Ngày 32

Chương 71


Bạn đang đọc Ngày 32 – Chương 71


tháng Mười hai, hồi VII
“Vậy tại sao anh lại tốt với em?”
“Vì em dũng cảm lương thiện, xứng đáng được người khác đối xử tốt.”
Phần chính trong câu trả lời của Châu Yến An là Dịch A Lam, không phải chính anh.

Nó khiến Dịch A Lam cảm tưởng rằng những lời ấy chỉ cốt an ủi mình mà thôi.
Cuộc sống dẫu sao vẫn phải trở về quỹ đạo.
Nhạc Khê Minh tiếp tục làm việc.

Dịch A Lam tạm thời quên đi những điều khiến mình lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan; giống như lúc trước, đi bước nào hay bước đó.
Chẳng qua La Thái Vân và những người khác vẫn săn sóc y, không giao cho Dịch A Lam quá nhiều nhiệm vụ.

Sau khi Diệp Chu chết, bảo đảm an toàn cho Dịch A Lam là việc quan trọng hàng đầu: không phái y ra ngoài hành động, thay vào đó bảo vệ cẩn thận trong khuôn viên Tổ công tác kiên cố.

Vào ngày 32 lần trước, vốn dĩ đã sắp xếp một nhiệm vụ kéo dài hai ngày, nhưng do sự cố tên lửa hoãn lại một ngày, vì vậy nhiệm vụ ấy được chuyển sang lần tiếp theo.
Cuộc sống của Dịch A Lam trong khoảng thời gian này trở nên nhàn nhã lạ thường.

Châu Yến An ở đây thì thôi, y vẫn còn có người nói chuyện; nhưng hầu hết thời gian Châu Yến An đều tất bật bên ngoài, dù gì Châu Yến An cũng không giống y, anh luôn cần phải trau dồi nhiều thứ.
Dịch A Lam đành xem phim, đọc sách và chơi các trò củng cố lập trình; song ngay cả khi đào được thẻ nghỉ phép, Trần Nhữ Minh cũng chẳng dám đổi ngay cho y.
Mùa đông năm nay đến nhanh mà còn dữ dội, trận tuyết đầu tiên đã rơi vào cuối tháng Mười hai.

Tuyết dày, tuy không đủ ngập đến mắt cá nhân nhưng qua một đêm cũng nhuộm lại màu sắc đồng nhất cho thành phố Bắc Sơn.
Tổ công tác khẩn cấp Ngày 32 cách khu dân cư gần nhất khoảng một ki-lô-mét; mọi khi hai bên “nước sông không phạm nước giếng”, nhưng một hôm nọ, vào ngày thứ Bảy nghỉ ngơi của mọi nhà, đã có thứ thay đổi.

Lời đồn đoán vốn lặng lẽ truyền miệng trong một bộ phận nhỏ cư dân, bỗng trở nên gay gắt.
Người dân trong khu phố đương nhiên biết rằng vừa có thêm một tòa nhà gần họ; thậm chí họ còn tiêng tiếc vì đó không phải là trung tâm mua sắm, trường học hoặc các cơ sở khác mang lại tiện ích cho mình; họ cũng biết ơn vì nó chẳng phải là bãi rác tập kết, mà chỉ là một viện nghiên cứu vật lý chính quy – thoạt đầu, đây cũng là mục đích phát triển và xây dựng, nhưng nó đã được trưng dụng cho mục đích khác vì sự xuất hiện của ngày 32.

Cư dân đi làm tan sở dạo phố thường ngược hướng với cơ quan, ít đi ngang nên thời gian dài chẳng ai quan tâm tòa nhà đó.

Nhưng đối với số ít người, họ đặc biệt để ý đến tòa nhà cách mình một cây số ấy.

Ban đầu, vài kẻ đã nghi ngờ các công trình nghiên cứu của viện vật lý hoặc máy móc thiết bị phục vụ cho nghiên cứu sẽ phóng ra tia bức xạ, ảnh hưởng đến sức khỏe.

Thuyết âm mưu “mưa dầm thấm sâu” này nhanh chóng nhận được sự ủng hộ của lượng nhỏ người theo dõi.

