Đọc truyện Ngạo Thế Tuyệt Trần – Chương 20: Lại là hắn!
Hai mắt Lăng Mặc Phỉ lập tức trở nên ác liệt, trong con ngươi cũng không còn thấy được vẻ tươi sáng như thường ngày, ngay cả khi nhìn Kỳ Kiếm Vũ ánh mắt của nàng cũng trở nên lạnh lẽo. Lăng Tuyệt Trần thắng Kỳ Nhược Tuyết, đây là chuyện đã nằm trong dự liệu, kế tiếp, nàng phải đối phó như thế nào đây. Họ đều cùng tu luyện một hệ, nếu sử dụng tính năng của thuộc tính thủy sẽ không có cơ hội chiến thắng Lăng Tuyệt Trần.
Tầm mắt Lăng Tuyệt Trần rũ xuống, lông mi cong vút vểnh lên che đi tia sáng khác thường đang di động trong mắt nàng. Trướ kia, tại thời điểm gặp phải nguy hiểm, chắc chắn có người ngăn ở trước người của nàng, chỉ trong chớp mắt đã qua vạn năm.
“Tốt lắm, trận kế tiếp do Lăng Mặc Phỉ lên khiêu chiến Lăng Tuyệt Trần!” Huyền khí bao quanh người Lục đạo sư, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ vang dội khắp cả đài tỷ võ. Không thể không nói lão tướng một khi đã ra tay thì thật sự không phải là tầm thường, ngay tại khoảnh khắc đó tiếng cãi vã ồn ào ở bên ngoài liền ngừng lại. Xung quanh lập tức trở nên an tĩnh những thanh âm líu ríu cũng biến mất, ánh mắt của tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Lăng Tuyệt Trần rực rỡ đứng ở giữa đài tỷ võ.
Tiếng bước chân nhốn nha nhốn nháo lại vang lên lần nữa, thì ra những người ngoài cuộc cũng đã chia thành hai bên, ánh mắt tức giận của hai bên đối lập nhau tạo thành dòng điện rất mạnh mẽ, vang lên âm thanh ‘ xẹt xẹt xẹt ’, rất dễ nhận thấy những người này đều giống như những người ái mộ thần tượng ở thời hiện đại, vì thần tượng của mình mà ngồi đấu tranh giành giật.
Mũi chân Lăng Mặc Phỉ điểm nhẹ một chút, chỉ trong nháy mắt đã đứng ở đối diện Lăng Tuyệt Trần, nhất thời tròng mắt buông xuống tia sáng âm u, nâng tay lên, sắc mặt không chút thay đổi nhìn Lăng Tuyệt Trần: “Như thế nào, tỷ tỷ tốt của ta đã chuẩn bị xong rồi chứ?”
Lăng Tuyệt Trần nghe vậy, trong lòng hiện lên một tia nghi ngờ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, tỷ tỷ? Gọi như vậy thật nực cười lại cũng thật đáng thương.
Không đợi Lăng Tuyệt Trần mở miệng, thân hình của Lăng Mặc Phỉ đã bay lượn xoay quanh Lăng Tuyệt Trần, với thực lực của người bình thường căn bản không thể bổ nhào tới bắt lấy bóng dáng của nàng.
Lăng Tuyệt Trần nâng tay lên, đang muốn thi triển Huyền Khí, lúc này mới phát hiện ra nàng không có cách nào nhúc nhích thân thể, trong lòng không khỏi bắt đầu khẩn trương không dứt. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tại sao lại như vậy? Năng lực của Lăng Mặc Phỉ tuyệt đối không có khả năng làm được điều này.
Thân hình Lăng Mặc Phi ổn định đứng ở phía sau Lăng Tuyệt Trần, hai tay đối lập nhau, muốn khép vào bên trong, giữa không trung bên phía Lăng Tuyệt Trần liền xuất hiện vô số tảng đá lớn màu đen, những tảng đá đen to lớn vây quanh ở bên người nàng xoay tròn, hình thành luồng khí mạnh mẽ khiến cho Lăng Tuyệt Trần không có cách nào hô hấp, nàng biết, nàng gặp phải đối thủ mạnh hơn nàng rất nhiều, nàng thật sự không có cách nào chống cự, đây rốt cuộc là cái gì, nàng chỉ biết đây nhất định không phải Huyền khí!
“Không tốt, đây không phải là Huyền khí!” Lôi Hỏa đứng ở trên đài cao nhất quan sát Lăng Tuyệt Trần lên tiếng kinh hô, hai tay chống hàng rào đang muốn nhảy xuống, lại bị Băng Dật vẫn luôn im lặng không nói một lời ngăn lại.
