Bạn đang đọc Ngày 32 – Chương 14
Dịch A Lam hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
Đêm nay, ánh đèn trên phố chừng như thưa thớt hơn.
Mặc dù nhiều đèn đường vẫn dư thừa năng lượng mặt trời, nhưng hệ thống điều khiển trung tâm đã ngừng phát lệnh chiếu sáng.
Y chưa bao giờ trông thấy một đêm đen tĩnh mịch là vậy.
Ừ, làm sao y có thể chắc chắn rằng tất cả đều là thật?
Internet ít nhất vẫn có dữ liệu và số hiệu để chứng mình thế giới mà nó vận hành và các tài khoản mà nó đã tạo đang tồn tại.
Còn nơi đây, tìm bằng chứng về sự tồn tại của họ ở đâu chứ?
Joker gửi một tin nhắn khác: Đến giúp tôi đi.
A: Tôi có thể giúp gì cho cậu?
Joker: Mặc dù cậu chẳng giúp được gì nhiều, nhưng có còn hơn không.
Dịch A Lam tự hỏi, liệu mình có nên nổi giận vì câu nói quá thẳng thắn kia của Joker?
Joker: Ngày 32 hạn chế quỹ thời gian của tôi.
Nền khoa học công nghệ hiện nay đổi mới quá nhanh, nếu tôi không tạo ra một Utopia trước kỳ phát triển tiếp theo của nó thì chặng đường phía trước còn khó hơn gấp bội.
Ít nhất cậu biết lập trình, hiểu Internet lẫn trí tuệ nhân tạo.
Tôi tin dưới sự dạy dỗ và chỉ huy của mình, cậu sẽ phát huy tối đa năng lực hiện có.
Trở thành công cụ của hắn, “tiểu A” ư?
Dịch A Lam bật cười: Tuy rằng chỉ còn lại bấy nhiêu người trong ngày 32, nhưng chí ít vẫn có kỹ sư mạng chuyên nghiệp hơn tôi.
Đúng chứ?
Joker: Đương nhiên có.
Tôi biết ai đó đã cố truy cập cơ sở dữ liệu Ngày 32.
Gã đến từ Cục An toàn thông tin của một tiểu quốc, kỹ thuật không tồi; nhưng giờ chắc đang hoài nghi nhân sinh rồi.
Chẳng những không đả động được tôi, gã còn chẳng tìm ra địa chỉ IP các cậu.
Thấy chưa, tôi đang bảo vệ các cậu đấy.
Miễn là không chủ động tiết lộ thông tin, thì chẳng một ai tìm ra các cậu trong cộng đồng Ngày 32 cả.
Mọi người thích làm gì ở đây cũng được hết.
A: Vậy sao cậu tìm tôi?
Joker: Vì cậu là người bình thường.
Tôi nói điều này không phải có ý xúc phạm.
Cậu hẳn là một người rất ưu tú trong môi trường nơi mình lớn lên.
Nhưng cậu biết đấy, môi trường tôi sống và những cá nhân tôi tiếp xúc đều là tài năng xuất sắc nhất ở nước tôi, hay thậm chí là trên thế giới.
Trước mặt kiểu người như họ, hiếm có ai được khen ưu tú.
Nhưng đáng tiếc, những người ưu tú thực sự lại bị trói buộc bởi dăm ba cái thứ hữu hình vô hình.
Có người sẵn lòng chịu trói, có người thân bất do kỷ, nhưng dù thế nào chăng nữa thì bọn họ cũng không phải là người sẽ đồng ý giúp tôi.
Chỉ có kẻ hoàn toàn bình thường là cậu mới không vướng vào vòng xoáy.
Cậu chỉ một thân một mình, vậy nên có thể yêu tất cả những gì cậu quý một cách thuần túy nhất.
A: Vậy cậu cũng nên hiểu, kẻ tầm thường thì chẳng bao giờ ôm hoài bão.
Joker: Ồ, ý là cậu đang từ chối tôi hả?
A: Ừ.
Thời điểm gõ xuống ký tự ấy, cũng là lúc Dịch A Lam thắc thỏm chờ đợi câu trả lời hoặc màn trả thù của Joker.
Có lẽ hắn sẽ phát điên mà cắt mạng, hoặc đe dọa y bằng hình thức ngạo nghễ nào đấy.
