Đọc truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên – Chương 155: Tạo phản
Hẳn đây là Nhị thiếu của Kỷ gia rồi! Trong trí nhớ kiếp trước của hắn hình như không có tên gã Nhị thiếu gia này. Thứ nhất vì thời gian hắn ở Trung Tam Thiên quá ngắn. Thứ hai, không phải tất cả mọi người hắn đều có thể nhớ kĩ được.
Có thể khiến kẻ kiêu ngạo như Cố Độc Hành kiêng kị thì hẳn không phải là nhược phu rồi!
“Còn không mau hành lễ với lão đại?”
Cố Độc hành thấy Kỷ Mặc vẫn đứng im tại chỗ, không khỏi nổi nóng, xông tới đạp vào mông đít hắn mấy cái.
“A…..”
Kỷ Mặc căm hận xoa xoa mông, bất đắc dĩ cúi người hô: “Lão đại!”
“Tốt lắm! Nếu đã tới, vậy đã là huynh đệ!” Sở Dương mỉm cười gật đầu đáp.
“Hắn gọi là La Khắc Địch, là La thị Nhị thiếu gia, ngoại hiệu của hắn là Tiểu Lang. Bề ngoài nhìn hắn có vẻ rất cô độc, thực ra đó là hắn giả bộ. Hắn thích nhất đó chính là giả bộ trang bức.”
Cố Độc Hành chỉ vào một thiếu niên nói tiếp. Thiếu niên này vẻ mặt lạnh tanh, nhưng cặp mắt lại rất linh động. Có thể thấy hắn không phải là người cao ngạo giống như vẻ bề ngoài.
“A, ngưỡng mộ đã lâu!” Sở Dương lại mỉm cười gật đầu.
” Chào lão đại.” La Khắc Địch cúi đầu, nói tiếp:
“Đệ là bị Cố Độc Hành cưỡng ép mới tới. Thằng khốn này đúng là không có chút tình nghĩa huynh đệ, mong lão đại làm chủ!”
Hắn vừa mới ra mắt đã bắt đầu cáo trạng.
“Ừm. Ngươi đánh không lại hắn?” Sở Dương hỏi.
“Đánh không lại.” La Khắc Địch vô cùng thẳng thắn đáp:
“Nếu tôi đánh thắng được hắn, tôi sớm đã đem hắn treo ngược lên mà đét đít một trăm cái rồi!”
“Ừ, vậy là đúng rồi! Ngươi đánh không lại hắn, bị hắn bức bách cũng là chuyện bình thường!”
Sở Dương mỉm cười đáp. Những lời này khiến cho mấy tên Nhị thế tổ kia đồng thời kinh ngạc. Nhất là La Khắc Địch, tròng mắt hắn gần như lồi cả ra ngoài.
Con mẹ nó! Vị lão đại này quả thực rất có cá tính nha!
“Ngươi có muốn bức bách ngược lại hắn?” Sở Dương dụ dỗ.
“Dĩ nhiên là muốn rồi!” La Khắc Địch lớn tiếng:
“Nằm mộng ta cũng muốn…”
Đột nhiên hắn lại thở dài, xụ mặt xuống: “Đáng tiếc là khó khăn quá!”
“Cứ đi theo ca, làm việc cho tốt, ca sẽ cho ngươi cơ hội này!” Sở Dương nháy mắt mấy cái đáp lời.
“Đa tạ lão đại! Chỉ cần có thể hành hạ Cố Độc Hành một lần, dù làm trâu làm ngựa tôi cũng chịu!”
La Khắc Địch đáp không chút khách khí.
“Hừ, dù tới ba kiếp sau ngươi cũng chẳng làm được gì ta đâu!”
Cố Độc Hành khinh thường đáp. Sau đó lập tức giới thiệu người thứ ba:
“Đây gọi là Đổng Vô Thương, là Đổng thị Nhị công tử. Gia tộc này cũng chính là gia tộc duy nhất tại Trung Tam Thiên dùng đao.”