“Ngươi làm cái gì vậy? Tuyệt trần đang gặp nguy hiểm!” Lôi Hỏa nhìn cổ tay mình đang bị tay Băng Dật kéo lại, ngẩng đầu căm tức nhìn tên đầu sỏ Băng Dật đang lôi kéo mình.
Băng Dật nhíu nhíu mày: “Đi xuống như ngươi chính là chịu chết!” Người này làm đại đệ tử của Phong Trục Môn thật uổng phí, ngay cả điều này cũng không nhìn ra được sao? Lôi Hỏa nghe xong, ngẫm nghĩ lại cũng cảm thấy lời của Băng Dật rất có lý, lúc này mới gãi gãi đầu cảm thấy thật thất bại.
Lục đạo sư và Mộ Dung Tư liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt cũng không tránh được lộ ra một tia nghi ngờ, Lăng Mặc Phỉ làm sao có thể có được loại năng lực này!
“Ưm!” Lăng Tuyệt Trần cảm thấy mình bắt đầu hít thở không thông, vẫn cắn chặt môi nhưng không thể nhịn được khẽ rên một tiếng, nhìn bộ mặt dữ tợn của Lăng Mặc Phỉ đứng ở phía trước môi khẽ mấp máy khó khăn nói ra ba chữ: “Ngươi là ai?” Nàng không phải Lăng Mặc Phỉ! Đây ý nghĩ duy nhất trong đầu Lăng Tuyệt Trần.
“Ha ha ha, ngươi thật là thông minh!” Lăng Mặc Phỉ ngửa đầu cười to, âm thanh lanh lảnh xen lẫn với giọng mam trầm thấp mạnh mẽ làm cho người ta sợ hãi.
Tất cả mọi người ở bốn phía đều ngừng thở, hai mắt mở to ngay cả một cái chớp mắt cũng không dám chớp, có mấy người nhát gan nghe thấy lời này cũng không nhịn được sợ hãi đi tới trốn ở sau lưng người bên cạnh.
Trong mắt Lăng Mặc Phỉ quả quyết hiện lên một màu đỏ tươi, lòng bàn tay chậm dãi hướng đến bên trên người Lăng Tuyệt Trần, trên trán Lăng Tuyệt Trần lập tức xuất hiện một vệt màu đen nhìn giống như ấn kí hình mũi tên, theo pháp lực Lăng mặc Phỉ tăng mạnh, ấn ký hình mũi tên giống như muốn lao ra khỏi phong ấn trên trán nàng, bầu trời phía trên Lăng Tuyệt Trần chậm rãi xoay tròn. Lúc này Lăng Mặc Phỉ mới thu tay trở về, trong nháy mắt tất cả những tảng đá đen to lớn vây lượn quanh người Lăng Tuyệt Trần liền biến mất không thấy nữa.
Lăng Tuyệt Trần không còn bị những tảng đá đen to lớn giam cầm nữa, ‘bịch’ một tiếng liền rớt xuống đất, một tay che ngực, phun ra một ngụm máu tanh.
Lăng Mặc Phỉ mỉm cười nhìn mũi tên màu đen đang xoay tròn, khóe mắt cong lên rất đắc ý, hai tay chắp ở sau lưng cao ngạo liếc nhìn Lăng Tuyệt Trần đang nằm rạp trên mặt đất: “Nếu không phải ý định tà ác trong lòng Lăng Mặc Phỉ tạo cho ta cơ hội, ta làm sao có thể lấy mũi tên Nguyệt Ma từ trong phong ấn trên thân thể ngươi ra ngoài!!” Lăng Mặc Phỉ vẫn cười lớn, tiếng cười chói tai này khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.
“Mũi tên Nguyệt Ma?” Lăng Tuyệt Trần không hiểu gì cả, đó là vật gì, vì sao nàng chưa từng nghe nói qua?
Mũi tên Nguyệt Ma!
Trong lòng Lục đạo sư và Mộ Dung Tư không ngừng vang lên cảnh báo, mũi tên Nguyệt Ma tại sao có thể bị lấy ra? Mũi tên Nguyệt Ma một khi phá vỡ phong ấn, cũng chính là đại biểu cho việc Nguyệt Ma sống lại!
“Đúng vậy, mũi tên Nguyệt ma là vật chí cao vô thượng, một khi nó xuất hiện trên thế gian như vậy Nguyệt Ma đại nhân cũng sẽ sống lại!” Nụ cười của Lăng Mặc Phỉ trở nên âm u lạnh lẽo, cười như không cười điều này lại càng làm cho người ta cảm thấy rợn tóc gáy.
Lục đạo sư và Mộ Dung tư điểm nhẹ mũi chân đang muốn nhảy xuống cùng nhau liên thủ can ngăn, nhưng lại không thể làm gì, bản thân họ không có cách nào đến gần đài tỷ võ, thì ra đài tỷ võ này đã sớm bị người ta bày ra kết giới, khiến cho bọn họ không có cách nào đến gần. Đều là do bọn họ quá mức khinh thường, mới có thể khiến cho tên Ma Giáo này có cơ hội ra tay.
