Bạn đang đọc Ngày 32 – Chương 3
ngày 32, hồi III
Việc đỡ đẻ không khó như Dịch A Lam tưởng tượng.
Hẳn nhiên là với những kiến thức sơ sài mà Dịch A Lam có được qua Baidu, ước chừng cổ tử cung (1) của người mẹ đã mở đến khoảng ba ngón tay từ sớm.
Nếu không có gì thay đổi thì đáng lẽ cô đã “mẹ tròn con vuông”.
Nhưng chính sự biến mất đột ngột của các bác sĩ y tá và người nhà đã khiến người mẹ vô cùng hoảng sợ, dẫn đến quá trình sinh nở bị gián đoạn.
Phải đến khi y và Châu Yến An xuất hiện, người mẹ mới có thêm dũng khí và sức mạnh để tiếp tục sinh đứa bé.
(1) Độ mở của cổ tử cung quá trình chuyển dạ: Dấu hiệu cổ tử cung mở ban đầu chỉ khoảng 1 cm, và tăng dần độ rộng thêm 1 cm sau mỗi tiếng.
Giai đoạn cổ tử cung mở được 1 – 4 cm diễn ra song song với các cơn co thắt và xuất hiện với tần suất 15 – 20 phút/lần.
Sức mạnh và sự kiên cường của một người phụ nữ quả thật là thứ có thể khiến người khác phải thán phục.
Một giờ sau, y nghe thấy tiếng khóc trẻ con.
Nhìn khuôn mặt nhăn nheo (2) ấy, Dịch A Lam vẫn không tin được rằng mình đã thực sự đỡ đẻ cho một người phụ nữ vào ngày đầu tiên của kỷ nguyên tận thế.
“Là một cậu bé, nặng khoảng bốn kí hai (3).” Châu Yến An đưa đứa trẻ cho người mẹ những lo lắng trên bàn mổ.
(2) Đặc điểm của làn da trẻ sơ sinh là thường đỏ và nhăn nheo.
Nguyên nhân vì ở trẻ sơ sinh, lớp mỡ dưới da của bé chưa được tích lũy nhiều nên da của trẻ không được căng mọng, các lớp biểu bì da xẹp xuống vì không được lớp mỡ nâng đỡ.
(3) Bốn kí hai (4,2kg): Bản gốc là “7 cân”.
1 cân Trung Quốc ~ 0,596kg Việt Nam.
Người mẹ kiệt sức nhoẻn miệng cười, gương mặt phờ phạc vàng như nghệ ánh lên niềm hạnh phúc.
Cô vươn tay nắm lấy bàn tay bé bỏng non nớt của đứa con thơ.
Cô rất mệt và chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, song lại không đành lòng nhắm mắt.
Miệng khô khốc, giọng khản đặc chẳng thể phát ra một âm tiết đầy đủ, cô chỉ kêu lên vài tiếng mơ hồ – ắt là tên của đứa bé mà cô đã chọn.
Dịch A Lam và Châu Yến An đưa mắt nhìn nhau, đoạn mỉm cười nhẹ nhõm.
Nhưng trên thực tế, họ còn phải đối mặt với những thách thức to lớn hơn: Tình trạng của mẹ và bé đều không tốt lắm, liệu hai mẹ con họ có thể sống sót nếu thiếu đi sự chăm sóc của các bác sĩ và y tá chuyên nghiệp?
Hai người lần lượt thực hiện một vài thao tác vệ sinh và khử trùng đơn giản cho mẹ con, sau đó đẩy người mẹ ra khỏi phòng mổ và trở lại khu vực vắng-bóng-người.
Dịch A Lam vốn không có nhiều kiến thức về cách chăm sóc hậu sản, Baidu thì cái có cái không, y đành tạm thời nạp glucose và nước muối cho người mẹ nhằm duy trì thể năng cơ bản.