Có đôi khi họ cố tình đi ngang qua Tổ công tác, phát hiện an ninh nơi đó cực kỳ nghiêm ngặt, sĩ quan ở các chòi canh cửa ra vào đều được trang bị súng thật đạn thật; có đôi khi họ theo dõi bằng kính viễn vọng, trông thấy rất nhiều thiết bị truyền tín hiệu kỳ lạ tương tự như ăng-ten…!Tất cả điều này làm họ thắc thỏm lo âu.
Vào một buổi sáng sau khi tuyết thôi rơi, có người thề rằng đã phát hiện tuyết trên nóc tòa nhà tan nhanh.


Hắn ta giải thích thế này: Sự việc trên chứng tỏ nhiệt độ ở đấy rất cao; mặc dầu nhiệt độ cao không nhất thiết gây hại, song chắc chắn đáng ngờ hơn lượng nhiệt thấp; hoặc là những cỗ máy kia đang nóng lên vì hoạt động liên tục, hoặc là một loại bức xạ nào đó đang làm tuyết tan nhanh hơn những nơi khác.

Sau đó, một kẻ khác cũng bảo rằng đã chứng kiến lá cây trong tòa nhà đó khô héo nhanh hơn so với cây cỏ khu phố mình; ngay cả những thông – tùng – bách thường xanh cũng có nhiều lá úa vàng, thậm chí còn chết ra rả.

Và thật đột nhiên, mọi người quyết định rằng thứ bức xạ kia đã ảnh hưởng đến sự phát triển của cây cối.

Dường như chẳng ai nhớ rằng tòa nhà chỉ mới được xây trong sáu tháng, cây xanh cũng mới được cấy ghép gần đây, và nay còn là một đầu đông tương đối khắc nghiệt, thực vật không thích nghi nổi âu cũng là chuyện thường tình.
Một khi đã điên lên thì như tuyến lở, chẳng tài nào kéo họ quay lại.

Lời qua tiếng lại đôi câu, cả đám quyết chí tổ chức biểu tình và đòi một lời giải thích trước cổng “viện vật lý”.
Hơn hai mười người mặc áo phao chen chúc lên ô tô, tiến thẳng về Tổ công tác.

Nói rằng mọi người ở đây đều cho rằng có bức xạ và quan tâm đến tác hại của nó đối với người dân cách xa một cây số, cũng không hẳn vậy; phần lớn là đục nước béo cò, đinh ninh rằng luật pháp bảo vệ dân chúng và sẽ nhận được một khoản bồi thường hợp lý khi hùa nhau làm ầm lên.
Sáu, bảy chiếc ô tô đột nhiên dừng lại trước cổng Tổ công tác, gần ba chục người bước xuống.

Sĩ quan đóng tại chốt lập tức thông qua bộ đàm báo cáo với đội an ninh, sau đó cảnh giác hỏi người đi trước nhất về ý định của họ.
Đấy là một ông lão quắc thước ngoài bảy mươi – bị đám thanh niên giục lên trước, bảo rằng bọn họ không dám hành xử vô lễ với người già.

Lão trầm giọng: “Chúng tôi là cư dân sống gần đây, muốn nói chuyện với cấp trên bọn cậu.”
Sĩ quan nói: “Ông vui lòng nói rõ thân phận và mục đích tới đây trước được không, để tôi báo cáo với cấp trên.”
Có lẽ thái độ của viên sĩ quan quá dễ dần, những người này bỗng nhiên làm càn hơn.

Ai đó gằn giọng la lớn: “Gọi cấp trên của mấy người ra đây.

Làm như hoàng đế không bằng, cấm người khác nhìn mặt nữa à?”
Đội trưởng đội an ninh đi tới, lão hỏi: “Cậu là (người) lớn nhất ở đây phải không?”
Anh đội trưởng nói khéo: “Ông có việc gì cứ nói với tôi, chúng tôi sẽ hỗ trợ nếu có thể.”
“Chúng tôi muốn nói chuyện với cấp trên mấy người!” Lão hừ giọng, đám người phía sau cũng í ới hùa theo.
Giữa tiếng nói hỗn loạn, viên đội trưởng rốt cục nắm được thông tin hữu ích.

Anh thở dài bất đắc dĩ, thầm nghĩ chuyện này cũng rơi xuống đầu mình ư.