Tay của hai người hợp nhất, muốn khởi động Huyền Thuật lớn mạnh hơn, đột nhiên mây đen dồn đến, gió lớn gào thét, người tu vi hơi thấp không có cách nào mở mắt.
Trong chốc lát trên đài tỷ võ giống như có cảnh người áo đen từ trên trời bay đến, dáng người khôi ngô, vạt áo dài màu đen tuyền, ngay cả tầm mắt của Lăng Mặc Phỉ cũng không chịu khống chế cúi xuống, cung kính lui ra hai bước: “Dạ Minh đại nhân!” Giọng nói cung kính, càng chứng tỏ người mới tới giữ một vị trí rất quan trọng ở trong Nguyệt Thần Ma Giáo, mặc dù người tới bất quá chỉ là một chút ảo ảnh hắn cũng không dám chậm trễ chút nào.
Cả người y phục đen tuyền, giày gấm viền kim tuyến màu vàng, trên mặt là mặt nạ vẽ hình Mạn Đà La màu đen, Lăng Tuyệt Trần ngạc nhiên, lại là hắn! Nam tử áo đen gặp ở vách đá lần đó!
“Linh Lang, ngươi làm rất tốt!” Dạ Minh cúi đầu, ánh mắt quét qua Lăng Tuyệt Trần nằm rạp trên mặt đất, động tác của nàng như thế thật không thích hợp! Trong lòng vừa vặn hiện lên một ý tưởng, một tay khẽ nâng lên, thân thể Lăng Tuyệt Trần đã khoanh chân ngồi ở một bên.
Lăng Mặc Phỉ, cũng chính là Linh Lang hai tay vòng lại cung kính: “Tạ ơn Dạ Minh đại nhân đã khích lệ, thuộc hạ nhất định dốc toàn bộ sức lực để làm việc cho Nguyệt Ma đại nhân.”
Tay Dạ Minh khẽ nắm lại, mũi tên đang xoay tròn ở giữa không trung liền bay vào lòng bàn tay của hắn, chớp mắt đã biến mất không còn thấy gì nữa: “Tốt lắm, Linh Lang, lời như vậy ta đã nghe qua rất nhiều, chuyện xong xuôi rồi thì đi đi!” Năng lực của hắn không thể nhốt chân lão già họ Lục và Mộ Dung Tư quá lâu.
Linh Lang bĩu môi: “Dạ!” Thân hình động một cái, thân thể Lăng Mặc Phỉ liền ngã xuống mặt đất không dậy nổi, một con yêu quái thân người đầu sói từ trên người Lăng Mặc Phỉ bay ra, đứng ở bên cạnh Dạ Minh không nói lời nào.
Hai mắt nhìn thật sâu Lăng Tuyệt Trần đang hôn mê, giống như suy nghĩ điều gì đó liền quay đầu lại nhìn lên trên đài cao, ánh mắt Dạ Minh hạ xuống, tay nâng lên, mây đen từ từ tản đi, gió lớn cũng đột nhiên dừng lại, thân hình dời đi thật xa rồi từ từ biến mất, giống như hắn chưa từng xuất hiện.
Người bị trói buộc đứng yên tại một chỗ cũng dần khôi phục tự do, không biết đã có chuyện gì xảy ra mọi người cũng không tránh được nghĩ rằng cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Vừa được thả ra, Lôi Hỏa liền chạy tới ôm lấy Lăng Tuyệt Trần: “Tuyệt Trần, Tuyệt Trần?!” Nhìn sắc mặt tái nhợt của Lăng Tuyệt Trần, trong mắt Lôi Hỏa hiện lên lo lắng.
“Nàng nghỉ ngơi một chút là ổn thôi!” Băng Dật bất đắc dĩ đành lắc đầu, tốt bụng vỗ vỗ bả vai Lôi Hỏa.
Sở Dạ Phong thu lại tầm mắt, xoay người nhìn Yến Nam hiên: “Nam Hiên, ngươi qua xem Lăng Tuyệt Trần một chút!” Giọng nói bình thản, giống như chuyện này cùng hắn không có một chút liên quan.
Yến Nam Hiện ngừng lại việc quạt chiếc quạt trong tay, ngạc nhiên nhìn vẻ mặt không có gì của Sở Dạ Phong: “Sở đại ca, ngươi thật sự rất quan tâm Lăng Tuyệt Trần!”
Kỳ Kiếm Vũ nghe vậy, thúc cùi chỏ vào ngực Yến Nam Hiên: “Để cho ngươi xem thì ngươi liền đi qua xác định một chút đi, không nên nói nhảm nhiều như vậy!” Bắc Thần Hàn há miệng, nhưng cũng không nói gì, thật ra, hắn thật sự cũng không biết nên nói gì.
