Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 172: Các ngươi hiện giờ rất nguy hiểm


Đọc truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên – Chương 172: Các ngươi hiện giờ rất nguy hiểm

Khổng Thương Tâm cảm thấy toàn thân mình tóc tai dựng đứng.

Trang phục như thế còn có người thứ hai dám mặc sao? Hơn nữa còn nghênh ngang trước cửa Bổ Thiên Các. Trên đời này liệu có người dám giảm mạo Sở Diêm Vương sao?

Khổng Vương Tọa thật sự choáng váng rồi.

*********

Trước đó, Sở Dương chân chính đã đi vào Vân Môn khách sạn, đến thẳng trước cửa phòng Đao Vương mới mang khăn che mặt, nhẹ nhàng gõ cửa hai cái.

“Ai?” Thanh âm nặng nề của Đao Vương vang lên.

“Là ta.” Sở Dương cười nói: “Tiền bối không nhận ra tiếng ta sao?”

Cửa phòng chợt mở, Đao Vương oán trách nói: “Tình hình đang rối rắm như thế này mà ngươi cứ chạy lung tung, nhỡ bị phát hiện thì ngươi chỉ có nước chết thôi!”

Lời nói của Đao Vương có chút oán trách, sắc mặt hơi kỳ dị, tựa như đang có điều chi không đúng lắm. Dù sao người của hắn cũng không xuất hiện trong sự kiện cướp ngục nên khi nhìn thấy Sở Diêm Vương, tự nhiên là hắn thấy chột dạ trong lòng. – .

“Nếu như bị phát hiện thì dù ta có ở trong Bổ Thiên Các cũng chết chắc thôi.” Sở Dương mỉm cười: “Làm phiền tiền bối!”

“Không phiền gì cả, mau vào đi.” Đao Vương tránh khỏi cửa vào.

Sở Dương sau khi đi vào, liền không nhịn được mà phải lắp bắp kinh hãi. Ở bên trong lúc này đã có mười bảy mười tám người, chả trách bên ngoài không có ai cản trở, thì ra tất cả đều đã tụ tập ở đây.

“Các vị khỏe.” Sở Diêm Vương lễ phép chào.


Cả đám sát thủ Hắc Ma đều trợn mắt nghi hoặc nhìn người áo đen bịt mặt vừa tới. Đây là ai mà bộ dạng trông rất quen mắt a?

“Vị này chính là Bổ Thiên Các Sở Ngự Tọa, Sở đại nhân.” Đao Vương lên tiếng giải thích.

Ngay lập tức mọi người đều dùng ánh mắt hứng thú nhìn hắn. Thì ra người mang mặt nạ dữ tợn này chính là Sở Diêm Vương.

“À, hôm nay Sở đại nhân đến đây có gì chỉ giáo?” Đao Vương hôm nay lại nói chuyện vô cùng khách khí. Thực ra hắn không thể không khách khí, chuyện đêm qua chấn động như thế, vậy mà người của mình lại không đến, thật sự là quá mất mặt.

Lúc trước chính mình vỗ ngực cam đoan, vậy mà khi đến chuyện lại chẳng thấy mặt đâu. Giờ thì mọi chuyện cũng đã lỡ rồi, còn nói năng thế nào nữa đây!

Thậm chí Đao Vương còn xác định trong đầu là nếu tên Sở Diêm Vương này nhắc đến sự tình đêm qua, ngay lập tức hắn sẽ mượn đề tài này mà nói sang chuyện của mình, mắng cho đám gia hỏa kia không thể ngóc đầu lên được.

Phía mình hành động quả thực cũng hơi quá đáng!

“Hạ quan nào dám nói đến hai chữ chỉ giáo!” Sở Diêm Vương thở dài đánh thượt, đúng như dự đoán của Đao Vương, hắn nói: “Chắc tiền bối cũng đã biết sự kiện cướp ngục đêm hôm qua.”