Anh đành giơ tay, ra hiệu mọi người hãy im lặng: “Mọi người nghe tôi nói.

Đừng lo lắng, tất cả nghiên cứu trong viện chúng tôi đều trải qua đánh giá an toàn, sẽ không rò rỉ bất kỳ bức xạ nào có hại! Nếu vẫn còn lo lắng, mọi người có thể báo cáo lên trên thông qua những kênh chính thức, họ ắt sẽ cử chuyên gia đến giám sát và thanh tra viện chúng tôi.”
“Đừng lòng vòng nữa! Rốt cục có bức xạ hay không, nói thẳng một tiếng đi!” Người nọ giơ điện thoại bật ghi âm lên, ý là “anh dám nói dối thì tôi có bằng chứng đấy”.
Anh đội trưởng giải thích: “Có rất nhiều loại bức xạ; mấy chục năm rồi, mọi người đều biết bức xạ máy tính và bức xạ điện thoại không gây hại gì mấy đối với cơ thể con người.

Trên thực tế, vũ trụ luôn truyền một dòng bức xạ ổn định tới Trái Đất; thậm chí một mẩu đá granit cũng giải phóng bức xạ.


Nhưng liều lượng của chúng cực thấp, sẽ không gây hại cho cơ thể mọi người.”
“Nói tóm lại, là có bức xạ ư?” Đám người hô lên.
Anh đội trưởng sầu thúi ruột: “Có bức xạ, nhưng nằm trong phạm vi cho phép.

Bản thân tôi ở đây ăn uống ngủ nghỉ; nếu thực sự ảnh hưởng đến mình, tôi phải là người chạy trốn đầu tiên đúng không?”
Lời nói này đã đánh tan mối lo ngại của những người thực sự sợ bức xạ, song mấy kẻ muốn ném đá xuống giếng thì nào dễ nguôi giận: “Biết đâu các người có cách để mình không bị ảnh hưởng, chỉ có dân thường như chúng tôi mới chịu thiệt thòi?”
“Hôm nay bên ngoài sao ồn vậy?” La Thái Vân đứng trước cửa sổ phòng họp, nhìn về phía cổng.
Đúng lúc này, anh đội trưởng cũng cảm thấy động tĩnh nơi đây sẽ thu hút sự chú ý người bên trong; nhưng vì phải tiếp tục cắt nghĩa với đám người đang tụ tập, anh bèn ra hiệu cho đội phó đứng sau.

Người nọ gật đầu, rời khỏi đám đông ầm ĩ rồi cập nhật tình hình cho La Thái Vân qua điện thoại.
“Cư dân ở gần đây lo chúng ta rò rỉ phóng xạ.” La Thái Vân nói với vài phó tổ trưởng khác.
Lư Lương Tuấn đã phát ngán trước những việc này từ lâu.

Với kinh nghiệm nhiều năm đối phó các sự kiện bất thường, điều duy nhất mà hắn nhận được là dẫu nền giáo dục cơ bản có tiên tiến đến đâu thì vẫn luôn tồn tại cá lọt lưới.
Nghiêm Phi cũng đi tới bên cửa sổ, nhìn một hồi thì nhíu mày: “Bọn họ náo loạn ngay thời điểm này, cũng khéo quá rồi đấy.” Hắn lần lữa thoáng chốc.

“Đề phòng bất trắc, tôi tới chỗ Dịch A Lam đã.

Tốt nhất anh chị nên dặn Trịnh Đạc bố trí thêm người.”
“Được.” La Thái Vân nói.

“Anh nhớ chú ý đến sự an toàn của Dịch A Lam.”
Vì sự cố Joker, Dịch A Lam trở thành mục tiêu số một của nhiều quốc gia.

Trách nhiệm bảo vệ Dịch A Lam hiển nhiên thuộc về Nghiêm Phi – người đã quen ứng phó với gián điệp nước khác.

Hắn không chỉ có tình báo mới nhất, mà còn là một đặc vụ xuất sắc tai thính mắt tinh không thua bất kỳ kẻ nào.
“Nếu đã nói bức xạ không gây hại, vậy tại sao cản chúng tôi vào xem?”
“Công trình nghiên cứu trong Viện liên quan đến các dự án bí mật và không công khai.

