Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 63: Thiên Binh Các - Chỉ dành cho kẻ có tiền!


Đọc truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên – Chương 63: Thiên Binh Các – Chỉ dành cho kẻ có tiền!

Ở một cửa tiệm trên đường cái hôm nay bỗng xuất hiện một tấm bảng được treo ngay ngắn, ba chữ “Thiên Binh Các” tựa rồng bay phượng múa được sơn son thiếp vàng lấp lánh rực rỡ trong nắng sớm… trực tiếp đem cả nửa con đường nhuộm thành thuần một sắc vàng, rạng rỡ lóa mắt.

Hai hàng câu đối trái phải cửa chính cũng vô cùng xa xỉ, lấy bạch ngân làm bảng, chữ cái nạm vàng. Nguồn: https://truyenfull.vn

Toàn bộ mặt tiền của cửa hàng toát lên một vẻ kiểu như nhà giàu mới nổi, tiền bạc không biết dùng vào đâu nên trưng ra cho thiên hạ coi chơi vậy. Khiến cho người ngoài vừa tới gần cửa hàng thì sẽ ngay lập tức cảm thấy như đang bị một cỗ mùi tiền nồng nặc phả vào mặt.

Vế trên: Chém sắt như bùn không phải mộng, đại khai nhãn giới cho thiên hạ!

Vế dưới: Thần binh lợi khí ông đều có, còn không tranh thủ phắn vào đây!

Hoành phi: Kẻ không có kiến thức – Biến!

Sau đó dựa ở cửa ra vào lại là một tấm bảng quảng cáo: Thiên Binh Các, vì tiền mở hàng, ít bạc chớ vào. Vạn lượng bạc hãy nên vào, trăm vạn hoàng kim chưa là nhiều… Thiên tài địa bảo thu về tay, cứ bước vào là thỏa mãn.

Xem ra không chỉ có vẻ nhà giàu mới nổi mà còn mang bộ dạng vô văn hóa nữa. Câu chữ từ trên hoàng phi cho tới câu đối ở dưới đều chợ búa cực kỳ. Ngay cả mấy cái chữ viết cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, vô cùng tùy tiện. Tựa như chấm mực lên cái đuôi của con chuột rồi sau đó cho nó nốc rượu say bí tỉ, cuối cùng xua nó chạy lóp ngóp kéo theo cái đuôi viết ra mấy chữ này vậy.

Bên trong, Sở đại lão bản đã ngồi nghiêm chỉnh, một mực đợi dê béo đến thăm rồi. Cái này gọi là Khương thái công câu cá, kẻ tự nguyện mắc câu.

*** vide: Thái ông điếu ngư, nguyện giả thượng câu – “Thái công” ở đây là chỉ Khương Thái Công, tức Khương Thượng thời đầu Xuân Thu, còn gọi là Khương Tử Nha. Nguyên ý là chỉ Khương Thái Công dùng lưỡi câu thẳng và không có mồi để câu cá, con cá nào cắn câu là tự muốn mắc câu. Thường hay dùng để ví về người vốn biết là cạm bẫy, nhưng vẫn cứ đâm đầu vào.

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Vũ vương phạt thảo bình thoại”.

Khương Thái Công là một nhân vật rất nổi tiếng trong thời kỳ đầu Xuân Thu, ông đã giúp Chu Văn Vương và Chu Vũ Vương lật đổ ách thống trị tà bạo của Thương Thảo Vương và dựng nên triều Tây Chu.


Khi còn chưa được Chu Văn Vương trọng dụng, Khương Thái Công vốn sống ẩn cư ở bên bờ sông Vị Thủy tỉnh Thiểm Tây. Đây là khu vực thuộc quyền thống trị của Chu Văn Vương khi còn làm vương chư hầu của triều nhà Thương, Khương Thái Công ẩn cư tại đây là mong có một ngày Chu Văn Vương biết được tài năng của mình. Điều khác đời là ông câu cá bằng lưỡi câu thẳng và không có mồi, lưỡi câu không thả xuống nước mà treo lơ lửng trên mặt nước đến ba thước. Ông vừa ngồi câu cá vừa lẩm bẩm: “Nếu cá không muốn sống thì hãy cắn câu đi”.

