Ngạo Thế Tuyệt Trần

Chương 91: Nguy hiểm


Đọc truyện Ngạo Thế Tuyệt Trần – Chương 91: Nguy hiểm

Đầu Dạ Minh đang cúi xuống, chậm rãi nâng lên, lộ ra một đôi đồng tử đỏ tươi khát máu, nét mặt dữ tợn, không ngừng đảo mắt, ngay lúc này hắn có thể cảm nhận được trong cơ thể có một cỗ hơi thở đang đánh vào không ngừng, như vậy lại càng khiến cho nét mặt khổ sở của hắn tràn đầy phẫn hận.

Tam Huyền một tay ôm bụng, khom người tìm kiếm cái ghế ở đối diện, chậm rãi ngồi xuống. Máu đỏ tươi lưu lại dọc theo kẽ ngón tay của ông. Mà một bàn tay khác của Dạ Minh đang phủ lên mép bàn, mu bàn tay vẫn trắng nõn như trước, không chút nào nhìn ra hung thủ đả thương Tam Huyền chính là hắn.

Một bóng dáng màu đỏ trong nháy mắt xuất hiện ở đại sảnh, bước nhanh đi về phía Tam Huyền: “Sao vậy?” Mặc dù là quan tâm, nhưng mà vẻ mặt vẫn có chút mất tự nhiên.

“Không sao!” Tam Huyền khẽ lắc đầu, sắc mặt đã tái nhợt.

Lúc này Sở Dạ Phong mới xoay người lại, ánh mắt nhìn Dạ Minh thoáng hiện lên nghi ngờ: “Rốt cuộc thì ngươi là ai?” Chàng cũng không nhận ra đây là loại tình huống gì, Dạ Minh vẫn có thể thoát khỏi ma trảo ( nanh vuốt ma quỷ) của Nguyệt Ma sao?

Dạ Minh thu hồi biểu tình khổ sở trên khuôn mặt, lạnh nhạt đứng dậy, phủi ống tay áo của mình, giống như ở phía trên bị lây dính vết bẩn gì đó. Lúc này mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Sở Dạ Phong: “Ngươi cho là như thế nào?” Nhếch miệng lên, dáng vẻ không chút để ý.

Một đỏ một đen, khuôn mặt giống nhau như đúc, một đôi mắt cơ trí  và một đôi mắt khát máu, đứng ở chính giữa đại sảnh, cứ như vậy nhìn nhau.

Tam Huyền không ngừng cười khổ, cánh tay đang ôm bụng khẽ dời đi, cúi đầu nhìn qua kẽ bàn tay trắng nõn, lộ ra một vết hở đầm đìa máu ở trên bụng. Vội vàng ngồi xuống đất, hai lòng bàn tay hướng vào nhau để ngang trước ngực, sương mù màu trắng theo động tác của ông chậm rãi từ đỉnh đầu của ông tỏa ra.

“Sư thúc!” Cách đó không xa truyền đến tiếng nói của Vân Phàm, một chân còn chưa bước qua ngưỡng cửa, Dạ Minh đã vung tay lên, dòng khí vô hình liền đánh bật Vân Phàm ra thật xa, chỉ nghe phịch một tiếng, thân thể của Vân Phàm đã ngã xuống bên vách tường ở ngoài phòng, cực kỳ khiếp sợ sau đó đó ngẹo đầu rơi vào hôn mê.


Tay Dạ Minh đặt ở sau lưng nắm thật chặt, sắc mặt vẫn không đổi.

“Ngươi là Nguyệt Ma?” Sở Dạ Phong cau mày, đây chỉ là suy đoán của chàng mà thôi, hắn đang lợi dụng thân thể của Dạ Minh hay là dịch dung. Nhìn lồng ngực Vân Phàm vẫn còn đang khẽ phập phồng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Quả nhiên đủ thông minh, không hổ là nam nhân được Thánh Nữ Thánh Vực coi trọng!” Nguyệt Ma cũng không phủ nhận, chỉ cười to.

“Vậy, Dạ Minh rốt cuộc •••••• sống hay chết!” Sở Dạ Phong cười khổ trong lòng, nhưng mà vẫn cau mày nhìn về phía Dạ Minh, không, phải gọi là Nguyệt Ma.

Nguyệt Ma lơ đễnh, xoay người ngồi xuống, đôi mắt tò mò quan sát Sở Dạ Phong: “Nếu như Dạ Minh chết rồi, đối với ngươi mà nói không phải là có lợi nhất sao?”

Như vậy có nghĩa là không chết rồi! Trong lòng Sở Dạ Phong đã có nhận định của mình, hừ lạnh một tiếng, vén vạt áo lên, một tay khẽ hất lên, Huyền Khí màu trắng nhạt giống như hình dạng một thanh lưỡi hái sắc bén, đánh úp về phía Nguyệt Ma.