Tuy nhiên, mọi người có thể đưa ra lời đề nghị hợp lý tới các bộ phận liên quan.

Sau quá trình thảo luận và lập kế hoạch, họ sẽ chọn ngẫu nhiên một người trong các vị làm đại diện, tham quan cùng với chuyên gia chúng tôi.”
“Báo trước thì khác nào cho các người thời gian chuẩn bị?”
“Đúng! Đúng!” Đám đông hùa theo.

Cục diện lâm vào bế tắc, viên đội trưởng bỗng dưng bất an.

Anh luôn cảm thấy hễ cuộc đàm phán đang tiến triển tốt thì xuất hiện mấy tên phá bĩnh làm hỏng nhịp điệu, khiến đôi bên không tài nào thảo luận trong hòa bình.

Tay chắp sau lưng, anh đội trưởng ra hiệu cho đồng nghiệp phía sau “tiến vào trạng thái cảnh giác cấp ba”.
Chợt, tiếng phanh gấp thu hút mọi ánh mắt ngoài cửa.
Một chiếc xe bồn chở dầu mất lái lao lên lề đường, va chạm với ô tô của người dân gần đó.

Ngay lập tức, người lái xe kinh hãi nhảy xuống chạy về phía đám đông: “Chạy đi, xe hỏng rồi! Dầu tràn ra ngoài, sắp nổ!”
Quả thật có một vài vệt chất lỏng màu đen bám sau bồn chứa dầu.
Đám đông hoảng sợ, vừa la hét vừa chạy tán loạn như gà mất đầu, suýt thì giẫm đạp lên nhau.
“Sơ tán quần chúng!” Anh đội trưởng vội hô.
Bốn cảnh vệ tới phòng an ninh lấy tấm chắn chống nổ và bình chữa cháy bằng bọt, lao tới trước mặt mọi người.

Họ hướng tấm chắn về trước, xếp thành hàng che chắn cho người dân rút lui.
Chất lỏng màu đen rò rỉ từ xe bồn hẳn là dầu thô, chứa nhiều tạp chất và phân tử lớn, điểm bắt lửa thấp; so với xăng và dầu diesel tinh luyện thì ít độc hại hơn nhưng vẫn có nguy cơ cháy nổ, đội an ninh không dám lơ là thiếu cảnh giác.
“Trốn vào, trốn vào!” Có người hô to.

Đám đông hoảng loạn vô thức đi theo giọng nói như ánh sáng chỉ hướng, vừa chạy về phía bên trong tòa nhà vừa la hét ầm ĩ.
“Hỏng rồi.” Viên đội trưởng thầm nghĩ.

Nhưng dưới tình huống này, anh không thể ngăn cản nhiều người như thế đang cố tìm đường lánh nạn.

Anh bèn thông báo cho đội an ninh bên trong, “Mọi người chú ý! An ninh cấp một! An ninh cấp một! Tất cả hành động, hướng dẫn trong ngoài trốn vào hầm trú ẩn dưới lòng đất!”
Tiếng súng bất thình lình vang lên.
Đám đông sợ hãi nay lại càng khiếp vía; họ thét thất thanh, bỏ chạy tứ tung.
Anh đội trưởng giật sững người, gầm lên: “Chuyện khỉ gì đang diễn ra? Ai nổ súng hả?”
Không một ai trả lời trong tai nghe liên lạc.
Anh đội trưởng gằn từng tiếng: “Từng người tìm hiểu tình hình, rồi báo cáo ngay cho tôi.”
“Tiểu đội 001, tổng năm người, không ai cướp cò.”
“Tiểu đội 002, tổng năm người, không ai cướp cò.”

“Tiểu đội 010, tổng năm người, không ai cướp cò.”
Anh nghiễm nhiên biết người của mình được huấn luyện bài bản, vào thời điểm này tuyệt đối không lỡ tay cướp cò, huống chi chọn cách giấu giếm.

Vậy, người nổ súng không phải phe họ.
Vừa đặt chân tới ký túc xá, Nghiêm Phi đã nghe thấy tiếng súng vang lên.

