Đọc truyện Ngạo Thế Tuyệt Trần – Chương 22: Nguyệt Ma Trùng sinh
Cả bầu trời mờ tối, dường như ánh sáng mặt trời vĩnh viễn đều không thể chiếu tới, từng trận gió âm u lạnh lẽo thổi vù vù, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy một tiếng động giống như tiếng con dơi đang xé gió bay đi, tiếng kêu xèo xèo chít chít của những con vật nhỏ không ngừng vang lên khiến cho người ta từ tận đáy lòng sinh ra một tia rét lạnh. Bốn phía đều là ngọn núi cao vút vây quanh, chỉ thấy đột nhiên xuất hiện một pháo đài cổ kính cao vút trong mây đứng vững trên mảnh đất bằng phẳng duy nhất, chiều rộng của pháo đài này cũng không dài, từ xa nhìn lại chỉ thấy giống như phiên bản lỗng lẫy của cái cột thu lôi ở thời hiện đại bị kéo dài ra!
Tầm mắt thẳng tắp nhìn đến bên trên pháo đài cổ kính, tại trung tâm của pháo đài cổ kính ấy chỉ thấy ngọn đèn dầu lóe sáng phản chiếu lên tường một bóng dáng đang lay động trong gió. Trong ánh nến dường như nhìn thấy vạt áo màu đen bay lượn quấn quýt vào nhau, vật đang bị nắm chặt trong tay rõ ràng chính là Mũi Tên Đen lấy ra từ trên người Lăng Tuyệt Trần.
Khuôn mặt tuấn tú bị mặt nạ che khất nhưng vẫn không giấu được nét trầm tư trong đôi mắt, khóe mắt hơi nghiêng phải chăng là đang liếc nhìn ngọn lửa màu đen bốc cháy ở bên người. Cho dù bị một màn sương dày đặc vây chặt xung quanh, thị lực của hắn vẫn rất tốt mơ hồ có thể thấy được một vầng trăng sáng treo lơ lửng trên bầu trời, đang từ từ bị một đám mây màu đen cắn nuốt.
Hai mắt Dạ Minh không nén được thoáng chùng xuống, qua ngày hôm nay hắn sẽ phá vỡ phong ấn, như vậy nàng cũng sẽ phải đối mặt với nguy hiểm ngày càng nhiều. Hắn nên phá hủy mũi tên Nguyệt Ma hay là vẫn nên dựa theo lời nói của Nguyệt Ma mà làm việc, đã từng sai lầm rồi chẳng lẽ vẫn còn muốn tiếp tục sai lầm lần nữa hay sao?
Do dự nắm chặt mũi tên Nguyệt Ma trong tay, cho đến khi khớp xương đều đã trắng bệch vẫn tiếp tục nắm chặt không buông. Chậm rãi xoay người đi đến bên cạnh ngọn lửa màu đen chập chờn, đem mũi tên Nguyệt Ma đang nắm chặt trong lòng bàn tay ném vào trong ngọn lửa, đôi mày kiếm thoáng nhíu chặt lại. Nhưng đúng vào lúc này, mũi tên Nguyệt Ma bị nắm chặt bắt đầu phản kháng dữ dội, mặc dù Dạ Minh đã dùng sức nắm chặt nhưng vẫn không thể khống chế nó, tiếp tục lắc lư dữ dỗi nhưng vẫn không có cách nào thoát khỏi sự trói buộc của Dạ Minh, mũi tên Nguyệt Ma bắt đầu xoay tròn thật nhanh, cho đến khi lòng bàn tay Dạ Minh bắt đầu nhỏ xuống giọt máu màu đỏ tím, huyết nhục nơi lòng bàn tay lẫn lộn Dạ Minh không thể chống đỡ được cơn đau buốt đến thấu xương đành từ từ buông ra
Dạ Minh vừa buông tay ra, mũi tên Nguyệt Ma liền bay lên giữa không trung phát ra ánh sáng màu đen tím, cho đến khi ánh sáng đã che phủ toàn bộ căn phòng ở phía sau, lại bay đến chính giữa một vật giống như là giá nến ở trên đài Tế Tự vững vàng đứng thẳng. Trong khoảnh khắc, mũi tên Nguyệt Ma không còn lay động nữa, dừng lại tại nơi đó mũi tên mới bắt đầu thả Thủy Tinh Cầu màu đen ra ngoài, Thủy Tinh Cầu màu đen hình như đã rất lâu không có được sự tự do, đột nhiên được thả ra ngoài cũng có chút hưng phấn bay lượn khắp toàn bộ đại điện.
