “Ra ngoài”
Gần như vừa dứt lời, quả cầu vàng nhỏ liền nảy ra khỏi vạch trắng sau sân.
Cù Phương Trạch nói: “Gần đây thấy cậu không bận lắm nhỉ”
Tiêu Quân Mạc vặn nắp chai nước khoáng, ngửa đầu uống hai ngụm, dùng mu bàn tay quệt môi, vặn chặt cái nắp, đặt chai nước về bên chân, cúi đầu phủi nhẹ bụi trên ống quần.
Cù Phương Trạch lại nói: “Dùng tinh lực vào việc giày vò con nít chứ gì. Đào Lâm ngốc, dù gì cũng mới tốt nghiệp, cậu cần gì phải thế, truyền ra thanh danh lại không tốt, còn đắc tội giám đốc Đào”
Tiêu Quân Mạc nói: “Còn mách lẻo?”
Cù Phương Trạch nói: “Muốn mách thì đã mách từ lâu rồi, cậu ta nói mấy câu với Tiểu Cố, tủi thân lắm, lại vào cùng một đợt nữa”
Tiêu Quân Mạc giễu cợt, nói: “Lúc nào cũng phải học hỏi, hoặc là dựa vào chú họ của cậu ta một bước lên trời, hoặc là thật sự học được chút bản lĩnh. Như cậu ta bây giờ, ném đi chẳng có mấy người muốn dùng”
Cù Phương Trạch nói: “Tiểu Đào mà nghe được, chắc cảm động không dám khóc mất”
Tiêu Quân Mạc lườm anh ta, hơi nhíu mày, lại đặt sự chú ý về trên sân bóng.
Chưa đến một lúc, người bên sân bóng khác qua đây. Tiêu Quân Mạc nhàn nhạt liếc nhìn, thấy là một nam một nữ, chắc là tới nói chuyện yêu đương, nhìn ra chỗ khác. Không bao lâu lại nhìn sang lần nữa, cứ cảm thấy người nam kia trông quen quen, đối phương đội mũ lưỡi trai màu xanh lam, anh nheo mắt lại nhìn kỹ một hồi, mãi đến khi đối phương cũng chú ý tới tầm mắt của anh, nhìn sang đây, hai người đều bất ngờ.
Người nọ mỉm cười trước.
Giơ vợt tennis trên tay vung hai phát, “Giám đốc Tiêu”
Cù Phương Trạch cũng nhìn sang theo.
Cô bé dáng người nhỏ gầy bên kia cũng nhìn qua, ngừng vài giây, giơ hai tay lên ra sức vẫy, khá là kích động: “Anh Quân, lâu rồi không gặp”
Tần Duệ và Diệp Chu Chu.
Với Diệp Chu Chu đúng là đã lâu không gặp, offline gặp một lần, sau đấy cũng gặp một hai lần ở mấy buổi tụ tập nhỏ có mặt Thiện Tuân, vẫn chưa từng liên lạc riêng. Mà Tần Duệ, mấy bữa trước mới gặp một lần, còn hàn huyên lâu như vậy. Anh đứng dậy đi qua chỗ hai người, trong đầu bỗng nhảy ra lời nói của Tần Duệ ngày ấy.
“Nói nhiều vậy, tôi cũng không phải đến để giật dây. Mâu thuẫn của hai người thì tự hai người cân nhắc. Sau lão phụ đạo viên ấy, anh là người duy nhất ở cùng nó lâu vậy, với nó mà nói, anh ít nhiều có sự bất đồng”
“Đối với chuyện xu hướng tình dục, nó dám ra ngoài ánh sáng, người kia lại đá bay nó ra rúc vào trong bóng râm. Nó nói với tôi, sau khi sự việc xảy ra nó đã suy nghĩ đến rất nhiều biện pháp, đều là song phương cùng gánh vác. Kết quả, nó bị vứt bỏ”
“Sự lựa chọn của anh, kỳ thật cũng là lẽ thường tình. Nhưng với nó mà nói là hy vọng có người cùng gánh vác với nó”
“Tôi vẫn cảm thấy trong lòng nó vẫn có chút băn khoăn. Nếu nó nói gì đó với anh, cũng đừng oán hận nó, hảo tụ hảo tán”
Lại là bốn chữ đấy.
Anh từ đầu tới cuối không hề đáp lại.
Tức thì hai người vận đồ thể thao, thấy anh đi tới, Tần Duệ nói: “Trùng hợp ghê, lát làm hai ván nhé?”
Tiêu Quân Mạc gật đầu, vừa vặn Cù Phương Trạch qua đây, phân biệt chào hỏi hai người. Tiêu Quân Mạc chủ động giới thiệu: “Giám đốc ban biên tập Tiêu Ngữ, Cù Phương Trạch. Bạn tôi, Tần Duệ, Diệp Chu Chu”
Diệp Chu Chu cười nói: “Giám đốc Cù…không phải là cấp trên của Dụ Dỗ đấy ư?”
Cù Phương Trạch vẫn cười, trong mắt mang chút nghi hoặc.
