Bạn đang đọc Ngày 32 – Chương 93
ngày 32, hồi XXXIX
Trở lại ngày 32 với góc nhìn mới, trông thế giới thanh tịnh này, Dịch A Lam ghìm lòng chẳng đặng đưa tay chạm vào không khí lạnh băng, thể như làm vậy là y cũng có thể chạm vào sự tồn tại của thế giới hạt nhân.
Tại thời điểm này, trên Trái Đất được tái tạo hoàn hảo này, sẽ cũng có người giống Dịch A Lam, đang trải nghiệm sự kỳ diệu từ vũ trụ trong một góc nhìn rất khác.
Châu Yến An đưa Dịch A Lam đến căn cứ UAV, rồi thông qua hệ thống an ninh và khảo sát thực địa kiểm tra tỉ mẩn trong ngoài tòa căn cứ: không có dấu vết con người, thức ăn nước uống đầy đủ, thiết bị liên lạc dự phòng đầy đủ, hệ thống thông tin liên lạc bình thường, hệ thống điện lực bình thường, thiết bị bảo vệ ngoại vi bình thường…
Dịch A Lam theo sát phía sau Châu Yến An, từ từ xem xét nơi mình sẽ dành thời gian bốn ngày.
Khi đến một xưởng lắp ráp, Dịch A Lam bỗng thấy chân mình vừa giẫm phải một thứ.
Y cầm lên thì phát hiện đây là một đai ốc bằng kim loại, cỡ móng tay, màu sắc trong veo, các góc được mài nhẵn nhụi ánh màu trắng bạc lạnh lẽo, đường tròn bên trong cũng tinh xảo mịn màng; hẳn là một loại hợp kim mới, có kết cấu nhẹ và cảm giác lành lạnh.
Dịch A Lam giở trò thần bí, khi Châu Yến An đã xác nhận mọi thứ trong căn cứ chuẩn bị rời đi: “Em có một thứ muốn tặng anh.”
Châu Yến An lấy làm chờ mong: “Gì vậy em?”
Dịch A Lam lấy ra chiếc đai ốc mà mình đã buộc dây đỏ.
Châu Yến An nghiêm túc nhận xét: “Đây là gì thế? Dây chuyền? Bùa bình an?”
“Một con đai ốc em nhặt được.” Dịch A Lam mỉm cười.
“Anh còn nhớ bộ phim mình đã xem hồi trước không? Stalker muốn đưa mọi người đến căn phòng nơi có thể thực hiện ước muốn sâu thẳm nhất, khi đi qua khu vực nguy hiểm, Stalker đã tung đai ốc để định hướng.”
“Nên tính ra, nó vẫn là bùa bình an?” Châu Yến An bật cười.
Anh vừa đeo dây chuyền đai ốc lên cổ, vừa giải thích.
“Đai ốc trong phim được quấn băng.
Nó đại diện cho công nghiệp, còn băng vải tượng trưng cho chữa bệnh? Có phải sự phát triển công nghiệp được bao phủ bởi y học mới là hướng đi đúng đắn dẫn con người đến hạnh phúc?”
Dịch A Lam há hốc, “Em không biết.
Hồi xem phim, tất cả những gì em nghĩ đều là mấy thứ siêu hình.
Em chưa bao giờ nghĩ đến cách giải thích thực tế như vậy.”
Châu Yến An nhướng mày: “Ý em là, suy nghĩ của anh nông cạn quá hả?”
“Đâu có!” Dịch A Lam kiên quyết bảo vệ lòng tự tôn của Châu Yến An.
“Em thấy anh nói đúng lắm.
Bộ phim được quay tại một khu công nghiệp bị bỏ hoang do rò rỉ hạt nhân, có nhiều cảnh quay chứa chất thải y tế như ống tiêm.
Chắc đạo diễn có ý này.”
Châu Yến An cười, nựng mặt Dịch A Lam.
Đáng lẽ trò đùa này nên tới đây là kết, nhưng vì sắp chia xa, anh bỗng dưng chuyển từ cái cưng nựng thành vuốt ve mơn trớn.
Mắt nhìn nhau, họ ôm ghì lấy nhau trong chiếc hôn nồng nàn.
Châu Yến An lướt đầu ngón tay chai sần lên hầu kết Dịch A Lam, cái động chạm vừa thô vừa thực lại nhận được phản ứng rùng mình như dự đoán.
Anh khẽ giọng, hỏi y: “Sao em không đeo?”
Dịch A Lam thở hổn hển, “Em đi theo anh là được mà.”