Thấy vậy hai hàng lông mày của Dạ Minh lại càng nhô lên cao hơn, nhưng mà sắc mặt vẫn không chút thay đổi, sững sờ nhìn viên Thủy Tinh Cầu kia. Chơi đùa nghịch ngợm đến lúc mệt mỏi, Thủy Tinh Cầu chợt lóe lên đã đứng ổn định ở bên cạnh mũi tên Nguyệt Ma, khối cầu cũng bắt đầu dần dần hiện lên một bóng người màu đen.
Theo bóng người dần dần trở nên to lớn hơn, toàn bộ pháo đài cổ kính vốn đã quỷ dị khác thường nay trong phút chốc liền bị gió lớn màu đen vây quanh thật chặt, bên ngoài pháo đài cổ kính đất đá bay mù mịt, bụi đất bay đầy trời, cho đến khi hiện lên rõ nét một cái đầu người trùm chiếc mũ rộng màu đen. Nói là đầu người, nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy bề ngoài giống như xương cốt của cái đầu lâu, và khóe miệng không ngừng kéo ra. Cảnh tượng như vậy không thể không khiến người ta nghi ngờ, cái mũ rộng màu đen này có phải chỉ dựa vào một cái đầu lâu này giúp chống giữ hay không.
Áo khoác ngoài và mũ rộng màu đen bao quanh bóng người chặt chẽ, khóe miệng giống như cái động tối đen lộ bên ngoài dường như vẫn còn những con giòi bọ hèn mọn yếu đuối đang sợ hãi chậm chạp nhúc nhích, một cái lưỡi màu đen thè ra, đem giòi bọ liếm vào không trung, nhìn một màn này đủ để cho người ta có cảm giác buồn nôn. Đôi tay triển khai to lớn ống tay áo hạ lộ ra một đôi mang theo nhàn nhạt màu xanh lá cây rồi lại trắng nõn là không quá bình thường tay vẫn còn ở rơi xuống trước tác nôn giòi bọ, nhưng Nguyệt Ma không chút nào để ý tới, dường như những chuyện này cũng đều đã trở thành thói quen.
Đưa tay lau qua khóe miệng, đầu lưỡi quái dị lại một lần nữa liếm đi những thứ ghê tởm kia, mang theo tiếng cười đến kinh người giống như đối với hắn những thứ này chính là thức ăn ngong nhất, Dạ Minh thấy vậy, cũng không thể chịu đựng được vội đưa tay che miệng cố nén cảm giác buồn nôn đang dâng lên trong cổ họng.
“Ha ha ha ha ha ••••••” đầu lâu ở trong thủy tinh cầu ngửa đầu cười lớn vội vàng muốn phá tan trói buộc, cho đến khi không thể phá tan sự trói buộc của Thủy Tinh Cầu mới thu hồi tiếng cười nham hiểm đáng sợ kia, âm thanh dung tục đầy phẫn nộ mang theo căm hận đối với thế gian: “Lăng Thiên Thánh nữ! Ngươi lại dám phong ấn ta ở bên trong viên thủy tinh cầu này cho dù ta có thể ra ngoài thì cũng không thể tiếp xúc với ánh mặt trời, món nợ này ta nhất định sẽ ghi nhớ thật kỹ! Ha ha ha, bổn tôn đã trở lại rồi, ngươi hãy chờ xem bổn tôn làm sao trả thù cho mối thù mười vạn năm ẩn núp này!” Đúng vậy, sống lại sau mười vạn năm bị phong ấn, hắn làm sao có thể không cảm thấy kích động chứ. Thanh âm chói tai lanh lảnh liến thoắng không ngừng mang theo mùi máu tanh cùng với sự xơ xác tiêu điều, giống như là một loại thanh âm tới từ địa ngục khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.