Sau khi nghe Khương Thái Công câu cá bằng phương pháp quái đản này, Chu Văn Vương nghĩ người này tất là kỳ tài, bèn thân hành đem hậu lễ đến mời Khương Thái Công ra giúp mình. Khương Thái Công rất cảm động trước thái độ chân thành của Chu Văn Vương liển nhận lời ngay. Về sau, Khương Thái Công đã thực hiện được nguyện vọng lập công dựng nghiệp của mình, giúp Chu Vũ Vương diệt được triều nhà Thương, dựng nên triều nhà Chu.

***

Không thể không nói, liên tục mấy ngày mấy đêm chuẩn bị khiến Sở Dương mệt mỏi không ít, nhưng cũng khá hưng phấn.

Mùi vị của loại chuyện không làm mà hưởng này thật sự là quá tuyệt diệu. Trách không được có nhiều người như vậy muốn làm nghề ăn trộm. Duỗi tay ra một cái là muốn vàng có vàng muốn bạc có bạc, thật sự là sướng tới tê người.

Anh hùng nghĩa hiệp cướp của người giàu chia cho người nghèo. Ừ nhỉ… cũng coi như có đạo lý. Lúc đó bọn kia giàu đến chảy mỡ còn ông đang nghèo tới sắp chết, trộm của chúng nó một chút cũng có thể coi là chia cho người nghèo chứ sao?

“Thiên Binh Các” này lóa mắt khai trương, trực tiếp khiến cho tất cả những người chứng kiến đều trợn lòi hai tròng mắt kinh hãi. Quá kiêu ngạo rồi, quá phi thường rồi! Mặc dù việc làm ăn buôn bán theo thời gian mà đổi thay xoành xoạch thì cái kiểu khai trương này cũng vẫn độc nhất vô nhị chắc luôn rồi!

Đây cũng cóc phải làm ăn buôn bán nữa mà thuần túy là gây sự khiêu khích rồi! Hơn nữa còn là kiểu ngu hết mức đi giày xéo chính mình để khiêu khích kẻ khác.

Trong chốc lát, cái “Thiên Binh Các” này đã hoàn toàn chiễm chệ trên ngôi vị câu truyện cười số một của Thiết Vân quốc từ khi khai quốc đến nay, tên tuổi nó cũng theo đó mà nhanh chóng lan ra khắp các hang cùng ngõ hẻm.

Mau mau đi xem thôi, vừa xuất hiện một thằng điên cỡ cóc thầy thuốc tâm thần nào dám nhận đang mở cửa hàng!

Vèo một cái là phía ngoài Thiên Binh Các đã nhanh chóng tụ tập một nhóm lớn dân chúng vô công rỗi nghề tới xem náo nhiệt. Dù sao cũng đang nhàn rỗi, đến xem thằng ngốc này mua vui cũng không tệ đấy chứ.


Bất quá mọi người cũng có chút kỳ quái, thằng này điên thì cũng điên vừa thôi chứ… khoe của mua vui thì khoe ở chỗ mẹ nào chả được? Cần cóc gì cứ nhất định phải đi tới cái con đường phồn hoa nhất trong Hoàng thành nơi Thiết Vân thành này làm trò chứ? Đầu óc thằng này không phải toàn nước lã đi sao? Bất quá nếu hắn ngu như vậy… thì moi bạc ở đâu ra mà mở cửa hàng chỗ này hả?

Sở đại lão bản ngồi vắt chân chữ ngũ (五), trên quầy trước mặt hắn tới một thanh thần binh lợi khí cũng không có mà chỉ đặt một ly trà thơm đang bốc hương nghi ngút. Hơi nóng quyện với hương trà từ trong chén uốn lượn tỏa ra khắp căn phòng. Mà Sở lão đại cũng đang nhàn rỗi không có việc gì làm ngồi nhìn làn khói mịn bốc lên từ chén trà mà tưởng tượng ra các hình thù thú vị… cũng rất ra dáng đang trầm tư suy nghĩ…

Trên bức tường bên trái, gần cửa vào phòng trong sau lưng hắn đang treo một cây trường kiếm, một thanh trường đao cùng một cây đoản kiếm, một thanh đoản đao! Xem ra hẳn bốn kiện vật phẩm này chính là thóc giống hắn ỷ vào khi khai trương cửa hàng… hẳn cũng là thứ hắn rêu rao “Thần binh lợi khí” rồi.

Ngoài cửa, hàng tràng thanh âm lộn xộn đều đang suy đoán, xuýt xoa, cười nhạo vọng vào… Sở Dương tựa mắt điếc tai ngơ không thèm để ý tí ti nào cả… đối tượng mà hắn muốn làm ăn vốn cũng chẳng phải là đám người này.