“Ách, cái này ta cũng có nghe nói.” Sắc mặt Đao Vương khẽ đỏ lên, hung hăng liếc nhìn đám thuộc hạ.

“Tình huống đêm qua thật sự một lời khó mà có thể nói hết được.” Sắc mặt Sở Diêm Vương rất trầm trọng.

“Làm sao vậy?” Đao Vương khẩn trương hỏi.

“Có một việc hạ quan phải đích thân tới thỉnh tội với tiền bối.” Sở Diêm Vương trầm trọng nói: “Sự kiện đêm qua thật sự quá chấn động. Mà bên trong đại lao lại càng thêm thảm thiết, chẳng khác nào như âm tỳ địa ngục mà. Tiền bối lại vô cùng trượng nghĩa, cử đến một vị cao thủ Võ Tôn bát phẩm trợ giúp chúng ta, nhưng hạ quan thật sự hổ thẹn…”

“Vị tiền bối Võ Tôn bát phẩm kia, quá bất hạnh… Ông ấy đã anh dũng đồng quy vu tận với địch nhân.” Sở Diêm Vương ảm đạm cúi đầu.


“Cái gì? Đã chết?” Đao Vương giật mình đứng bật dậy.

“Thật hổ thẹn, quả thật là như vậy. Ông ấy thật sự là anh hùng hảo hán, vì nghĩa quên thân, vô cùng dũng cảm!” Sở Dương nói tiếp: “Ông ấy một thân một mình đối chọi với hai tên Võ Tôn cửu phẩm, cuối cùng đồng quy vu tận với địch nhân… Nếu không nhờ có ông ấy, chỉ sợ thương vong càng lớn…”

“Một vị anh hùng hảo hán như thế nhưng vì cô chưởng nan minh, viện quân tới chậm mà đành phải nuốt hận tại đại lao, thật đáng buốn, đáng tiếc!” Sở Diêm Vương dùng ống tay áo lau khóe mắt, tựa như hắn đang nhỏ lệ.

“Chết rồi, Hàn lão tam chết rồi.” Đao Vương ngơ ngác thì thào, đột nhiên nổi trận lôi đình: “Đám hỗn đản các ngươi! Ta đã bảo các ngươi tranh thủ thời gian mà cứ lề mề, một đám nặng mông, sống chết không chịu đi, giờ mở mắt ra nhìn cho kỹ đi, chỉ vì các ngươi mà Hàn lão tam chết rồi đó! Hàn lão tam đã chết, các ngươi có biết không?”

“Đám hỗn đản các ngươi đúng là một lũ bỏ đi! Một đám heo chó, tạp chủng!” Đao Vương nổi giận gầm lên: “Khốn nạn, khốn kiếp, lề mề à, không phục à, tự cao tự đại à, thân phận cao quý à! Hàn lão tam cũng là huynh đệ đồng sinh cộng tử với các ngươi đó! Vậy mà chỉ vì đám các ngươi mà hắn chết uất ức như vậy. Các ngươi có thấy áy náy không? Hổ thẹn không? Bi phẫn không?”

Đao Vương lại tiếp tục rống: “Giờ thì sao? Tất cả là do các ngươi không chịu nghe lệnh ta! Các ngươi chính là tội nhân! Chính các ngươi đã hại chết huynh đệ của mình! Các ngươi hại chết Hàn lão tam! Các ngươi… lũ khốn kiếp!”

Thực ra trong lòng Đao Vương, có hay không có Hàn lão tam cũng không trọng yếu, mấu chốt là đám gia hỏa này không nghe lệnh của hắn, đây mới chính là điều khiến hắn căm tức.

Hôm nay vừa vặn có thể mượn đề tài này mà gõ đám gia hỏa kia một trận.

Bên phía đối diện, gã áo đen nãy giờ vẫn yên tĩnh ngồi trên ghế thái sư bất chợt hắng giọng, lạnh nhạt nhìn Sở Dương, chậm rãi nói: “Sở Ngự Tọa? Sở đại nhân?