Đổng Vô Thương nhìn qua khoảng mười tám mười chín tuổi, da đen nhẻm. Trên lưng hắn đeo một vỏ đao đen như mực. Khi hắn giương mắt lên nhìn, Sở Dương cảm thấy trong ánh mắt đó dường như có hai thanh đao đang phóng ra chém tới mình vậy.
Sở Dương vui vẻ một hồi.
Đổng Vô Thương, tên này ở kiếp trước Sở Dương vô cùng nổi danh nha! Hắn là một trong mười hai nhân vật phong vân ở Trung Tam Thiên.
Mặc Đao Thiên Hào có biệt danh là Tà công tử – thần thủ hộ của Đổng thị chính là kẻ trước mặt đây.
Sau khi thành danh, Đổng Vô Thương trải qua mấy trăm trận chiến lớn nhỏ, chưa từng một lần bại trận, lại càng không chịu tổn thương. Điều này đã làm nên danh tiếng của bản thân hắn.
Bất quá, bây giờ Đổng Vô Thương vẫn chỉ là dạng tôm tép mà thôi.
“Mặc Đao gia tộc?” Ánh mắt Sở Dương vẫn như nước hồ thu, thản nhiên hỏi.
“Đúng, là Mặc Đao gia tộc!” Đổng Vô Thương hiện vẻ ngạc nhiên, không ngờ một kẻ ở Hạ Tam Thiên cũng biết đến cái tên Mặc Đao gia tộc.
Mỗi người của Đổng thị sử dụng binh khí đều là một thanh đao đen như mực, vì vậy được gọi là Mặc Đao gia tộc.
“Rất tốt!”
Sở Dương không ngờ mười hai nhân vật phong vân trong tương lai, lại còn có hai người xuất hiện trước mặt mình lúc này. Hơn nữa còn là huynh đệ của mình!
“Người này gọi là Khuẩn Bất Thông, hắn tự tìm tới đệ, cũng không phải đệ đi tìm hắn!”
Cố Độc Hành chỉ vào một thiếu niên gầy còm mặc áo đen bên cạnh:
“Chúng đệ đã từng biết nhau, hơn nữa đệ còn từng giúp đỡ hắn. Bất quá tên tiểu tử này vẫn nhớ kỹ nên đi theo báo đáp đệ, làm cho đệ rất phiền! Khi đệ vừa thông báo chiêu binh mãi mã, hắn không nói hai lời đã tới đây tham gia.”
“Khuẩn Bất Thông…” Sở Dương chân mày giật giật, vui muốn điên lên. Hôm nay chuyện vui liên tục đến. Tên Khuẩn Bất Thông này tương lai sẽ trở thành độc hành đạo tặc tung hoành khắp Trung Tam Thiên. Trong truyền thuyết, ngoại trừ Cô Khách Cố Độc Hành ra, bất kể ai hắn cũng không nể mặt. Chính là quái kiệt một thời.
Không ai biết lai lịch sư thừa của hắn, cũng không ai biết hắn tới từ đâu. Hắn vẫn luôn một mình một bóng. Nhưng khi Cố Độc Hành có việc cần, hắn là người đầu tiên đứng bên cạnh Cố Độc Hành. – .
Khuẩn Bất Thông hiển nhiên là một người trầm tĩnh ít nói, chỉ nhìn Sở Dương cười cười, khẽ gật đầu, khom lưng. Trong đám người này, hắn là người duy nhất không lộ ra ánh mắt đối chọi với Sở Dương.
“Tốt rồi, ta xin trịnh trọng giới thiệu một chút. Đây chính là lão đại của chúng ta, Sở Dương!”
Ánh mắt Cố Độc Hành lạnh thấu xương nhìn bốn người:
“Nhớ kỹ! Ai dám bất kính với lão đại cũng chính là bất kính với ta! Huynh đệ là huynh đệ, quy củ là quy củ! Nếu ai dám không tuân thủ quy định của Thiên Binh Các, chớ trách kiếm của ta không lưu tình!”