Hơn nữa, trí nhớ của kiếp trước đã khiến Sở Dương biết rất rõ rằng Thiết Vân quốc đối với cái gì khác cũng đều có thể không để ý, nhưng riêng hai chữ “Thiên binh” này thì nhất định sẽ khiến cao tầng Thiết Vân quốc cực kỳ để ý

“Tránh ra tránh ra, chó ngoan không cản đường… nói ngươi đó, thì sao?” Xa xa truyền đến mấy thanh âm hô hét hung hăng không nói lý… Mấy gã đại hán đen đúa mặc áo phanh ngực đang xiên xiên vẹo vẹo, ngang như cua chen lấn đi tới. Đám dân chúng tới trước thấy bọn này thì như gặp phải ôn thần, nhao nhao cuống quít tránh né.

“Cái gì mà Thiên Binh Các? Con mẹ nó tên như trym vậy?” Một gã đại hán cái trên mặt nở một cục nốt ruồi to tướng, hơn nữa trên nốt ruồi còn tua tủa đâm ra một đám lông đen cực dài, đang liếc mắt nhìn bảng hiệu của Thiên Binh Các, đột nhiên lỗ mũi hướng lên trời giận dữ gào: “Mẹ nó nghèo đến điên rồi, ít bạc chớ vào sao? Ông **** có bạc mà cứ muốn đi vào đấy có sao không hả?”

“Đại… Đại ca…” Đám tiểu lâu la bên cạnh hắn đang nhìn đông ngó tây chợt kinh hỉ kêu lên: “Chỗ này tất cả đều là… Bạc! Bạc trắng tinh khiết nữa!” Thằng này chỉ vào bảng hiệu hoa tay múa chân reo hò, tựa như vừa trúng độc đắc vậy.

“Bạc?” Đại hán nghi hoặc nheo nheo mắt dòm lại, thanh âm đột ngột vút cao: “Đệch bà mợ nó chứ! Đúng là bạc rồi!”

Ánh mắt đang ngước nhìn bảng hiệu đột nhiên thay đổi, trở nên tham lam ác độc.

“Bên trong ai là lão bản? Đi ra mau!” Đại hán cơ hồ là khàn giọng gọi với vào bên trong, nước bọt văng tung tóe trên miệng. Bà mẹ nó, cũng chả cần làm gì ghê gớm, chỉ hù dọa một chặp rồi đem mấy cái biển hiệu hoành phi câu đối này vác sạch về… vậy cũng ấm rồi.


“Các ngươi tới mua đồ sao?” Sở Dương khoanh tay, chậm rì rì đi tới hỏi. Cũng cực chẳng đã hắn mới phải đi ra, hiện toàn bộ Thiên Binh Các vốn cũng chỉ có mình hắn, trên từ lão bản đến tiểu nhị ở dưới thì cũng đều do hắn làm cả.

Đi ra ngoài xem một cái, Sở đại lão bản lập tức ức tới trào máu mũi.

Ông đây vốn chuẩn bị lưỡi thẳng để câu cá lớn, kết quả cá lớn còn chưa tới thì đám du côn lưu manh cắc ké đã rước nhau tới một đàn rồi. Cái này cũng quá xui xẻo đi mất thôi.

“Tiệm này là của ngươi sao?” Đại hán hếch mũi ngang ngược hỏi.

“Vậy thì sao?”, tâm tình Sở Dương đang không tốt nên khẩu khí tự nhiên cũng sẽ không lịch sự cho lắm.

“Thì sao hả? Bà mẹ nó mày cũng khá cứng đầu đó chứ? Xem ra mày còn không biết mình đang đứng trước mặt ai rồi…” Đại hán đen đúa khẽ vươn tay, muốn tóm cổ cái thằng nhóc ghê tởm trước mặt nọ mà dần cho nhừ xương mới bõ

“Cút!” Sở Dương quát khẽ một tiếng, hai mắt trợn trừng, lập tức hai cánh tay chấn động.

Chỉ nghe một tiếng “Pành…” vang lên… Từ trên người hắn toát ra một luồng hắc khí mà mắt thường cũng ẩn ẩn có thể thấy được, sát khí này rùng rùng lan tỏa phô thiên cái địa ra chung quanh… mang theo hàn ý băng hàn oanh vọt tới.

