Đọc truyện Ngẫu Ngộ Thành Tiên – Chương 3: Tai nạn bất ngờ
C3. Tai nạn bất ngờ
Hôm nay hắn đã đựoc coi là đệ tử nhập thất nên có đựoc động phủ riêng. Hắn có năng khiếu và đam mê dược liệu nên được phân một gian động phủ tại núi dược viên. Động phủ không rộng nhưng có đầy đủ 3 gian. 1 gian phòng khách, một gian phong ngủ và luyện công, một gian phòng chế dược.
Thấm thoắt đã tới kỳ tuyển chọn đệ tử, thời gian tuyển chọn kéo dài khoảng 1 tháng. Trong thời gian này môn phái vô cùng náo nhiệt. nhưng đối với Hoàng Trần thì là một khoảng thời gian yên tĩnh hiếm có. Hoàng Trần tập trung học tập và tu luyện. Thời gian rảnh rỗi hắn thường đi dạo và tìm kiếm thảo dược tự nhiên trên núi.
Hoàng Trần thì không có bị ảnh hưởng nhiều lắm vì kỳ tuyển chọn đệ tử, hắn chỉ đợi hết kỳ tuyển chọn để được về thăm gia đình. Hoàng Trần vô cùng sốt ruột và lo lắng vì hắn đã mất tích được 2 tháng. Không biết gia đình và vợ con hắn sẽ lo lắng khổ sở thế nào. Trong thời gian này Hoàng Trần đã bắt đầu vào tu luyện, gặp rất nhiều gian nan và vướng mắc vì ban đầu hắn hoàn toàn không hiểu gì về hệ thống kinh mạch cũng như các bộ vị trong cơ thể, nhưng với sự thông minh và tính kiên trì hắn đã nhanh chóng nắm bắt được đầy đủ và bắt đầu đả toạ hấp thụ linh khí của trời đất. hắn đã mong manh cảm thấy được linh khí của trời đất. do vì không thể làm gì khác nên ngoài việc chăm sóc tìm hiểu dược viên hắn đã tham khảo rất nhiều tài liệu của dược phòng về điều chế dược liệu. Qua 02 tháng hắn tìm hiểu được cơ bản hán ngữ cổ và bắt đầu nghiên các loại tài liệu thảo dược trong dựoc phòng. vì cơ bản các sách thuốc đều đựoc viết bằng tiếng hán cổ. cũng may nhà hắn có truyền thống nho giáo nên hắn cũng biết sơ bộ tiếng hán, lần này cơ duyên không chết hắn quyết tâm tu tiên và việc đầu tiên là phải học đựoc thành thạo loại ngôn ngữ này. Vì hắn đựoc biết tu tiên địa cầu căn bản dùng hán ngữ và la mã cổ. mà khu vực Á châu thì dùng hán ngữ cổ. hắn rất may mắn là gặp đựoc một trong các môn phái tu tiên gốc Việt nên trong môn phái cơ bản sử dụng cả hai loại ngôn ngữ này.
Sau một thời gian nghiên cứu các loại điển tịch Hoàng Trần lập kế hoạch phải làm được một việc gì đó có ích để chuẩn bị cho tương lai tu luyện, cũng như thời gian sau một tháng nữa hắn được quay về với gia đình. Hắn quyết định thử tìm kiếm vận may. Đã có kế hoạch.
Sáng sớm hôm sau Hoàng Trần quyết định đi tìm kiếm thảo dược. Hắn vốn đã quen thuộc các khu vực xung quanh lần này quyết định đi sâu hơn vào trong núi để tìm kiếm cơ duyên. Hôm trước đọc trong điểm tịch hắn tình cờ được biết có một phương pháp để cải tạo cơ thể bằng thảo dược, chuyên dùng để bồi bổ cải tạo đối với những người linh căn không thuần hoặc tạp linh căn như hắn, nhưng vị thuốc lại quá xa xỉ đối với hắn. Hoàng Trần đã tìm khắp trong dược viên cũng chỉ có 2 vị trong đó là Bách Diệp Thảo và Bách niên Tam thất, còn lại hơn mười mấy vị đều vô cùng quý hiếm. Trong đó có Nhân sâm ngàn năm là khó khăn nhất.