“Cố lão đại yên tâm. Chỉ cần một lời của ngài, nếu tên nào dám không nghe lời, tôi cam đoan sáng sớm mai đến cái quần lót hắn cũng không có mà mặc!”
Khuẩn Bất Thông cười cười đáp.
Ba người khác đều yếu ớt hừ một tiếng coi như đồng ý.
Đám người bọn hắn tại Trung Tam Thiên không ai phục ai, tranh đấu vô cùng kịch liệt. Đã nhiều lần đánh nhau tóe máu. Không nghĩ tới Cố Độc Hành đem bọn hắn tập trung ở một chỗ, trong lòng kẻ nào cũng đều cảm thấy vô cùng hoang đường.
Thậm chí Đổng Vô Thương còn được gia tộc đặc biệt nhấn mạnh lần lịch lãm này cần đối phó với La Khắc Địch gia tộc.
Mà Kỷ thị cũng là đối tượng mà Đổng thị cùng La thị muốn đối phó.
Mục tiêu của La thị cũng là Đổng thị và Kỷ thị.
Quan hệ như vậy sao có thể ở cùng một chỗ?
“Ở nơi này không có gia tộc, chỉ có huynh đệ!”
Sở Dương nhìn ra tâm bệnh của mấy người này. Hắn thầm nghĩ tên Cố Độc Hành này được lắm, miệng nói tuyệt không mời chào loại Nhị thế tổ, nhưng đưa tới thì lại toàn là mấy gã Nhị thế tổ mà thôi.
Những tên này không ai là đèn dầu cạn cả.
“Theo ta được biết, những người trẻ tuổi như các ngươi đi ra ngoài lịch lãm gia tộc đều phái cao thủ Vương cấp đi theo làm bảo tiêu. Sao mấy người lại không có vậy?” Sở Dương hỏi.
Một lời đã đâm trúng nỗi đau thầm kín khiến ba gã Nhị thế tổ lập tức nổi giận đùng đùng.
“Cao thủ Vương cấp bảo vệ? Dùng thực lực của bản thiếu gia, còn cần bảo tiêu sao?” Kỷ Mặc giận dữ đáp.
“Đúng! Bổn thiếu gia đi ra ngoài, chưa bao giờ mang theo bảo tiêu!” La Khắc Địch nhổ một bãi nước bọt, đầy khinh thường đáp.
“Bảo tiêu là cái chó gì? Bản thiếu gia từ khi hoành hành trong đám thiếu niên, chưa bao giờ dùng tới!” Đổng Vô Thương trừng mắt đáp.
“Tất cả câm mồm! Đây là thái độ nói chuyện với Lão đại sao?” Cố Độc Hành trừng mắt, liền nói toẹt ra:
“Bọn hắn không có tư cách mang theo bảo tiêu. Tuy đều dựa vào thực lực của mình leo lên vị trí Nhị thiếu gia, nhưng trong gia tộc đều là thứ xuất…”
“Ra thế! Sở Dương thở dài sâu kín. Ba người lập tức mặt đỏ lựng.
“Thứ xuất là gì vậy?” Khuẩn Bất Thông vừa hỏi, ba tên lập tức nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn Liền không ai bảo ai, cùng nhau giương nanh múa vuốt cùng lao tới, đè ngay hắn xuống. Sau đó vô số quyền cước thi nhau giáng xuống thân hình tội nghiệp của gã.
Ba người vốn đã nhìn Khuẩn Bất Thông không thuận mắt rồi. Trên đường đi, thằng này chuyên giúp đỡ Cố Độc Hành ức hiếp bọn hắn. Bọn hắn đã sớm bực mình nhưng chẳng dám nói ra, nhưng một khi đã ra tay là tất cả cùng xông lên.