Tần Duệ cười nói: “Ý em ấy là Lẫm Khách”
Cù Phương Trạch bừng tỉnh, nói: “Em là bạn của Thiện Tuân hả?”
Diệp Chu Chu gật đầu.
Cù Phương Trạch cong con mắt.
Diệp Chu Chu nói: “Hay là chúng ta đánh đôi đi?”
Cù Phương Trạch không dấu vết liếc nhìn cô một lần, cười nói: “Thế thì giống như anh và giám đốc Tiêu bắt nạt người quá”
Tiêu Quân Mạc lại mở miệng trước, “Tôi không đánh hết sức, nhường hai người một ván trước”
Tần Duệ nói: “Được”
Diệp Chu Chu mỉm cười với Tiêu Quân Mạc, nói: “Nếu đã thế, thua thì khao cơm chiều, được không ạ?”
Lờ mờ cảm giác trúng kế, lại thấy biểu cảm đã thực hiện được của Diệp Chu Chu, Tiêu Quân Mạc vẫn mím môi cười, nói: “Thua thì mặc em chém”
Ở nhà sách chờ đến khi mặt trời sắp xuống núi, Thiện Tuân đến McDonald gần đó tùy tiện lấp bụng, tiện thể đi bể bơi lân cận. Kiểu thời tiết này, ở trong nước cực kỳ thoải mái, mỗi một lỗ chân lông trên người đều nở ra, cảm giác vui vẻ lâu rồi chưa có. Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn thường xuyên vận động, không chỉ để giữ dáng người đẹp.
Lặn một lúc, hắn dựa vào tay vịn hồ bơi nghỉ ngơi. Giờ này người rất nhiều, không ít người lớn mang trẻ con tới, có bé gái tròng phao được bố dắt tới vùng nước sâu, cả người ngã ra sau, nằm trên đệm hơi, hai chân nổi lên, rầm một cái đá ra một chuỗi bọt nước, bị bố nguýt cái, hất cằm lên, lại đá mạnh cái, rào, rào, chân trái chân phải luân phiên, bọt nước bắn tung tóe. Đến khi bố bắt được mắt cá chân của bé, vừa quở mắng vừa kéo bé di chuyển, bé gái cười đến không ngậm miệng lại được.
Trên mặt Thiện Tuân cũng xuất hiện nụ cười.
Lại thấy cạnh đó có một đôi nam nữ trẻ tuổi, chàng trai có hơi mập, trên cánh tay đều là thịt mềm, cô gái nhỏ gầy hơn, áo tắm có vẻ lộ liễu. Hai người kề sát nhau, mặt gần như hợp thành một khối thì thà thì thầm, thi thoảng bật ra tiếng cười không rõ, cô gái cắn xương quai xanh của chàng trai, chàng trai vùi đầu hôn lỗ tai cô ta.
Thiện Tuân nhìn ra chỗ khác, kéo kính bơi trên đầu xuống, cúi đầu lặn xuống nước, bơi ra chỗ khác.
Mãi đến khi bể bơi gần đóng cửa, hắn mới lên bờ tắm rửa. Cầm điện thoại di động, nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ, một là của Hứa Giai lan, một cái khác là của Diệp Chu Chu. Vừa rời khỏi bể bơi, vừa gọi cho mẹ hắn trước. Gọi hai lần mới kết nối được, mở miệng liền ngoan ngoãn kêu một tiếng mẹ.
Đầu kia nói: “Con làm gì mà mẹ gọi điện mãi không được”
“Con đi bơi” Hắn mỉm cười, “Mẹ đang bận à?”
Hứa Giai Lan nói: “Mẹ sửa sang giáo trình, điện thoại để chế độ rung quên chưa đổi về, không nghe thấy, lỗ tai mẹ con càng ngày càng không dùng được rồi”
Lúc còn trẻ từng bị bệnh nặng, thính lực của Hứa Giai Lan vẫn không tốt lắm, theo tuổi tác tăng lên, vấn đề dần dần nghiêm trọng. Thiện Bồi Phong dẫn bà đi khám rất nhiều bác sĩ, vấn đề cũng không thấy chuyển biến tốt, khoản tiền nhuận bút đầu tiên Thiện Tuân kiếm được chính là tiêu vào máy trợ thính, kết quả mẹ hắn sĩ diện, thứ đó cũng ném vào đống đồ linh tinh.
Nghe bà nói vậy, trong lòng Thiện Tuân cũng có chút khó chịu, vẫn cười nói: “Mẹ con vẫn còn trẻ lắm”
Hứa Giai Lan: “Vết thương khỏi chưa?”
Thiện Tuân nói: “Tuần trước đã cắt chỉ rồi, đầu cũng không choáng nữa”
Hứa Giai Lan: “Thế sao không gọi điện cho ba mẹ?”
Thiện Tuân im lặng một lát, nói: “Con quên mất”
Trong điện thoại cũng im lặng một hồi, Hứa Giai Lan nói: “Ba con nóng nảy, đây cũng là do con gây họa rước lấy. Song lần đầu tiên trong nhà giúp con giải quyết, con lại có thái độ ấy, có thể làm cho người lớn thoải mái được sao?”