Ánh mắt Dạ Minh trở nên âm u, mạnh mẽ nuốt xuống dị vật vướng ở nơi cổ họng, âm thầm sử dụng công lực cố gắng đem mùi vị gay mũi kia ngăn cản ở bên ngoài, đôi tay ôm thành quyền cung kính khom lưng: “Chúc mừng sư phụ thành công sống lại!” Giọng nói lạnh lẽo không có chút tình cảm, giống như hắn đã không còn là nam tử từng cùng Lăng Tuyệt Trần hài hòa ở chung một chỗ trong cái đêm kia.
Tiếng cười của cái đầu lâu kia đến lúc này mới dừng lại, hốc mắt lõm xuống lạnh lùng quét về phía Dạ Minh: “Dạ Minh, ngươi làm bổn tôn rất thất vọng, một Lăng Thiên Thánh nữ đã không còn năng lực sử dụng Huyền khí ngươi cũng không đối phó được, chỉ là một chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong làm sao có thể giúp bổn tôn làm chuyện lớn!” Thanh âm khục khặc tiếp tục tràn ngập bên lỗ tai người khác, tràn đầy tức giận đối với Dạ Minh.
“Là Dạ Minh không có năng lực!” Dạ Minh cúi đầu, lúc này hắn không thể nhiều lời, nói nhiều một câu sẽ chỉ càng chọc giận cơn thịnh nộ của hắn.
Bóng đen trong thủy tinh cầu vung tay lên, hừ lạnh một tiếng: “Thôi bỏ đi, nhất định là do lão già Tam Huyền kia ở giữa gây cản trở, mới có thể để cho Lăng Thiên Thánh nữ này lại thu được học sinh mới lần nữa, chỉ là, bổn tôn đối với ngươi gửi gắm sự kỳ vọng rất lớn, đừng quên phụ thân của ngươi đã chết như thế nào!” Mặc dù không có mắt, nhưng vẫn lộ ra sự âm hiểm, lạnh lùng nhìn Dạ Minh.
Ánh mắt Dạ Minh biến chuyển thoáng qua một tia màu đỏ tươi, trong lời nói tràn đầy phẫn hận: “Sư phụ yên tâm, Dạ Minh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên!” Mặc dù đã mười mấy vạn năm trôi qua, nhưng ngày đó vẫn hiện lên rất rõ ràng, hắn vẫn nhớ rõ một màn chết thảm của phụ thân ngày đó.
Thấy vậy khóe miệng Nguyệt Ma lạnh lùng nhếch lên, trên nét mặt của cái đầu lâu kia cũng có thể thấy rõ biểu tình dữ tợn: “Sau này bổn tôn sẽ quan sát hành động ngươi, hiện tại bổn tôn vẫn không thể rời khỏi Thủy Tinh Cầu, vẫn cần thêm một tháng nữa để hấp thu tinh hoa của Nguyệt Thần, ngươi giúp bản tôn đi tìm một cái thân thể về đây, như vậy bổn tôn có thể tự mình đi ra ngoài tới gặp Lăng Thiên Thánh nữ rồi.” Nói xong thanh âm lại tràn đầy sự tàn nhẫn ngoan độc, suốt mười vạn năm bị phong ấn, mỗi ngày đều phải chịu sự thiêu đốt của Liệt Hỏa màu tím chốn u minh, đó là một loại nỗi khổ da thịt bị thiêu đốt mà đau xót thấu tận tim gan, mỗi ngày đều trải qua sự thiêu đốt của Liệt Hỏa, món nợ này hắn đều luôn nhớ kỹ, luôn đợi một ngày đáp trả lại tất cả, báo thù cho mười vạn năm chịu khổ sở ở nơi đó.