“Tiền bối là…?”

“Hừ, trước không cần quan tâm lão phu là ai, lão phu chỉ hỏi ngươi một câu.” Người đó lạnh lùng nhìn Sở Dương, trầm giọng nói: “Người của ta đến trợ giúp ngươi chết ở đâu? Mà lúc đó người của ngươi đang ở đâu?”

“Tiền bối nói phải, người của ta lúc đó đang ở đâu?” Sở Dương chán nản nói: “Trận chiến đêm qua, hai bên chém giết kinh thiên động địa, thủ vệ cùng quân sĩ bên ta có chín trăm ba mươi bảy người anh dũng hi sinh vì nhiệm vụ, ba trăm ba mươi sáu người trọng thương, bốn người bị thương nhẹ…”


Sắc mặt đám cao thủ Hắc Ma gia tộc đồng thời thay đổi!

Chết hơn chín trăm, trọng thương hơn ba trăm, vẻn vẹn chỉ có bốn người bị thương nhẹ, chỉ từ số liệu này là có thể thấy được trận chiến hôm qua tàn khốc ra sao, trọng thương nhiều hơn thương nhẹ, chết nhiều hơn bị thương, chỉ có điên cuồng cắn xé nhau mới có thể dẫn đến kết cục như thế.

“Trận chiến đêm qua, đối phương phái đến mười chín cao thủ, trong đó có ba vị Võ Tôn cửu phẩm, ba vị Võ Tôn bát phẩm, còn lại thấp nhất cũng là Võ Tôn tam phẩm.” Sở Dương tiếp tục: “Trong khi đó bên ta cao nhất cũng chỉ là Võ Tông cửu phẩm!”

“Thực lực chênh lệch như thế, vậy mà sau một phen kịch chiến, phía địch nhân ngoài hai người đồng quy vu tận với vị Võ Tôn bát phẩm bên phía các vị, còn có tám người cũng vĩnh viễn lưu lại nơi đó!”

Âm thanh Sở Dương hùng hổ: “Cho dù chín người kia may mắn đào tẩu cũng đều mang thương tích trên người! Đến hôm nay, bất luận địch ta, thi thể đều chất đống trong đại lao, chưa được chôn cất, thật sự vô cùng thê thảm! Nếu tiền bối còn nghi ngờ, có thể tiến vào kiểm tra.”

Người vừa đặt câu hỏi kia trầm mặc một lúc lâu rồi thản nhiên nói: “Được rồi!” Sau đó không nói thêm điều gì.

“Đây là tam ca của ta, Hắc Ma gia tộc Hồn Câu Vương Tọa, thực lực tam ca của ta rất cao thâm, có thể xếp vào nhóm năm người mạnh nhất trong toàn gia tộc.” Đao Vương giới thiệu.

“Thì ra là Hồn Câu tiền bối, vãn bối xin ra mắt.” Sở Dương không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói.

“Aizz.., nếu như… viện quân của tiền bối có thể đến…” Sở Dương thở dài thật sâu, lắc đầu bật cười: “Là hạ quan lỡ lời.”

Đao Vương lại hừ mạnh làm đám cao thủ xung quanh câm như hến, không dám ho he.

“Kỳ thật hôm nay hạ quan đến đây, ngoài việc thông báo tin tức bên ngoài thì còn có đại sự phải nhắc chư vị.” Sở Dương thấy cửa ải đã vượt qua rồi, trong lòng cũng nhẹ thở phào. Nếu cửa ải này không qua nổi thì liên hoàn kế của hắn sẽ không thể thành công.

“Chuyên gì cần phải nhắc nhở chúng ta?” Đao Vương hỏi.

