Ngày Ấy Và Bây Giờ …10 Năm

Chương 11: Ngày chia tay


Bạn đang đọc Ngày Ấy Và Bây Giờ …10 Năm – Chương 11: Ngày chia tay


Cái gì qua thì cũng đã qua, cái gì đến thì nó cứ đến. Sau đợt nghỉ hè năm lớp 11, giường như khoảng cách giữa bọn em quá lớn rồi. Ngày đầu gặp lại, nàng có vẻ gầy đi, trông thương lắm, nàng không cười tươi như mọi lần, em cố gắng trêu đùa nàng nhưng nàng chỉ đáp lại những nụ cười gượng.
– Sao dạo này cậu gầy đi thế, chắc ở nhà nhớ tớ nhiều quá không ngủ được à.
– Tớ cũng chẳng biết nữa, vẫn ăn uống bình thường thôi.
Những câu trả lời lưng lưng lửng, khuôn mặt nặng nề như lo lắng điều gì đó. Em cũng không muốn làm phiền nàng, chỉ dặn:
– Giờ thế này rồi phải cố gắng ăn vào cho nó béo ra nha. Mà có chuyện gì trong lòng thì chia sẻ cho tớ biết với nhé, không là bị xì trét đấy…
– Ừ tớ biết rồi mà, không có chuyện gì đâu.

Tạm biệt nàng bằng cái nhéo má để lên lớp, trong lòng em lúc đấy bất an lắm, chắc chắn có chuyện gì đo nàng giấu mình mà không muốn nói ra, thôi cứ kệ đi đã, lúc nào rảnh hỏi sau.

Khoảng thời gian sau đó, nàng vẫn đi chơi với em, nhưng không được vui vẻ như trước, nhiều lúc nàng cứ lặng người suy nghĩ cái gì đó, nhìn vào khoảng không vô định. Nhất định là có gì đó không ổn rồi. Em cố gắng gặng hỏi, nhưng câu trả lời của nàng luôn là : “Tớ không sao đâu, vẫn bình thường mà”.
Năm cuối cấp nên chương trình học cũng như ôn ngày càng nặng, hầu như rất ít có thời gian bên cạnh nàng, chỉ cùng nhau đi ăn sáng và đi chơi mỗi tuần một lần thôi. Rồi cái gì đến nó cũng phải đến…
Một buổi chiều tháng 11, trời lúc đấy bắt đầu se lạnh rồi, đạp xe trên con đường hôm nào, vẫn con đường ấy, vòng tay ấy ôm em, đôi má ấy dựa vào lưng em. Rồi nàng chợt hỏi:
– Cậu có hối hận khi yêu tớ không?
– Sao lại hối hận? Yêu cậu tớ hạnh phúc lắm chứ, cậu xem từ khi chúng mình là bạn, rồi đến khi yêu nhau, có khi nào tớ buồn bã hay chán nản không. Cậu cũng thế đúng không?
– Ừ! Tớ yêu cậu nhiều lắm!- Rồi nàng ôm em chặt hơn, không nói gì nữa.

Chiều tối đưa nàng về, như thường lệ, em kiss nàng một cái rồi tạm biết nàng, nhưng nàng không nói gì, vẻ mặt lưỡng lự.
– Sao vậy? Có gì định nói với tớ à.
– Chúng mình chi tay đi- Nghe như sét đánh ngang tai, choáng lắm các bạn ợ.
– Gì cơ?
– Chúng mình… chia tay đi.

– Sao lại chia tay, cậu giận tớ gì à, cứ nói ra đi tớ sẽ sửa.
– Không, cậu không làm gì sai cả, tớ chỉ cảm thấy chúng mình không còn hợp nhau nữa thôi.
– Sao lại thế, ít nhất cậu phải cho tớ một cái lý do chính đáng chứ?
– Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi cậu, đáng lẽ ngày ấy tớ không nên gửi bức thư ấy cho cậu, tớ xin lỗi,…- Nàng khóc rồi quay mặt bước nhanh vào phòng, đóng cửa lại.
Không kịp dựng cái xe đạp, đuổi theo nhưng nàng chốt của rồi, bên trong vọng ra tiếng thút thit không thành lời ” Cậu về đi, từ mai chúng mình không phải là người yêu cảu nhau nữa”. Em chẳng biết làm gì nữa, không muốn đâu nhưng nước mắt cứ trào ra, sốc quá. Em đập của đòi nàng mở:
– Cậu mở cửa cho tớ đi, xin cậu đấy, ra đây nói chuyện với tớ, làm sao có thể như thế này được, cậu ra đây đi…
Nàng vẫn không chịu mở cửa, em đập mạnh hơn và liên tục gọi nàng… trong tiếng nấc. Mấy đứa phòng bên cạnh thấy đập cửa chạy ra xem, nhìn em ái ngại không nói gì, bà chủ trọ thì chạy xuống hỏi có chuyện gì thế, rồi bảo em về đi. Bất lực, chẳng làm được gì, em gục xuống chân cửa, vuốt trán nghĩ lại xem mình có làm điều gì sai không, nhưng không thể nghĩ ra được, nếu vì dạo này bận học ít quan tâm đến nàng thì đó không phải là lý do, nàng lúc nào cũng nghĩ cho em mà… Tầm 2 phút sau em chống tay đứng dậy, không nói gì, lững thững bước ra dựng chiệc xe đạp, thẩn thơ đi về, trời mưa phùn nhè nhẹ, trong lòng trống trơn không nghĩ được gì nữa.
Cả tối hôm đó em không ngủ được, nghĩ nhất định sáng hôm sau lên lớp phải hỏi nàng cho ra nhẽ.
Sáng hôm sau đi sóm vòng qua chỗ trọ của nàng nhưng nàng đã lên trường mất rồi, lại lóc cóc đạp xe đi. Vào lớp cất cặp rồi phi thẳng vào lớp nàng, nàng vẫn ngồi đó, nhìn thấy em nàng không nói gì cả. Em chạy đến chỗ nàng hỏi:
– Chuyện hôm qua là như thế nào, ít nhất cậu phải cho tớ cái lý do hợp lý chứ.

– Mình chỉ thấy bọn mình không hợp nhau nữa thôi. Từ giờ cậu đừng sang đây nữa, không tiện đâu.
Bọn lớp nằng bắt đầu nhìn em xì xào. Em không có thời gian mà để ý đến bọn nó nữa, bảo nàng:
– Cậu suy nghĩ lại đi, đừng làm thế với tớ, cậu biết cậu quan trọng với tớ nhủ thế nào rồi mà.
Nàng lặng một lúc không nói gì, rồi nhìn em nói:
– Tớ nghĩ kỹ lắm rồi, nghĩ mấy ngày rồi, tớ thấy bọn mình yêu nhau không hợp đâu. Nếu muốn tớ với cậu vẫn là bạn mà.
– Làm sao tớ có thể chấp nhận như thế được, cậu cứ suy nghĩ lại đi, xin cậu đấy. – Rồi em lạnh lùng quay về lớp, đằng sau là khuôn mặt mệt mỏi của nàng là những lời xì xáo bàn tán của mấy đứa con gái…
Những lần sau đó em không thể gặp được nàng ở phòng, vì nàng đóng của không cho vào, chỉ có thể gặp trên lớp nhưng cậu trả lời luôn là ” Chúng mình không hợp nhau”. Sau một tuần suy nghĩ, đeo bám nàng,… rồi em cũng nhận ra là mình bị đá, nhưng em sẽ không bỏ cuộc đâu, chừng nào chưa nhân được một cái lý do chính đáng thì em còn phải hỏi nàng cho ra nhẽ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.