Ánh mắt Dạ Minh chùng xuống im lặng không nói, chuyện năm đó một hai câu cũng không thể nói rõ ràng tất cả, chỉ yên lặng lắng nghe Nguyệt Ma phân phó.
Bên ngoài đại điện vang lên tiếng bước chân khe khẽ, Nguyệt Ma khẽ ngẩng đầu lên hốc mắt vốn dĩ trống rỗng bỗng lộ ra ánh sáng màu xanh lá âm u chiếu thẳng ra bên ngoài đại điện, Đại điện bên ngoài vang lên nhỏ nhẹ tiếng bước chân, Nguyệt Ma khẽ ngẩng đầu vốn là trống rỗng cặp mắt lộ ra u xanh lá quang xạ tuyến đại điện bên ngoài, ngay lập tức một con quái vật khổng lồ gầm lền một tiếng liền bị quăng mạnh xuống mặt đất.
Tự mình ôm bụng đang chảy máu nhỏ giọt, gian nan đứng lên cung kính khom lưng: “Linh Lang tham kiến Tôn chủ, Dạ Minh đại nhân, chúc mừng Tôn chủ thành công sống lại!” Vóc người cường tráng vạm vỡ, một tên đầu sói mình người đứng vững ở kia rõ ràng chính là Linh Lang ngày đó.
“Tốt lắm, ở bên ngoài lén lút làm cái gì!” Giọng nói của Nguyệt Ma ngoại trừ có phần khủng bố kiến người người khác sợ hãi, thì cũng không làm gì cả, Dạ Minh cũng không nói gì, cho dù đã bị phong ấn suốt mười vạn năm qua, thực lực của hắn vẫn tăng lên không ít.
“Hồi bẩm Tôn chủ, Linh Lang nhìn thấy bên ngoài bất ngờ thay đổi, liền nghĩ tới Tôn chủ đang phá vỡ phong ấn, nên lúc này mới đến đây dò xét sự tình, mong Tôn chủ bớt giận!” Linh Lang cố gắng chịu đựng cơn đau từ bụng truyền tới vẫn không dám đứng thẳng người, đối diện với tâm tình của Nguyệt Ma hay thay đổi thất thường như bão táp, trước giờ hắn vẫn luôn rất kính sợ.
“Bỏ đi, ngươi mau đứng lên đi, hôm nay tâm tình của bổn tôn rất tốt, cũng không muốn cùng ngươi so đo!” Nguyệt Ma khinh thường phất tay.
Lúc này, Linh Lang mới dám đứng lên nhưng vẫn khẽ khom người, hắn cũng không dám đứng thẳng lưng, không ngờ đập vào mắt lại nhìn thấy một màn ghê tởm khác thường kia, này khác thường ghê tởm một màn, âm thầm cố gắng đè xuống tia khác thường, con ngươi khẽ chuyển vội tiến lên: “Tôn chủ, mười vạn năm qua công lực của ngài thật sự đã tăng lên rất nhiều, chỉ sợ ngay cả những người đó cũng đã không còn là đối thủ của ngài nữa rồi!” Mới vừa rồi thiếu chút nữa là lấy mất một mạng sói của hắn rồi.
Nghe vậy Nguyệt Ma đột nhiên không nói nữa, nhưng Dạ Minh và Linh Lang lại có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nghiến rắng nghiến lợi của hắn, Dạ Minh và Linh Lang nhìn nhau nhất trí ôm quyền: “Sư phụ nghỉ ngơi thật tốt, Dạ Minh cáo lui! ( Tôn chủ nghỉ ngơi thật tốt, Linh Lang cáo lui!)”
Lúc này Nguyệt Ma có vẻ như đã hồi hồn nói nhỏ: “Tất cả đi xuống đi!” Đã mười vạn năm không được nhìn thấy ánh trăng rồi, hôm nay nhất định phải hấp thu thật tốt tất cả tinh hoa của Nguyệt Thần.