Nguyệt Ma một tay chống lên bàn, nhảy lên, Huyền Khí màu trắng trào dâng từ giữa chiếc bàn liền ghế khuếch tán ra, biến thành nát vụn.

Một kích thất bại, thân hình Nguyệt Ma lại biến mất ngay tại chỗ cũ, bên ngoài sân đột nhiên xuất hiện một màu trong suốt khẽ lóe lên. Nguyệt Ma nhếch miệng, nhìn bóng dáng màu đỏ trong đại sảnh kia, không tệ, quả nhiên có chút năng lực.


Sở Dạ Phong nhìn Nguyệt Ma đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi cũng không cảm thấy kinh ngạc, dù sao chàng cũng không ôm nhiều hy vọng đối với bản thân, chàng vốn dĩ không muốn động thủ, chàng cũng tự biết rõ, trước mắt cũng không phải là đối thủ của Nguyệt Ma. Chàng cũng chỉ là đánh cuộc một lần, nhìn Vân Phàm vẫn còn hơi thở, đoán chừng là do tu vi của Nguyệt Ma bị chịu ảnh hưởng. Lập tức vung tay áo màu đỏ lên bay nhanh tới đứng ở trên khoảng đất trống ngoài viện tử, mái tóc màu đỏ theo gió mà tung bay.

Nhìn viện tử trống không, Sở Dạ Phong rơi vào trầm tư, điểm nhẹ mũi chân nâng tay lên một chiếc roi nhỏ dài xuất hiện ở trong tay, bóng dáng màu đỏ cũng chạy vòng quanh luân phiên thay đổi khó lường. Đứng ở trên bức tường bên cạnh, đôi mắt quét qua, hai ngón tay khép lại một ngọn lửa màu tím ở trong tay toát ra, cánh tay vung lên một chùm pháo bông màu tím giống như Hỏa Long đã xuất hiện trên bầu trời của viện tử mở ra một cái lưới lớn, bao trùm toàn bộ mặt đất, nhưng vẫn chưa đốt tới mọi thứ xung quanh ngọn lửa.

“Đóng băng!” Khinh thường hô một tiếng, toàn bộ mái hiên bị bao phủ bởi một lớp băng thật dày.

Nguyệt Ma ở góc tối khẽ nhếch khóe miệng lên, vén vạt áo lên bóng dáng màu đen liền xuất hiện ở giữa không trung: “Không thể không phủ nhận, ánh mắt của vị Thánh Nữ này quả thật không tệ! Ít nhất so với việc nàng xem trọng Thánh Vực, khôn khéo hơn nhiều!”

Sở Dạ Phong cũng không nói gì, vung chiếc roi nhỏ dài ở trong tay về phía trước một cái, mang theo tia sáng màu vàng kim chói mắt, mạnh mẽ quét về phía Nguyệt Ma. Gió mạnh rít gào thổi qua, kéo theo bụi cát trên mặt đất tung bay, thân cây lắc lư. Ngay tại lúc Trường tiên chạm tới bên người Nguyệt Ma, bóng dáng màu đen kia lóe lên liền biến mất không thấy tăm hơi.

Ầm

Trường tiên đánh vào trên tường lập tức xuất hiện một vết nứt rộng ba thước chia bức tường dày cộm làm hai, chiếc roi dọc theo vách tường rơi xuống, ngay cả trên đất cũng nứt ra một khe hở sâu một trượng, đang lan ra chung quanh.


Kim quang lóe sáng mạnh mẽ, còn hơn cả mặt trời gay gắt giữa trưa.

Chỉ là, theo kim quang dần biến mất, tầm mắt của Sở Dạ Phong cũng chậm rãi kéo xuống cực kỳ buồn ngủ, ý thức còn sót lại tự nói với chính mình, lại tạo cho nàng thêm phiền toái rồi.

Lúc này bóng dáng màu đen của Nguyệt Ma mới từ từ xuất hiện, vung cánh tay lên, cuốn theo bóng dáng màu đỏ kia lao ra bên ngoài núi. Hắn có thể làm sao đây, trợ thủ đắc lực dưới tay hắn, một phản bội một chết, chỉ cần có thể tìm được phương pháp làm cho mình chiến thắng, hắn không ngại không chừa bất kỳ thủ đoạn nào. Có lẽ là vì hắn sợ? Có lẽ nên sợ hãi sẽ tốt hơn, giam cầm suốt hai mươi vạn năm, hắn không muốn nếm thử lần nữa, chỉ có ra tay trước mới chiếm được lợi thế.