Joker: Tiếc thật đó.
Joker bày tỏ lòng tiếc nuối rồi không nói gì nữa.
Dịch A Lam chờ rất lâu mà chẳng nhìn thấy màn trả thù trong dự kiến.
Joker có vẻ chỉ đơn thuần bày tỏ lòng tiếc nuối, trông hắn hệt như một đứa trẻ ấm áp hồn nhiên đến lạ.
Điều này khiến Dịch A Lam cảm tưởng rằng lẽ ra mình nên từ chối Joker sớm hơn, làm lãng phí quỹ-thời-gian-quý-báu của hắn khiến y có chút cắn rứt.
“Dịch A Lam ơi!” Chị y tá hét lên từ phòng bên cạnh.
Dịch A Lam vội xuống giường chạy sang bên kia: “Sao vậy?”
Lương Phi ngồi trên giường ôm đứa nhỏ, chị y tá thì ngồi bên cạnh choàng tay qua vai cô.
Chị nói vẻ yếu ớt: “Gần mười hai giờ rồi, em với chị Lương hơi sợ.”
Thấy hai người ngồi co ro trong góc mà lòng Dịch A Lam cũng vô thức căng thẳng.
Đoạn y cúi nhìn đồng hồ, thời gian trên mặt số theo múi giờ ngày 32 đã chỉ 11:50.
Dịch A Lam kéo một chiếc ghế qua, ngồi xuống đối diện họ.
Mười phút chưa bao giờ lại dài đến vậy.
Họ chừng như đang theo dõi đồng hồ đếm ngược của vụ nổ Big Bang (1).
Có lẽ một thế giới mới được sinh ra hoặc chết đi, trong các dao động lượng tử khi “phán xét cuối cùng” hạ xuống.
(1) Vụ nổ Big Bang: là mô hình vũ trụ học nổi bật miêu tả giai đoạn sơ khai của sự hình thành vũ trụ.
Theo lý thuyết này, Vụ Nổ Lớn xảy ra cách đây khoảng 13,8 tỷ năm trước, do đó được xem là tuổi của vũ trụ.
Mười hai giờ.
Không có gì xảy ra.
Yên tĩnh.
Ổn định.
Thời gian trên điện thoại và máy tính đồng loạt nhảy sang 32 tháng 6, đồng nghĩa rằng họ phải dành thêm 24 giờ nữa tại thế giới ma quái này.
Dịch A Lam chẳng biết phải gọi cảm xúc đang ngự trị trong mình là gì, có chăng đã là tê liệt?
Nụ cười nhạt thoáng nở trên bờ môi Lương Phi, cô đã được ở bên đứa con thêm một ngày.
Chị y tá vẫn rất lo lắng: “Anh có chắc chúng ta trở lại thật không? Nhỡ đâu cứ tiếp tục thế này, ngày 33 rồi 34?”
“Bất cứ “sự thật” nào cũng có khả năng xảy ra trước khi sự thật đến.” Dịch A Lam buộc lòng phải đảm nhận trọng trách của Châu Yến An.
“Theo quy luật hiện tại, chúng ta quả thật có thể trở về thế giới bình thường.
Nhưng giả sử không tồn tại cái gọi là “quy luật”, vậy chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác, đúng không? Điều duy nhất chúng ta có thể làm là chờ đợi.
Thôi, hai người nghỉ ngơi đi.
Ngủ ngon nhé.”
Dịch A Lam trở lại phòng mình, dằn lòng chẳng đặng gửi một tin cho Châu Yến An: Chúng tôi vẫn ở đây.
Châu Yến An mau chóng trả lời: Ừ.
Chúng ta vẫn ở ngày 32.
Châu Yến An bấy giờ tính ra cũng nhàn: đỗ trực thăng trên đỉnh một tòa nhà cao cách khu hành chính không xa, rồi chỉ cần dùng kính viễn vọng quân sự để theo dõi nhiều nơi tối quan trọng cùng lúc; và giờ thì anh đang ngả người trên ghế phi công, tận hưởng cơn gió đêm lành lạnh từ miền cao thổi xuống.
Anh vốn chưa bao giờ có ý định đột nhập vào trong, thay vào đó chỉ lái trực thăng xung quanh nhằm kiểm tra và xác nhận không có dị thường.