Cho đến khi Dạ Minh và Linh Lang giống như chạy trốn vội vã xoay người rời đi, ánh trăng nhưng lại giống như nghe theo lời nói Nguyệt Ma, ánh trăng vốn dĩ đang bị mây đen cắn nuốt lúc này cũng dần dần khôi phục vẻ đẹp êm dịu, ánh sáng mặt trăng từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào đại điện bao quanh chặt chẽ viên Thủy Tinh Cầu, cùng với việc Nguyệt Ma hít thở sâu, ánh trăng vây lượn xung quanh càng ngày càng sáng, thậm chí khiến cho toàn bộ đại điện cũng trở nên sáng như ban ngày.
Bước ra khỏi đại điện, Dạ Minh và Linh Lang hai bên hỗ trợ lẫn nhau lợi dụng năng lực hắc ám nhanh chóng rời đi, cho đến khi đi tới bên ngoài pháo đài cổ kính cách nơi đó mấy trăm dặm, xác định Nguyệt Ma không thể nào biết được hành động của họ lúc này mới dám dừng lại, mỗi người đều vịn vào một gốc cây cổ thụ nôn mửa không ngừng. Cho tới lúc trong bụng trống rỗng không còn gì nữa, mới mệt lả dựa vào cây cổ thụ há miệng thở hổn hển.
“Dạ Minh đại nhân, ngài nói Tôn chủ sao lại như vậy ••••••” ghê tởm! Linh Lang muốn nói lại thôi lúc này mới ý thức được hình như bản thân đã nói sai.
Dạ Minh sửa lại vạt áo một chút rồi ho nhẹ một tiếng: “Chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra!” Thản nhiên nói xong liền xoay người rời đi. Linh Lang lúc này mới yên tâm thở ra một hơi thật sâu, âm thầm cảm thấy thật may mắn, Dạ Minh đại nhân hình như không còn giống ‘ Thiết Diện Vô Tư ’ của ngày thường.
Nhìn hiện tượng quái lạ đột nhiên xất hiện trên bầu trời, Lục đạo sư đang ngồi xếp bằng và Mộ Dung Tư đang luyện kiếm rất ăn ý họp lại cùng một chỗ, đứng ở khoảng sân nhỏ trong viện ngẩng đầu nhìn về phía xa, nơi đang bị bóng đêm bao phủ cả ánh trăng cũng dần dần biến thành màu đen, Ánh sao vốn dĩ nhấp nháy toả sáng cũng chỉ trong chốc lát đã biến mất không còn tăm hơi.
“Ngày này cuối cùng cũng phải tới!” Hiếm thấy có lúc Lục đạo sư lại lộ ra nét mặt u sầu nhíu chặt hai hàng lông mày, bả vai sụp xuống xoay người quay trở về, giờ phút này nhìn như đã già đi mấy chục tuổi, da dẻ hồng hào dường như cũng đã xuất hiện đầy nếp nhăn.
Mộ Dung Tư khẽ thở dài đi theo phía sau lưng Lục đạo sư: “Nên tới thì cũng sẽ tới thôi, chỉ hi vọng hắn sẽ không ra ngoài nhanh như vậy, nếu không ai trong chúng ta cũng không thể ngăn cản được hắn!” Giờ phút này cũng không còn thấy được Mộ Dung Tư của ngày thường luôn xinh đẹp quyến rũ phong tình vạn chủng.
Hai mắt Lục đạo sư chùng xuống khẽ thở dài: “Đại Trưởng Lão vẫn còn đang bế quan ở bên trong, mà tu vi của ta vẫn luôn trì trệ không tiến, chỉ có thể dựa vào bọn họ!” Mặc dù hắn và Mộ Dung Tư cũng chưa từng gặp qua Nguyệt Ma, cũng không biết rõ thực lực của hắn, nhưng mà từ sự ghi chép của Đại Trưởng Lão qua nhiều thế hệ truyền xuống cũng có thể nhớ rõ mang máng một trận chiến được xem là hủy thiên diệt địa kia, lần đó bất kể là thuộc về Ma Giáo hay Thánh Vực, toàn quân tham chiến đều bị tiêu diệt, tổn thất trong cuộc đại chiến lần đó hết sức nghiêm trọng.
