Ngạo Thế Đan Thần

Chương 62: Mỹ nhân rời đi


Đọc truyện Ngạo Thế Đan Thần – Chương 62: Mỹ nhân rời đi

Trầm Tường từ trên đài tỷ võ đi xuống, Dược gia trưởng lão cũng không dám ra tay với hắn, bằng không Dược gia sẽ bị toàn bộ Nam Vũ quốc chế nhạo, tuy rằng Vương thành Võ Đạo Hội này là Dược gia tổ chức, nhưng bọn hắn phải theo quy tắc mà làm, Dược Thông trái với quy tắc, Trầm Tường cũng có thể không để ý quy tắc, vì lẽ đó Trầm Tường giết chết Dược Thông là chuyện tất nhiên.
Dược gia sao dám cản Trầm Tường rời đi, hơn nữa cũng có chút kiêng kỵ, những trưởng lão này đều là Phàm Võ Cảnh tầng bảy, bọn họ đối với sự tình của Dược Thông cũng có chút hiểu biết, nhưng Trầm Tường vẫn nhẹ nhàng chém giết Dược Thông như vậy, có thể thấy được thực lực của Trầm Tường có khả năng ép thẳng tới Phàm Võ Cảnh tầng tám!
– Trầm Tường, ngươi chớ đắc ý, sư phụ của Dược Thông nhất định sẽ tìm ngươi.
Một trưởng lão hừ lạnh một tiếng, phân phó người thu thập thi thể trên đài tỷ võ.
Đồng dạng là Phàm Võ Cảnh tầng bảy, nhưng Dược Thông đối mặt Trầm Tường lại không chịu nổi một kích, hơn nữa trước đó Dược Thông vẫn điên cuồng công kích Trầm Tường, cũng không có tạo thành thương thế gì cho Trầm Tường, có thể thấy được thực lực của Trầm Tường không phải bình thường, tuyệt đối không phải Phàm Võ Cảnh bảy tầng phổ thông.
Lãnh U Lan cau mày, nhìn bóng lưng Trầm Tường, khẽ cắn môi đỏ, nàng cũng là Phàm Võ Cảnh tầng bảy, nhưng nàng không có cách nào như Trầm Tường, thi triển ra chân khí cường hãn như vậy, đặc biệt là trong nháy mắt để chân khí bạo phát, trong nháy mắt hóa thành khí cương công kích, cái loại thích làm gì thì làm này rất khó làm được, nàng cũng chỉ là miễn cưỡng có thể làm được mà thôi.
Cừu hận của Trầm Tường cùng Dược gia lần thứ hai sâu sắc thêm, lúc này các thế lực lớn cũng phi thường xoắn xuýt, bởi vì bên trong bọn hắn có rất nhiều quan hệ không tệ cùng Dược gia, bây giờ Dược gia cùng Trầm gia khai chiến đó là tất nhiên, nhưng bọn hắn không quyết định chắc chắn được, nếu như Dược gia thất bại, như vậy Trầm gia sẽ chiếm đoạt Dược gia, nắm giữ các đại sản nghiệp của Dược gia, là một thế lực đan dược cường thịnh, đến thời điểm đó, những thế lực trợ giúp Dược gia chỉ có thể chịu nhiều đau khổ.
Trầm Tường trở về Đan Vương Các, liền vội vàng đi mật thất tu luyện, bởi vì Tô Mị Dao muốn dạy hắn một ít ám chiêu có thể phòng ngừa độc khí, bằng không sau đó tái ngộ chuyện này, có thể sẽ không may mắn như vậy.
– Tiểu quỷ, ngày hôm nay ngươi hẳn là làm cho lão già kia tức giận, để hắn ra tay với ngươi, sau đó tiện tay giải quyết hắn luôn, ngươi vẫn quá non.
Bạch U U ăn mặc một bộ quần áo màu đen, hai tay ôm ngực tựa ở vách tường, trong con ngươi băng thanh kia tràn đầy sát ý.
Tô Mị Dao cười duyên nói:
– Sư tỷ, ta nhớ được lúc đó ngươi từng nói ngươi đối với cách làm của tiểu tử này phi thường hài lòng, hiện tại làm sao. . .

Bạch U U hừ một tiếng:
– Hắn còn chưa đủ ác, không đủ sát phạt quả đoán!
– U U tỷ, mặc những y phục này có chán quá không? Có muốn ta đi mua một ít áo mới càng đẹp đẽ hơn hay không.
Trầm Tường cười cợt nói, vì lấy lòng hai mỹ nhân này, Trầm Tường là dùng hết thủ đoạn, hắn biết nữ nhân thích nhất mặc quần áo đẹp, cho nên hắn liền ra tay ở phương diện này, hơn nữa còn nhận được hiệu quả không tệ.
Khuôn mặt lãnh diễm kia của Bạch U U hiện lên một tia ửng đỏ, ngữ khí trở nên ôn nhu hơn một chút:
– Tạm thời không cần.
Tô Mị Dao dùng tay che miệng cười trộm, nàng quệt miệng nhỏ nói:
– Ngươi tên tiểu tử này, sư tỷ của ta đến cùng cho ngươi uống mê dược gì? Quần áo của nàng đều nhiều hơn ta, mà bình thường ta đều tốt với ngươi như vậy, đồ vật ngươi đưa cho ta ít như vậy, ngươi thật thiên vị.
Trầm Tường le lưỡi, hít mùi thơm trên người Tô Mị Dao tản mát ra một hơi, vẻ mặt hắn cố ý đau khổ nói:
– Nếu như không phải như vậy, ta sao có thể làm cho U U tỷ có cảm giác về sự ưu việt?
– Hừ, chỉ biết chơi khôn vặt!
Bạch U U hừ nhẹ nói.