Tiếng rền vang của Gyrfalcon hãy còn văng vẳng bên tai, nhưng bóng dáng của nó đã khuất sau rặng mây trời.
Dịch A Lam trông về hướng đó hồi lâu, đoạn trở lại xưởng bắt đầu làm quen với những chiếc máy bay không người lái đang ngủ say trong nhà chứa; đồng thời y lấy một chiếc máy tính xách tay, đăng nhập vào cộng đồng Ngày 32 và lướt bảng tin mới nhất.
Việc phát hiện ngày 32 là một vũ trụ song song yếu vẫn chưa được công bố chính thức, trên diễn đàn cũng không ai thảo luận, nhưng mọi người vẫn rất chi sôi nổi nhiệt tình, chia sẻ kiến thức và trải nghiệm của mình.
Sau ngần ấy ngày 32, dẫu nhút nhát và thận trọng đến đâu, bạn cũng sẽ quen thuộc với nó.
Trong thế giới đặc biệt này, bạn sẽ chầm chậm khám phá ra niềm vui cho chính mình.
Theo dòng thời gian ngày một dài hơn, bạn bắt đầu gặp gỡ, làm thân, vướng vào nhau, đấu tranh với nhau và, các sự kiện trong ngày 32 từng bước trở nên sâu sắc, sự chú ý của bạn sẽ chẳng còn dừng lại trên bề mặt nữa.
Một người đến từ nước E đăng bài về các cuộc biểu tình quy mô lớn do những người theo chủ nghĩa hòa bình khởi xướng đã diễn ra ở nước họ vào tháng trước.
Theo họ, đó là do vài người tận mắt chứng kiến kho vũ khí hủy diệt hàng loạt vượt xa số lượng chính phủ công bố trong ngày 32, nghĩa là việc cắt giảm vũ khí như đã hứa đã không được thực hiện.
Họ đưa ra khẩu hiệu, rằng “những kẻ vô tội kia, chẳng bao giờ biết chúng tôi đang sống với chất nổ có thể quét sạch hàng chục lần qua lại”.
Bài đăng này chưa từng được ai trong số những người theo chủ nghĩa hòa bình đứng ra thừa nhận, bởi vậy chẳng biết liệu đó có thực sự là cuộc đảo chính do nhóm chủ nghĩa hòa bình nhân danh ngày 32, hay chỉ là một hình thức cạnh tranh chính trị giữa trong và ngoài nước.
Một gã nước F đăng bài kể về vụ án giết người nơi họ.
Đại khái công ty dược phẩm nào đấy thất bại trong việc phát triển một loại thuốc điều trị bệnh tim, âu cũng do lỗi chểnh mảng bên khâu vận hành.
Chẳng những sản xuất ra một loại thuốc không có tác dụng điều trị, mà còn chứa hợp chất gây ngừng tim.
Vài năm sau khi lô thuốc này được đưa vào kho lưu trữ, một kẻ bí ẩn đột nhiên ngỏ lời đầu tư, với mong muốn công ty dược phẩm sẽ tiếp tục gia tăng hiệu quả tác-dụng-phụ trong loại thuốc điều trị này.
Rồi vào một ngày nọ, giám đốc bộ phận của doanh nghiệp lớn đã chết vì đột tử.
Cảnh sát vô thức cho rằng nguyên nhân cái chết do bị mưu sát hoặc gặp tai nạn trong ngày 32, nhưng thể theo lời vợ ông, họ đã nhanh chóng tiến hành điều tra.
Khám nghiệm tử thi thì phát hiện thành phần sót lại trong thuốc điều trị, sau đó cảnh sát lần theo manh mối tìm ra kẻ sát nhân.
Đúng vậy, không ai khác, chính là kẻ bí ẩn bỏ tiền đầu tư vào công ty dược phẩm.
Nạn nhân là đối thủ cạnh tranh của gã, hung thủ muốn sử dụng mánh khóe ngày 32 để che đậy tội ác hoàn hảo.
Nếu không bị cảnh sát phát hiện, gã dự định công nghiệp hóa loại thuốc chữa bệnh đó và bán cho người-có-nhu-cầu với giá cắt cổ.
Kẻ đăng bài châm biếm, rằng nếu gã hung thủ thực sự công nghiệp hóa thứ thuốc đó, có lẽ số người chết trên danh nghĩa ngày 32 còn nhiều hơn số người thực tế đi vào thế giới ấy.
Trong diễn biến khác, một nhà kinh doanh chứng khoán đã tránh được bi kịch phá sản.