Trong sân lại khôi phục yên tĩnh lần nữa, nếu như không phải là Vân Phàm vẫn còn đang ngã dựa vào bên vách tường, không phải là bước tường dày cộm bị chia làm hai, không phải là trên đất còn lưu lại vết nứt do roi nhỏ tạo thành vẫn còn đang lan ra, thì tất cả tựa hồ đều chỉ là một giấc mộng.

Lăng Tuyệt Trần đang ở trong sơn động kỳ lạ tinh xảo tâm tình đặc biệt bình thản, một tay lướt nhẹ qua suối nước, nhưng nụ cười nhạt trên miệng còn chưa kịp thu hồi, thì đã cứng lại. Trong ngực hơi chấn động khiến cho nàng không thể không sinh ra lòng cảnh giác, một loại sợ hãi nhanh chóng từ tâm sinh ra. 

Chủy thủ trong ngực lại càng dao động lợi hại hơn, Lăng Tuyệt Trần lo sợ không yên liền đứng dậy, sắc mặt nặng nề ngưng trọng. Không, nàng tuyệt đối không thể chịu đựng thêm nỗi đau mất đi một người. Trong mắt hiện lên một tia bối rối, sau đó xoay người bước chân có chút lảo đảo, nàng có thể cảm nhận được trong lòng mình đang run rẩy, đang sợ hãi.

‘ Chủ nhân, người có thể dời khỏi không gian rồi! ’

Đây là…, hoa sen trong suốt vẫn trôi lơ lửng ở vùng đan điền của nàng phát ra thanh âm vang vọng.

Lăng Tuyệt Trần còn chưa kịp khiếp sợ, tay phải đã tự động vươn ra, hai ngón tay khép lại hướng ra ngay khoảng không phía trước vẽ một vòng tròn, theo động tác của nàng, một vòng sáng màu trắng bồng bềnh cao ngang người xuất hiện ở ngay trước người của nàng, vén vạt áo lên, nàng không chút do dự nhảy vào trong.

Khi bóng dáng màu trắng biến mất, vòng sáng màu trắng cũng từ từ biến mất không thấy gì nữa, sơn động khôi phục lại sự yên tĩnh như cũ, đột nhiên, vách núi lắc lư, suối nước mới vừa rồi vẫn còn đang chảy róc rách cũng đột nhiên ngừng lại, nước suối ở trong đầm lại đang lao nhanh xuống, chỉ chốc lát sau đã khô cạn.


Ầm

Theo tiếng sơn động sụp đổ, núi đá bay loạn xạ, bởi vì vận mệnh của nơi này, hoa sen đã rời đi, không có hoa sen chống đỡ, nơi này cũng không còn cần thiết tồn tại nữa, sứ mạng của bọn nó đã hoàn thành.

Khe nứt trên mặt đất đã ngừng lan ra, yên tĩnh quanh quẩn không có ai tới. Giữa không trung đột nhiên xuất hiện một vòng sáng màu trắng, bỗng chốc mọi thứ trong sơn động đều theo Lăng Tuyệt Trần mà biến mất, ngay sau đó là bóng dáng màu trắng kia cũng nhảy ra ngoài.

Lăng Tuyệt Trần hơi mím môi, chân sau mới vừa bước vào vòng sáng, chân trước đã xuất hiện ở nơi này.

Ngẩng đầu liền nhìn thấy khắp sân bừa bãi, lông mày nhíu chặt thân hình nhảy một cái, đã đứng ở trong đại sảnh.

Nhìn Tam Huyền ngồi xếp bằng trên mặt đất, bị kết giới chữa thương bao vây, Lăng Tuyệt Trần ngừng thở, hai tay ở dưới tay áo khẽ nắm chặt, khớp xương trắng bệch. Khẽ nhắm mắt, nàng hình như còn có thể cảm nhận được tất cả những gì xảy ra ở nơi này. Dư âm vẫn còn lưu lại trong không khí, quanh quẩn không đi.

Dứt khoát xoay người, bước chân nhảy một cái bóng dáng màu trắng lại biến mất lần nữa. Tam Huyền vốn dĩ nhắm mắt tĩnh tọa lúc này cũng mở hai mắt ra, thâm sâu nhìn phương hướng nàng mới rời đi, trong mắt hiện lên áy náy.

‘ Nhất định phải nhớ rõ, kiếp sau nếu phải chiến đấu lần nữa, quyết không cho phép có người chứng kiến, kết cục thảm như vậy, ta không muốn tiếp tục đối mặt! ’

Chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, lời dặn dò năm đó của Thánh Nữ giống như vẫn còn bên tai. Chậm rãi buông tay xuống, chỉ thấy trừ bỏ quần áo rách nát, trên bụng đã không còn thấy chút vết thương nào nữa. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.