– Sư tỷ, nếu không ngươi đem những y phục này đều cho ta đi!
Tô Mị Dao cười duyên nói.
– Còn cho sao? Bình thường quần áo chúng ta đều là mặc chung.
Bạch U U liếc nàng một cái.
Trầm Tường biết hai mỹ nhân này cả ngày ở trong giới chỉ, nhất định sẽ rất tẻ nhạt, cho nên hắn không chỉ cho người làm rất nhiều quần áo đẹp, vẫn thường thường làm một ít đồ chơi cho các nàng, làm cho các nàng không có buồn chán như vậy, hắn làm như vậy cũng làm cho hai mỹ nhân này cảm thấy rất hài lòng, tuy rằng các nàng đã từng là cường giả một phương, nhưng hiện tại các nàng đánh mất thực lực, cũng chỉ là nữ tử phổ thông mà thôi.
Bạch U U cùng Tô Mị Dao đều biết đối phó độc khí vô sắc vô vị, các nàng rất nhanh liền dạy cho Trầm Tường, đây là một phương pháp dùng chân khí bảo hộ kinh mạch.
Rời khỏi mật thất, Trầm Tường đi tới lương đình trong hậu viện, Mạnh Bá cùng Trầm Lộc Tông đều ở nơi này, bọn họ đang tham thảo luyện đan thuật, Trầm Tường cũng gia nhập trong đó, giao lưu kinh nghiệm, điều này làm cho ba người đều được ích lợi không nhỏ.
– Tiểu tử, ngày hôm nay ngươi lại nháo ra đại sự, thật không rõ ngươi tuổi còn trẻ, làm sao lại hiểu được gây sự như vậy.
Trầm Lộc Tông lắc đầu cười nói.
Mạnh Bá cười sang sảng nói:
– Tiểu tử này không phải là tiểu tử bình thường, bằng không ta cũng sẽ không thua hắn, xem ra Trầm gia các ngươi cùng Dược gia khai chiến đó là không thể phòng ngừa.
Trầm Tường bĩu môi nói:

– Đây đều là Dược gia tự bọn họ tìm, ta chỉ là tự vệ mà thôi.
– Trầm công tử, Các chủ, Đan Vương tiền bối, không nghĩ tới các ngươi đều ở đây!
Một thanh âm kiều ngọt êm ái truyền đến, trái tim Trầm Tường nhảy một cái, đây là âm thanh của Hoa Nguyệt Vân.
Sự tình liên quan với Trầm Tường cùng Hoa Nguyệt Vân, Mạnh Bá cùng Trầm Lộc Tông cũng biết chút gì, bằng không Đan Hương dược trang sẽ không thể nào bán linh dược cho Đan Vương Các thấp như vậy.
Hai lão gia hỏa đều rất thức thời rời khỏi, mà trong lòng Trầm Tường thì âm thầm kêu khổ.
Lần này Hoa Nguyệt Vân ăn mặc rất kín, ngọc thể tươi đẹp kia bị một bộ váy màu trắng bao quanh, xem ra giống như là một tiên nữ, bên trong thanh nhã mang theo kiều mị, có một phong vị khác, Trầm Tường nhìn mà trong lòng than thở liên tục, nhưng hắn có chút mặt mày ủ rũ.
Thấy Trầm Tường phiền muộn, Hoa Nguyệt Vân gắt giọng:
– Liền biết ngươi chán ghét nhân gia.
Trầm Tường vội vàng giải thích:
– Không có, chỉ là Nguyệt Vân đại tỷ mỗi lần đều quá. . . quá mê người, khiến người ta muốn phạm tội a!
Hoa Nguyệt Vân nhất thời vui vẻ, cười duyên nói:
– Ngươi có phải lo lắng không chiếm được ta hay không? Yên tâm đi, chỉ cần ngươi đi vào Đan Hương Đào Nguyên, ở bên trong trở thành một luyện đan sư xuất sắc, đến thời điểm đó ta sẽ là của ngươi.
Trầm Tường lắc đầu nói:
– Ta không đi, ta nói rồi ta muốn đi vào Thái Vũ Môn.

Hoa Nguyệt Vân hừ nói:
– Tiểu oan gia, có phải hiện tại ngươi đã nghĩ chán ghét ta hay không?
Trầm Tường vội vàng nói:
– Không có, Nguyệt Vân tỷ tỷ thật sự rất đẹp, nhưng nàng biết ta cùng Tiên Tiên có hôn ước, cho nên ta muốn nạp thiếp, còn cần được nàng đồng ý.
Hoa Nguyệt Vân hơi thở dài, sau đó nhìn Trầm Tường le lưỡi, trêu cười nói:
– Ta mới không cần làm tiểu thiếp của ngươi, ta phải làm nha hoàn ngươi.
– Đúng rồi, ngày hôm nay ta phải trở về Đan Hương Đào Nguyên, ngươi có theo ta đi hay không?
Hoa Nguyệt Vân một mặt chờ mong hỏi.
Trầm Tường cả kinh, nói:
– Vậy Đan Hương dược trang làm sao bây giờ? Ta quyết định phải đi Thái Vũ Môn, hảo ý của nàng ta tâm lĩnh.
– Đừng kinh ngạc, mỗi một đời trang chủ đều là gọi Hoa Nguyệt Vân, ta quản lý Đan Hương dược trang hai năm, ta cũng phải trở về, tên thật của ta cũng không phải là Hoa Nguyệt Vân!



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.