Châu Yến An tìm một chiếc lồng ấp từ Trung tâm Chăm sóc trẻ sơ sinh và đặt nó cạnh giường sản phụ, để người mẹ hãy còn sợ hãi có thể trông thấy đứa con yêu quý của mình bất cứ lúc nào.
Việc sử dụng lồng ấp được Dịch A Lam “học lỏm” theo video chỉ dạy của các hộ lý và sinh viên thực tập trên điện thoại.
Y những muốn cất lên tiếng cảm ơn chân thành nhất dành cho người sáng chế và cải tiến máy lồng ấp, đã lược bỏ các thao tác phức tạp và thay vào những thứ dễ hiểu hơn.
Đương lúc người mẹ nhất quyết cho con bú sữa non (4) rốt cuộc ngủ thiếp đi, và đương lúc đứa bé trong lồng ấp thôi phát ra tiếng khóc thì Dịch A Lam ngồi bệt xuống đất mà chẳng màng đến hình tượng, trán y đã đẫm mồ hôi.
Y ít khi hoạt động thể chất, song những gì trải qua trong vài giờ đó đã đủ tiêu hao hết sức lực chẳng mấy bõ bèn này.
(4) Sữa non: là những giọt sữa mẹ đầu tiên, thường tiết ra trong những tháng cuối thai kỳ (từ khoảng tuần thứ 28 của thai kỳ) và trong 48 – 72 giờ đầu sau sinh.
Châu Yến An cũng chẳng khá hơn.
Ngay cả khi dự liệu được ngày tận thế xảy ra, anh có lẽ cũng chẳng ngờ rằng mình sẽ đỡ đẻ cho một người phụ nữ.
Nghỉ ngơi chừng một lúc, Châu Yến An ra hiệu cho Dịch A Lam ra ngoài phòng bệnh.
“Tôi đến căn tin bệnh viện lấy ít thức ăn.
Cậu muốn ăn gì? Chắc đói lắm rồi phải không? Đã…” Châu Yến An liếc nhìn đồng hồ điện thoại, vẻ mặt vốn điềm tĩnh nay đã thoáng cứng lại.
Anh chần chừ, “Mười hai giờ.”
Dịch A Lam hơi giật mình, không để ý đến sự ngạc nhiên ngắn ngủi của Châu Yến An: “Sao cũng được cả.”
“Cậu có kỵ thứ gì không?” Châu Yến An hỏi.
Dịch A Lam vội lắc đầu.
Trông thấy Châu Yến An mở trang web “Phụ nữ mang thai sau sinh nên ăn gì”, y vừa buồn cười lại vừa bất lực trong một thoáng.
Tì???? đọc thê???? tại ++ t????????????t????????ye????.V???? ++
“Làm phiền cậu tạm trông chừng nơi đây, tôi phải ra ngoài ít lâu.” Châu Yến An nói.
“Tôi muốn kiểm tra xem còn bệnh nhân nào khác ở các tầng kia không.
Ngoài ra tôi còn phải ngắt cầu dao điện, kẻo thiết bị hoạt động liên tục đâm ra chập mạch dẫn đến cháy nổ; mặt khác cũng là để tiết kiệm năng lượng.
Nếu dòng điện quá tải làm nổ cầu chì và gây mất điện, bệnh viện hẳn là có nguồn dự phòng.
Nhưng vẫn nên tắt hết các thiết bị y tế không sử dụng, chúng ta còn một phụ nữ và một đứa bé cần chăm sóc.”
Dịch A Lam gật đầu liên tục, y không nhận ra những vấn đề hết sức tầm thường mà lại thực sự quan trọng này.
Nói đoạn, Châu Yến An đi đến cuối hành lang cạy tủ cứu hỏa.
Anh lấy một chiếc rìu chữa cháy màu đỏ đưa cho Dịch A Lam: “Mặc dù tôi không nghĩ có người thứ năm nhưng tốt hơn hết cậu vẫn nên có gì đó tự vệ.