Đây là khu vực trọng điểm quốc gia, hệ thống an ninh-quốc phòng nghiễm nhiên rất thông minh; hiện tại hẳn đang hoạt động ổn định, bất kỳ vật thể lạ nào bay vào đây mà không được phép đều có khả năng bị bắn hạ.
Có lẽ trong lần xuất hiện đầu tiên của ngày 32, người dân ở thành phố này đã nghĩ đến việc chạy tới đây cầu cứu.
Và khi trông thấy nơi đây tiêu điều xơ xác, họ đã giải tán và ôm nỗi chán chường trở về.
Có lẽ cậu nên ra ngoài ngắm sao.
Châu Yến An nói với Dịch A Lam.
Anh nhìn những vì sao trên bầu trời vời vợi kia, sau khi thế giới mất đi bảy tỉ người, nó đã trở nên yên tĩnh và quang đãng lạ thường.
Ngọn đèn đường vụt tắt, càng tôn lên tia sáng rực rỡ mà nhỏ bé của hàng ngàn vì tinh tú.
Lượng khí thải carbon gần bằng không trong hai ngày qua đã góp phần khiến bầu trời đen như ngọc, và tia sáng từ nơi xa xăm ấy rọi xuống Trái Đất cũng bao bọc cả ánh nhìn cổ xưa của vũ trụ vô biên.
Đã quen với cuộc sống hối hả nơi thành thị phồn hoa, giờ đây anh mới chợt nhận ra rằng vũ trụ ngoài kia bao la nhường này.
Dịch A Lam khẽ khàng mở cửa đi đến cuối hành lang.
Leo thang bộ từ tầng bốn lên tầng hai mươi chưa bao giờ là dễ, mở cửa tiến vào sân thượng lại càng khó hơn.
Cũng giống như cửa sổ nơi các tầng cao trong bệnh viện, lối vào sân thượng buộc phải đóng chặt nhằm ngăn ngừa những bệnh nhân tuyệt vọng thực hiện ý định tự tử.
Dịch A Lam phải loay hoay với chiếc xà beng rất lâu mới có thể mở ra cánh cửa này.
Y bước vào trong, cơn gió mạnh đột ngột khiến đôi mắt khẽ nhíu.
Và đến khi đã lặng gió, y bèn mở mắt ngước nhìn bầu trời đầy sao.
Y và Châu Yến An cùng ngắm một bầu trời, cùng cố gắng tồn tại trong thế giới tĩnh mịch phức tạp.
Nhưng vì sao trên cao khiến con người ta vô thức tin vào cái gọi là “vĩnh hằng”, và cũng sa chân vào nỗi hoài nghi không nhỏ.
Dịch A Lam đứng dưới ngân hà trong đêm hạ, có một khoảnh khắc y đã hy vọng: rằng những vì sao kia hãy trút xuống và gột rửa tất thảy nơi đây như một cơn mưa nặng hạt đi nào!
Dịch A Lam thức mãi thức mãi, đây là lần đầu tiên y qua đêm ở ngày 32.
Những cơn ác mộng ngày nào kia, chúng như chực vây chiếm, chực cắn xé y trong màn đêm bất tận.
Sau khi Châu Yến An rời đi, trách nhiệm nấu nướng nặng nề rơi lên vai Dịch A Lam và chị y tá.
Việc này quả là làm khó Dịch A Lam.
Từ khi còn nhỏ, Nhạc Khê Minh – người vừa là mẹ vừa là bác sĩ, đã kiểm soát nghiêm ngặt chế độ ăn uống của y, nhạt đến mức chẳng cảm nhận được mùi vị; sau này thì tất cả bữa ăn trong trường đều nhiều dầu mỡ, thậm chí hầu hết các món chỉ có cùng một vị.
Dịch A Lam chưa bao giờ kén cá chọn canh, nhưng cũng đồng nghĩa y sẽ không đặc biệt học nấu ăn chỉ cốt thỏa mãn cơn thèm thuồng của mình.
Buổi sáng, Dịch A Lam luộc mì quá lâu nên sợi mì nát vụn.
Đến buổi trưa, chị y tá không nói lời nào mà chỉ lẳng lặng đến căn tin đứng bếp.
