Đọc truyện Ngày Đêm Muốn Em – Chương 39
Chiều hôm nay nắng vàng ươm.
Cô chỉ có vài giờ đồng hồ thu xếp sách vở, sửa sang lại quần áo, còn phải làm cho xong bài tập làm thêm. Vội vội vàng vàng chuẩn bị ra khỏi cửa, đúng lúc cô vừa vặn tay kéo thì cửa cũng mở ra.
Anh trai hàng xóm mang theo chìa khóa xe: “Vừa khéo anh cũng đi qua trường học của em có chút việc, để anh đưa em đi.”
“Tốt quá.” Tương Linh cười: “Anh mua xe rồi à?”
“học kỳ này khá nhiều chuyện, chạy tới chạy lui mệt lắm, mua cái xe đi cho dễ dàng một chút.”
Tương Linh gật đầu thay cho lời nói, đi xuống lầu.
Kỳ thực cô rất sợ lại bị anh hỏi về chuyện Lâm Thanh Khải, may là trên đường đi thuận lợi, hai người chỉ nói chuyện phiếm vài câu về thành tích học tập với cuộc sống thường nhật.
Đoạn đường cuối, đi qua cái khúc cua, dừng lại ở trước cửa quán net gần trường học.
Ở đằng kia có một nhóm nam sinh đang tụm lại, cười nói rôm rả, trong số đó hình như là có vài người tối qua đi ăn cơm cùng với cô.
Dường như có một nam sinh hướng về cửa sổ đen của xe nhìn một cái, Tương Linh không biết là gì mà tự nhiên cúi đầu. Đợi chạy thêm một chút nữa, nhìn qua gương chiếu hậu, lại nhìn thấy trong đám người này có hình dáng quen thuộc.
Anh đã thay đổi quần áo, áo T-shirt màu trắng và quần thể thao.
Ánh mắt Tương Linh ngừng trên người anh.
Hơi nghiêng đầu, Lâm Thanh Khải đang nghe nam sinh bên cạnh nói cái gì đó, nhấc mắt lên, nhìn về phía cô.
Thoáng qua đối diện gương chiếu hậu, Tương Linh không rõ anh có thấy cô rõ hay không nhưng mặt đã tự giác nóng lên rồi.
Mới thấy mới đây thôi, trong đêm tối trần trụi phóng túng tiếng thở khẽ, bị kéo chăn che lấp dưới lớp vải, vô cùng xấu hổ.
Đến cổng trường, anh trai hàng xóm hạ cửa sổ xuống, hướng quán nét rồi cườ cười: “Muốn đứng ở đây chờ ai?”
Tương Linh sửng sốt: “Không đợi, không đợi ai cả.”
Cô muốn xuống xe, nói câu cảm ơn rồi cầm lấy cặp sách mà chạy vào lớp học.
Chạy xong, lại cảm thấy bản thân có chút không đúng, điện thoại có tin nhắn đến bảo là “tự học cuối tuần”…
Nói chuyện với Lâm Thanh Khải sau khi tan học thứ sáu hôm đó, anh nói đợi ở cổng trường chờ cô, cô nhắn tin lại nói là “được”.
…Sau đó…
Khách sạn… Khách sạn… Nhớ lại một chút, cảm giác tựa hồ như không chân thực. Chỉ có bị tiến vào trong thân thể, còn giữ lại một ít lực đạo cùng độ ấm của anh.
Tương Linh nâng cằm lên, đem hộp thuốc “tiêu viêm” này vào trong hộp nhựa nhỏ đặt ở bên gối.
Bạn cùng phòng đang túm tụm lại tán gẫu, còn cô thì mở tin nhắn của Lâm Thanh Khải ra, nhìn chằm chằm vào khung nhập tin nhắn. Lại đóng, lại mở ra xem. Đọc truyện nhanh nhất tại wattpad của Huyền Namida.
Anh không gửi lại cho cô tin nhắn nào cả, cô cũng không biết nên nhắn gì cho đúng.
Lòng tự cao lại dâng lên, chung quy là cũng có gì đó không đúng rồi.
Giống như là có chút đánh giá bản thân quá cao vậy.
Tương Linh thở dài, vùi mặt vào trong gối.
Sáng sớm hôm sau, bạn cùng bàn đánh thức cô dậy.
“Mau tới trường không muộn đấy.” Bạn cùng bàn đã rửa mặt xong: “Chủ nhật cậu đi ăn trộm bom hay sao mà ngủ như chết vậy?”
Tương Linh còn mê man, xoa nhẹ mắt một lát, mí mắt sập sập, có chút sưng.
Lật người, sờ điện thoại nhìn đồng hồ.
