Đọc truyện Ngày Đầu Gặp Lại Anh Muốn Cưới Em – Chương 8: Em Không Tin Anh Đến Vậy Sao
Câu nói làm đôi tai An Thiên đỏ ửng.
Tinh Anh dịu dàng nắm lấy tay cô bước vào nhà.
Cả căn nhà bên ngoài đã thấy rất xa hoa, đã vậy bên trong còn hơn thế nữa chứ, có điều vừa nhìn vào đúng thật là nhà của đàn ông sống tông toàn lấy trắng đen nhưng rất sang trọng, đồ đạt rất ngăn nắp nhưng nói chung thì khá đơn giản, không quá cầu kì.
Đúng lúc này, trong bếp bước ra một người đàn bà đoán chừng khoảng ngoài 50, bà nhìn thấy đã gọi một cách kính cẩn:
– Chào mừng cậu chủ và cô chủ trở về!
An Thiên có vẻ không quen :
– Dì ơi con không phải…..
Dì Sương suốt nãy giờ cứ cười tủm tỉm nhìn cô, có chút không tự nhiên cho lắm.
An Thiên lại được diệp ngại ngùng không biết nên nói gì.
Tinh Anh chen ngang, anh giới thiệu:
-Đây là dì Sương, người giúp việc theo giờ.
– ….( lúc này nhìn qua dì Sương) dì cứ gọi con là Tiểu Thiên hoặc An Thiên là được cách gọi kia xa lạ quá, con cũng không quen lắm.
Dì Sương cười cười đáp ứng:
-Được, An Thiên, thật ngại quá đã đến giờ tôi phải về rồi.
Chúc hai người có một buổi tối vui vẻ.
Vậy là An Thiên sẽ ở cùng Tinh Anh trong căn nhà to đùng này sao, cô tự hỏi.
Sau khi dì giúp việc rời khỏi, Tinh Anh mới kéo người cùng vali lên lầu.
Mở cửa bước vào, vừa đặt vali xuống thì tiếng chuông điện thoại reo, Tinh Anh xoa đầu cô và rời phòng sau câu nói :
– Đây là phòng của chúng ta.
Em cứ sắp xếp đồ đi, anh có công việc cần xử lí.
Cánh cửa vừa đóng lại An Thiên thở một hơi dài thầm nghĩ ai mà cưới được người đàn ông này chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Còn cô sớm muộn….!2 năm sau cô sẽ rời khỏi đây…!
Trên người toàn thân là mùi mồ hôi, nghĩ lại thì bộ đồ này cô đã mặt từ sáng tới giờ công thêm lúc nãy …..!Sau một lúc loay hoay sắp xếp cô vớ đại một bộ đồ sau đó bước vào nhà tắm.
Lúc bước ra An Thiên hốt hoảng đứng như trời trồng ….!Tinh Anh đã vào phòng từ lúc nào, anh nhìn chằm chằm lấy cô, trong lòng anh bỗng nổi lên một ngọn lửa vô hình cháy rực.
An Thiên tóc ướt đang xõa, vài giọt nước rơi lên chiếc áo ngủ nút đầu tiên có hơi mở, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn cộng thêm đôi mắt to đen láy, đôi môi đỏ mọng kia thật sự khiến người ta không thể rời mắt được.
Lại nhìn xuống dưới hình như….!không có áo lót…!
Thấy đôi mắt kia cứ nhìn chằm chằm trên người mình nhìn, thắt mắt cô nhìn xuống…!ở nơi ấy An Thiên mới nhận ra, cô vốn có thói quen không mặc đồ lót sau khi tắm xong vì như vậy rất thoải mái vã lại cô luôn sống một mình nên…ba chân bốn cẳng chạy vào nhà tắm, 2 phút sau bước ra.Cô ngượng ngùng nhìn anh.
Anh từ trên ghế đứng dậy xoa đầu cô sau đó bước vào nhà tắm kêu cô bên ngoài đợi mình.