Chỉ là không cần cầm suốt đâu, cậu sẽ làm người khác sợ đấy.
Vả lại rất dễ gây tổn thương cho chính cậu.”
“Cảm ơn.” Dịch A Lam đưa mắt nhìn quanh, sau đó đặt rìu cứu hỏa lên một chiếc giường trống bên cửa rồi lấy gối che lại.
Giả như thực sự có người hoặc “thứ” quái nào đấy muốn gây bất lợi cho họ, ít nhất y có thể cố gắng giữ bọn chúng tránh xa hai mẹ con.
Dịch A Lam dõi mắt nhìn bóng lưng cường tráng của anh khuất dạng vào thang lầu, tiếng bước chân vốn nhẹ hẫng nay cũng đã lặng tăm.
Sự im ắng hoàn toàn bào trùm Dịch A Lam, y đã bắt đầu dựa dẫm vào một người xa lạ mới quen chưa đầy năm giờ đồng hồ rồi ư?
Dịch A Lam đè nén cơn hoảng sợ đang chực chờ dâng lên.
Y phải học cách bình tĩnh như Châu Yến An, phải làm một chuyện gì đấy nghiêm túc và có ích cho tình huống hiện tại.
Một giờ rưỡi sau.
Khi quay lại, Châu Yến An trông thấy Dịch A Lam đang ngồi xếp bằng trên sàn nhà, đối diện với thiết bị y tế và lồng ấp cho đứa nhỏ; trên chiếc ghế trước mặt y là một dàn máy tính được mang đến từ phòng khám.
Y vừa làm việc, vừa đảm bảo có thể nhìn thấy hai mẹ con bất cứ lúc nào.
“Thời gian không cho phép nên tôi chỉ làm đơn giản.” Châu Yến An đặt một bát mì ống bên cạnh Dịch A Lam, sau đó cho bát cháo trắng và súp trứng vào hộp cách nhiệt bên cạnh giường sản phụ.
Dịch A Lam đói lả, cộng với chương trình đang chạy tự động nên cầm bát lên ngay; mới đầu chẳng nếm ra vị gì, sau một lúc thì phải trầm trồ trước hương vị tươi ngon của sợi mì.
Những tưởng là món mì gói thông thường với một nắm rau xanh và một thìa thịt xắt sợi ướp trong nước sốt đậu phụ, song nước dùng thơm lừng – có vẻ được hầm từ xương và thịt, vả lại nước chấm vừa miệng càng tăng thêm độ ngon và màu sắc cho món mì.
Dịch A Lam bật ngón cái: “Tay nghề anh đỉnh thật đó!”
“Tôi thường vào bếp khi không có việc làm.” Châu Yến An cười khiếm tốn.
Anh nhìn vào màn hình máy tính, trên đó là một lô ký tự được mã hóa đang chạy liên tục.
Dường như đây chẳng phải là một trang web thông thường, anh bèn tò mò hỏi.
“Cậu đang làm gì đấy?”
Dịch A Lam vừa ăn vừa bảo: “Tôi viết một chương trình thu thập thông tin tự động nhằm tổng hợp các bài đăng mới trên diễn đàn và mạng xã hội khác nhau.
Bây giờ Internet vẫn có thể sử dụng, nếu có người khác trên thế giới này thì họ ắt hẳn tìm kiếm sự giúp đỡ từ thế giới trực tuyến.
À, tôi còn phát hiện…”
Châu Yến An nhướng mày: “Cậu là geek (5) à?”
“Từ này “cao” quá, tôi với không tới.” Dịch A Lam tự cắt ngang chủ đề mình muốn nói để thay vào đó cười giễu bản thân.
“Tôi chỉ là dân cu li (6) làm công việc lập trình trí tuệ nhân tạo; thức đêm thức hôm tăng ca với hy vọng tạo ra một AI mạnh hơn, có thể sử dụng robot giải phóng phần lớn sức lao động.