Có tin nhắn mới.
Hôm quá lúc mười hai giờ bốn mươi lăm phút tối: “Ngủ rồi à?”
Cách đây năm phút: “Ngủ ngon.”
(Na: sáng rồi không kêu dậy đi học còn chúc ngủ ngon. Cách trả thù của người ghen tuông thật là…)
Cô ngồi vọt dậy.
Lâm Thanh Khải.
Xế chiều là tiết tự học, sắp đến ngày kỷ niệm thành lập trường, chủ nhiệm lớp bảo lớp trưởng đưa cả lớp tới sân thể dục. Đi qua vài lớp năm nhất, sau đó là lớp của Lâm Thanh Khải cũng đang học thể dục.
Lớp thể dục lúc đó đang thoải mái, vài người chạy cho nóng người, nữa sinh thì chủ yếu tán gẫu, nam sinh thì chơi bóng.
Lâm Thanh Khải vừa bị thay thế, anh nâng cổ tay lau mồ hôi, ngồi vào dãy ghế mở bình nước.
Tương Linh dường như thấy tầm mắt anh nhàn nhạt đi tới chỗ cô, nhất thời căng thẳng muốn xỉu rồi. Bạn ngồi cùng bàn đang ở một bên túm lấy áo cô: “Cậu còn chưa nói cho tớ biết quan hệ của hai người là như thế nào.”
Cô không nói gì, chỉ giả vờ như không nghe thấy.
“Không sai đâu.” Mấy bạn nam sinh ngồi ở phía đối diện giống như hoàng thượng tuyển chọn phi tần, một đám bàn qua tám lại: “Chân dài nhất.”
“Ngực này lớn thật.”
“Ngực kia hơi nhỏ nhỉ.”
Lâm Thanh Khải ngưỡng cổ uống miếng nước.
“Người này này, ở giữa ấy.” Giọng nói của nam sinh thấp xuống: “NGực này sờ… nhất định rất sướng.”
Mấy người thay đổi ánh mắt, cười rộ lên kỳ quái.
Lâm Thanh Khải khoanh tay, đem bình nước khoáng đặt trên đất.
Anh nhìn mấy người bạn của mình: “Miệng các cậu phun ra từ nào cho sạch sẽ một chút đi.”
“Sao vậy.” Bọn họ tạm dừng, nhìn Lâm Thanh Khải, lại nhìn Tương Linh: “Không thể nào.”
Lâm Thanh Khải liếc mắt bọn họ một cái, không nói gì.
Nam sinh kia ngơ ngác một lát, mặt mày sáng rực, cười sát lại người Lâm Thanh Khải: “Làm rồi?”
Ánh mắt Lâm Thanh Khải khóa trên mặt hắn, thần sắc lạnh lùng: “Cút.”
Nam sinh có vẻ khó chịu, im lặng một lát, sau đó ngượng ngùng vẫy vẫy cánh tay: “Đi một chút đi, đi uống nước.”
Tương Linh chỉ nhìn thấy bọn họ châu đầu ghé tai châu đầu ghé tai nhau, sau đó tất cả rời khỏi, Lâm Thanh Khải cũng đứng lên.
Tầm mắt cô đi theo bóng lưng của anh.
“Còn cả lần trước nữa…” Bạn cùng bàn vẫn đang thuyên luyên: “Hắn đến lớp chúng ta lần đó, là tìm cậu, đúng không?”
Tương Linh thu hồi mắt, không yên lòng ừ một tiếng.
Đang lúc cô căng thẳng lại rời đi như vậy, có chút mất mát.
“Vậy thì cuối cùng cậu nghĩ quan hệ của hai người là gì? Nói tớ biết đi.”
Tương Linh nghĩ nghĩ: “Rất lâu rồi.”
“Là bao lâu?”
Cô nhìn vào vô định, thình lình góc áo lại bị gật mạnh: “Trời ơi?” Bạn cùng bàn hét lớn.
Tương Linh ngẩng đầu nhìn, Lâm Thanh Khải đang đứng dưới bóng cây trước mặt.
Thấy cô nhìn mình, anh nâng cằm: “Lại đây.”
… Không đi!
Bạn cùng lớp đang tán gẫu với nhau liền im bặt, xì xào bàn tán nghiêng đầu nhìn cô xem xét.
Tương Linh đỏ mặt, chậm rì rì đi đến cạnh anh.
“Bôi thuốc chưa?” Lâm Thanh Khải nhìn cô.
Giữa thanh thiên bạch nhật như thế này, tại sao anh lại hỏi vấn đề này? Tương Linh nhìn xung quang một chút, nói vô cùng nhỏ: “Bôi rồi.”