“Phải phải phải, huynh đệ cũng đã lên tiếng, ta nào dám cãi lại!” Yến Nam Hiên lắc đầu cười khổ, đi tới bên cạnh Lăng Tuyệt Trần liền ngồi xổm xuống một tay khẽ đặt ở ngực của chính mình, tay kia nhẹ nhàng đè xuống ngực trái của Lăng Tuyệt Trần, còn chưa kịp thi triển thuật điều trị thì đã bị một bàn tay khác đẩy ra.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Lôi Hỏa tức giận nhìn Yến Nam Hiên không hiểu hắn muốn làm gì.
Yến Nam hiên mở to hai mắt: “Lôi Đại Thiếu Gia, ta chỉ giúp nàng chữa thương mà thôi, ngươi làm sao phải khẩn trương như vậy!”
“Ta, ta •••••• vậy ngươi cẩn thận một chút!” Gương mặt tuấn tú của Lôi Hỏa nhất thời bị nhuộm đỏ, cúi đầu không dám nhìn Yến Nam Hiên.
Hai mắt Yến Nam Hiên trợn trắng, một lát sau mới lặp lại động tác như trước: “Khỏi bệnh!” Theo lời hắn vừa dứt, bốn phía quanh Lăng Tuyệt Trần xuất hiện vầng sáng thật rõ nét, cho đến khi vầng sáng từ từ nhạt dần, lúc này mới biến mất.
Yến Nam Hiên đứng lên vỗ tay một cái, tiếp tục nhàn rỗi quạt cây quạt trong tay: “Tốt lắm, nghỉ ngơi một ngày là khỏi hẳn!”
Giờ phút này, tất cả mọi người đều vây quanh Lăng Tuyệt Trần không chút nào để ý tới Lăng Mắc Phỉ vốn ngã xuống đất không thể dậy nổi lúc này đã từ từ tỉnh lại rồi. Một tay cố gắng chống đỡ thân thể, một tay vịn trán, hai mắt khó hiểu liếc nhìn bốn phía.
Lục đạo sư đứng ở một bên, nhìn Yến Nam Hiên hoàn thành thuật điều trị sau đó nói với Lôi Hỏa: “Tiểu tử, mau đem Tuyệt Trần đưa về trong phòng của nàng, nghỉ ngơi một ngày là ổn!” Xoay người nhìn một đám hậu sinh ở phía sau: “Chuyến đi Ma Khải Vụ Lâm lần này, các ngươi đều cùng đi đi.”
Trên mặt Kỳ Nhược Tuyết nở ra nụ cười, Bắc Thần Thư Vũ vui vẻ đuổi theo Kỳ Kiếm Vũ lôi kéo ống tay áo của hắn: “Không cần đấu cũng có thể đi rồi!”
Kỳ Kiếm Vũ chán ghét bĩu bĩu môi: “Đúng, coi như số ngươi gặp may!” Bắc Thần Thư Vũ vui vẻ quá mức, làm như không nghe thấy, ai bảo hôm nay tâm tình nàng lại tốt như vậy chứ? Nếu là trong quá khứ nói không chừng đã sớm đuổi theo đánh hắn rồi.
Lúc này Mộ Dung Tư mới thu hồi vẻ mặt lo lắng, tạo dáng dựa vào cây cột bên cạnh, nhưng lại quên mất cây cột này vừa mới bị Tử Minh Hỏa của Lăng Tuyệt Trần đốt cháy đỏ bừng, hơi nóng truyền đến trên người, Mộ Dung Tư vừa mới dựa vào đã lập tức rời đi: “Phù, làm ta bỏng chết rồi!” Sau đó nhảy choi choi không ngừng khám xét xoa nắn cánh tay, nhỏ giọng oán giận.
Cho đến sau khi Lôi Hỏa ôm Lăng Tuyệt Trần nhanh chóng rời đi, lúc này một nhóm người mới chậm rãi rời đi. Kỳ Nhược Tuyết và Bắc Thần Thư Vũ tiến lên một trái một phải đỡ Lăng Mặc Phỉ.
Lăng Mặc Phỉ cau mày: “Đã xảy ra chuyện gì?” Không phải vẫn còn đang đấu sao, làm sao lại rời đi.
Kỳ Nhược Tuyết cùng Bắc Thần Thư Vũ vô cùng ăn ý lắc đầu: “Không có việc gì, không có việc gì, không cần đấu nữa!”
Không cần đấu?
Mặc dù Lăng Mặc Phỉ có nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều, nghe giải thích chỉ càng khiến cho nàng cảm thấy đau đầu hơn mà thôi.