Anh ta có thói quen (hình thành sau khi ngày 32 xuất hiện) lái xe đi khắp các công ty mình mua cổ phiếu, chính vì thế phát hiện rất nhiều khoản nợ xấu và tài liệu “lắt léo” nội bộ; đến khi trở lại thế giới bình thường, anh ta bán đổ bán tháo chúng đi.
Rồi vào ngày 32, anh ta kết bạn với một vài cổ đông; họ hành động cùng nhau và thường xúm lại nghiên cứu tình hình chứng khoán.
Kể từ đó, mỗi lần vào ngày 32, họ đều tìm mấy công ty doanh nghiệp, xem thông tin nội bộ và tiến hành đầu tư trong thế giới thực.
Nhưng nếu đã chia sẻ với nhau, vậy cũng đủ chứng minh họ chỉ chơi chút thôi.
Những ông trùm tài chính đủ sức thao túng dòng chảy chứng khoán, mới chẳng chủ động lộ diện.
Cũng có người không chịu được sự chênh lệch giữa ngày 32 và hiện thực mà bắt đầu bức xúc.
Vào ngày 32, họ sống trong biệt thự của ông chủ, lái con xe mà ông chủ “cưng như trứng, hứng như hoa”, và khuấy đảo toàn bộ tủ quần áo cùng những phụ kiện xa xỉ mà dẫu làm cả đời họ cũng không mua được.
Phân chia giai cấp và sự chênh lệch giàu-nghèo đã làm mờ mắt họ, khiến họ trở nên mất bình tĩnh, vô cùng điên loạn.
Dịch A Lam chỉ lẳng lặng xem những bài đăng này.
Tệ nạn mà mọi người tố cáo, chất vấn, châm biếm, vẫn luôn tồn tại.
Chúng sẽ không bị phơi bày trước ngày 32, mà sẽ thể hiện từng chút một ở những khía cạnh khác trong thế giới thực.
Và sự kinh hoàng khủng khiếp có thể trông thấy, đã bị người ta “tôn tạo” mất rồi.
Dịch A Lam treo máy trên trang chủ, chờ Joker chủ động liên lạc với mình.
Y đã hỏi La Thái Vân, rằng liệu có cần đăng nhập vào cộng đồng Ngày 32 bên ngoài căn cứ, tránh cho Joker xâm nhập vào hệ thống qua mạng nội bộ.
La Thái Vân lắc đầu, nếu Joker còn sống, mạng nội bộ sao chặn được hắn.
Ngay cả khi bị cô lập hoàn toàn về mặt vật lý, trong trường hợp thiếu nhân viên an ninh, Joker chỉ cần hack một robot có “điện thoại bánh xe”, tỷ dụ robot dịch vụ trong khách sạn ngân hàng, robot giao thức ăn, v.v…!rồi đi đến khu vực đó, kết nối mạng nội bộ với mạng bên ngoài chỉ trong một nốt nhạc.
Trên bầu trời phía trên Trái Đất vào ngày 32, hầu hết các vệ tinh vẫn hoạt động, đang hướng ánh nhìn chăm chú vào cùng một điểm.
Tiêu Hạo cũng nhận được lệnh, phải chú ý liên tục đến khu vực xung quanh đảo Đập Lượng Tử; đồng thời, không được lơ là những vùng khác.
Anh ta cần phải giữ liên lạc với Châu Yến An, và lập tức báo cáo khi phát hiện ra điểm bất thường.
Khi Châu Yến An bay đến địa điểm thỏa thuận, những người khác cũng vừa đến, sau đó thì các loại phương tiện giao thông thi nhau xuất hiện.
Điều chỉnh tốc độ sao cho tiêu thụ nhiên liệu đạt mức thấp nhất, rồi giao hẳn quyền điều khiển cho hệ thống thông minh, Châu Yến An bay vòng quanh đảo ở độ cao cố định cũng tiện bề quan sát.
Xét trên khối vũ khí mang theo, anh chỉ đóng thùng hai can nhiên liệu; nếu cần thêm thì ghé sân bay chỉ định, dù sao quốc gia đã trả bộn tiền cho họ.
Hơn một trăm tín hiệu lọt vào phạm vi rà soát của radar trên không.
Ngoại trừ Châu Yến An, các nước A, C, D đều lái máy bay chiến đấu; số lượng trực thăng lên tới bảy mươi chiếc, phần lớn là trực thăng vũ trang, Châu Yến An tin rằng bên trong cabin còn có “hành khách” và vũ khí hạng nặng.