Gã đại hán này vốn chỉ là một gã côn đồ lưu manh đầu đường xó chợ mà thôi, ngay cả Võ đồ cũng chưa tới mà chỉ dựa vào sức lực tay chân mà bắt nạt dân lành, sao có thể ngăn cản linh hồn chấn nhiếp ở đẳng cấp Võ tôn này đây?

Đại hán kia vừa mới nói được một câu thì bỗng cảm thấy một cơn âm hàn tràn tới, sát khí phả vào mặt đem toàn bộ cả thân thể lẫn linh hồn toàn bộ cứng đờ lại! Hai mắt hắn lồi ra trắng dã, rồi sau đó thằng này lập tức cảm thấy như mình đang lâm vào một cơn ác mộng vô biên vô hạn…

Vô số ác ma lệ quỷ thất khiếu rỉ máu từ bốn phương tám hướng trên trời dưới đất rít gào ập tới…

“Á á á…”

Phát ra một tiếng kêu thảm thiết không giống tiếng người, đại hán lảo đảo lui về phía sau, đột ngột vung hai tay ôm lấy đầu của mình, lăn qua lăn lại trên mặt đất, la hét giống như đang lên cơn điên: “Tha mạng! Không, không phải ta giết, tha mạng, tha mạng ah…”

Đột nhiên hắn nhảy dựng lên, quay người lại muốn chạy trốn, không ngờ chỉ mới cất bước đã ngã một cái sóng soài, máu tươi giàn giụa, co quắp trên mặt đất không đứng lên nổi… nhưng vẫn tại liều mạng vươn tay bò về phía trước.


Một đường bò qua, trong đũng quần dần dần ướt…

Chỉ có cái thanh âm tê tâm liệt phế cầu xin tha thứ kia là vẫn quanh quẩn ở trên không thật lâu.

Hai thằng tiểu lâu la đi theo hắn căn bản không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng thấy lão đại trong chớp mắt đang cực kỳ bình thường bỗng biến thành khủng bố như thế thì cũng chợt cảm thấy toàn thân một cỗ khí lạnh chạy dọc sống lưng. Nhịn không được hô một tiếng rồi tách ra một trái một phải chạy mất hút.

Sở Dương trưng ra cái vẻ không biết giải quyết ra làm sao nhìn theo ba gã du côn một bò hai chạy đang ngày một xa, gãi gãi da đầu kiểu đang tự hỏi cái gì đó. Suy nghĩ kỹ một hồi mới thốt to lên một câu: “Ah, đúng rồi. Thần binh lợi khí tất cả đều mang sát khí hung mãnh, xem chừng mấy người này mang tâm thuật bất chánh mà lại gần thần binh… Thần binh vốn tự có linh tính nên trừng phạt…”

Nghe hắn nói thế thì mọi người đang vây xem lập tức như đã minh bạch chuyện gì vừa xảy ra, cả một đám nhịn không được nổi lên ý sợ hãi trên mặt, nhao nhao lui về phía sau một bước, cảm thấy rợn cả tóc gáy.

Sở Dương cười ha hả mà nói: “Các vị, chẳng hay còn ai muốn vào thăm cửa tiệm của ta không hả? Mời, mời, đừng khách khí rồi.”

“Oanh…” Đám người vây xem lập tức giải tán.

Sở Dương cười hắc hắc, xoay người lại.

Thiên Binh Các thực khó lường ah, thần binh chỗ đó không ngờ đã có được linh tính riêng của mình rồi, nếu có kẻ mang dạ bất lương tới gần thì sẽ trực tiếp bị trời phạt…

Lời đồn đãi này so với lời đồn lúc trước còn tản đi nhanh hơn nữa.

Dù sao, có không ít người đã chính mắt nhìn thấy nên lời đồn truyền ra càng thêm có trọng lượng. Người kể âm thanh trầm thấp, cẩn thận từng li từng tí mà người nghe thì sởn cả da gà, im thin thít chăm chú lắng nghe.

Ai dám không tin? Không thấy cái thằng mặt mọc lông heo kia cũng bị dọa điên rồi sao? Cái gì, mặt mọc lông heo mà cũng không biết? Chính là cái thằng lưu manh du đãng chuyên đi thu phí bảo hộ đó…

Kết quả là, chuyện này càng truyền xa thì càng tà dị bất thường. Càng phát triển về sau thì các loại phiên bản cũng xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Thiên Binh Các vừa mới khai trương bỗng nhiên được khoác lên một tầng âm u thần bí.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.