Câu nói vừa rồi của thằng này đã đồng thời chọc vào nỗi đau của cả ba người. Cơ hội hiếm có trời ban như thế, sao bọn hắn có thể bỏ lỡ? Đây là lần đầu tiên ba người cùng nhau hợp tác.
Sau khi đánh xong, Kỷ Mặc trợn mắt nói:
“Thứ xuất chính là vợ lẽ sinh ra. Mẹ kiếp! Lão tử chính là do lão chó chết đó cùng vợ lẽ của hắn sinh ra! Mẹ ta chính là vợ lẽ! Hiểu chưa hả?”
“Ngươi có hận hắn không?” Sở Dương vuốt cằm hỏi. Hắn có cảm giác mấy người này đều rất thú vị.
“Hận? Không!” Kỷ Mặc thở dài, buồn bã đáp:
“Đối với lão ta dường nhu tôi không thể hận nổi! Hài tử Kỷ gia đều là dùng tên luận bối phận. Hắn ban cho tôi cái tên Kỷ Mặc! Con mẹ lão! Lão muốn tôi cả đời cô đơn sao? Nhưng ông đây vẫn luôn có rất nhiều bằng hữu nhá!”
“Đám huynh đệ này, đều vì nguyên nhân huyết mạch, trong gia tộc không có chút hi vọng gì. Cho nên, đệ đem mấy người tụ tập lại một chỗ, hi vọng họ đi theo Lão đại ngài còn có thể làm ra một phen công danh sự nghiệp!”
Cố Độc Hành đáp đầy vẻ nặng nề.
“Chỉ cần thắng được Đại thiếu gia, chẳng phải tất cả mọi chuyện có thể thay đổi sao?” Sở Dương buồn bực, nhớ rõ Mạc Thành Vũ nói Mạc thị cũng là như vậy.
“Đó là trực hệ huyết mạch.” Cố Độc Hành giải thích:
“Thứ xuất huyết mạch không được tính trong đó. Vị trí thứ xuất huyết mạch cao nhất có thể đạt được chính là Nhị công tử, không có khả năng tiến thêm! Cho dù Đại công tử chết đi, cũng sẽ chọn ở trong đám đệ tử trực hệ thế chỗ, tuyệt đối sẽ không đến phiên thứ xuất bọn đệ!”
Sở Dương ồ lên một tiếng, gã rất muốn hỏi một câu: Kiếp trước làm sao Cố Độc Hành ngươi có thể leo lên vị trí gia chủ vậy? Chẳng lẽ ngươi giết hết trực hệ sao?
“Tốt lắm, đừng nhiều lời nữa! Này Sở Dương!”
Đổng Vô Thương lạnh lùng đáp: “Chúng tôi gia nhập Thiên Binh Các đương nhiên có thể. Bất quá thứ tự trước sau cần phải bàn bạc lại.”
Thằng này mở miệng đã gọi Sở Dương, quả nhiên không có chút cung kính nào.
La Khắc Địch cùng Kỷ Mặc hai mắt đồng thời cũng phát ra quang mang. Có thể thấy đây là kết quả ba người thương lượng.
“Ngươi nói cái gì thế?” Cố Độc Hành giận dữ gầm lên, cảm thấy cực kỳ mất mặt. Khuôn mặt hắn đỏ lựng chẳng khác gì quả hồng, hai mắt long lên, tay đã đặt lên chuôi kiếm, sát khí ùn ùn tỏa ra.
“Cố lão đại, chuyện này chúng ta đã sớm nói rõ rồi! Chúng ta vẫn muốn thấy vị lão đại này.”
Đổng Vô Thương lui về sau một bước, nhưng trong mắt không hề có chút sợ hãi, vẫn bình tĩnh nói tiếp:
“Đây chỉ là sự hiếu kỳ, nhưng chúng tôi chưa từng nói nhất định sẽ vì hắn làm việc! Đương nhiên, nếu là ngài làm Lão đại, Đổng Vô Thương tôi không còn gì để nói!”