“Đó là vấn đề an toàn của chư vị.” Sở Dương trầm giọng nói: “Có một việc hạ quan vẫn đang thắc mắc. Lần thứ nhất bọn hắn phái tới một vị cao thủ Vương Tọa, người này đã bị trọng thương, tiếp theo bọn hắn lại phái người tới, nhưng cao nhất cũng chỉ là Võ Tôn cửu phẩm, chuyện này vãn bối cho rằng thực sự không ổn.”

“Đích thực không ổn!” Đao Vương nhíu mày trầm tư nói: “Hoàn toàn không ổn, nếu cao thủ Vương cấp còn có thể chết, vậy sao lần này chỉ phái Võ Tôn tới, liệu có thể thành công sao?”

“Không sai! Cho nên vãn bối đoán rất có thể còn có một thậm chí là hai vị Vương Tọa đang ẩn thân tại một nơi bí mật gần đó, chờ thời cơ đột kích!” Sở Dương trịnh trọng nói.


“Không sai, suy đoán này có lý đó.” Hồn Câu Vương Tọa lạnh nhạt gật đầu.

“Nếu như bọn hắn ẩn thân ở gần đó, đại sự như vậy mà vẫn không ra mặt thì nhất định là có toan tính lớn!” Sở Dương tiếp tục châm dầu vào lửa.

“Ta cũng nghĩ thế!” Đao Vương gật đầu.

“Hạ quan cho rằng bọn hắn điều động nhiều cao thủ đi cướp ngục như vậy, chắc hẳn là muốn dẫn xà xuất động!” Sở Dương tiếp tục tính toán: “Chỉ cần chúng ta bị kinh động đi ra xem xét, hoặc giả như đi tới đại lao kiểm tra, nhất định sẽ là cơ hội cho địch nhân động thủ!”

“Có lý.” Hồn Câu Vương Tọa nhíu mày, nghiêm túc cân nhắc chuyện này.

“Mà hiện tại, chỉ có ba người đủ sức uy hiếp bọn họ, hoặc là nói có ba loại người.” Sở Dương hổ thẹn nói: “Thứ nhất là Bổ Thiên thái tử, thứ hai là chư vị tiền bối, còn thứ ba chính là… chính là… tại hạ!”

“Ngươi?” Hồn Câu Vương Tọa khinh thường liếc Sở Diêm Vương. Ý tứ rõ ràng là ngươi giỏi vậy sao? Đũa mốc mà đòi chòi mâm son? Cỡ ngươi mà cũng muốn đánh đồng cùng chúng ta?

“Vãn bối… khục khục…” Sở Diêm Vương hổ thẹn ho khan hai tiếng, nói: “Bất quá vãn bối cho rằng xung quanh Bổ Thiên thái tử đề phòng nghiêm ngặt, bọn hắn sẽ không ra tay.”

“Mà người tiếp theo có thể tạo thành uy hiếp đối với Kim Mã Kỵ Sĩ Đường chính là quý vị! Nhất là sau lần cướp ngục này, quý vị đã trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của bọn họ.”

“Ta lo lắng…” Sở Diêm Vương thận trọng nói: “Bọn họ đang âm mưu đối phó với các vị! Cho nên các vị đang trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm! Hôm nay ta đích thân đến đây báo tin cho các vị, hi vọng các vị thật cẩn trọng.”

“Hả? Ha ha…” Hồn Câu Vương Tọa cười lạnh, ngạo nghễ nói: “Bổn tọa chỉ sợ bọn chúng không dám đến!”

“À, tin tức các vị ở tại Vân Môn khách sạn, ta đã ra lệnh giữ bí mật.” Sở Dương nói tiếp: “Cho nên chưa hẳn bọn chúng sẽ tới nơi này. Cho dù muốn đối phó với các vị bọn hắn cũng phải lao sư động chúng.”

“Vì sao phải giữ bí mật?” Hồn Câu Vương Tọa giận dữ: “Ta đang đợi bọn hắn đến!”

—o0o—



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.