Món ăn của chị tuy không bằng cách Châu Yến An nấu, song vẫn rất vừa miệng.
Ít nhất không làm đầu lưỡi Lương Phi hoang mang trong tuyệt vọng.
Ngoài việc tìm kiếm nhu yếu phẩm, Dịch A Lam thường ra ngoài đi dạo xung quanh, nhưng phần lớn thời gian vẫn ở bệnh viện và theo dõi hướng đi dư luận trên cộng đồng Ngày 32.
Mọi người ngày càng “cởi mở” hơn, khiến Dịch A Lam – chàng trai trẻ những bi quan vào thế giới này, phải trầm trồ khen ngợi.
Một tên đàn ông giàu sụ ở nước A đã công khai đăng bài gạ gẫm những phụ nữ nhẹ dạ.
Tên này mời gọi đàn bà trong Ngày 32 chủ động gửi ảnh cho mình, và gã sẽ chu cấp mười vạn một tháng cho ả nào vừa mắt.
Bọn họ chỉ gặp nhau vào ngày 32, thế thì mụ vợ “chằn tinh” không thể tìm thấy bất cứ bằng chứng xác thực nào về hành vi ngoại tình của gã.
Dịch A Lam bỗng nghĩ rằng nếu mình tìm bạn trai trong ngày 32, phải chăng mẹ cũng không phát hiện?
Tất nhiên, ý tưởng này chỉ vụt qua rất nhanh.
Nếu thực sự đem lòng yêu một người nào đấy, sao y có thể cam tâm tình nguyện giấu nhẹm mối tình này trong một thế giới không người, và chỉ gặp nhau một thoáng như sương mai đầu hạ giữa cuộc đời dài đằng đẵng.
Khi đồng hồ ngày 32 lại chuẩn bị điểm 0 giờ, bầu không khí trong cộng đồng cuối cùng đã mang dáng vẻ mà nó nên có.
Mặc dù hầu hết mọi người cho rằng mình chắc chắn trở lại thế giới bình thường nhưng, sự run sợ trước ngày 32 vẫn đeo đẵng lấy họ.
Dịch A Lam ngồi đối diện với Lương Phi và chị y tá.
Y sát cánh với họ, nhưng thực ra chính họ cũng đang đồng hành cùng y.
“Con yêu, mẹ thật lòng không muốn rời đi…”
Đương lúc Dịch A Lam cảm thấy chóng mặt như thể chìm vào giấc ngủ sâu, thì bỗng nghe được tiếng nỉ non buồn bã của Lương Phi.
Một giây kế tiếp, y cố gắng mở mắt và thoát khỏi cơn buồn ngủ.
Thứ đầu tiên ánh vào mắt là bức tường trong căn phòng mà y đã quá quen thuộc.
Thời gian trên điện thoại hiển thị 2:34 sáng ngày 1 tháng 7.
Những tấm rèm được kéo ra, ngoài kia là dãy ngân hà trên bầu trời thưa thớt ảm đạm và ngàn ngọn đèn neon không ngủ nhấp nháy suốt đêm với ánh sáng nhân tạo.
Dịch A Lam gửi tin nhắn cho Châu Yến An: Chúng tôi đã trở lại.
Châu Yến An đáp: Đừng nghĩ nhiều, cứ ngủ đi.
Y chợt nhận ra một điều kỳ diệu: rằng tại ngày 32, Châu Yến An cách mình thật xa; nhưng trong thế giới bình thường này, họ ở cùng một thành phố và có thể dùng bữa sáng cùng nhau vào bất kỳ lúc nào họ muốn.
Ngày mai, anh có muốn mình ra ngoài ăn sáng không?
Dịch A Lam nghe theo trái tim mách bảo, gửi lời mời cho anh.
Châu Yến An nói rằng: Ừ.
Dịch A Lam chẳng hay niềm hạnh phúc vô bờ đang dâng đầy nơi lòng mình.
Hẹn một người đàn ông dùng bữa, dẫu không có mục đích gì cũng đủ khiến y vui vẻ.
Y chưa bao giờ hẹn hò với đàn ông, cũng như phụ nữ.
Nhưng nếu nhận thức được hạnh phúc đến với mình, thì cũng là lúc y đứng trước bờ vực của sự bất hạnh..