Nhưng e rằng, tôi còn không thể giải phóng ngay chính mình trong thời gian ngắn.”
(5) Geek (极客): Mang nghĩa truyền thống rất là tiêu cực, nó nhằm ám chỉ đến “những kẻ có lối sống lỗi thời và những mối quan hệ xã hội vớ vẩn”.
Nhưng đến thời điểm hiện tại – kỉ nguyên của công nghệ số, trường nghĩa của từ này đã thay đổi 180 độ.
Geek bây giờ được xem là những người tạo ra trào lưu, thay đổi cuộc sống của người khác bằng công nghệ như Tim Cook, Bill Gates, Satya Nadella hay các nhà phát triển ứng dụng, nói nôm na thì họ những chuyên viên công nghệ.
(6) Cu li (社畜/ Shachiku/ Xã súc): Là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản.
社 trong 會社 (Câu lạc bộ/ tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là “Súc vật công ty”.
Từ ngữ này được xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên phổ biến tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á.
Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ.
Từ việc ăn uống đến ngủ nghỉ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.
(Theo Baidu)
Châu Yến An gật đầu: “Nhưng cậu vẫn thành thạo kỹ thuật hack, đúng không?”
“Miễn là anh có hiểu biết đủ sâu về các ngôn ngữ lập trình.
Bởi các ứng dụng đều hình thành từ cùng một gốc.” Dịch A Lam ngầm thừa nhận.
Châu Yến An búng tay: “OK.
Vậy cậu hẳn là có thể xâm nhập vào hệ thống an ninh của bệnh viện để kiểm tra camera giám sát?”
Dịch A Lam ngớ người.
Ừ nhỉ, sao y lại bỏ qua một việc đơn giản như xem video giám sát?
Âu cũng vì y đã quen với thói “an phận thủ thường”, chẳng buồn nuôi dưỡng tế bào của một dân hacker chính hiệu.
Dịch A Lam đứng phắt dậy, sự phấn khích toát lên trên từng đường nét khuôn mặt y: Có lẽ chỉ cần xem lại video thì sẽ biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với thế giới này.
Châu Yến An nói: “Tôi đã kiểm tra phòng theo dõi camera khi ở đồn cảnh sát trước đó.
Nhưng rất tiếc là phải cần một tài khoản và mật khẩu được ủy quyền để trích xuất video.
Với chuyện này thì tôi hoàn toàn bó tay.”
Dịch A Lam thấy thẹn trong lòng.
Châu Yến An là một người có đầu óc nhạy bén, cũng là tuýp có thể sống sót hậu tận thế.
Chẳng bù cho y, thành thạo mà không biết cách vận dụng.
Hai mẹ con hiện đang say giấc nồng.
Trước đó Châu Yến An đã kiểm tra kỹ tòa nhà nên tạm thời đảm bảo an toàn, Dịch A Lam và anh cũng yên tâm để bọn họ ở lại một mình mà đi thẳng đến phòng bảo an.
Dịch A Lam vốn có thể xâm nhập từ xa vào hệ thống an ninh.
Tuy nhiên máy chủ được đặt trong phòng bảo an và chẳng có ma nào canh gác, y chỉ cần bẻ khóa đăng nhập trên máy tính lưu trữ chính để lấy video giám sát.
So ra thì xâm nhập từ xa chẳng khác nào đang lãng phí thời gian.
Năm màn hình giám sát trong phòng vẫn chuyên tâm theo dõi bệnh viện vắng tanh.
Đoạn video chất lượng thấp càng làm nổi bật bầu không khí kinh dị hệt như phim điện ảnh.
Dịch A Lam chỉ mất vỏn vẹn ba phút đã bẻ khóa và đăng nhập thành công.
Giữa lúc trích xuất camera trong mười giờ qua, Dịch A Lam bỗng thoáng do dự khi chạm vào con chuột.
Y thực sự rất sợ.