Hắn vội vàng thông báo cho các đặc công được bố trí bảo vệ Dịch A Lam khắp mọi nơi: “Toàn đội chú ý, over!”
Nghiêm Phi chạy băng băng lên lầu, đụng phải Dịch A Lam đang mở cửa ra.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì thế?” Dịch A Lam ngơ ngác.
Nghiêm Phi kéo Dịch A Lam vào phòng, đóng cửa lại: “Thời gian eo hẹp, không kịp giải thích.

Thực tế thì tôi cũng chẳng biết nhiều lắm.


Dù thế nào đi nữa, tôi phải bảo đảm an toàn cho cậu trước.

Chúng ta vào lối thoát hiểm khẩn cấp đã.”
Nghiêm Phi kéo xoành xoạch Dịch A Lam đến thẳng cửa vào lối thoát hiểm trong tủ quần áo phòng ngủ, bên dưới là một cái “giếng” phản trọng lực – Châu Yến An đã giới thiệu kỹ thuật này với y trong ngày đầu tiên chuyển đến.

Nhưng Dịch A Lam chẳng ngờ, rằng mình sẽ có cơ hội được trải nghiệm, mà còn là ngay bây giờ.

Y không biết chuyện gì đang diễn ra, thậm chí hơi tò mò về tình hình bên ngoài.
Nghiêm Phi ôm cánh tay Dịch A Lam, cùng nhau nhảy xuống.
Quá trình rơi xuống rất nhẹ rất chậm, tựa như rơi xuống mặt trăng với lực hấp hẫn chỉ bằng 1/6 Trái Đất; độ cao hai chục mét mà cũng không khiến họ bị thương.

Hai người tiếp đất an toàn, Dịch A Lam cảm thấy bắp chân hơi tê.

Y ngước mắt, nhìn lối thoát hiểm kéo dài về trước và song song với mặt đất, cùng ánh đèn khẩn cấp đang từ từ sáng lên.
Cách họ không xa là một con xe nhỏ đáng yêu trông khá giống go-kart (1).

Nghiêm Phi ấn vân tay lên cửa xe, sau đó nó tự động mở ra.
“Ngồi vào đi.” Nghiêm Phi nói với Dịch A Lam.

“Vân tay của cậu cũng được nhập vào hệ thống rồi, cậu có thể tự mở.

Nhưng nếu người khác chưa đăng ký dấu vân tay mà muốn khởi động con Maglev (2) này, hệ thống sẽ kích hoạt báo động.”
(1) Xe Go-kart: là một loại xe bốn bánh có kích thước nhỏ và trọng tâm thấp.

Trọng tâm thấp và khoảng sáng gầm trung bình dưới 100mm giúp cho xe vận hành ổn định hơn, hạn chế lật khi vào cua.
(2) Xe maglev: Công nghệ maglev giúp ô tô di chuyển mà bánh xe không chạm mặt đất (mình có chú thích ở chương 34).
Dịch A Lam bước lên xe, lấy làm tò mò: “Nhỡ ai đó bắt cóc tôi thì sao?”
Nghiêm Phi: “Không đâu.

Đầu lối thoát hiểm bên kia có người túc trực 24/24.”
Sau khi cả hai ngồi xuống thắt dây an toàn, cửa xe tự động đóng lại rồi lướt nhanh về trước dọc theo đường ray; đèn khẩn cấp hai bên cũng hóa thành một dải sáng mượt mà kéo dài về sau.
“Chắc trong một phút, chúng ta chạy được năm cây số nhỉ.” Dịch A Lam nhìn về phía trước qua kính chắn gió.

Y cảm tưởng mình đang trượt vào một thế giới không xác định.
“Ừ, khoảng đó.

Phí tổn đắt đỏ mà.” Nghiêm Phi biết hai người đã cách xa nguy hiểm; mặc cho nguy hiểm là gì, bây giờ đã có thể thoáng thả lỏng.

“Tôi chờ cơ hội này lâu lắm rồi.”
Dịch A Lam cười: “Chờ cơ hội ngồi trên con này à? Tôi thấy nó không khác gì nhiều so với xe đệm từ thông thường, ngoại trừ khép kín và đặc biệt hơn.”
“Không.” Gương mặt Nghiêm Phi dưới ánh đèn kỳ lạ chẳng thể nhìn rõ.

“Điều tôi chờ là ở một mình với cậu, không có bất kỳ phương tiện giám sát nào.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.