15 PHÚT SAU
Từ trong nhà tắm bước ra một cơ thể với thân hình có thể nói là tuyệt mỹ được che bằng chiếc áo ngủ buộc hờ.
Nhìn thế nào cũng có vẻ phong lưu, lại có phần quyến rũ.
Hai người mặt đối mặt mà không nói lời nào suốt 5 phút.
Cuối cùng An Thiên là người lên tiếng trước nhằm phá vỡ cục diện:
– Cái đó …
em nghĩ mình sẽ ngủ ở phòng khách.
Tinh Anh cười tà mị chuyển tư thế, hai tay chống lên ghế ngồi của An Thiên mặt đối mặt với cô:
– Chúng ta là vợ chồng mà không phải sao? Với lại nhà anh không có phòng dành cho khách, em đừng mong là có thể ngủ ở phòng khách.
Cuối cùng thì lựa chọn duy nhất dành cho em là ngủ _cùng _ anh.
An Thiên ngơ ngác, biểu hiện mười phần không tin:
-Chẳng lẽ căn nhà rộng như vậy lại không có nổi một phòng dành cho khách hay sao?
Tinh Anh rất thành thực trả lờ, mặt lại chẳng biến sắc:
-Phải.
(câu trả lời đầy sự dứt khoát.)
Chứ không phải là ai kia nhanh chóng gọi về kêu dì Sương tìm đủ mọi cách đóng hết phòng dành cho khách , ngay cả cái ghế sofa trong phòng cũng kêu người đến dọn để không cho có người nào đó có ý định ngủ sofa đâu à nhoa.
An Thiên vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục:
-Vậy thì em ngủ ở dưới đất cũng được.
Ngay lập tức:
– Không thể được.
-Tại sao?
Anh nhấn mạnh từng từ:
-Bởi vì anh không cho phép.
Vẻ mặt Tinh Anh có chút tức giận, mài cũng đã nheo lại không ít, cuối cùng anh mất kiên nhẫn kéo An Thiên ấn lên giường.
Đầu cô có chút choáng, đến lúc nhận ra thì bị ai kia ôm chặt vào lòng, anh cẩn thận đắp chăn, rất tự nhiên nhắm mắt, đầu vùi vào phía sau gáy cô, miệng lẩm bẩm:
– Yên tâm đi anh sẽ không làm gì em đâu, anh sẽ đợi đến khi nào em có thể chấp nhận anh.
Bởi vì anh chính là một “chính nhân quân tử”.
Nói tới bốn chữ trên thật chẳng biết nên nói thế nào, anh tự nhận mình là một chính nhân quân tử đó nha.
– Nhưng em….
Giọng nói Tinh Anh buồn bực, nhưng vẫn muốn trêu vợ:
– Em không tin anh tới như vậy sao?hay em muốn chúng ta làm ít chuyện gì đó.
Anh cũng không ngại đâu!
Nói đến như vậy rồi, thôi thì cô nên thử tin vào chính nhân quân tử mà anh nói đi.
-Không phải vậy.Em…!
Anh lại xoa đầu vợ, trầm thấp nói, giọng nói có phần mệt mỏi:
-Anh đùa thôi, em để anh ôm em ngủ đi mà, Vợ!
An Thiên nghe vậy cũng có chút không nỡ, anh đây là rất mệt đi, nghe Như Ý nói anh cả đêm ở lại bệnh viện, vừa rồi còn xử lí công việc nữa, khổ cho anh rồi.
Thoạt đầu cô nàng có chút không quen, cả người cứng đờ, lúc lại nhúng nhích rồi lại sợ làm ảnh hưởng đến anh đến 1 hồi sau, có lẽ vì mệt quá nên ngủ thiếp đi.
Nhận thấy người trong lòng mình đã yên tĩnh ngủ, ai kia mở mắt ra.
Một nụ cười ấm áp xuất hiện trên môi người đàn ông, anh thì thầm:
– Sớm thôi, rồi em sẽ yêu anh.
Cô bé của anh, ngủ ngon!
Một buổi tối ấm áp cứ thế mà trôi qua.