“Đúng vậy, chỉ có thể đi tới đâu tính tới đó!” Mộ Dung Tư dựa vào thân cây hai tay vòng trước ngực thở dài, sau đó nhìn Lục đạo sư: “Lão già họ Lục này, tại sao ngay từ đầu ngươi không đem nàng trở về đây sớm một chút?” Trở về sớm chút nói không chừng năng lực cũng đã sớm khôi phục lại toàn bộ giống như lúc trước có thể hoàn toàn tiêu diệt Nguyệt Ma rồi.
Lục đạo sư liếc mắt nhìn Mộ Dung Tư một cái: “Ngươi cho rằng chỉ đơn giản như vậy thôi sao! Lúc đầu nếu không phải tại hắn, thì đến bây giờ nàng cũng không có khả năng quay trở lại!” Nhớ tới nam tử kia, Lục đạo sư không khỏi nghĩ tới Sở Dạ Phong và Lăng Tuyệt Trần, bọn họ vĩnh viễn không nên tới gần nhau như vậy, nếu không, sẽ không thể chống lại năng lực của Nguyệt Ma, hắn phải ngăn cản mới được.
Mộ Dung Tư tỏ vẻ tức giận sờ sờ cái mũi: “Bỏ đi, cần gì lo lắng như vậy chứ, đã muốn tới thì cho dù ngươi có lo lắng cũng không thể ngăn cản được, ta đi về trước đây!” Nói xong liền xoay người rời đi, bề ngoài giống như không có tim không có phổi chỉ là vì muốn che giấu đi nội tâm bên trong không muốn để cho người khác biết được, những lời này là do ai nói? Nhưng mà hình dung như vậy thật sự rất chính xác.
Lục đạo sư cũng không để ý tới Mộ Dung Tư, ngẩng đầu chăm chú nhìn chằm chằm ánh trăng đang từ từ biến thành màu đen kia, cho đến khi ánh trăng ảm đạm đã không còn ánh sáng hoàn toàn biến mất ở trong không trung, lúc này mới đứng dậy, xoay người đi vào phòng. Thoạt nhìn theo bóng lưng của hắn xem ra rất tang thương, đó chính là một lão già, lão già từ ái đang lo lắng cho tương lai của cái thế giới này.
Lăng Tuyệt Trần ngồi xếp bằng ở trên giường, hai lòng bàn tay xếp ở trước ngực ngang với tim, hoa Diên Vĩ đặt ở bên cửa sổ trên mỗi cánh hoa ẩn hiện vầng sáng màu tím nhạt như có như không, đang liên tục chạy dọc theo quỹ đạo không ngừng liền bị Lăng Tuyệt Trần hít vào trong bụng. Đột nhiên hoa Diên Vĩ héo đi vầng sáng màu tím cũng biến mất không còn thấy gì nữa, từ từ chuyển sang vẩn đục, Lăng Tuyệt Trần đột ngột đứng lên mở to hai mắt, tình hình như thế này chắc chắn không thể tiếp tục hấp thu nữa rồi.
Nhìn hoa Diên Vĩ ảm đạm không có chút ánh sáng, trong lòng Lăng Tuyệt Trần hiện lên nghi ngờ, tình trạng này xảy ra đột ngột như vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì! Vì sao hoa Diên Vĩ lại đột nhiên mất đi linh khí trở nên vẩn đục.
Mở cửa sổ ra không ngờ lại nhìn thấy bầu trời đã vẩn đục, đám mây cũng biến thành màu đen, thậm chí khắp cả bầu trời cũng không tìm được một tia sáng nào cả. Trong lòng của nàng nhất thời sinh ra một loại dự cảm xấu, bầu trời bỗng chốc thay đổi bất ngờ, đoán chừng Đại lục cũng sẽ không còn được bình yên như trước nữa.