Mò mẫm cả canh giờ hắn đã đi hết khu vực thường ngày hắn thường đi, hắn muốn tìm kiếm một số loại thảo dược để điều chế thử một số loại thuốc tăng cường sức khoẻ đơn giản để chuẩn bị cho chuyến về nhà. Quyết định đi sâu hơn nữa vào khu rừng, hắn được biết khu rừng này thông thường ít khi có người lui tới, vì chỉ có những muông thú nhỏ và ít thảo dược phổ thông không có nhiều giá trị nên cơ bản vắng vẻ.
Trời đã về trưa, không khí oi bức, sau 2 canh giờ mò mẫm đi bộ hắn đã thấm mệt, quyết định nghỉ chân ở một gốc cây cổ thụ lớn và ăn trưa. Từ ngày đến đây hắn không đựoc ăn cơm như trước mà chỉ có ăn động vật và thảo dược là chính. Vì người tu tiên không có cơm hay mì như ở đời thường. Ban đầu rất khó nhưng dần dà cũng quen. Hắn mở bọc ra và lấy mấy nhánh địa sâm để ăn, sau đó dựa vào gốc cây và thiu thiu ngủ lúc nào không biết. Một âm thanh sột soạt làm hắn tỉnh giấc. một đôi mắt nhỏ đen nháy đang nhìn hắn vẻ tò mò rồi nhanh chóng chạy mất.
Hóa ra là một con cáo trắng 2 đuôi dễ thương, thì ra là ngửi thấy mùi thơm của địa sâm của Hoàng Trần nên tìm đến chôm của hắn. chiếc túi xách bằng vải đã bị nó mở tung và đồ vật rơi đầy xung quanh. Hoàng Trần tương đối tức giận quyết định đuổi theo, nhưng con cáo chạy rất nhanh và mau chóng biến mất ngay trước mặt Hoàng Trần. trước một vách đá thẳng đứng khoảng 2m vuông Hoàng Trần đang cố gắng tìm xem hang của con cáo, tuy nhiên hắn chẳng thấy gì. Sau một hồi tìm kiếm không ra tông tích Hoàng Trần bực tức dơ thẳng chân đá phịch một cái vào giữa tảng đá, một tiếng lách tách vân lên, đất dưới chân di động, Hoàng Trần chỉ thấy chóng mặt rồi bịch một cái hắn choáng váng tiếp đất.
Đây là đâu, hắn mơ màng nhìn xung quanh, thì ra hắn đã rơi xuống một thông đạo trong lòng đất mà tảng đá hắn vô tình đá phải kia lại là cơ quan mở cửa thông đạo. Thì ra là hang cáo sao, mà xung quanh tương đối sạch sẽ có ánh sáng le lói phía trước, hắn mò mẫm đi vào trong vì dù sao thì cũng không biết ra như thế nào, cửa ra đã đóng lại.
Chả lẽ lại chết ở đây? Không, nhất định sẽ có đường ra. Hoàng Trần tiếp tục đi sâu vào 15m thì thông đạo có 2 ngả.
Sột soạt…sột soạt
Hoàng Trần nhìn vào thông đạo phía bên phải, lại chính là nó, con cáo chết tiệt làm mình bị rơi xuống đây. Đuổi theo, nhanh chóng tới một gian thạch thất rộng lớp hơn chục mét vuông, con cáo lại biến mất. Hoàng Trần nhìn xung quanh thấy gian thạch thất rất cổ xưa, có lẽ đã lâu lắm không có ai tới, nhưng ở giữa laị có một tấm bia viết chữ hán cổ xưa.
Chả nhẽ lại là một ngôi mộ.. hắn rón rén bước lại gần và căn mắt đọc Trần Chân chi Mộ.
Hoàng Trần ngẩn người, là mộ thật, hóa ra mình rơi xuống một ngôi mộ cổ. hắn quỳ xuống đập đầu vái lậy 3 cái. Khi ngẩng đầu lên một tia sáng chói lòa từ phía bia một bắn thẳng ra vào đúng giữa trán Hoàng Trần. Một áp lực cực lớn, một cảm giác đau đớn vô cùng nổi lên trong đầu rồi hắn ngất đi.