Phần còn lại đều là thuyền, lấy đảo Đập Lượng Tử làm trung tâm, phân bố theo dải đường tròn cách đều nhau, có hai khu trục hạm (1) và ba chiếc tuần dương hạm (2); những người có năng lực quân sự yếu hoặc không am hiểu trên lĩnh vực này thì lái tàu, thuyền buồm, tàu cao tốc, tàu đánh cá có gắn động cơ, v.v.
(1) Khu trục hạm (tàu khu trục): là một tàu chiến chạy nhanh và cơ động, có khả năng hoạt động lâu dài bền bỉ dùng cho mục đích hộ tống các tàu chiến lớn hơn trong một hạm đội.
(2) Tuần dương hạm (tàu tuần dương): là một loại tàu chiến lớn, có vai trò nổi bật từ cuối thế kỷ 19 cho đến khi kết thúc Chiến tranh Lạnh.
Chẳng biết ngoài nước B, còn quốc gia nào bố trí tàu ngầm nữa không.
Thoạt đầu, kênh phát thanh công cộng im hơi lặng tiếng, mãi đến khi ai đó giở giọng ghen tỵ: “Tôi cá chắc mấy người trên tàu đang ngồi uống cà phê ăn bánh ngọt xem tụi mình như kẻ ngốc, bay tới bay lui trên trời.”
Tiếng cười đắc ý vang lên, tín hiệu đến từ một trong những chiếc tàu: “Cậu đoán đúng rồi.
Nếu cậu bay giỏi, vậy xuống dưới đây đi.
Tôi san sẻ cho cậu một miếng.”
Người kia nói: “Cậu tính cho tụi này ăn như cho hải âu ăn, đúng không hả?”
Bầu không khí thoáng cái trở nên sôi nổi, nhiều người mới chợt nhận ra họ không nhất thiết phải trưng vẻ mặt thâm thù đại hận.
Mặc dù đại diện cho quốc gia mình, song hầu hết họ chưa từng gặp mấy nhân vật máu mặt trước ngày 32, cũng hiếm khi trải qua tình cảnh chính trị nghiêm túc.
Họ vô thức nín thở chau mày, coi người ta như các bậc cha chú; bấy giờ nghe tiếng trêu đùa, họ mới hay rằng đối phương cũng giống mình mà thôi.
Đây là lần đầu tiên mọi người gặp nhau, cũng là lần đầu tiên trông thấy cảnh đông đúc nhộn nhịp trong ngày 32.
Hệ thống dịch thuật thông minh đã giải quyết vấn đề khác biệt ngôn ngữ, kênh công cộng đã bắt đầu náo nhiệt hơn.
Họ say sưa kể về khung cảnh ngày 32 đầu tiên, liệt kê những điểm khác biệt giữa bán cầu ngày và đêm: người thì tận mắt chứng kiến đồng nghiệp biến mất khi đang làm việc, người thì vừa tỉnh dậy đã phát hiện thế giới im ắng kỳ lạ.
Thoạt nghe, chẳng biết cái nào đáng sợ hơn cái nào.
Châu Yến An lên tiếng chào hỏi đại diện nước B thông qua tần số bí mật đã thỏa thuận.
Người nọ lịch sự lễ phép, chủ động thông báo cho Châu Yến An tàu ngầm hạt nhân của họ đang chậm rãi lên đường.
Chợt, có người xen vào trong kênh công cộng: “Hiện tại, những quốc gia nào có thể cử người tới thì cũng tới hết rồi.
Đa phần đều dùng máy bay và tàu lớn đi xuyên lục địa, xuyên đại dương.
Giả như có ai ném bom hạt nhân ngay trung tâm, vậy toang hết, cả đám tan tành chẳng còn manh giáp.”
Hệt như bị dội một gáo nước lạnh, kênh công cộng mới sôi nổi nay hốt nhiên im phăng phắc.
Ai đấy cười bảo: “Đâu được, Đập Lượng Tử vẫn còn kìa.”
“Tại sao không được? Tạm thời đừng bàn quốc gia nào có nguy cơ ném bom hạt nhân nhất, ngay cả cái Đập Lượng Tử gì đấy, chúng ta còn chả biết nó có thật hay không.
Nếu tất cả chỉ là cái cớ để mọi người gặp nhau ở đây thì sao? Cậu không nghĩ rằng nếu chúng ta – những người có thể lái phương tiện đường dài, đều bị xóa sổ, ngày 32 thoạt trông sẽ yên bình hơn nhiều, thế giới thực cũng bớt đi kha khá phiền toái à?”