Thiện Tuân nói: “Lại sinh thêm chuyện cho ba”
Hứa Giai Lan bật cười: “Sao lại giống tính ba con thế. Hai ba con con ấy, chính là thiếu giao lưu trao đổi, ông ấy cũng thương con, chỉ là sĩ diện không nói thôi. Lúc ấy con xuất viện ở Thượng Hải, về thẳng nhà không phải tốt hơn sao? Nói mấy câu êm tai, ông ấy cũng không mắng được”
Thiện Tuân mỉm cười, “Ở đây cũng có Tần Duệ chăm sóc con rồi”
Hứa Giai Lan nhất thời không mở miệng.
Nói nói, hai người đều bỏ qua đề tài vết thương. Lại nói một chút về công việc, ấn phẩm, kế hoạch sáng tác của hắn, học sinh, đồng nghiệp của mẹ hắn. Thiện Tuân lại hỏi tình hình thân thể vợ chồng hai người, vào bãi đỗ xe, ngồi trong xe nổ máy, trò chuyện mới chấm dứt.
Tâm trạng lại khôi phúc về trạng thái trước khi tới bể bơi.
Đèn đóm giao thoa, trên mặt đường là đèn xe lập lòe liên tiếp cùng dòng người mờ nhạt không rõ. Cầu vượt gần đấy chỉ thấy toàn người là người nhốn nháo, người bán hàng rong trên vỉa hè điều khiển bóng đèn vàng óng, trong tay cầm một chiếc gậy huỳnh quanh, không cần nhìn kỹ cũng có thể biết vẻ mặt lấy lòng đến nhường nào. Đèn đỏ dừng lại, người đi bộ ở hai bên đường vội vàng đi về phía đối diện, người lớn dắt trẻ nhỏ, đàn ông ôm phụ nữ, phụ nữ khoác tay phụ nữ, hoặc một thân một mình. Chờ đèn xanh sáng lên, xe cộ bắt đầu chuyển động, bỗng nhiên có một người nhảy ra, cúi đầu chạy đến đường đối diện, Thiện Tuân vừa mới lái đi, cuống quýt phanh xe, may mà tốc độ người nọ thật sự rất nhanh, xe vừa mới lăn bánh vẫn còn đi từ từ. Chờ hắn bình tĩnh lại một lần nữa nhấn ga, người nọ đã không còn bóng dáng.
Trong loa là nhạc không lời, âm lượng không lớn, cào người như vuốt mèo.
Mở rất lâu, mới chạy được nửa đường. Thành phố này quá nhỏ lại quá lớn, bầu trời cao, lại quá chen chúc. Hắn và Tần Duệ học đại học ở phương Bắc, cách nơi này khá xa. Sau khi sự việc kia xảy ra, hắn không còn ý định ở lại cái tỉnh đó nữa. Lúc ấy Thiện Bồi Phong thất vọng về hắn, dù cho biết ngọn nguồn sự tình, cũng cảm thấy đây là phiền phức do cái tính phong lưu của con trai gây ra. Thiện Bồi Phong có chút giao thiệp trong giới học thuật, lúc ấy giải quyết giúp hắn, mặt mũi cũng ném sạch, muốn ông chấp nhận một thằng con trai là đồng tính luyến ái đã phải mất rất nhiều công sức, giờ ông nhìn thấy, lại là một đứa con trai xu hướng tình dục đặc biệt nhưng lại ở cùng với người không sạch sẽ. Hứa Giai Lan kẹp giữa hai cha con cũng rất đau khổ. Quan hệ trong nhà thành ra như vậy, hắn tự nhiên cũng không có ý định trở về định cư.
Mở bản đồ ra ngẩn người mấy ngày, chọn thành phố này. Không có lý do gì, chỉ cảm thấy vừa mắt, thích hợp, thế là định cư ở đây. Dù sao hắn đi đâu cũng viết lách. Kết quả Tần Duệ cũng theo qua đây tìm việc, tuyên bố áp lực nhà cửa của thành phố hạng hai nhỏ hơn tí, nhịp sống cũng dễ thích ứng.
Hai người đều ngầm hiểu.
Rất nhiều thứ rồi cũng phai nhạt theo thời gian, quan hệ với ba trải qua sự cố gắng của mẹ đã dần dần được xoa dịu. Nhưng có những thứ, hễ đã khắc xuống dấu vết trong lòng người, thì vĩnh viễn không mất đi. Giờ đây, chỉ cần hắn một ngày không ổn định, thì một ngày không thể bình tĩnh hòa nhã nói chuyện nhà với Thiện Bồi Phong.
Vào nhà, mới nhớ tới gọi điện thoại lại cho Diệp Chu Chu.
Gọi ba lần, lần thứ tư mới có người tiếp. Có chút thán phục với tính kiên nhẫn của mình, bỗng nhiên phát giác giọng nói kia không đúng lắm.
Một từ “A lô”, sau đấy hai đầu đều không lên tiếng.
Thiện Tuân phát đi phát lại âm thanh này trong đầu, không chắc lắm có nghe lầm không.