Y sợ mình trông thấy thứ gì đấy từ video mà nằm ngoài khả năng nhận thức.
Y bèn nghiêng đầu nhìn Châu Yến An đang đứng bên cạnh.
Tuồng như nhìn thấu cõi lòng của Dịch A Lam, Châu Yến An đặt một tay lên vai y.
Kỳ thực Dịch A Lam không quen tiếp xúc thân thể với người khác, song phải nói rằng hành động này của anh đã mang lại sự an ủi và động viên lớn lao.
Đặc biệt hơn cả, anh không dùng những lời lẽ hoa mỹ để khiến y cảm thấy hổ thẹn.
Trước đó, Dịch A Lam đã suy đoán vụ tai nạn xảy ra vào khoảng hai, ba giờ đêm dựa trên tình trạng chiếc xe.
Thành thử y đã trích xuất hàng loạt video cùng một lúc ở các khu vực trọng điểm như sảnh cấp cứu, khu vực khám ngoại trú và hành lang bệnh viện từ mười hai giờ sáng.
Thoạt đầu mọi thứ vẫn thật bình thường: Đèn sáng trưng, các y tá trực ca đêm ở quầy nhận bệnh; thỉnh thoảng có bệnh nhân rú lên vì bị cơn đau hành hạ, thậm chí vẫn còn người đến đăng ký khám-chữa bệnh mặc cho đã nửa đêm, và phần lớn những người trong số đó nhập viện hẳn vì ngộ độc cồn.
Mẹ của Dịch A Lam – bà Nhạc Khê Minh, là bác sĩ điều trị ngoại thương.
Tận đến khi một bệnh nhân hấp hối chẳng biết là do tai nạn xe cộ hay đánh nhau được đưa vào, Nhạc Khê Minh mới chạy từ phòng khám ngoại thương đến khu cấp cứu cốt kiểm tra thương tích và xác định có cần tiến hành phẫu thuật khẩn cấp hay không.
Dịch A Lam nhận ra bà.
Y vô thức nín thở, theo dõi sít sao từng thước quay trong video.
Khoảng thời gian biến cố xảy ra là lúc hai giờ ba mươi mốt phút sáng.
Nhưng cả Dịch A Lam lẫn Châu Yến An đều chẳng thể trông thấy diễn biến cụ thể của “vụ xóa sổ” như thế nào.
Gần như chỉ trong nháy mắt mà đoạn video đã chuyển tới một cảnh “trống rỗng”, hệt như một màn chỉnh sửa cắt ghép vụng về.
Dịch A Lam lập tức tua lại về trước một đoạn ngắn, rồi phát nó với tốc độ siêu chậm và phóng to hết cỡ trên năm màn hình.
Sau đó, Dịch A Lam trông thấy một cảnh mà y tin chắc sẽ không bao giờ quên và không bao giờ hiểu được: Rằng các bác sĩ và y tá vốn đang chạy vội ở khung hình trước, rằng nỗi lo lắng của người nhà cho đến cơn đau của bệnh nhân như thể tràn qua màn hình; vậy mà trong khung hình tiếp theo, mọi người đã đồng loạt biến mất.
Không hạn mức và không điều kiện.
Không cảnh báo và không bắt đầu.
Chiếc blouse trắng từ giữa không trung rơi xuống như một đóa hồng mất khung leo; lọ thuốc vốn trong tay y tá, nay đã hóa thành vũng nước đọng trên nền đất; và những nỗi đau mà hàng loạt bệnh nhân đang phải gánh chịu cũng tan thành mây khói theo họ, chỉ còn sót lại bộ quần áo bệnh nhân nhăn nhúm cho thấy họ từng ở đây…!Một bệnh viện chất chứa biết bao lời cầu nguyện và khát vọng sinh tồn lại đột nhiên lặng phắc trong một khoảnh khắc.
Không có sự sống, cũng như cái chết.
“Người” lệnh biến mất, họ liền biến mất.
Hết chương 003.