“Cậu có ý gì? Cậu là ai, người nước nào?”
“Sao? Tính điều tra thân phận tôi, rồi trở về hiện thực báo cáo tôi ư? Tôi chỉ nêu một trong nhiều khả năng có thể xảy ra.
Đừng mạnh miệng nói rằng cậu cóc đếm xỉa tới nó.
Cái gọi là Người 32, nói thẳng thì, đều chỉ những nhân tố không ổn định.”
“Đừng hoang mang quá.
Tôi nghĩ phía sau nhiều người ở đây đều có vệ tinh hỗ trợ, tín hiệu phóng bom hạt nhân không nhỏ, nhất định sẽ phát hiện sớm nếu chuyện này thực sự xảy ra.”
Ai đó ngập ngừng: “Nhỡ đâu là thật, máy bay chiến đấu có thể trốn thoát bằng cách tăng nhanh tốc độ lên gấp hai hoặc ba lần tốc độ âm thanh, còn những…!máy bay trực thăng khác thì khó nói; thuyền thì dù có chạy hết tốc độ cũng nằm trong phạm vi sát thương, ít nhất sẽ bị lật nhào bởi hàng loạt con sóng không lồ theo sau.”
“Thì sao? Vì mấy câu nói ra vẻ nguy hiểm đó mà tàu thuyền đi về hết à? Tôi biết lắm, lời đe dọa đánh bom hạt nhân ngay từ đầu cốt vì mục đích này, dọa mấy người nhút nhát các cậu bỏ chạy đó.”
“Có phải kẻ hồi nãy là một trong những người lái máy bay chiến đấu không? Ây dô, quốc gia gì đâu vừa độc đoán, vừa ích kỷ.
Chắc người ta muốn đuổi mình đi, độc chiếm Đập Lượng Tử đây mà.”
“Tôi vô tội, được chứ? Tôi là Wolf đến từ nước A.
Nhớ giọng tôi đi, đừng hở một chút là đổ thừa nữa.”
Châu Yến An biết cậu chàng tên Wolf này.
Giữa lúc anh bay vòng quanh xem xét, Wolf đang mải thể hiện bản thân, đại khái là “show” kỹ năng điều khiển chiến đấu cơ.
Có lần cậu ta bay sát rạt Châu Yến An, anh thậm chí có thể trông rõ gương mặt người này qua tấm kính trong suốt.
Gì nhỉ? Cậu ta nở nụ cười khiêu khích, chắc muốn dọa Châu Yến An một phen.
Nếu ai tâm lý không vững, e rằng đã mau chóng bẻ lái vì khoảng cách vượt khỏi tiêu chuẩn an toàn.
Nhưng Châu Yến An không ngại để cậu ta thất vọng, sau đó thì Wolf chẳng dám kiếm chuyện nữa.
Viên phi công lái máy bay chiến đấu của nước C, cũng lên tiếng: “Vậy, tình huống hiện tại là muốn kiểm tra từng người lái chiến đấu cơ chúng tôi à? Chúng ta đều nhận lệnh bảo vệ Đập Lượng Tử, có mỗi bốn ngày thôi.
Mọi người đừng gây thêm chuyện, được không?”
Tất cả im bặt.
Chỉ còn lại tiếng quạt phần phật của cánh trực thăng, tiếng rầm rì của máy bay chiến đấu, và tiếng rẽ nước thoáng lùi về sau của tàu thuyền.
Kênh công cộng chìm trong sự im lặng chết chóc.
Mặt trời nhuộm ánh vàng lên biển cả mênh mông; gió thổi qua, khiến những cơn sóng lăn tăn lấp lánh màu trời.
Trong vẻ đẹp buồn bã, ai đó dường như đã buông tiếng thở dài trên kênh công cộng: “Hãy nhìn xem, giữa chúng ta, có phải giống hệt một phiên bản rút gọn và đơn giản hóa cấu trúc chính trị quốc tế không? Đề phòng, không dám tin tưởng; dù đã thỏa hiệp cũng âm thầm đề phòng, hết vòng này tới vòng khác trước hai chữ lợi ích.
Và trong chuỗi vòng lặp chán chường đó, chúng ta tiêu tốn năng lượng một cách vô ích, để rồi lại bắt đầu vòng mới vì năng lượng ngày một khan hiếm.
Quả là một vòng luẩn quẩn chẳng bao giờ thoát ra được.”.